Lâm Bối Bối nói: “Ý chị là việc ở cảng Thâm Thủy vẫn còn có chuyển cơ?”
Phạm Tư Kì lắc đầu nói: “Có lẽ chúng ta nên dồn tâm sức vào mảnh đất sân vận động đó.”
Lâm Bối Bối kinh ngạc nói: “Chị muốn thông qua việc này để cứu vãn lại tổn thất?”
Phạm Tư Kì thở dài nói: “Tổn thất là không thể cứu vãn được, thứ có thể cứu vãn được chỉ có một chút thể diện thôi. Phải giúp đổng sự trừ bỏ được hậu quả sau này, phải làm mấy việc để chặn mồm bọn họ lại.” Cung Kì Vĩ nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, đã quá giờ tan sở, y vội vàng thu dọn tài liệu, chuẩn bị đến trường đón con gái, hôm nay là sinh nhật con gái, y đã đồng ý đến đón Nhã Hinh, phải đến trường đón nó, gần đây con gái học hành bận rộn, y cũng bận với công việc nên ít có thời gian nói chuyện với con, là một người cha y cảm thấy có chút xấu hổ. Hôm nay dù sao cũng có thời gian, nhất định phải ở cạnh con gái nhiều hơn mới đúng, nhưng y lại vì bận việc mà lỡ thời gian, lần này nhất định lại làm cho Nhã hinh không vui rồi.
Chuông điện thoại vang lên, Cung Kì Vĩ không muốn nhấc điện thoại vào lúc này, bí thư của ý là Hứa Phương hiểu được ý, liền bước lên trước nhấc điện: “Alo.”
Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói trầm trầm: “Tôi tìm phó thị trưởng Cung.”
“Anh là ai?”
“Không cần phải hỏi nhiều, cậu chỉ cần bảo ông ta nhấc điện thoại, nếu không trong nhà ông ta xảy ra bất cứ chuyện gì thì cậu phải tự chịu trách nhiệm.”
Hứa Phương nghe thấy lời này không khỏi giật mình, gã nhìn Cung Kì Vĩ, Cung Kì Vĩ từ vẻ mặt của Hứa Phương hiểu được gì đó, liền bước tới, nhận điện thoại từ tay Hứa Phương: “Alô”
“Phó thị trưởng Cung, con gái của ông đang đợi ông ở cổng trường đấy, ông nói với nó năm giờ đến đón, tại sao lại đến muộn?”
Cung Kì Vĩ sắc mặt đại biến, y cố gắng khống chế sự căng thẳng trong lòng, thấp giọng nói: “Anh có ý gì?”
“Ông là người thông minnh mà, bây giờ con gái ông đang đi tới buồng điện thoại công cộng ở gần trường học, xem ra nó định gọi điện cho ông.”
Cung Kì Vĩ cảm thấy như trời sụp xuống trước mặt, y không còn cách nào khống chế được cảm xúc của mình, liền phẫn nộ gào lên: “Anh là ai? Có chuyện gì cứ đến tìm tôi, tại sao lại tìm người nhà tôi?”
“Phó thị trưởng Cung, tôi cứ tưởng ông là một người công tư phân minh không quan tâm đến người nhà, không ngờ trên thế giới này vẫn còn có người ông quan tâm, cũng có những chuyện có thể làm ông xúc động.”
Cung Kì Vĩ hết sức kiềm chế cảm xúc của mình: “Anh muốn làm gì?”
“Tôi không muốn làm gì cả, tôi chỉ muốn ông biết trên đời này làm bất cứ điều gì cũng đều có cái giá của nó, đợi chút, con gái ông chuẩn bị gọi điện cho ông rồi, ông nhận điện thoại rồi tính sau.”
Người đàn ông đó vừa cúp điện thoại thì di động của Cung Kì Vĩ đổ chuông, y nhanh chóng nhấc điện thoại, đầu kia điện thoại quả nhiên là giọng con gái: “Cha ơi, cha nói là đến đón con, sao bây giờ vẫn chưa tới?”
Cung Kì Vĩ lớn tiếng nói: “Nhã Hinh, con nghe cha nói, bây giờ trở lại trường học, không được nói chuyện với bất kì ai, về trường học tìm cô giáo, đợi cha, đợi cha qua đón con.”
“Cha, cha làm sao vậy?”
“Nhã Hinh nghe cha nói, có người muốn gây bất lợi với con.”
Cung Nhã hinh nói: “Cha, không sao đâu ạ, ở đây có cảnh sát, con đi tìm cảnh sát.”
Cung Kì Vĩ nghe nói ở đó có cảnh sát thì yên tâm một chút, nhưng lập tức lại cảm thấy có gì không ổn: “Nhã Hinh, con mau rời khỏi chỗ đó, trở về trường học, không được để ý đến bất kì ai.” Rồi y nghe thấy tiếng gõ cửa ở buồng điện thoại.
Cung Nhã Hinh xoay người lại, thấy một viên cảnh sát trung niên mặc đồng phục mỉm cười với nó.
Người cảnh sát trung niên đó mở cửa buồng điện thoại, cười nói với Cung Nhã Hinh: “Cháu gái, có cần giúp đỡ gì không?”
Cung Nhã Hinh lắc lắc đầu, nhưng viên cảnh sát đó lại đưa tay ra, chiếc khăn tay màu trắng trong tay bịt chặt vào mũi miệng của Cung Nhã Hinh, Cung Nhã hinh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, không kêu nỗi một tiếng rồi ngã xuống, viên cảnh sát đó một tay đỡ nó, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đang treo lủng lẳng, bên trong truyền ra tiếng gọi gấp gáp của Cung Kì Vĩ: “Nhã Hinh Nhã Hinh…”
Viên cảnh sát trung niên nhấc điện thoại, thấp giọng nói: “Nó rất khỏe.” nói rồi buông điện thoại xuống.
Cung Kì Vĩ nắm chặt tay, y gào lên: “Tao cảnh cáo mày, mày mà dám động đến con gái tao dù một cái móng tay, tao dù có phải lật tung gầm trời này lên cũng sẽ giết chết mày.”
Bí thư Hứa đứng một bên mắt trợn lên, đợi đến khi Cung Kì Vĩ cúp điện thoại gã mới lắp bắp nói: “Thị… thị… trưởng… Cung, có báo cảnh sát không?”
Cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phòng sau khi nghe thấy con gái phó thị trưởng Cung Kì Vĩ bị bắt cóc cũng kinh ngạc vô cùng, chuyện này không phải là chuyện nhỏ, con gái phó thị trưởng giữa thanh thiên bạch nhật lại bị người ta bắt đi, rõ ràng là vô pháp vô thiên, đây không những là khiêu chiến với Cung Kì Vĩ mà còn là khiêu chiến với cả giới cảnh sát Nam Tích.
Trương Đức Phóng nhanh chóng phi tới cổng trường trung học số 1 Nam Tích, Cung Kì Vĩ đã nhanh hơn một bước tới trước, chưa ai từng nhìn thấy bộ dạng tan thương lo lắng như bây giờ của Cung Kì Vĩ, y đứng im như khúc gỗ trước cửa buồng điện thoại công cộng, trầm mặc hút điếu thuốc, một người vốn đầu tóc chải chuốt chỉnh tề giờ cũng rối bù lên, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt đầy tia máu, làm cho người ta không khỏi lo lắng.
Trương Đức Phóng bước tới, thấp giọng nói: “Phó thị trưởng Cung.”
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, giọng ông ta có chút mệt mỏi: “Có tin tức gì không?”
Trương Đức Phóng nói: “Đã tìm thấy một nhân chứng mục kích, nhưng chỉ nói con gái anh lên một chiếc xe cảnh sát, còn những chuyện khác thì không biết.” Nói rồi gã lập tức bổ sung thêm: “Tôi có thể bảo đảm việc này không có liên quan gì đến phía cảnh sát chúng tôi.”
Cung Kì Vĩ quay sang phía Trương Đức Phóng, nhìn chằm chằm vào gã, nói từng chữ một: “Tôi không cần biết là ai đã bắt cóc con bé đi, tôi chỉ muốn con bé bình an, tôi chỉ cần nó bình an trở về, cậu hiểu không?”
Trương Đức Phóng gật gật đầu, xảy ra chuyện như thế này gã cũng chỉ có thể thể hiện sự đồng cảm, nhưng cái án này thật là quá phức tạp, đối phương thậm chí còn không để lộ xem hắn muốn gì, nếu như hắn không đưa ra điều kiện thì múc đích của hắn chính là báo thù. Nếu như vậy thì tình cảnh của Cung Nhã Hinh bây giờ sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm. Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng Cung, anh thử nghĩ kĩ xem người đó có nói với anh là hắn muốn gì không? Mục đích và động cơ của hắn là gì?”
Cung Kì Vĩ lắc đầu nói: “Không biết… tôi thật sự không biết…” Điện thoại của y lại đổ chuông, là vợ y gọi tới, Dương Ninh vẫn chưa biết chuyện con gái bị bắt cóc, Tinh thần cô ấy không tồi: “Kì Vĩ, đã đón được con gái chưa? Em nói cho anh biết nhé, Nhã Hinh gần đây rất bất mãn với anh đấy, nhân cơ hội này anh hãy giao lưu tình cảm một chút với con, em đang đi lấy bánh kem, sắp về rồi.”
Cung Kì Vĩ muốn nói gì đó nhưng lời đến miệng lại bị chẹn lại, thấp giọng nói: “Ừ, em đi cẩn thận.”
“Em biết rồi.”
Cung Kì Vĩ gấp điện thoại lại, Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng cung, vì sự cần thiết cho điều tra án, chúng tôi cần phải giám sát điện thoại của anh.”
Cung Kì Vĩ gật gật đầu, đưa điện thoại của gã.
Trương Đức Phóng giao điện thoại cho kĩ thuật viên, từ bây giờ bọn họ sẽ theo dõi điện thoại của Cung Kì Vĩ 24/24, chỉ cần tên bắt cóc gọi điện thoại tới thì có thể dò tìm được vị trí của hắn.
Cung Kì Vĩ bước vào trong buồng điện thoại công công, nhân viên kĩ thuật đã lấy hết dấu vân tay có ở trong đó, Cung Kì Vĩ nhấc điện thoại lên đặt vào vị trí, vừa đặt vào thì lập tức chuông điện thoại vang lên.
Cung Kì Vĩ nhanh chóng nhấc lên, vẫn là giọng nói đó: “Tôi sớm đã nói rồi, ông sẽ hối hận, tại sao lại không tin tôi?”
Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: “Mày muốn gì?” Y đưa mắt nhìn xung quanh, y có lý do tin tưởng rằng nhất cử nhất động của mình đang nằm dưới sự giám sát của đối phương.
“Tôi muốn ông phải trả giá, tôi sẽ làm cho ông phải mở mắt mà nhìn người thân của mình ra đi mà ông lại không có cách nào cứu thoát được.”
“Thả con gái tao ra, nó không có liên quan gì đến chuyện này.” Cung Kì Vĩ gần như cầu xin nói.
“Muộn quá rồi, từ bây giờ ông đã mất đi quyền hộ hiệu lệnh rồi, ông cho rằng báo cảnh sát thì có thể tìm được con gái về sao? Thật là nực cười, cái đám mặc đồng phục bên cạnh ông toàn bộ đều là đồ vô dụng, ông giao tính mạng con gái ông cho chúng cũng chính là đẩy con gái ông vào chỗ chết.”
Cung Kì Vĩ thấp giọng nói: “Mày rốt cuộc muốn gì?”
“Ông không phải là rất uy phong sao? Ông không phải là cho rằng mình một tay có thể khống chế tất cả sao? Ha ha ha, xem lại dáng vẻ vẫy đuôi cầu khẩn của ông tôi thật vui mừng quá. Hôm nay là sinh nhật mười sáu tuổi của con ông phải không? Một cô gái xinh đẹp như thế này, làn da trắng nõn nà như thế này thật là làm cho người ta muốn cắn một miếng.”
Cung Kì Vĩ run giọng nói: “Hãy tha cho nó, mày có thù hận gì thì cứ tìm tao.”
“Tao nghe nói đảng viện cộng sản đều không sợ chết, uy dũng bất khuất, phú quý đều không màng, nhận chuyện này tao cũng vừa nghiệm chứng được, cán bộ đảng cộng sản chúng mày phải chăng thật sự là vĩ đại như vậy. Phó thị trưởng cung, chúng ta cứ từ từ chơi, không phải vội.”
Cung Kì Vĩ nắm chặt lấy tai nghe, nghe thấy tiếng tút tút tút trong điện thoại, một lúc sau mới đặt điện thoại xuống.
Trương Đức Phóng đi tới đưa cho y chiếc điện thoại đã được xử lí, thấp giọng nói: “Vừa rồi có phải là điện thoại của tên bắt cóc?”
Cung Kì Vĩ không nói phải hay không, khuôn mặt bi thương nói: “Hắn không đưa ra bất kì điều kiện nào, không đưa ra bất kì điều kiện nào.”
Trương Đức Phóng nói: “Phó thị trưởng Cung, án này rất nghiêm trọng, tôi phải báo lên lãnh đạo thành phố.”
Cung Kì Vĩ buồn bã gật đầu: “Cậu muốn làm thế nào thì làm, tôi… tôi chỉ muốn tìm thấy con gái tôi… chỉ muốn nó được bình an…”