Triệu Thiên Nhạc nói: "Sự nghiệp, sự nghiệp, cha thực sự không rõ, con là một nữ hài tử, cần sự nghiệp lớn làm cái gì, sự nghiệp của nữ nhân chính là gia đình, không có gia đình mà chỉ có sự nghiệp thì không thể hạnh phúc được."
Triệu Nhu Đình nói: "Phong kiến, đầu óc toàn là tư tưởng trọng nam khinh nữ."
Triệu Thiên Nhạc nói: "Con đừng có nói vậy với cha, thôi để hôm nào cha hỏi Khôn Cử."
Mặt Triệu Nhu Đình lập tức trầm xuống: "Cha hỏi anh ta làm gì? Con còn không biết có ở với anh ta đến ngày đó không kìa."
Một câu này khiến Triệu Thiên Nhạc cả kinh, y kinh hô: "Làm sao vậy? Giữa các con có vấn đề gì à?"
Triệu Nhu Đình lắc đầu nói: "Không!"
Triệu Thiên Nhạc không tiếp tục truy hỏi nữa, có điều trong lòng y đã tràn ngập khả nghi.
Tin tức Triệu Nhu Đình gửi tới không mang tới sự kinh hỉ cho Trương Dương, hắn đang cân nhắc rốt cuộc có nên đi trưng cầu ý kiến của La Tuệ Ninh hay không thì La Tuệ Ninh vừa hay gọi điện thoại tới, bà ta trong điện thoại nói với Trương Dương rằng hắn đừng đi tìm quan hệ nữa, di dời Hương Sơn biệt viện chỉ là quy hoạch khai phá bình thường của cảnh khu, muốn dỡ thì dỡ.
Cú điện thoại này của La Tuệ Ninh chẳng khác nào biểu lộ thái độ của bà ta, bà ta quyết định bảo trì trầm mặc trong chuyện này.
Trương Dương có chút khó hiểu đối với thái độ của bà ta, tuy rằng hắn biết gần đây mẹ nuôi gặp một số phiền toái, nhưng với địa vị của chính trị cũng không cần thiết phải vội vã phân rõ giới hạn với chuyện tương quan tới Hà Trường An, Trương Dương nói: "Mẹ nuôi à, căn nhà này là Thiên Trì tiên sinh tặng cho con, không thể nói dỡ là dỡ được!"
La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, tiên sinh đã qua đời rồi, căn nhà này có giữ lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, nếu cảnh khu đã có quy hoạch, con cần gì phải đa sự!"
Trương Dương nói: "Mẹ nuôi, dù sao con cũng không nuốt trôi được cục tức này, con cũng hỏi thăm rồi, quy hoạch này căn bản chính là chuyện trên giấy, con không thể để nhà bị người ta tùy tiện hủy đi, con không thể làm chuyện có lỗi với tiên sinh."
La Tuệ Ninh thở dài, nhẹ nhàng gác máy.
Văn Quốc Quyền ngồi ngay ở bên cạnh, y nhìn bộ dạng tình tự xuống thấp của vợ, có chút xót xa nói: "Sao vậy? Tiểu tử đó không nghe lời à?"
La Tuệ Ninh gật đầu, đôi mắt có chút đỏ lên: "Chuyện này rõ ràng là nhằm vào chúng ta, vì sao em không thể ra mặt? Tiên sinh là sư phụ của em, trạch viện này chính là nơi ông ấy sống lúc già."
Văn Quốc Quyền nói: "Tòa trạch viện này là Hà Trường An giúp xây lên, nếu anh nhớ không nhầm thì chắc là sau khi tiên sinh nhận em làm đệ tử không lâu."
La Tuệ Ninh nói: "Vậy thì sao? Căn bản không có liên quan gì cả."
Văn Quốc Quyền nói: "Anh biết tiên sinh và em hợp ý, nhưng người khác không biết, người khác cho rằng là em thông qua Hà Trường An giúp tiên sinh xây Hương Sơn biệt viện, cho nên tiên sinh mới nhận em làm đồ đệ."
La Tuệ Ninh nói: "Hoang đường, bọn họ quá coi thường tiên sinh rồi! Tiên sinh vốn là muốn trả tiền, nhưng Hà Trường An kiên trì không nhận, chỉ xin tiên sinh một bức tranh."
Văn Quốc Quyền nói: "Anh nhớ rõ tiên sinh năm đó đã viết bốn chữ thiện tâm vĩnh hằng cho Hà Trường An."
La Tuệ Ninh gật đầu, trí nhớ của chồng cực kỳ kinh người, cho dù chuyện đã trôi qua hơn mười năm y vẫn nhớ rõ.
Văn Quốc Quyền nói: "Trung tâm thương vụ Hằng Vĩnh của Yến Tây cũng đặt móng ở đó, Hà Trường An nổi bật hơn hẳn trong những người cạnh tranh, giành được quyền khai phá khu đất đó, lúc ấy anh là người phụ trách của kinh thành, có gắng thu xếp để giao quyền khai phá khối đất này cho dân doanh, anh còn tự mình tham gia lễ đặt móng."
Mắt phượng của La Tuệ Ninh trợn lên.
Văn Quốc Quyền nói: "Trong quá trình công khai đấu thầu, anh giữ vững nguyên tắc công chính công bình, trong quá trình khai phá khối đất này anh cũng không đồi một xu một hào nào của anh, nhưng hiện tại có người đã lật lại những chuyện của hơn mười năm trước rồi xâu chuỗi lại với nhau, vì thế hiện ra trước mặt người khác lại như mây mù dày đặc, điểm đáng ngờ rất lớn."
La Tuệ Ninh nói: "Chúng ta có làm gì đâu, ai thích tra thì cứ kệ hắn."
Văn Quốc Quyền nói: "Lòng anh rất thoải mái, cho dù điều tra đến cuối cùng thì nhất định anh cũng sẽ vẫn trong sạch, nhưng điều tra loại chuyện này không thể tránh khỏi sẽ tạo thành ảnh hưởng đối với anh."
La Tuệ Ninh cắn cắn môi, ánh mắt lộ ra vài phần áy náy: "Quốc Quyền, đều do em cân nhắc không chu toàn, mang tới thêm phiền toái cho anh."
Văn Quốc Quyền mỉm cười nói: "Anh làm quan nhiều năm như vậy, đã lúc nào ít phiền toái đâu? Mà đã bao giờ sợ phiền toái đâu." Y đứng lên đu tới phía trước cửa sổ." Phương pháp tốt nhất Hóa giải loại chuyện này chính là mặc kệ."
La Tuệ Ninh nói: "Cho dù chúng ta bảo trì trầm mặc, đối phương cũng sẽ không dễ dàng thu tay lại, đầu tiên là chuyện hội từ thiện, hiện tại ngay cả chuyện cũ năm xưa từ hơn mười năm trước cũng đào ra, người này là muốn chế tạo phiền phức mục đích muốn khiến Văn gia chúng ta khó xử, muốn làm ảnh hưởng tới danh dự của anh."
Văn Quốc Quyền nói: "Càng là như thế thì càng phải thản nhiên, càng không thể đi theo cái bẫy mà chúng lập ra."
La Tuệ Ninh thở dài: "Nhưng thằng ôn Trương Dương này lại không phải dễ tính gì, trong lòng hắn vô cùng kính trọng Thiên Trì tiên sinh, hắn sẽ không để người khác tùy ý dỡ bở tòa trạch viện này đâu."
Văn Quốc Quyền nói: "Kệ hắn đi, chúng ta tuy rằng không tiện trực tiếp nhúng tay vào chuyện này, nhưng Trương Dương nếu gặp phải tai vạ thì anh nhất định phải ra mặt cho thằng con nuôi này."
La Tuệ Ninh có chút khó hiểu nhìn Văn Quốc Quyền.
Văn Quốc Quyền nói: "Chuyện càng lớn thì anh ngược lại càng tiện ra mặt."
Trương Dương lần này đi gặp Kiều lão vẫn không đi tay không, hắn thông qua Hồng Vệ Đông kiếm được một khối khánh thạch linh bích.
Kiều lão nghe nói hắn lại tặng đá cho mình thì cười cười ra đón, nhìn thấy Trương Dương từ trên xe khênh xuống một tảng đá to đùng thì không khỏi cười nói: "Lần này lại tặng cho tôi bảo bối gì thế?"
Trương đại quan nhân nói: "Tặng ngài một tảng đá, ngài luôn là chuyên gia về phương diện này mà."
Kiều lão tới phía tước tảng đá, ngồi xổm xuống nhìn nhìn, sau đó dùng tay vỗ nhẹ nhẹ lên tảng đá, mỉm cười nói: "Linh bích thạch à!"
Trương đại quan nhân lập tức giơ ngón tay cái nghe về phía Kiều lão: "Lợi hại, Kiều lão, ngài đúng là cao thủ của đạo này, lần sau lần sau sẽ tìm người khắc cho ngài một con dấu, bên trên viết chữ Thạch trung tiên."
Kiều lão cười ha ha, nói: "Con dấu thì tôi có, tên tôi cũng nghĩ ra rồi, kêu là ông già ôm đá."
Trương Dương nói: "Ngài sao nhìn ra được vậy?"
Kiều lão nói: "Tôi chơi đá nhiều năm như vậy, há có thể ngay cả linh bích thạch cũng không nhận biết được? Linh bích thạch có bốn đặc điểm lớn, một là bất kể lớn nhỏ, thiên nhiên thành hình, thiên hình vạn trạng, đều có mấy loại yếu tốt là cằn, lỗ chỗ, hai là da của linh bích thạch, cũng chính là da dá mà chúng ta thường nói luôn rất lởm chởm, đầy khe rãnh, tục tằng hùng hồn, ý vị thương cổ, hoa văn phong phú, ý nhị mười phần. Là màu sắc, linh bích thạch lấy ba mày đen, nâu và màu bụi làm chủ, ở giữa có màu trắng, đỏ sậm, thứ tư là tiếng rất vang." Kiều lão nói xong thì lại vỗ lên tảng đá: "Không tồi, cũng được coi là hạng cao cấp."
Trương đại quan nhân nói: "Nghe lời nói của quân, còn hơn đọc mười sách mười năm, tôi ở trước mặt ngài có lẽ học không hết tri thức."
Kiều lão cười nói: "Thằng nhóc cậu hôm nay tới đây vừa tặng quà cho tôi, vừa vỗ mông ngựa tôi, có phải có chuyện gì muốn nhờ không?"
Trương đại quan nhân nói: "Lão nhân gia đúng là ánh mắt sắc bén, tôi ở trước mặt ngài căn bản chính là cởi truồng, bị ngài nhìn thấy hết."
Kiều lão nói: "Cầm đá đi, tôi ghét nhất là nhận quà có mục đích của người khác."
Trương đại quan nhân nói: "Đừng mà, cả một tảng đá nặng như vậy, tôi từ xa mang tới cho ngài, ngài không thể bảo tôi mang về được, hơn nữa tôi tặng lễ là tặng lễ, nhờ là nhờ, cũng không phải việc gì khó khăn, chỉ muốn nhờ ngài phân tích giúp tôi một chút, đương nhiên nếu tiện thì ngài có thể nghĩ chủ ý giúp tôi."
Kiều lão gật đầu: "Thế còn được." Ông ta đeo kính lão vào tiếp tục thưởng thức tảng đá trước mắt, Trương Dương cũng ngồi ở đó với ông ta, thở dài nói: "Thật ra tảng đá này là từ trong nhà cũ của Thiên Trì tiên sinh lấy ra."
Kiều lão ặc một tiếng, tên của Thiên Trì tiên sinh ông ta đương nhiên cũng từng nghe nói, ông ta cũng biết chuyện Thiên Trì tiên sinh tặng cho Trương Dương một tòa trạch viện, vỗ vỗ tảng đá đó rồi nói: "Cậu mang về đi, quân tử không thứ người khác thích, Thiên Trì tiên sinh tuy rằng không còn ở nhân thế, nhưng thứ này dù sao cũng thuộc về ông ta, tôi há có thể lấy làm của riêng."
Trương đại quan nhân nói: "Kiều lão, ngài cũng đừng chối từ, nói thật, bảo kiếm biếu anh hùng, hồng phấn tặng giai nhân, tôi định chỉ lý lại chỗ đá ở bên đó, mấy ngày nữa sẽ mang tới cho ngài." Thằng ôn này rất thông minh, vòng một vòng lại quay về chính sự.
Kiều lão nói: "cậu làm như vậy không sợ Thiên Trì tiên sinh mất hứng ư?"
Trương Dương nói: "Ngài là theo người theo thuyết vô thần, Thiên Trì tiên sinh đã qua đời rồi."
Kiều lão nói: "Tảng đá này tôi vẫn không thể nhận."
Trương Dương nói: "Ngài nếu không nhận thì tôi sẽ vứt đi."
Kiều lão thông minh cỡ nào chứ, lập tức nghe ra trong đây chắc chắn có vấn đề, ông ta đứng dậy, Trương Dương lập tức đi theo.
Kiều lão xoay người đi vào tiểu lâu, Trương đại quan nhân đi sát theo sau.