Lương Đông Bình cắn chặt môi, vẻ mặt của hắn rất sợ hãi, đối với Lương Đông Bình, có giành lại được tự do hay không, hy vọng duy nhất ký thác trên người Lý Đồng Dục, nếu Lý Đồng Dục mặc kệ sự sống chế của hắn, như vậy hắn chỉ có nước phải ngồi tù, Lương Đông Bình cảm thấy dây thần kinh trên người mình đều căng ra, giống như tùy thời sẽ đứt phựt, hắn nói khẽ: "Nói gì..." Giọng nói của người rõ ràng đang run rẩy
Trương Dương móc máy ghi âm ra, ấn nút bật, máy ghi âm đã được qua xử lý đặc biệt, cuộc nói chuyện giữa Lý Đồng Dục và hắn được gia công trau chuốt.
Khi Lương Đông Bình nghe thấy câu “người hại hắn không phải là tôi? Tôi vì sao phải quan tâm?” Vẻ mặt của hắn trở nên ảm đạm.
" Người ở trên đời phân làm hai loại, một loại sinh ra chính là để lợi dụng người ta, mà một loại người khác thì từ nhỏ đã bị người ta lợi dụng..."
Lương Đông Bình nghe đến đây, nắm tóc mình như phát điên, hắn đau khổ rên rỉ: "Đủ rồi, đủ rồi... tôi không muốn nghe nữa... tôi không muốn nghe nữa..."
Trương Dương thở dài, hắn tắt máy ghi âm đi: "Lương Đông Bình, tôi không muốn nhằm vào anh, anh chắc không biết, giữa tôi và Lý Đồng Dục có ân oán cá nhân, anh chỉ là một người bị hại, bị hắn lợi dụng."
Lương Đông Bình nói Tôi chỉ viết một bài báo, các anh vì sao muốn hại tôi như vậy?"
"Vì sao ư?" Trương Dương nói: "Tôi cho anh một con đường, đăng báo xin lỗi, thừa nhận bài báo đó có rất nhiều chỗ phiến diện và không thật, chính thức xin lỗi với xí nghiệp tương quan và chính phủ thành phố Nam Tích."
Lương Đông Bình tức giận nói: "Nhưng những gì mà tôi viết đều là sự thật!"
Trương Dương nói: "Tôi thừa nhận xí nghiệp tài trợ tồn tại tệ đoan, nhưng chúng ta đứng ở độ cao khác nhau, cho nên góc độ nhìn vấn đề khác nhau, nếu xínghiệp đem khoản tài trợ này dùng cho sự nghiệp thể dục thể thao của người dân, dùng để hồi báo xã hội, chứ không phải là đút khoản tiền này vào túi của mình, các anh vì sao lại chỉ trích người ta? Anh cảm thấy mình vô tội, bởi vì mình viết một bài báo tôn trọng sự thật, nhưng anh có từng nghĩ tới, bởi vì bài báo này, sẽ khiến vấn đề tài chính của vận hội tỉnh vốn đang lạc quan gặp phải khó khăn, sẽ khiến sự tin tưởng của người dân đối với chính phủ và xí nghiệp quốc doanh suy giảm mạnh, cho rằng mình đang làm một chuyện tốt, nhưng trên thực tế lại tạo thành thương tổn đối với đại bộ phận quần thể của xã hội."
Lương Đông Bình nói: "Anh muốn che giấu tất cả những điều này ư?"
Trương Dương nói: "Chúng ta khác nhau nhất ở chỗ, tôi đang làm việc, còn anh thì đang phá hoại! Anh chỉ nhìn thấy bề ngoài của sự tài trợ, bởi vì anh tìm thấy tệ đoan, tìm thấy cái gọi là sự bất công xã hội, mà chúng tôi thì phải để ý tới sự phát triển trong tương lai của Nam Tích, như thế nào mới có thể khiến vận hội tỉnh tạo thành hiệu quả và lợi ích lớn nhất cho thành thị, như thế nào mới có thể mang tới phúc lợi và lợi ích lớn hơn cho người dân, nếu như ngón tay bị dứt, anh lựa chọn băng bó vết thương, hay là dùng đao cắt ngón tay đã bị đứt đi?"
Lương Đông Bình không nói gì, hắn thấy những lời này của Trương Dương tựa hồ có chút đạo lý, nhưng hắn lại cho rằng Trương Dương đang giảo biện, xét đến cùng vẫn là muốn che giấu chân tướng sự thật.
Là người thì sẽ có nhược điểm, Lương Đông Bình không ngoại lệ hắn hắn tuyệt đối không phải là một dũng sĩ trên ý nghĩa thực sự, lúc trước vì bảo vệ cái gọi là chính nghĩa, hắn lựa chọn nhảy lầu, nhưng vẫn không đủ dũng khí để nhảy xuống, vận mệnh tựa hồ đang đùa cợt với hắn, lại bắt hắn phải gặp tình huống tương tự. Đoạn ghi âm mà Trương Dương cho hắn nghe đã phá vỡ sự ảo tưởng cuối cùng trong lòng Lương Đông Bình, những lời này của Lý Đồng Dục hắn tin, Lý Đồng Dục không thể xuất lực vì mình, chỉ có chính hắn mới có thể tự cứu được mình.
Lương Đông Bình nói: "Anh bảo tôi xin lỗi... Nhưng như vậy tôi....tôi về sau sao có thể làm việc trong giới tin tức nữa?"
Trương Dương thấy con người của Lương Đông Bình rất buồn cười, vào những lúc như thế này, hắn không ngờ vẫn muốn trở về làm phóng viên, Trương Dương nói: "Nếu anh trong bài xin lỗi cho thêm một câu, bài báo này là thụ ý của Lý Đồng Dục mà viết ra, tôi còn có thể cung cấp cho anh một công việc." Trương đại quan nhân sau khi cưỡng bức bắt đầu dụ dỗ.
Lương Đông Bình vẻ mặt rất khó xử.
Trương Dương đứng lên, nói: "Tự anh cân nhắc kỹ đi, tôi chờ câu trả lời của anh!"
Trương Dương sau khi rời khỏi đó không lâu, Lý Đồng Dục cũng tới thăm Lương Đông Bình, Lương Đông Bình không hề nhắc tới chuyện Trương Dương có đến đây, bởi vì đoạn băng ghi âm vừa được nghe, hắn đã bắt đầu hoài nghi Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục đầu tiên là một chút tình huống của Lương Đông Bình, sau đó lại an ủi hắn vài câu, còn những việc thực tế thì căn bản không đề cập đến.
Lương Đông Bình cuối cùng cũng không nhịn được, nói: "Tổng biên tập Lý, tôi lúc nào mới có thể ra ngoài?"
Lý Đồng Dục nói: "Tiểu Lương, tôi đang tìm người giúp cậu, cậu biết đấy, chuyện lần này có chút phiền phức, tên họ Trương muốn khởi tố cậu tội cố ý gây thương tích, cậu phải chuẩn bị tâm lý có thể gặp phải kết quả xấu nhất."
Lương Đông Bình vừa nghe thấy vậy liền nghĩ, anh có ý gì hả? Bảo tôi phải chuẩn bị tâm lý cho trường hợp xấu nhất, có phải là định mặc kệ tôi không? Hắn tràn ngập nghi vấn nhìn Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục từ trong ánh mắt của hắn cảm thấy được gì đó, cười nói: "Đừng sợ, tôi sẽ mời luật sư tốt nhất đến cho cậu, chuyện này chúng ta chắc gì đã thua!"
Lương Đông Bình nói: "Chúng ta ư? Cho dù xảy ra chuyện, người cuối cùng phải ngồi tù cũng là tôi."
Trong lời nói của Lương Đông Bình rõ ràng đã mang theo vẻ hậm hực.
Lý Đồng Dục thở dài nói: "Tiểu:ương, chuyện của cậu cũng chính là chuyện của tòa soạn báo, chúng ta là Trung Quốc mới xã hội chủ nghĩa, làm phóng viên, chúng ta có sự tự do ngôn luận, chúng ta cũng phải có dũng khí kiên trì chân lý, trước mặt bất chính chi phong và thế lực tà ác, chúng ta không thể dễ dàng cúi đầu."
Lương Đông Bình nói: "Tổng biên tập Lý, Trương Dương vừa rồi đã tới dây!"
Lý Đồng Dục nghe vậy liền ngây ra một thoáng, vẻ mặt của y rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Hắn nói gì?"
Lương Đông Bình nói: "Hắn nói, chỉ cần tòa soạn báo chúng ta đăng một bài thông báo xin lỗi công khai, thừa nhận bài báo trước đó chưa thông qua khảo chứng, đưa tin không thật, hắn sẽ thôi không khởi tố nữa..." Lương Đông Bình lặng lẽ quan sát vẻ mặt của Lý Đồng Dục.
Lý Đồng Dục quả quyết từ chối: "Không được, kiên trì chân tướng sự thật là nguyên tắc cơ bản nhất của người viết báo chúng ta."
Lương Đông Bình nói: "Nếu chúng ta không xin lỗi, hắn sẽ ép tôi phải vào tù!"
Lý Đồng Dục nói: "Vậy thì sao? Anh là một người viết báo lương tâm, anh chẳng lẽ cúi đầu trước sự tà ác sao? Anh chẳng lẽ muốn từ bỏ sự kiên trì đối với chân lý ư?"
Lý Đồng Dục nói rất dõng dạc, chính nghĩa lẫm nhiên, nhưng nội tâm của Lương Đông Bình lại rất sợ hãi. Trương Dương có câu nói không sai, Lý Đồng Dục căn bản sẽ không để ý tới sự sống chết của hắn, cái mà Lý Đồng Dục muốn làm chỉ là trả thù Trương Dương, những cái khác đối với y mà nói căn bản không quan trọng.
Lương Đông Bình trong lòng tràn ngập bi ai, hắn có một loại cảm giác bị người ta vứt bỏ.
Lý Đồng Dục vỗ vai hắn, nói: "Tiểu Lương, cậu đừng sợ, càng là vào những lúc như thế này, chúng ta càng không thể không khuất phục, tôi thấy hai bài báo tiếp theo mà cậu viết rất tốt, ngày mai tôi sẽ cho đăng bài thứ hai, bọn họ càng sợ hãi thì càng chửng tỏ trong đó càng có vấn đề, uy hiếp chúng ta, không muốn chúng ta lên tiếng, chúng ta là giới truyền thông, chúng tôi phải mang tới tác dụng giám sát, không thể bị bọn họ dọa được!"
Lương Đông Bình nói: "Tổng biên tập Lý, tôi không muốn ngồi tù!"
Lý Đồng Dục từ trong ánh mắt của Lương Đông Bình đọc được hắn đã sợ rồi, Lý Đồng Dục ý thức được Lương Đông Bình đã không chống đỡ được rồi, y nói khẽ: "Tiểu lương, cậu cho là cậu xin lỗi, Trương Dương sẽ bỏ qua cho cậu ư? Câu đã đâm hắn thành vô sinh, đối với một nam nhân mà nói, đây là chuyện liên quan đến hạnh phúc cả đời, cậu cho rằng hắn sẽ bỏ qua cho cậu ư? Thật ra cho dù ngồi tù cũng không có gì đáng sợ cả, chỉ mất vài năm tôi, tôi đảm bảo đãi ngộ tiền lương của cậu không mất một xu, chờ khi cậu ra rồi, vị trí tổng biên chính là của cậu, tôi nhận định sẽ toàn lực đưa cậu lên." Lý Đồng Dục không bỏ lỡ thời cơ dụ dỗ.
Lương Đông Bình run giọng nói: "Tôi... Tôi nên làm gì bây giờ tôi tôi nên làm gì bây giờ? Tổng biên tập Lý, anh giúp tôi với.. Bài đưa tin tiếp theo đó, anh trăm ngàn lần đừng có đăng, tôi không muốn lại xảy ra chuyện nữa, tôi không muốn..."
Lý Đồng Dục đứng lên nói: "Tiểu Lương, cậu bình tĩnh một chút."
Lý Đồng Dục ra khỏi phòng, ra tới bên bên ngoài, phó tổng biên tập của tòa soạn báo Đường Khắc đi tới đón, quan tâm nói: "Tổng biên tập Lý, tiểu lương nói thế nào?"
Lý Đồng Dục lắc đầu, nói khẽ: "Chuẩn bị một bản thông báo khai trừ, từ ngày mai, tất cả hành vi của Lương Đông Bình không liên can tới tòa soạn báo của chúng ta!"
"Bài báo đó..."
"Tiếp tục đăng!"