Kiều Chấn Lương trừng mắt lườm Diêm Quốc Đào một cái, không ai hiểu Diêm Quốc Đào hơn y, Kiều Chấn Lương tức giận nói: "Hỏi ý kiến của anh cơ mà, anh đừng có nói sang chuyện khác."
Diêm Quốc Đào cười nói: "Bí thư Kiều, ngài đây không phải là làm khó tôi sao? Tôi cũng không phải là bộ trưởng tổ chức, lấy đây ra quyền bình phẩm về các cán bộ, tôi hôm nay tới thật sự là có chuyện muốn nói với ngài."
Kiều Chấn Lương gật gật đầu: "Anh nói đi!"
Diêm Quốc Đào: "Bí thư Kiều biết chuyện rước đuốc lần này của tỉnh không?" Lời này có chút biết rồi còn hỏi, lúc tước Kiều Chấn Lương đã nói với gã rằng mình đã đáp ứng với Trương Dương sẽ chạy rước đuốc đầu tiên của vận hội tỉnh Bình Hải, Kiều Chấn Lương gật gật đầu nói: "Không sai."
Diêm Quốc Đào nói: "Tôi gần đây có nghe nói một việc, Trương Dương ở Nam Tích muốn đem quyền rước đuốc đi bán đấu giá, đã bán ra bó đuốc thứ hai của Nam Tích và bó đuốc thứ hai của Bình Hải rồi."
Kiều Chấn Lương có chút kinh ngạc nói: "Gì cơ?"
Diêm Quốc Đào nói: "Chỉ hai bó đuốc này thôi mà hắn đã bán được năm trăm ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai của Nam Tích là ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai của Bình Hải được bán với cái giá trên trời năm trăm vạn."
Kiều Chấn Lương nói: "Anh nói rõ xem nào, hắn mang tôi đi bán ư?"
Diêm Quốc Đào nghĩ thầm, chẳng phải là mang ông đi bán à, nếu như bó đuốc thứ nhất không phải là do ông chạy, ai chịu bỏ ra năm trăm vạn để mua bó thứ hai chứ: "Ảnh hưởng của chuyện này rất không tốt, gần đây phía Ủy ban kỷ luật cũng nhận được không ít tố cáo, Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, Ủy ban thể dục thể thao thành phố Đông Giang cũng đưa ra rất nhiều ý kiến, Trương Dương là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích, hắn bán đấu giá tư cách chạy bó đuốc thứ hai của Nam Tích thì không có gì, nhưng bằng vào gì mà ngay cả chuyện của tỉnh lý cũng quản. Càng kỳ quái hơn là, hắn đã bán bó đuốc thứ hai của Bình Hải cho quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung, bí thư Kiều, ngài nếu như truyền đuốc cho Liêu Vĩ Trung, chẳng phải là châm thuốc cho hắn à?"
Kiều Chấn Lương nghe đến đây không nhịn được mà bật cười: "Thằng ôn này cũng giỏi thật, bán đấu giá rước đuốc, thế mà hắn cũng nghĩ ra được."
Diêm Quốc Đào nói: "Bí thư Kiều, cá nhân tôi đối với Trương Dương thì không có ý kiến gì, việc này đều là người khác phản ánh lên, tôi chỉ báo cáo chi tiết thôi."
Kiều Chấn Lương nói: "Hắn rất thiếu tiền à?"
Diêm Quốc Đào nói: "Cái này thì không rõ, có điều tôi nghe nói Từ Quang Nhiên đã trao quyền kinh doanh vận hội tỉnh cho Trương Dương, đối với hắn cũng rất dung túng. Tôi lo hắn cứ tiếp tục làm như vậy sẽ nảy sinh ảnh hưởng ác liệt trong tỉnh, dù sao vận hội tỉnh cũng được tất cả mọi người của Bình Hải chú ý, phương hướng chính trị là phải kiên trì."
Kiều Chấn Lương nói: "Thằng ôn bố láo này, quả đúng là hỗn đản hết sức."
Diêm Quốc Đào nhìn Kiều Chấn Lương, xem ra hành vi của Trương Dương đã chọc giận vị bí thư tỉnh ủy này rồi.
Kiều Chấn Lương vỗ mạnh lên bàn: "Bó đuốc thứ hai của tôi bán năm trăm vạn, căn bản là không thể hiện được giá trị của tôi mà? nếu sau này giá bán của bó đuốc thứ nhất cao hơn tôi, vậy bí thư tỉnh ủy tôi đây còn mặt mũi gì nữa?"
Diêm Quốc Đào trợn mắt há hốc miệng, phản ứng Kiều Chấn Lương thật sự là nằm ngoài dự đoán của gã.
Kiều Chấn Lương nói: "Quốc Đào, Trung Quốc có câu, cùng tất biến, biến tất thông, Trương Dương có thể nghĩ ra chủ ý bán đấu giá rước đuốc, chứng tỏ hắn rất thiếu tiền, xem ra ngân sách của thành phố Nam Tích cấp cho ngành thể thao không nhiều lắm."
Diêm Quốc Đào từ những lời này của Kiều Chấn Lương nghe ra một số manh mối, bí thư Kiều đối với lãnh đạo hiện tại của Nam Tích tựa hồ rất bất mãn.
Sau khi Cung Kì Vĩ rời khỏi tỉnh liền gọi điện thoại cho Trương Dương, bí thư Kiều ẩn tàng thật sự rất sâu, hôm nay khi nói chuyện bí thư Kiều không biểu lộ quá nhiều cho Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ trong lòng không nắm chắc, y cần phải gặp mặt Trương Dương, mau chóng bổ sung cho nhau.
Trương Dương sau khi nhận được điện thoại của Cung Kì Vĩ, trực tiếp tới nhà khách của chính phủ tỉnh mà Cung Kì Vĩ đang ở, Cung Kì Vĩ ở trong phòng xem tin tức, thật ra tâm tình của y hiện tại đang rất loạn, trên tivi đang phát gì thì bản thân y căn bản không nhận ra.
Có điều vẻ mặt của Cung Kì Vĩ rất bình tĩnh, nhìn thấy Trương Dương tiến vào, ánh mắt của y vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti-vi: "Ngồi đi!"
Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung, bí thư Kiều nói thế nào?"
Cung Kì Vĩ nói: "Không nói gì cả!"
Trương Dương ngạc nhiên nói: "Sao lại không nói gì? Anh không đem chuyện khu đất nói với ông ta ư?"
Cung Kì Vĩ nói: "Tôi nói hết rồi, nhưng bí thư Kiều nói, chuyện của Nam Tích chúng ta thì phải dựa vào bản thân chúng ta mà giải quyết."
Trương Dương trở nên trầm mặc, hắn đang suy ngẫm hàm nghĩa chân chính trong những lời này, Cung Kì Vĩ nói gì với Kiều Chấn Lương thì hắn không biết, nhưng Kiều Chấn Lương nói ra những lời này, phải chăng có nghĩa là đang ám chỉ gì đó? Sau khi Trương Dương từ miệng Đỗ Thiên Dã biết người điều mình tới Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là Diêm Quốc Đào, hắn lập tức liền nghĩ tới Kiều Chấn Lương, nếu không nhận được sự đồng ý của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, Diêm Quốc Đào sẽ không làm như vậy, mục đích chân chính mà Kiều Chấn Lương đặt mình ở NamTích là gì? Với sự hiểu biết của Trương Dương đối với Kiều Chấn Lương, vị bí thư Kiều này là cao thủ giỏi về bố cục, ở trong chuyện cảng Nước Sâu của thành phố Nam Tích và sân bay mới của Giang Thành chơi trò minh tu sạn đạo đã chứng tỏ trí tuệ chính trị hơn người của y. Kiều Chấn Lương đặt mình ở Nam Tích cũng không phải bởi vì tình cảm cá nhân, trên thực tế, Kiều Chấn Lương trong công tác rất ít khi để nhân tố tình cảm cá nhân chen vào.
Trương Dương ở Nam Tích làm ra nhiều chuyện như vậy, Từ Quang Nhiên có thể vẫn bảo trì ẩn nhẫn, có lẽ chính là vì y thấy rõ người đứng sau Trương Dương là ai, rốt cuộc là ai làm chỗ dựa cho Trương Dương.
Cung Kì Vĩ nói: "Bí thư Kiều nói gì với cậu?"
Trương Dương nói: "Ông ấy cho rằng tôi vượt quyền."
Cung Kì Vĩ cầm điều khiển tắt ti-vi đi: "Chuyện Bí thư Kiều cần chú ý có nhiều lắm, Nam Tích chỉ là một bộ phận của Bình Hải."
Trương Dương nói: "Có lẽ ông ta không tiện hỏi đến, có lẽ ông ta cho rằng chuyện này nên do chúng ta tự mình giải quyết."
Cung Kì Vĩ trong lòng khẽ động, từ sau khi Kiều Chấn Lương nói xong câu đó, Cung Kì Vĩ một mực vẫn nghĩ, Kiều Chấn Lương phải chăng đang ám chỉ mình, phải thẳng lưng ưỡn ngực đối diện với chuyện này? Y tuy rằng nói rõ ràng, nhưng trong câu nói này của y rõ ràng lộ ra ý tứ này. Cung Kì Vĩ đối với vị bí thư tỉnh ủy này thì không hiểu lắm, y không thể kết luận Kiều Chấn Lương có phải là sẽ chống lưng cho mình hay không.
Trương Dương thì lại hiểu rõ hơn nhiều, muốn giải quyết chuyện sân thể dục, nhất định phải phải làm lớn chuyện này lên, chỉ có tạo thành ảnh hưởng nhất định, tỉnh lý mới có thể hỏi đến.
Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: "Sau khi tôi về, lập tức đi tìm bí thư Từ, tôi phải khuyên ông ta nghĩ lại chuyện này."
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Tìm y cũng vô dụng, quyết án mà các thường ủy đều thông qua, anh cho rằng ông ta sẽ thay đổi ư?"
Cung Kì Vĩ: "Phải có người đứng ra, phải có người bảo vệ lợi ích của Nam Tích, tôi sẽ cố gắng hết sức để thuyết phục ông ta!" Trương Dương giành thời gian tới Ủy ban thể dục thể thao, công tác trù bị của vận hội tỉnh đã bắt đầu toàn diện, trên trình tự phải báo cáo công tác với Ủy ban thể dục thể thao tỉnh, Trương Dương lần này đến Đông Giang chính là mang cờ hiệu báo cáo công tác với Ủy ban thể dục thể thao.
Chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh đương nhiệm là Cừ Thánh Minh, vâng mệnh lúc nguy nan, tiền nhiệm của y Huệ Kính Dân bởi vì sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang bị sập mà bị trách cứ, Cừ Thánh Minh xuất thân từ vận động viên võ thuật, khi còn trẻ tuổi từng hai lần đạt được gianh hiệu quán quân toàn năng cá nhân cả nước. Sau khi xuất ngũ bước vào chính đồ, trước sau từng đảm nhiệm chức vụ thư ký trưởng hiệp hội võ thuật, phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Bình Hải, chủ nhiệm đương nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, là điển hình của vận động viên ưu tú trở thành quan viên.
Cừ Thánh Minh hiện tại bốn mươi bốn tuổi, trên cấp bậc này cũng tính là trẻ tuổi, y quanh năm tập võ không ngừng, thể chất vô cùng tốt, sắc mặt hồng hào, giọng nói vang vọng, tác phong cứng rắn. Sau khi sự kiện khán đài sân thể dục Đông Giang sụp đổ, y tiếp nhận chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh từ Huệ Kính Dân, đối với toàn bộ giới thể dục thể thao Bình Hải tiến hành cải cách triệt để, trong thời gian ngắn đã dựng lên đượcuy tín khá vững.