Ngũ Đắc Chí đóng chặt cửa bên trong, mở cửa bên ngoài.
Nước biển rất nhanh bao phủ thân thể Trương Dương, cửa khoang thuyền bên ngoài được mở ra, Trương đại quan nhân dưới sự trợ giúp của máy đẩy mạnh loại nhỏ nhanh chóng bơi tới phía dưới du thuyền.
Chương Bích Quân sai người đưa Tang Bối Bối vào trong khoang thuyền, cô ta xua tay, ra hiệu cho người khác rời đi, tới trước tủ rượu rót một chén rượu vang, sau đó tới trước mặt Tang Bối Bối, nhìn thẳng vào khuôn mặt của cô ta, giống như lần đầu tiên nhìn thấy cô ta vậy.
Tang Bối Bối không chút úy kỵ nhìn lại.
Chương Bích Quân nhẹ giọng thở dài: "Tôi vẫn luôn đối đãi với cô như con gái ruột."
Tang Bối Bối lạnh lùng nói: "Cô cũng coi anh tôi như con trai ruột, nhưng cô lại giết anh ta!"
Chương Bích Quân nói: "Bởi vì hắn phản bội tôi trước, cô cũng vậy!"
Tang Bối Bối nói: "Cô chỉ có một đứa con gái ruột, cô ta tên là Chương Duệ Dung!"
Chương Bích Quân nhấp một ngụm rượu vang, cô ta không hề bị bị kích thích, trong mắt cô ta tính mạng của Tang Bối Bối đang nằm trong lòng bàn tay mình, lần này Tang Bối Bối bất kể là như thế nào cũng trốn không thoát.
Tang Bối Bối nói: "Cô ta là con của cô với ai?"
Chương Bích Quân mỉm cười nói: "Có liên quan tới cô à?"
Tang Bối Bối nói: "Cô sẽ không để tcofn sống để nhìn thấy thái dương ngày mai, nếu tôi sắp chết rồi, cô cần gì phải tiếc rẻ một câu nói thật với tôi?"
Chương Bích Quân nói: "Đối với người hẳn phải chết, bất kỳ chân tướng gì cũng không quan trọng."
Tang Bối Bối nói: "Chân tướng chính là, cô vẫn luôn mai phục trong tổ chức, bán đứng đồng chí, bán đứng lợi ích quốc gia, cô thông qua Nghiêm Quốc Chiêu cấu kết với Võ Trực Chính Dã, cô lợi dụng bối cảnhvà điều kiện của bản thân, kiếm tiền tài bất nghĩa tiền tài bất nghĩa, thậm chí không tiếc cấu kết với tổ chức xã hội đen nước ngoài."
Chương Bích Quân cười ha ha, nói: ", sức tưởng tượng của cô thực sự quá phong phú."
Tang Bối Bối nói: "Còn nhớ cái đĩa đó không?"
Chương Bích Quân nói: "Cô theo tôi lâu như vậy, chẳng lẽ không hiểu rõ tôi ghét nhất bị người khác uy hiếp ư?"
Tang Bối Bối nói: "Cô không phải ghét, mà căn bản là sợ, không làm chuyện đuối lý không sợ quỷ gõ cửa, làm quá nhiều chuyện đuối lý, sợ mình về sau không được chết tử tế có đúng không?"
Chương Bích Quân nói: "Bối Bối à Bối Bối, cô quên là tôi một tay bồi dưỡng cô, là tôi trọng dụng cô, nếu như không có tôi, cô đã chết từ lâu rồi, vì sao trong lòng cô luôn thù hằn tôi đến vậy, sao không có một chút cảm kích nào với tôi?"
Tang Bối Bối nói: "Cô không xứng!"
Chương Bích Quân gật đầu, cô ta đặt chén rượu lên tủ, mở ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, sau đó chậm rãi lắp ống giảm thanh.
Tang Bối Bối vẫn nhìn cô ta.
Chương Bích Quân nói khẽ: "Nếu như cô cảm thấy sợ thì có thể nhắm mắt lại."
Tang Bối Bối lắc đầu: "Cảm thấy sợ cô ư, đúng là nực cười, tôi bỗng nhiên phát hiện cô so với trong tưởng tượng của tôi thì yếu đuối hơn nhiều, đúng rồi, nhiều năm như vậy, cô một mình nuôi con à? Cha của con gái cô vì sao không công khai quan hệ của các người? Nhiều năm như vậy, hắn vì sao muốn trốn tránh? Tôi hiểu rồi, nữ nhân như cô căn bản không thể có tình yêu thực sự!"
Trên mặt Chương Bích Quân lộ ra vẻ tức giận, cô ta giơ súng trong tay lên.
Nhưng cô ta chưa kịp chưa kịp nhấn cò thì liền nghe thấy một tiếng choang.
Chương Bích Quân ngây ra một thoáng, nhưng cô ta cơ hồ lập tức phản ứng, nhanh chóng nga xuống đất, đạn dày đặc như mưa trút xuống du thuyền, thủy tinh trên du thuyền bắn cho bay tán loạn chung quanh, trên thảm trong chốc lát đã trải một tầng mảnh vụ dày cộp.
Chương Bích Quân hất mảnh vụn thủy tinh trên người, giơ súng lên tìm kiếm Tang Bối Bối, tốc độ phản ứng của Tang Bối Bối so với Chương Bích Quân còn mau lẹ hơn, cô ta nhấc chân đá bay súng trong tay Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân bất chấp vụn thủy tinh, lao lên trước, vồ lấy súng lục rơi trên sàn. Tang Bối Bối lại một cước đá vào sườn phải Chương Bích Quân.
Chương Bích Quân bị cô ta đá trúng một cước, cố nén đau đớn, cuối cùng thành công tóm được súng, cô ta giơ súng bắn về phía Tang Bối Bối, Tang Bối Bối như cả nhảy, trốn ra sau tủ rượu, trên tủ rượu lưu lại một dãy lỗ đạn, không ít bình rượu bị bắn nát, rượu màu đỏ bắn ra khắp nơi, trông ghê rợn như máu vậy.
Bên ngoài khoang thuyền truyền đến tiếng kêu thảm, Chương Bích Quân cắn cắn môi, một phen tranh đấu vừa rồi khiến tóc của cô ta đã tán loạn, hơi thở cũng không ổn định, tiếng súng dày đặc khiến Chương Bích Quân ý thức được một sự thật đáng sợ, mình bị bán đứng rồi, người bán đứng cô ta chính là Nghiêm Quốc Chiêu, tối nay An Đạt Văn căn bản không hiện thân, tất cả đều là Nghiêm Quốc Chiêu tạo ra, hắn lợi dụng tâm lý nóng lòng muốn trừ bỏ Tang Bối Bối của mình, tuyên bố An Đạt Văn muốn gặp mặt cô ta, dụ mình tới mặt biển mênh mông này.
trên Thuyền đánh cá, một gã nam tử khiêng ống phóng rốc két nhắm vào du thuyền phía trước, hắn nhấn cò, đạn hỏa tiễn giống như một con rồng lửa bay thẳng vào du thuyền.
Đạn hỏa tiễn bắn trúng phần trước của du thuyền, vụ nổ với cực lớn uy lực cơ hồ phá hủy toàn bộ khoang điều khiển của du thuyền.
Thân thể của Chương Bích Quân và Tang Bối Bối trong va chạm kịch liệt đều bay ra như lá rụng, va lên một vách tường khác. Du thuyền bắt đầu nghiêng về phía bên phải, nước biển lạnh như băng nhanh chóng tràn vào khoang thuyền.
Trương đại quan nhân nhìn thấy ánh lửa trên đỉnh đầu, mặc dù ở trong nước, hắn vẫn cảm thấy được vụ nổ vừa rồi, hắn nhanh chóng bơi lên, không ngừng tiếp cận thân tàu khổng lồ trên đỉnh đầu.
Hơn phân nửa thân thể của Tang Bối Bối và Chương Bích Quân đều đã chìm vào trong nước, sự mềm dẻo của thân thể của Tang Bối Bối đã giúp cô ta, khiến cô ta ở trong nước thành công vòng tay bị còng từ sau ra trước.
Du thuyền trầm xuống với tốc độ kinh người, Chương Bích Quân vừa bơi ra bên ngoài khoang thuyền bên ngoài khoang thuyền vừa giơ súng lên bắn Tang Bối Bối.
Tang Bối Bối vai cảm thấy tựa hồ như bị muỗi, sau đó nửa người tê dại, máu của cô ta lan ra trong nước biển, hệ thống điện lực của du thuyền hoàn toàn bị phá hoại, bên trong trở nên tối om.
Bóng tối giúp Tang Bối Bối tránh được những phát bắn sau đó của Chương Bích Quân.
Bộ phận còn trồi lên mặt biển của Du thuyền bắt đầu bốc cháy, ánh lửa chiếu sáng cả một mảng hải vực chung quanh.
Tang Bối Bối nhìn thấy Chương Bích Quân phía trước đã đeo máy thở, từ lỗ hổng của du thuyền bơi ra ngoài, Tang Bối Bối toàn lực đuổi theo.
Chương Bích Quân vừa ly khai du thuyền liền nghe thấy tiếng đỏ của sắt thép phía sau, đây là thanh âm bộ phận thân tàu của du thuyền bởi vì không chịu nổi áp xuất nước mà sinh ra, cô ta không dám quay đầu lại, khi du thuyền hoàn toàn chìm vào mặt biển thì hình thành, nếu như bị cuốn vào lốc xoáy này thì chỉ sợ không có cơ hội chạy trốn.
Chương Bích Quân cảm thấy một loại nguy hiểm đang tới gần, cô ta quay đầu đi, nhìn thấy một bóng đen ở tới phía sau người cô ta, vào khoảnh khắc Chương Bích Quân quay đầu lại, Tang Bối Bối đã đuổi kịp cô ta, hai tay tóm lấy máy thở của Chương Bích Quân, giật đứt ống dưỡng khí.