Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Tôi giúp Dương Vân chữa bệnh, cậu ngàn vạn lần phải giữ bí mật, nếu như trị không hết cho cô ấy, mặt mũi của tôi để ở chổ nào? Nếu như trị hết cho cô ấy, cô ấy còn không biết sẽ nói ra cái bí mật kinh người gì, đối với Nam Tích là tốt hay xấu còn chưa biết, thành phố đã đủ rối loạn, tôi cũng không muốn thêm loạn nữa."

Trình Diễm Đông suy nghĩ một chút, rốt cục gật đầu nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài yên tâm, ngài đã không muốn cho những người khác biết, tôi nhất định sẽ vì ngài giữ nghiêm bí mật này, quay đầu lại tôi chuẩn bị cảnh phục cho ngài. Chúng ta cùng đi bệnh viện Thanh Hồ, theo tình huống hiện nay, ngài giúp Dương Vân chữa trị, nói không chừng thật sự sẽ có chút hiệu quả." Những lời này của Trình Diễm Đông lộ ra lòng tin không đủ hắn đối với y thuật của Trương Dương.

Trương Dương tuy rằng không có gặp qua Dương Vân, bất quá hắn đối với tình huống của Dương Vân vẫn tương đối lạc quan của, ngay cả người như Văn Linh ngủ say hơn mười năm hắn đều có bản lĩnh làm tỉnh lại, huống chi một cô gái chỉ là đem mình phong bế trong ý thức? Trương đại quan nhân trong lòng rõ ràng. Căn bệnh lo chuyện bao đồng của mình lại tái phát, lần này rốt cục là sẽ làm chuyện tốt hay là chuyện xấu, hắn cũng không rõ ràng.

Trương đại quan nhân là một người nói là làm, đêm đó hắn cùng Trình Diễm Đông cùng đi bệnh viện Thanh Hồ, đương nhiên trước khi đi bệnh viện Thanh Hồ, còn cần thay đồ một chút, hắn mặc cảnh phục vào, lại mang mắt kính không độ, đi theo phía sau của Trình Diễm Đông, lúc hai người tiến vào bệnh viện Thanh Hồ, Trương Dương nói: "Cậu nói loại khí chất này giống tôi, cái này giấu được quang huy của tôi không."

Trình Diễm Đông nói: "Chủ nhiệm Trương, ngài biết trên đời này có một từ gọi là tự kỷ không?"

Trương Dương nhe răng cười, thấy phía trước có người chào đón, hắn cuống quít ngậm cái miệng lại, cúi đầu, thành thật đi theo phía sau của Trình Diễm Đông, Trình Diễm Đông đã không còn là lần đầu tiên đến đây, cho nên rất quen thuộc bên này, phụ trách trực ca đêm tối nay chính là phó viện trưởng của bệnh viện Thanh Hồ Vương Cường, vừa nghe nói Trình Diễm Đông lại muốn tìm Dương Vân điều tra tình huống, Vương Cường không khỏi cười khổ nói: "Cục trưởng Trình, còn hỏi à? Cô ấy lần này sau khi tìm được, tâm tình trở nên cực kỳ khẩn trương, từ đầu đến cuối bị vây trong trạng thái khủng hoảng, căn cứ theo hội chẩn của chuyên gia, còn kém hơn tình trạng lúc trước."

Trương Dương nói: "Kém hơn? Có phải là bệnh của cô ta đã xảy ra biến hóa?"

Vương Cường gật đầu nói: "Vừa có động tĩnh thì cô ấy liền trở nên kinh khủng dị thường, cả người run lên không ngừng, thậm chí phát ra tiếng thét."

Trương Dương nói: "Nói cách khác cô ấy có phản ứng đối với ngoại giới?"

Vương Cường nói: "Loại bệnh nhân này đối với ngoại giới thật ra vẫn đều có phản ứng, bất quá cô ấy vẫn dùng phương thức im lặng đối kháng với bên ngoài, muốn mình sinh hoạt trong một thế giới hoàn toàn phong bế, vô luận bên ngoài có động tĩnh gì, cô ấy chỉ coi như không có nghe thấy, lừa dối tất cả, hiện tại cô ấy vẫn đang sinh hoạt trong thế giới phong bế của mình, thế giới này ngoại trừ cô ấy còn có sợ hãi, một chút việc nhỏ sẽ bị cô ấy phóng đại vô hạn, loại bệnh nhân có tâm tình này là rất nguy hiểm, rất có thể làm ra hành vi tấn công và tự mình hại mình, cho nên bệnh viện chúng tôi phải tiến hành khống chế đối với cô ấy..." Ông ta dừng lại một chút lại nói: " Hiệu quả của trấn định cũng không có tác dụng lớn đối với cô ấy." Vương Cường trong lòng không muốn cảnh sát hiện tại đi gặp Dương Vân, bất quá thân là nhân viên quản lý bệnh viện vẫn phải phối hợp với hành động của cảnh sát, Dương Vân lần này mất tích, nếu như không phải cảnh sát trợ giúp cũng không thuận lợi tìm về.

Vương Cường dẫn Trương Dương bọn họ qua một cửa sắt đi tới chỗ phòng bệnh của Dương Vân, xuyên qua cửa sổ trước của phòng bệnh, bọn họ thấy Dương Vân khoanh chân ngồi ở trên giường, ánh mắt ngơ ngác nhìn tường trống phía trước mặt không nhúc nhích, giống như nhập định. Vương Cường nói: "Thế giới sinh hoạt của loại bệnh nhân này cũng chính là bản thân họ, tại chúng ta thấy kia chỉ là một bức tường trống bình thường, trong mắt bọn họ sẽ bày biện ra đủ loại cảnh tượng, thật ra bọn họ sợ hãi cũng không phải bên ngoài tạo thành, mà là chính bọn họ, sức tưởng tượng của con người là vô cùng vô tận, người bình thường đối với tư duy của mình có năng lực khống chế nhất định, từ bỏ suy nghĩ là không tốt, mà bọn họ lại thả mặc cho tư duy của mình hành động, bọn họ đối không có bất luận năng lực khống chế gì với ý thức của mình." Nói đến đây ông không nhịn được nhìn thoáng qua Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Trình, ngài muốn gặp cô ta hiện tại sao?"

Trình Diễm Đông gật đầu nói: "Ông yên tâm đi, tôi sẽ không tạo thành thương tổn cho cô ấy đâu."

Vương Cường ý bảo quản lý viên đến đây mở cửa phòng.

Dương Vân nghe được động tĩnh cửa phòng bắt đầu bưng kín cái lỗ tai, thân thể của cô run nhè nhẹ lên. biểu tình của Vương Cường có chút khẩn trương, ông ta đưa tay nguyệt giữ Trình Diễm Đông và Trương Dương, ý bảo bọn họ giữ khoảng cách nhất định.

Trình Diễm Đông cười nói: "Không có việc gì, mọi người đi ra ngoài trước đi."

Vương Cường sửng sốt một chút, yêu cầu của Trình Diễm Đông hiển nhiên trái với quy định của bệnh viện.

Trình Diễm Đông nói: "Vương viện trưởng ông yên tâm đi, tôi chỉ muốn cùng cô ấy đơn độc nói mấy câu, không mang đến phiền phức cho các người."

Vương Cường vẫn đang có vẻ vô cùng do dự, Trình Diễm Đông chỉ chỉ Trương Dương bên cạnh nói: "Đây là chuyên gia tâm lý xuất sắc nhất của cục chúng tôi, hắn nhất giỏi về giao tiếp với người có đầu óc không tỉnh táo."

Vương Cường nói: "Nhưng Dương Vân không phải một người bình thường, cô ấy căn bản không có khả năng giao lưu với các người."

Dương Vân vẫn đang che cái lỗ tai, thân thể của cô vẫn đang không ngừng rung rẩy.

Vương Cường rốt cục đồng ý yêu cầu của Trình Diễm Đông, tình huống của bệnh nhân đã đủ tệ, có tệ hơn nữa thì sẽ hơn cái này à? Ông hướng Trình Diễm Đông nói: "Cục trưởng Trình, chúng tôi ở ngoài cửa chờ!"

Trình Diễm Đông cười cười, nhìn theo Vương Cường và tên quản lý viên kia ra cửa, hắn hướng Trương Dương thấp giọng nói: "Khẩn trương tiến hành, bọn họ ở bên ngoài nhìn chằm chằm chúng ta đấy."

Trương Dương đi tới đầu giường của Dương Vân, đối diện Dương Vân, Dương Vân đột nhiên buông xuống tất cả động tác vừa rồi, căn bản như không có thấy hắn tồn tại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK