Trương đại quan nhân bật cười: "Vậy thì chính là cô rất coi trọng tôi rồi."
Tả Hiểu Tình cắn cắn môi nói khẽ: "Nhàm chán!" Cô ta nhìn đồng hồ: "Sáu giờ rồi, tôi phải về ngủ bù một giấc đây."
Trương Dương nói: "Bận cả một đêm rồi, vẫn chưa ăn sáng đúng không, hay là tôi mời nhé?"
Tả Hiểu Tình cười nói: "Anh vẫn tham ăn như vậy, nhiều năm rồi mà vẫn không hề thay đổi."
Trương đại quan nhân: "Nói Tôi vĩnh viễn sẽ không thay đổi."
Tả Hiểu Tình ngây ra một thoáng ngây ra một thoáng, mắt đẹp nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, qua một hồi lâu mới sợ hãi cúi xuống, nói khẽ: "Tôi đi trước! Có thời gian sẽ liên lạc."
Trương Dương nhìn bóng hình xinh đẹp của Tả Hiểu Tình. Trong lòng bỗng nhiên dâng lên dũng khí: "Hay là buổi tối tìm chỗ tâm sự đi."
Tả Hiểu Tình không đáp lại hắn, chỉ tiếp tục đi về phía trước, khi tới cuối hành lang thì xoay người lại, trên mặt lộ ra một nụ cười khiến Trương đại quan nhân tâm tư xao động.
Trương đại quan nhân nhìn thân ảnh của Tả Hiểu Tình biến mất. Đang chuẩn bị đi nghỉ ngơi thì vai bị người ta vỗ mạnh một cái, hắn xoay người lại thì nhìn thấy Vu Tử Lương đang đứng phía sau mình, trong lòng thầm kêu xấu hổ quá, mình một lòng đặt tất cả trên người Tả Hiểu Tình, không ngờ ngay cả Vu Tử Lương tới bên cạnh cũng không cảm thấy được.
Vu Tử Lương hiển nhiên đã nhìn hết một màn vừa rồi, y mỉm cười nói: "Gặp lại bạn cũ à?"
Trương đại quan nhân xấu hổ ho khan một tiếng: "Bạn học cũ!" Nói xong thì lại bổ sung: "Chúng tôi trước đây từng cùng nhau thực tập ở bệnh viện nhân dân huyện Xuân Dương."
Vu Tử Lương mỉm cười gật đầu, y chủ động mời: "Cùng đi ăn sáng đi."
Hai người rời khỏi bệnh viện, tới quán săn sáng Lục Thuận Phong ở đối diện bệnh viện. Nơi này cũng được coi là một quán ăn lâu đời của Giang Thành. Ông chủ và Vu Tử Lương rất quen nhau, trước đây từng là bệnh nhân của y, nhìn thấy Vu Tử Lương tới, lập tức dẫn bọn họ tới nhã gian sát đường ở tầng hai, Vu Tử Lương nói: "Hai lạng thịt bò tươi, hai lạng tam tiên chưng giáo, hai lạng đậu hủ, hai chén canh. Một bình bích loa xuân."
Ông chủ vội vàng đi chuẩn bị.
Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ thủy tinh hắn vào phòng, cũng chiếu sáng cả khuôn mặt Trương Dương, Vu Tử Lương trong nắng sớm quan sát Trương Dương.
Trong trí nhớ của Trương đại quan nhân, Vu Tử Lương chưa bao giờ quan sát mình như vậy, hắn cười nói: "Sao? Trên mặt tôi có nhọ à?"
Vu Tử Lương nói: "Bỗng nhiên phát hiện bộ dạng của cậu và Tô tiểu thư có vài phần tương tự."
Trương đại quan nhân bật cười,sau sự kiện truyền máu hôm nay, chỉ sợ rất nhiều người đều đã đoán được quan hệ của mình và Tô Viện Viện.
Lúc này nhân viên phục vụ đưa đồ ăn sáng tới, Vu Tử Lương vẫn quan sát Trương Dương.
Chờ nhân viên phục vụ đi rồi, Trương đại quan nhân mới cười nói: "Ông không cảm thấy nhìn thẳng một người như vậy là rất không lịch sự à? Tuy rằng chúng ta là bạn bè."
Vu Tử Lương nói: "Chẳng lẽ cậu định diệt khẩu tôi chắc?"
Trương Dương bật cười ha ha, hắn gắp thịt bò lên ăn, ở Giang Thành, thịt bò xào và canh cay là đồ ăn sáng thông dụng nhất.
Vu Tử Lương nói: "Nếu như không phải có cậu cung cấp máu thì Tô Viện Viện chỉ sợ không cứu được."
Trương Dương nói: "Tôi tin cát nhân tất có thiên tướng, cô ta là người tốt, cho dù tôi và cô ta không quen nhau thì tôi cũng sẽ cứu cô ta, huống chi cô ta còn là vợ chưa cưới của bí thư Đỗ. Tôi chỉ hy vọng bọn họ có thể hạnh phúc. Có thể có một cuộc sống hoàn mỹ."
Vu Tử Lương gật đầu: "Lòng hiếu kỳ Của tôi cũng dừng ở đây thôi, có điều về sau tôi muốn cậu về sau cung cấp máu cho kho máu, dù sao nhóm máu này của cậu cũng rất quý."
Trương Dương nói: "Tôi lát nữa sẽ sai người mang ít thuốc kim sang tới, nữ hài tử dù sao cũng thích làm đẹp, cố gắng đừng để lại sẹo."
Vu Tử Lương nói: "Hai người bị thương đều bị nỏ tiễn gây thương tích, loại vũ khí này hiện tại đã không còn được thường dùng."
Trương Dương nói: "Cơ quan Công an sẽ tham gia điều tra, việc này phải giao cho Đỗ Thiên Dã ứng phó rồi, giáo thụ Vu, chuyện tối hôm qua phải cám ơn ông rồi."
Vu Tử Lương nói: "Giữa Chúng ta hình như không cần thiết phải nói những lời này, nếu như muộn thêm mấy ngày, tôi chỉ sợ sẽ không giúp được gì."
Trương Dương hơi ngẩn ra, thì ra Vu Tử Lương qua mấy ngày nữa sẽ tới biên giới Tây Tạng, mà bệnh viện bên kia còn là An Ngữ Thần quyên giúp xây dựng, hàng năm, hàng năm vợ chồng Vu Tử Lương đều sẽ tổ chức đội chữa bệnh, không định kỳ tới đó phụng hiến lòng nhân ái.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, khi rời khỏi thì vừa hay gặp Khưu Chỉ Đống và Khưu Khải Minh, bọn họ cũng tới đây ăn sáng, nhìn thấy Vu Tử Lương, Khưu Chỉ Đống vội vàng tới chào hỏi, Vu Tử Lương báo lại tình huống của Khưu Phượng Tiên một chút, Khưu Phượng Tiên bị thương khá nhẹ, hiện tại đã có thể xuống giường hành tẩu, bằng không Khưu Chỉ Đống cũng sẽ không yên tâm đi ăn cơm.
Trương Dương ở cửa hàng bán hoa ở cửa bệnh viện mua hai bó hoa tươi, trở lại phòng bệnh, hắn tới chỗ Khưu Phượng Tiên, gõ cửa phòng thì nghe thấy giọng nói dễ nghe của Khưu Phượng Tiên: "Mời vào!"
Trương Dương cầm hoa tươi đi vào.
Khưu Phượng Tiên nhìn thấy hoa tươi thì trên mặt nơ nụ cười vui vẻ: "Đẹp quá!"
Trương đại quan nhân cười nói: "Cô khen tôi hay là khen hoa."
Khưu Phượng Tiên nói: "Nếu là khen nam nhân thì từ đó hình như không thỏa đáng."
Trương Dương cắm hoa tươi vào bình, cầm một bó hoa khác đặt ở bên cạnh.
Khưu Phượng Tiên nói: "Bó hoa này là tặng Tô tiểu thư à?"
Trương Dương gật đầu: "Vết thương của cô còn đau không?"
Khưu Phượng Tiên nói: "Hết rồi, nghe bác sĩ nói nỏ tiễn không bắn trúng chỗ yếu hại của tôi, nửa tháng sau có thể khôi phục như bình thường, tôi thì cảm giác không nghiêm trọng như vậy, vừa rồi đã xuống giường đi một vòng."
Trương Dương nói: "Tĩnh dưỡng thì vẫn tốt hơn, đi lại quá sớm, huyết mạch sẽ vận hành nhanh hơn, đối với quá trình vết thương khép lại thì không tốt đâu." Hắn đặt một bình ngọc màu xanh lên tủ đầu giường.
"Cái gì thế?" Khưu Phượng Tiên hiếu kỳ nói.
Trương Dương nói: "Thuốc kim sang, ông cha tôi truyền lại đó, rất linh nghiệm, bôi lên vết thương có thể tránh lưu lại sẹo."
Khưu Phượng Tiên cười nói: "Cám ơn, tôi lo lắng nhất chính là sẽ để lại sẹo, chờ tôi sau khi khỏi rồi nhất định sẽ mời anh một bữa."
Trương Dương nói: "Mọi người đều là bằng hữu, nhìn thấy cô bình an vô sự là tốt rồi."
Khưu Phượng Tiên nhớ tới chuyện của Tô Viện Viện, tối hôm qua cô ta đã trải qua toàn bộ quá trình, cho nên biết Tô Viện Viện bị thương so với mình thì nặng hơn rất nhiều, nói khẽ: "Tình huống của Tô tiểu thư thế nào rồi?"
Trương Dương nói: "Đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm rồi, bây giờ vẫn đang ở phòng giám sát bệnh nặng,qua 24h mới được quay lại phòng bệnh bình thường, có điều vừa rồi nghe giáo thụ Vu nói, cô ta cũng không còn nguy hiểm tới tính mạng, chỉ là thời kỳ dưỡng bệnh so với cô thì dài hơn một chút."
Khưu Phượng Tiên chán nản thở dài: "Sao đột nhiên lại mọc ra nhiều sát thủ như vậy?"
Trương đại quan nhân quan sát khuôn mặt của Khưu Phượng Tiên, trong lòng thầm nghĩ, rốt cuộc là thế nào chẳng lẽ trong lòng cô không rõ à? Ở trong lòng hắn đã nhận định chuyện này có liên quan tới Khưu gia, cho rằng người khởi xướng mưu sát lần này là nhằm vào Khưu gia.
Trương Dương nói bóng nói gió: "Khứu tiểu thư bình thường có đắc tội với người nào hay không?"
Khưu Phượng Tiên nói: "Khưu gia Chúng tôi làm ăn rất chú ý dĩ hòa vi quý, ở trên thương trường tận lực tránh gây thù oán, tôi vừa rồi cũng thủy chung suy nghĩ về chuyện này, đám sát thủ đó rốt cuộc là vì ai mà tới?" Từ trong câu hỏi của Trương Dương cô ta đã ý thức được Trương Dương hoài nghi kiện này có liên quan tới bọn họ.
Trương Dương nói: "Chuyện này rất nhanh sẽ tra ra manh mối, tối hôm qua chúng tôi bắt được một người."
Khưu Phượng Tiên nói: "Có hỏi ra được manh mối hay không?"
Trương Dương nói: "Trước mắt vẫn chưa biết, có điều đám đó tất cả là Ninja Nhật Bản, chúng tôi và phía Nhật không có mâu thuẫn gì."
Khưu Phượng Tiên lại nói: "Trương Dương, tôi nghe nói giữa anh và tập đoàn Nguyên Hòa hình như có chút khúc mắc."
Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cô hoài nghi đám người đó là vì tôi mfa tới? Nói như thế, tôi càng phải tra."
Khưu Phượng Tiên nói: "Tôi chỉ thuận miệng nói thôi, cũng không có ý gì cả."
Trương Dương nói: "Nếu như quả thật là vậy, cô không trách tôi thì tôi cũng tự trách tôi." Hắn đứng dậy cáo từ Khưu Phượng Tiên, hiển nhiên có chút phản cảm đối với những lời này của Khưu Phượng Tiên.
Khưu Phượng Tiên rất thông minh, tất nhiên nhìn ra câu nói của mình đã làm Trương Dương không vui, nhưng cô ta cũng không giải thích.
Trương Dương vừa đi thì Khưu Chỉ Đống bước vào, trong tay hắn cầm đồ ăn sáng vừa mua cho con gái.
Khưu Phượng Tiên nói: "Cha, cha sao quay về nhanh thế?"
Khưu Chỉ Đống nói: "Khải Minh ở đó ăn, cha thì về ăn với con."
Khưu Phượng Tiên cười nói: "Con không cảm thấy thèm ăn, hay là cha ăn đi, con ở bên cạnh nhìn."
Khưu Chỉ Đống nói: "Ít nhiều gì cũng phải ăn một chút, nào, để cha đút cho con ít cháo."
dưới sự khuyên bảo của cha, Khưu Phượng Tiên ăn được non nửa bát cháo, cô ta nhắc tới chuyện vừa rồi Trương Dương tới, Khưu Chỉ Đống nói: "Chuyện này rất kỳ quái."
Khưu Phượng Tiên nói: "Cha, ý của cha là."
Khưu Chỉ Đống bỏ bát cháo xuống, đứng lên đi mấy bước, đứng phía trước cửa sổ, nhìn ra ngoài một lát rồi mới nói: "Chuyện này rất có khả năng là vì Khưu gia chúng ta."