Khâu Phượng Tiên dịu dàng cười: "Chỉ là giúp liên lạc một chút với cô Kiều, chỉ việc nhỏ nhặt này thôi chủ nhiệm Trương hẳn là sẽ giúp chứ."
Trương Dương nói: "Giúp, thuận tiện cho người mà cũng tiện cho mình, chúng ta cũng là bạn bè cũ, hơn nữa tôi vốn là người có tật xấu."
Khâu Phượng Tiên nói: "Tật xấu gì?"
Trương Dương đáp: "Tôi trước giờ chưa từng từ chối những mỹ nhân."
Khâu Phượng Tiên cười khanh khách: "Anh ý à, càng ngày càng xảo quyệt."
Trương Dương nói: "Tôi có việc này muốn nhờ cô giúp."
Khâu Phượng Tiên vui vẻ gật đầu: "Nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ giúp hết sức."
Trương Dương nói: "Cô cũng biết, tôi và Sở Yên Nhiên đã đính hôn, mùa xuân năm nay, cha mẹ tôi dự định sẽ đến Tông gia cầu hôn, chuyện lớn như thế không thể đến tay không được?"
Khâu Phượng Tiên lập tức hào hứng đáp: "Tôi sẽ giúp anh Châuẩn bị một bộ trang sức."
Trương Dương cười: "Nếu làm như thế, tôi đã thành kẻ ăn hối lộ rồi. Tôi nghĩ như này, hãy để Lưu Khánh Vinh nhà thiết kế nổi tiếng của tập đoàn Tinh Toản các cô giúp tôi thiết kế một bộ trang sức kim cương, chính là cái tên ái nam ái nữ kia, chi phí thiết kế cô giảm giúp tôi một chút, còn nguyên vật liệu tôi sẽ cung cấp."
Nghe Trương Dương nhắc đến cái tên Lưu Khánh Vinh, Khâu Phượng Tiên có chút ngẩn ra, nhưng vẻ mặt cô không hề biến sắc, cô thở dài nói: "Trương Dương, đúng là không khéo chút nào, anh cũng biết, đợt phát hành sản phẩm tháng thu lần trước chuyện đồ giả xảy ra đã khiến giám đốc Tra truy cứu trách nhiệm của Lưu Khánh Vinh, Lưu Khánh Vinh trong vì bji chỉ trích mà âm thầm bỏ đi không từ biệt, đã lâu rồi chúng tôi chưa có tin tức gì của anh ta."
Thực ra Trương Dương đã biết được thông tin từ Chương Bích Quân, xem ra tập đoàn Tinh Toản này đích xác có vấn đề, nếu gã Lưu Khánh Vinh là đặc vụ của quốc an, thì có đến 90% đã gặp chuyện lành ít dữ nhiều. Trương Dương tỏ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi luôn thích những thiết kế của cậu ta, vốn định dành tặng cho Yên Nhiên một thứ bất ngờ, thế này thì không thành rồi."
Khâu Phượng Tiên cười: "Lưu Khánh Vinh thực sự là một nhà thiết kế tài ba, nhưng trong thế giới châu báu này không chỉ có mình anh ta, cái khác không nói, chỉ đơn giản nói đến trình độ thiết kế, giám đốc Tra của chúng tôi còn trên tài anh ta."
Trương Dương cười: "Tôi quên mất, giám đốc Tra trước đây cũng xuất thân từ một nhà thiết kế. Tuy nhiên ông ta là một ông chủ lớn như vậy, có đồng ý giúp tôi làm việc nhỏ này không chứ?"
Khâu Phượng Tiên đáp: "Yên tâm, việc của người khác tôi không dám nói, tôi tin giám đốc Tra nhất định sẽ nhiệt tình giúp đỡ."
Trương đại quan nhân lấy từ trong túi ra một túi vải đưng nhẫn màu đen, đặt ra phía trước mặt Khâu Phượng Tiên: "Vòng cổ hay nhẫn gì chắc là đủ!"
Khâu Phượng Tiên mở chiếc túi ra trước mặt Trương Dương, cô đặt thứ trong túi lên bàn tay, tuy Khâu Phương Tiên đã Châuẩn bị tâm lí nhưng vẫn cực kì kinh ngạc với hai viên kim cương trước mặt mình, hai viên kim cương còn thô nặng khoảng 12 Carat. Khâu Phượng Tiên đã làm trong giới thiết kế châu báu này nhiền năm, cô đương nhiên hiểu rõ giá trị của kin cương.
Số kim cương này đều là lúc đầu khi ở Mỹ, Trương Dương cướp lại được từ tay Lê thúc, sau đó đưa cho Sở Yên Nhiên mang về nước. Hai viên kim cương này chỉ là một phần nhỏ trong số đó, khi đó trong chiếc hòm da đên đó đựng đầy kim cương, có thể gọi là giá trị liên thành.
Khâu Phượng Tiên ngắm nghí tỉ mỉ hai viên kim cương rất lâu, sau đó mới cản thán: "Cô Sở thật là hạnh phúc!" Kim cương vốn là thứ đồ mê hoặc khiến phụ nữ khó mà chống lại được, tuy đã thấy rất nhiều nhưng Khâu Phượng Tiên cũng bị hai viên đá này hấp dẫn. Đồng thời cô ta cảm thấy tò mò làm cách nào mà Trương Dương có được hai viên kim cương này, nếu dựa vào thu nhận của Trương Dương hiển nhiên không tài nào mua nổi thứ đồ này.
Trương Dương nói: "Trước mùa xuân phải làm xong cho tôi đó."
Khâu Phượng Tiên cẩn thận cho kim cương vào túi, gật đầu đáp: "Không thành vấn đề! Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng làm cho anh hài lòng."
Trương Dương nói: "Vật liệu và chi phí thủ công cần thiết tôi sẽ đáp ứng đủ."
Khâu Phượng Tiên cười: "Không cần đâu, cứ coi đó là quà cưới tặng cho hai người."
Trương Dương cũng không hề khách khí gật đầu: "Tôi sẽ giúp cô liên lạc với Kiều Mộng Viện..." Hắn đang nói thì có cuộc điện thoại gọi đến, Trương Dương cầm điện thoại lên, là Đỗ Thiên Dã bí thư thị ủy Giang thành gọi. Gã cũng mới tới Đông Giang còn chưa có chỗ ở, vừa đế nơi là liên hệ với Trương Dương đầu tiên.
Lần này Đỗ Thiên Dã đến Đông Giang, Trương Dương tự nhiên lại nghĩ chuyện này có liên quan đến biến động trong tầng lớp lãnh đạo Bình Hải, mục đích của gã chắc cũng muốn thông qua Trương Dương tìm hiểu chút tình hình.
Trương Dương tuy biết quan hệ giữa Khâu Phượng Tiên và Đỗ Thiên Dã, nhưng hắn cũng không kể chuyện của Thiên Dã cho Khâu Phượng Tiên.
Khâu Phượng Tiên biết Trương Dương có việc bận, cô thức thời cáo từ hắn đi về.
Khâu Phượng Tiên rời đi không lâu, Đỗ Thiên Dã đã đi đến quán trà, bước vào chỗ Trương Dương ngồi, gã không khỏi oán giận nói: "Đường cao tốc đã phong tỏa, lộ thông tỉnh lại đọng tuyết tắc xe hàng dài, sáng sớm 6h tôi đã xuất phát, bây giờ đã là 4h chiều rồi, tổng cộng đi mất 10 tiếng đồng hồ."
Trương Dương cười nói: "Sao không đi bằng tàu hỏa?"
Đỗ Thiên Dã nói: "Lúc nghĩ ra tàu hỏa thì đã đi được nửa đường rồi." Gã ngồi xuống đúng vào vị trí mà vừa nãy Khâu Phượng Tiên cũng ngồi, cầm chén trà lên uống hết một hơi."
Trương Dương nói: "Em họ cậu vừa rời khỏi đây."
Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã cũng không muốn nói tiếp đến vấn đề đó, đặt chén trà xuống nói:" Tỉnh trưởng Tống hẹn gặp tôi sáng ngày mai."
Trương Dương cười: "Đến trước sớm thế, có phải là thiếu chút kiên nhẫn không?"
Đỗ Thiên Dã thở dài: "Hai ngày nay phía tỉnh xảy ra nhiều chuyện như vậy, ai cũng cảm thây bất an, tôi đến sớm như thế là muốn thám thính chút tin tức tình hình nội bộ từ cậu đó."
Trương Dương đáp: "Tin tức của cậu lẽ ra phải nhanh nhạy hơn tôi chứ, Khổng Nguyên đã đi báo cáo tình hình cho Ủy ban kiểm tra kỷ luật, bí thư Kiều lại cáo bệnh, bây giờ phía tỉnh đang trống nhiều vị trí quan trọng như vậy, xem ra cậu sắp phát rồi đây."
Đỗ Thiên Dã kì thực cũng đoán ra được Tống Hoài Minh gọi mình đến có liên quan tới việc thăng chức, tuy nhiên trước khi mọi việc vẫn chưa sáng lạng, trong lòng gã đương nhiên không tránh khỏi thấp thỏm không yên.
Trương Dương nói: "Tỉnh trưởng Tống thăng cấp lên bí thư, vị trí cũ của ông ấy chắc chắn 90% là giao cho cậu."
Đỗ Thiên Dã cười: "Sao có thể, tôi đến thường ủy cũng không phải, lần này kết quả lí tưởng nhất là được nâng lên tỉnh."
Trương Dương đáp: "Không cần biết lần này cậu nhận chức gì, nói Châung là được thăng chức thì đừng có quên người huynh đệ này."
Đỗ Thiên Dã tự giót cho mình một chén trà: "Trương Dượng, việc này cậu không nên tìm tới tôi, nhạc phụ đại nhân của cậu nay đã là bí thư tỉnh ủy, cậu muốn thăng quan tiến chức cứ trực tiếp nói với ông ấy."
Trương đại quan nhân than thở: "Sau này con đường quan chức của tôi sẽ càng gian truân, ông ấy được thăng chức, nhưng cả tỉnh trên dưới đều mở to mắt ra nhìn tôi, để tránh hiềm nghi, ông ấy không thể cho tôi thăng chức trong thời gian ngắn như này được."
Đỗ Thiên Dã nói: "Đúng vậy, cậu sau này chắc vất vả đây."
Câu này của Đỗ Thiên Dã cũng được kết luận dựa trên cơ sở hiểu rõ về tính cách của Tống Hoài Minh, dựa vào hiểu biết của gã về con người này, ông ta là một người làn việc công tư không nể nang cho nên sau khi được thăng chức, ông ta sẽ không chiếu cố đặc biệt mà sẽ yêu cầu nghiêm khắc hơn người khác đối với Trương Dương cậu con rể tương lai này. Trương Dương tính cách rõ ràng, hắn là người nhệt tình, có năng lực nhưng tính kỉ luật hơn kém, khuyết thiếu khả năng tự hạn chế bản thân. Như vậy làm việc dưới trướng Tống Hoài Minh, sau này e là thường xuyên bị gõ đầu."
Trương Dương nói: "Nghe câu này của cậu tôi càng cảm thấy mất hết cả lòng tin, hay là cậu tiến cử tôi là bí thư thị ủy Giang Thành vậy." Lời này của Trương Dương chỉ nói chơi mà thôi, ai cũng biết là nói đùa.
Đỗ Thiên Dã cười, nhỏ giọng nói: "Gần đây phía tỉnh có sự vụ gì đáng chú ý không?"
Trương Dương nói: "Biến động trong tầng lớp lãnh đạo, cậu phải rõ hơn tôi chứ, nói Châung bây giờ đang loạn đến kinh người." Hắn kể hết từ đầu chí cuối những gì mà mình biết cho Đỗ Thiên Dã nghe, Đỗ Thiên Dã là lão huynh đệ của Trương Dương, hắn không có gì phải giấu giếm.
Đỗ Thiên Dã nghe xong trầm tư một lúc, những việc mà Trương Dương nói chỉ là một góc nhỏ của sự việc nhưng cũng đủ để thấy được tính phức tạp về cục diện chính trị hiện giờ.
Giai đoạn này có thể nói là dày vò tâm chí nhất đối với nhiều người ở Bình Hải, việc bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương cáo bệnh, tỉnh trưởng Tống Hoài Minh được thăng chức, phó bộ trưởng ban hành chính nhân sự Tra Tấn Nam lại đến Bình Hải, là để đại diện trung ương Đảng tuyên bố vị trí lãnh đạo của Tống Hoài Minh ở Bình Hải này. Ngoài ra, y cũng không nhắn nhủ các công tác khác, hai ngày hôm nay Tống Hoài Minh đã nhận được chỉ thị thăng cấp, ông ta cũng hiểu rõ trọng trách trước mắt là phải duy trì ổn định, duy trì sự bền vững trong tổ chức lãnh đạo đương nhiệm, cố gắng giảm tránhiệc sự kiện chính trị lần này gây ảnh hưởng đến tình hình phát triển kinh tế của Bình Hải.