Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Bất kỳ ai cũng sẽ đều thay đổi, cô ta nằm trên giường nhiều năm như vậy, hơn mười năm không tiếp xúc với xã hội, trên tính cách phát sinh thay đổi cũng là điều dễ hiểu."

Đỗ Thiên Dã nói: "Cô ta sao có võ công lợi hại như vậy?"

Trương Dương thấp giọng khuyên gã: "Trên đời này chuyện không tưởng thật sự quá nhiều, nếu đã nghĩ không thông thì đừng có nghĩ nữa." Hắn nhìn ra được Đỗ Thiên Dã đối với Văn Linh là tình cũ vẫn chưa dứt, bất kể là ai ở trên vị trí của Đỗ Thiên Dã không nghi ngờ gì nữa đều là cực độ đau khổ.

Đỗ Thiên Dã nói: "Cô ta chắc đã nhớ tới quá khứ, nhưng... cô ta đã làm cha tôi giận quá mà chết."

Trương Dương nói: "Anh Đỗ, anh làm việc trước giờ là phải là một người dài dòng dây dưa, người ngoài cuộc thì tỉnh táo, người trong cuộc thì u mê, thật ra chuyện giữa anh và Văn Linh rất đơn giản, nếu anh có thể tha thứ tất cả lỗi lầm của cô ta trước kia, hai người có thể ở cùng một chỗ, còn nếu anh không tha thứ được, vậy thì dứt khoát chặt đứt tơ tình đi..."

Đỗ Thiên Dã thở dài nói: "Trương Dương, đời này tôi chỉ từng yêu một mình Văn Linh, nếu bảo tôi lập tức có thể vứt bỏ tình cảm đối với cô ta, đó là nói phét. Nhưng tôi tuyệt đối không thể có sống chung với một nữ nhân đã làm cha tôi tức chết được, cho dù cô ta lúc đó chỉ là vô tâm..."

Trương Dương lại rót đầy chén rượu.

Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên, nói: "Về sau tôi sẽ không bao giờ nữa nghĩ tới cô ta nữa!"

Trương Dương nói khẽ: "Quyết định vậy ư?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Chuyện hôm nay khiến tôi hạ quyết tâm rồi, giữa tôi và cô ta nên chấm dứt."

Trương Dương và Đỗ Thiên Dã uống một trận túy lúy, tới tận hai giờ sáng mới về, sự xuất hiện của Văn Linh khiến trong lòng hắn phủ lên một tầng ám ảnh, hắn không biết Văn Linh về sau sẽ còn có thể làm ra chuyện điên cuồng như thế nào, trên người của cô ta xảy ra quá nhiều chuyện kỳ quái, Trương Dương càng lúc càng hoài nghi, Văn Linh phải chăng cũng có kinh lịch giống như mình, nhưng bất đồng là, hắn đã thích ứng với thời đại này, mà Văn Linh thì không thể dung nhập với thời đại này, cô ta đang đấu tranh điên cuồng với thời đại.

Đêm khuya người vắng, Văn Linh một mình đứng trên đỉnh núi Long Tích, giữa thiên địa, giống như chỉ còn lại có cô ta lẻ loi một mình đứng dưới trời sao, nội tâm Văn Linh lúc này vô cùng cô độc. Một nhát dao của Đỗ Thiên Dã làm thân thể cô ta bị thương, nhưng cũng đã đâm nát tất cả ảo tưởng của cô ta, cho tới giờ, trong lòng của cô ta liền có hai ý niệm cực kỳ mâu thuẫn, cô ta khát vọng được quan tâm, khát vọng được có tình cảm. Cô ta cũng nhớ rõ tình cảm trước đây của cô ta và Đỗ Thiên Dã. Cô ta đã coi Đỗ Thiên Dã là bến bờ duy nhất trên cuộc đời này, vết thương trên vai đã liền lại, nhưng vết thương trong lòng thì vĩnh viễn cũng không thể lành. Văn Linh cuối cùng cũng hiểu mình là một con thuyền cô độc trôi trong thời đại này, vĩnh viễn không thể cập bờ, cô ta đối với nơi này đã mất đi tất cả sự lưu luyến, Cô ta phải rời khỏi địa phương không thuộc về mình này.

Sáng sớm Trương Dương sau khi tỉnh lại trước tiên là gọi điện thoại cho La Tuệ Ninh, tuy rằng Văn Linh cử chỉ quái dị, nhưng Trương Dương cũng phải nói chuyện của cô ta lại với Văn gia, dù sao La Tuệ Ninh cũng là mẹ nuôi của hắn. Trương Dương kể lại sơ lược chuyện hôm qua, La Tuệ Ninh nghe xong, không khỏi thở dài, bà ta nói khẽ: "Vừa rồi mẹ đã gọi được cho nó, nó nói buổi chiều hôm nay sẽ trở lại kinh thành."

Trương Dương từ trong đây suy đoán ra vấn đề thương thế của Văn Linh chắc không lớn, hắn cũng yên lòng, nói khẽ: "Mẹ nuôi, con thấy chị Linh đã thay đổi rất nhiều."

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, mẹ hiểu, nhưng người làm cha mẹ không có lựa chọn, nó là con gái của mẹ, đây là sự thật vĩnh viễn cũng không thay đổi được!"

Trương Dương không khỏi nhớ tới mình đối với Từ Lập Hoa, tuy rằng Từ Lập Hoa không hề biết rằng, trừ thân thể ra, ý thức trước đây từng thuộc về Trương Dương rốt cuộc còn lại được bao nhiêu? Có một điểm hắn tin, tình cảm của mình đối với Từ Lập Hoa không phải xuất phát từ sự áy náy vì đã cướp đi thân thể của Trương Dương này, mà là hắn thật sự sinh ra cốt nhục tình thân với Từ Lập Hoa, đối với Triệu Tĩnh, đối với Tô Viện Viện cũng, xem ra bản thân mình cũng đã thay đổi rồi, nghĩ đến đây, hắn không khỏi thản nhiên, mặc dù Văn Linh thật sự có kinh lịch giống như mình, vậy thì cô ta chắc cũng sẽ không nảy sinh ác ý với cha mẹ ruột của mình.

Sau một loạt sự chuẩn bị khẩn trương, nghi thức đặt móng khu nội thành mới của Đông Giang được cử hành thuận lợi, trên công trường khu nội thành mới tiếng pháo mừng chấn thiên, đúng như lời phát biểu của bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ngày này đối với Bình Hải có ý nghĩa lịch sử rất quan trọng, đối với Đông Giang có ý nghĩa lịch sử rất quan trọng, sẽ viết xuống một nét mực rất đậm trên lịch sử phát triển của Bình Hải.

Kiều Chấn Lương và bí thư thị ủy Đông Giang Lương Thiên Chính cùng nhau tiến hành nghi thức xúc đất, quan viên và người dân tới tới tham gia nghi thức vỗ tay rầm trời.

Sau khi nghi thức đặt móng kết thúc, Kiều Chấn Lương và các quan viên cùng nhau đi tới đê Thanh Long Đàm, bí thư đảng ủy khu nội thành, phó tổng chỉ huycủa bộ chỉ huy xây dựng khu nội thành mới Tần Thanh đi bên cạnh giới thiệu quy hoạch tương lai của khu nội thành mới với mọi người cùng với công trình trọng điểm sắp thi công.

Kiều Chấn Lương đứng trên hồ chế nước của Thanh Long Đàm, nhìn đường sông đang được nới rộng ở đằng xa, mỉm cười nói: "Có thể đoán được, không bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành một điểm sáng mới của thành phố Đông Giang."

Lương Thiên Chính nói: "Trong hai năm trung tâm hành chính của thành phố Đông Giang sẽ hoàn thành xây dựng, đến lúc đó toàn thể nhân viên công tác của thị ủy và thị chính phủ thành phố Đông Giang sẽ tới đây làm việc. Khu đất thị ủy và thị chính phủ cũ sẽ tiến hành công khai bán đấu giá, số tiến nhận được sẽ đầu nhập vào xây dựng khu nội thành mới.

Kiều Chấn Lương nói: "Tốt! Nội thành Đông Giang cũ đã không thể thích ứng với tốc độ phát triển của cải cách mở cửa, ngã tư đường quá hẹp, giao thông chen chúc, dân cư dày đặc đã nghiêm trọng chế ước sự phát triển của Đông Giang, nếu ở khu đất cũ xây dựng lại nhà cửa, cái giá phải trả sẽ cực lớn, chỉ có di dời, xây dựng một tòa thành hiện đại hoá mới, thì mới có thể thỏa mãn được nhu cầu phát triển tương lai, sự xây dựng thành mới Đông Giang nhất định phải nhìn xa trông rộng, phải có quy hoạch trường kỳ, phải cân nhắc tới sự phát triển về sau, phải cam đoan xây dựng thành thị, năm mươi năm thậm chí là một trăm năm sau cũng không bị lạc hậu!"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều, thiết kế quy hoạch xoay quanh nội thành mới, chúng tôi đã chuẩn bị trước rất kỹ càng, tôi có thể nhận trách nhiệm mà nói rằng, thiết kế quy hoạch của thành thị chúng tôi có thể đạt được sự kỳ vọng của ngài."

Kiều Chấn Lương gật đầu cười ha ha, y quay sang Tần Thanh, nói: "Tiểu Tầ, bản đồ quy hoạch dù có vẽ tốt thết nào thì cũng chỉ là tồn tại trên giấy mà thôi, có thể biến bản đồ thành hiện thực thì phải dựa vào công tác của các cô đó!"

Tần Thanh tỏ thái độ: "Bí thư Kiều yên tâm, tất cả cán bộ nhân viên của bộ chỉ huy xây dựng nội thành mới chúng tôi đều sẽ toàn lực ứng phó, tranh thủ sớm ngày xây dựng xong nội thành mới."

Kiều Chấn Lương có chút thưởng thức gật đầu nói: "Người trẻ tuổi nên có lòng tin, có tinh thần hăng hái!" Y lại nói với Lương Thiên Chính: "Bước chân của Đông Giang năm nay không nhỏ nhỉ, xây dựng nội thành mới khởi động toàn diện, khu vườn công nghiệp quốc tế cũng bắt đầu chuyển, trọng trách trên vai anh rất nặng đó!"

Lương Thiên Chính nói: "Bí thư Kiều yên tâm, sức khỏe của tôi vẫn tốt, có thể đảm đương được!"

Kiều Chấn Lương cười ha ha, nhìn ra được tâm tình của Kiều Chấn Lương hôm nay không tồi.

Lúc trưa, Kiều Chấn Lương tới hiện trường bộ chỉ huy nội thành mới và thăm nhà ăn bọn họ vừa mới xây xong, đơn vị nhận thầu nhà ăn chính là ông chủ của nhà hàng Long Đào cũ, bộ chỉ huy để y tới nhận thầu, trên một ý nghĩa nào đó cũng là một sự bồi thường, làm tốt quan hệ với cư dân địa phương, nghe nói lãnh đạo tỉnh tới, vị nhà thầu này cũng thể hiện ra hết bản sự, bốn món ăn một món canh làm rất ngon.

Kiều Chấn Lương vừa ăn vừa khen không dứt miệng, đưa ra đánh giá là đồ ăn nơi này so với căn tin của cơ quan tỉnh còn ngon hơn nhiều, Kiều Chấn Lương chỉ thuận miệng một câu, nhưng thư ký trưởng ủy Diêm Quốc Đào lại nhớ kỹ trong lòng, trở về sẽ chuẩn bị tìm người phụ trách căn tin cơ quan tỉnh hung hăng răn dạy một chút, phải cải thiện tình huống thức ăn, bí thư Kiều đã ra ý kiến. Cầm lông gà làm tên trong thể chế là rất thông thường, việc nhỏ như lông gà vỏ tỏi trong miệng lãnh đạo, thuộc hạ nghe được đều coi là đại sự khó lường.

Trương Dương Cả ngày đều đảm đương anh hùng vô danh, hắn chạy trước chạy sau phối hợp công tác các mặt, làm chút chuyện vì nữ nhân của mình, hắn cam tâm tình nguyện. Cho đến lúc đám lãnh đạo tỉnh Kiều Chấn Lương rời khỏi, Trương Dương mới có thời gian lộ mặt ra trước lãnh đạo, Kiều Chấn Lương nhìn thấy hắn một cái liền vẫy vẫy tay với hắn.

Trương Dương vẻ mặt tươi cười chạy tới: "Bí thư Kiều có chỉ thị gì?"

Kiều Chấn Lương nói: "Ngày mai cậu tới nhà tôi một chuyến!" Thật ra loại chuyện này Kiều Chấn Lương hoàn toàn có thể nói riêng với Trương Dương, trước mặt nhiều người như vậy đề xuất lời mời, chẳng khác nào là cấp cho tất cả mọi người một tín hiệu, quan hệ của bí thư Kiều và Trương Dương rất không bình thương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK