Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương gật đầu, thò ngón tay ra điểm huyệt câm của gã. Hai nam tử lập tức mềm oặt nằm trên giường, nhìn Trương đại quan nhân đeo găng tay, từ trong túi chậm rãi lấy ra một cái ông tiêm, ánh mắt của hai người đầy vẻ tuyệt vọng. Trương Dương cũng không phải là muốn giết người, nhưng tao ngộ của Thường Hải Tâm khiến hắn hận đám người này tới tận xương tủy, hai tay đám người này đã dính đầy máu tanh, nếu như bỏ qua cho chúng, chẳng khác nào lưu lại ẩn hoạn, sau này sẽ còn làm nguy hại tới sự an toàn của thân nhân và bạn bè của mình, thái đội của Trương Dương đối với một số chuyện trong bất tri bất giác bởi vì chuyện của Thường Hải Tâm mà thay đổi. Trương Dương chậm rãi tiêm độc dịch vào tĩnh mạch của chúng, hắn lưu ý tới vết tiêm dày đặc trên phần bắp tay của hai người này, hai người này xem ra đều không ngừng tiêm ma túy. Trương Dương không thể không bội phục năng lực điều tra của Quốc An, mỗi một bộ phận đều nghĩ rất chu đáo, tiêm ma túy quá liều nên sốc thuốc chết, một lý do quá hay.

Trương Dương nói: "Tự mình gây tội nghiệt thì không thể nào sống được, chúng mày đi mạnh giỏi, còn tên Tông Kỳ Vĩ đó, tao sẽ thay chúng mày hỏi thăm hắn!" Nói xong những lời này, Trương Dương bước ra khỏi phòng, trấn định tự nhiên đóng cửa phòng lại, rời khỏi khách sạn Phú Nguyên.

Chương Bích Quân ngồi ở trong quán cà phê Lam Ngạn, nhìn Trương Dương đã dở bở lớp ngụy trạng, bước tới quảng trường Thị Dân, đi đến trước mặt cô ta.

Chương Bích Quân mặc váy bò, đeo kính đen to tướng, trang điểm như quý phu nhân. Trương Dương ngồi xuống đối diện cô ta, cởi cái mũ lưỡi chai ở trên đầu xuống, sờ sờ cái đầu trọc lốc, mỉm cười nói: "Tất cả đều thuận lợi."

Chương Bích Quân nói: "Chứng thực chưa?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Không sai, chính là y!"

Nhân viên phục vụ mang cà phê tới, không khỏi nhìn vào cái đầu trọc lốc của Trương Dương, Trương Dương trừng mắt lên, ánh mắt bức người chiếu ra, dọa cho nhân viên đó giật bắn mình, cái khay trong tay cũng không cầm vững, leng keng rơi xuống đất, quản lý ca trực vội vàng tới luôn miệng xin lỗi họ.

Chương Bích Quân xua xua tay, đợi khi bọn họ đi rồi mới nói với Trương Dương: "Đội mũ vào đi, bộ dạng này trông hung hãn quá."

Trương Dương cười nói: "Tôi thì cảm thấy tạo hình này rất khệnh."

Chương Bích Quân nói: "Có tìm thêm được manh mối gì không?"

Trương Dương nói: "Hỏi được tên một người, Tông Kỳ VĨ!"

Chương Bích Quân đã đẩy ảnh của Tông Kỳ Vĩ tới trước mặt Trương Dương, Trương Dương cầm ảnh lên xem.

Chương Bích Quân nói: "Người này đã bị chúng tôi khống chế rồi,muốn lợi dụng gã để dụ Đường Hưng Sinh ra."

Trương Dương nhíu mày: "Cũng chính là nói tôi không thể đụng vào gã được nữa."

Chương Bích Quân cười nhạt, nói: "Tạm thời thôi, thả dây câu dài mới bắt được cá lớn, phía quốc an chỉ tiếp nhận những nhiệm vụ quan trọng, để chúng tôi truy bắt một số quan viên chạy ra nước ngoài, Đường Hưng Sinh rất giảo hoạt, Singapore và chúng ta không có luận dẫn độ, muốn bắt được y thì chỉ có thể lợi dụng Tông Kỳ Vĩ."

Trương Dương nói: "Cô có phải là lợi dụng tôi đi giải quyết hai tên sát thủ đó, từ đó mà bảo chứng Tống Kỳ Vĩ không bị lộ." Hắn cảm thấy có chút bực mình, mình có thể lại bị Quốc An lợi dụng rồi.

Chương Bích Quân nói: "Tổ chức sẽ tận lực đảm bảo cho sự an toàn của cậu."

Trương Dương khinh thường nói: "Bảo hộ thế này à? Tôi tí nữa thì biến thành vịt quay bắc kinh rồi!"

Chương Bích Quân nói: "Chuyện này không liên quan gì tới tổ chức, Đường Hưng Sinh là kẻ thù tự cậu trêu vào, nếu không phải là chúng tôi trùng hợp biết được chuyện này từ chỗ Tống Kỳ Vĩ, cậu tới giờ vẫn chưa biết kẻ phóng hỏa là ai đâu."

Trương Dương trầm mặc, Chương Bích Quân quả thật là nói rất đúng.

Chương Bích Quân nói: "Có một số chuyện không thể nhìn vẻ bề ngoài, chuyện của Lưu Khánh Vinh, chuyện của Khưu Phượng Tiên, chuyện liên quan tới Tra Tấn Bắc muốn đầu tư vào sân bay mới, sau lưng một loạt những sự kiện này rốt cuộc là có âm mưu gì hay không, đều cần cậu đi điều tra. Trương Dương, thời gian mà chúng tôi cấp cho cậu đã nhiều rồi."

Trương Dương nói: "Tôi đã đáp ứng các cô thì sẽ điều tra rõ chuyện này, tôi cũng nhắc cô nhớ một chuyện, bất kể là Tông Kỳ Vĩ hay là Đường Hưng Sinh, bất kể là các cô có bắt chúng hay không thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho hai thằng khốn nạn đó."

...

Buổi sáng, Thường Hải Tâm dưới sự đi cùng của cả nhà tới Giang Thành, sau khi tới Giang Thành, lập tức chuyển vào phòng bệnh đặc biệt của bệnh viện ngoại khoa Quang Từ. Vu Tử Lương và vợ là Chu Tú Lệ đều đã đợi ở bệnh viện, bọn họ ngay lập tức kiểm tra thương thế của Thường Hải Tâm.

Viên Chi Thanh vào cùng con gái, chịu đựng lâu như vậy nên bà ta mệt mỏi vô cùng, lộ ra vẻ rất tiều tụy.

Con trai lớn Thường Hải Thiên cũng tới bệnh viện đợi, gã nắm chặt tay mẹ, khuyên: "Mẹ, y thuật của bác sĩ Vu rất cao, Hải Tâm giao cho ông ấy trị liệu, mẹ cứ yên tâm đi, con đưa mẹ đi nghỉ ngơi, ngàn vạn lần đừng để sức khỏe suy sụp."

Viên Chi Thanh lắc đầu, nói: "Mẹ không đi đâu cả, ở đây đợi kết quả của bác sĩ Vu."

Vu Tử Lương sau khi kiểm tra thương thế xong cho Thường Hải Tâm, gật đầu với Trương Dương, hai người vào phòng làm việc của ông ta, Vu Tử Lương nói: "Vết bỏng rất nặng, nếu như không tiến hành cấy ghép da, khả năng sẽ lưu lại sẹo diện tích lớn!"

Trương Dương nói: "Bỏng cấp độ ba đại khái có bao nhiêu diện tích?"

Vu Tử Lương vẽ một đầu người trên bảng đen của văn phòng, sau đó dùng dùng phấn vẽ một vòng ở trên má trái: "Đại khái khoản 12mm vuông, diện tích lớn như vậy rất khó khép lại. Độ bỏng cấp hai ở xung quanh nếu như y tá của chúng tôi trị liệu tốt, có lẽ có thể không lưu lại sẹo, nhưng vết bỏng cấp độ ba thì chúng tôi thực sự là không nghĩ ra được biện pháp tốt hơn."

Trương Dương nói: "Điều mà ông cần phải là triệt để làm sạch vết bỏng, dưới tiền đề ở nơi bị tổn thương ít nhất, tại bộ vị bị tổn thương làm ra mặt ngoài vết thương mới, tôi phụ trách tái sinh và phục hồi da thịt của cô ta."

Vu Tử Lương bán tính bán nghi nhìn Trương Dương, tuy ông ta đã lãnh giáo thủ đoạn bất khả tư nghị của Trương Dương, nhưng lần này là vết bỏng, ông ta thực sự không thể tưởng tượng được, làm thế nào mà có thể tái sinh hoàn chỉnh tổ chức biểu mô trên lớp da đã bị bỏng cấp độ ba, và khôi phục lại như xưa mà không lưu lại sẹo.

Trương Dương nói: "Ông có thể làm được không?"

Vu Tử Lương nói: "Loại làm sạch này nghe thì rất đơn giản, nhưng làm rồi thì mới biết là khá phức tạp, mà trong công tác này thì vợ tôi lợi hại hơn tôi, hay là giao cho cô ấy đi."

Trương Dương nói: "Cần bảo nhiêu lâu?"

Vu Tử Lương nói: "Tối nay trước tiên quan sát tình huống đã, chín giờ sáng ngày mai thì có thể gây mê đưa vào phòng phẫu thuật." Ông ta nhìn đồng hồ, nói: "Chỉ còn lại không tới sáu tiếng nữa."

Trương Dương nói: "Được, trước chín giờ ngày mai tôi sẽ tới đây."

Thường Hải Thiên và Trương Dương cùng tới nhà máy chế thuốc Giang Thành, gã gọi cả sáu kỹ sư và mười kỹ thuật viên cao cấp của phòng thí nghiệp tới nhà máy, mục đích chính là để cùng Trương Dương chế thuốc mỡ bôi bỏng.

Trương Dương lại một lần nữa thay đổi phương thuốc chữa bỏng trước đây của mình, ở bên trong hỗn hợp thêm một bộ phận thành phần của Nghịch Thiên đan, sau khi kê đơn xong, Thường Hải Thiên ngay đêm sai người đi làm. Tình hình của em gái khiến gã rất đau lòng, mỗi một khâu đều là gã tự mình giám sát, cố gắng để không xảy ra sai lầm gì.

Trương Dương nhìn ra vẻ khẩn trương của Thường Hải Thiên, an ủi gã: "Anh yên tâm đi, phương thuốc này của tôi rất linh nghiệm, có công hiệp làm tái tạo lớp da, lại mượn thuốc để khôi phục bên trong, tôi tin rằng Hải Tâm nhất định có thể khôi phục lại dung nhan ngày trước."

Thường Hải Thiên nói: "Cả nhà chúng tôi đều coi Hải Tâm như minh châu, không ngờ nó lại gặp phải kiếp nạn này, nếu có thể thì tôi tình nguyện chịu khổ thay nó. Tôi đằng nào cũng xấu rồi, nhưng chuyện này không ngờ lại rơi lên người nó." Thường Hải Thiên thở dài, vẻ mặt buồn bã, vành mắt đỏ lửng lên, tình cảm anh em sâu đậm khiến người ta cảm động.

Trương Dương nói: "Anh còn nhớ Tần Hoan không? Bệnh của nó nặng như vậy mà chúng tôi còn có thể giúp nó cải tử hoàn sinh, huống chi chỉ là vết thương ngoài da như Hải Tâm."

Thường Hải Thiên mấp máy môi, vỗ vai Trương Dương, nói: "Tôi tin anh!"

Áp lực ở trong lòng Trương đại quan nhân cũng lớn vô cùng, diện tích bỏng trên mặt Thường Hải Tâm rất lớn, trước đây, hắn từng trị liệu vết bỏng, cũng từng trị liệu vết sẹo, nhưng lại chưa từng gặp phải vết bỏng nào có trình độ nghiêm trọng và diện tích lớn như vậy, ở triều Đại Tùy tất nhiên không có khái niệm phân độ bỏng, sau khi tiếp xúc với y học hiện đại, Trương Dương biết rằng, bỏng cấp ba trong nhận thức của y học thì để lại sẹo là không thể nào tránh khỏi. Nguyên nhân chân chính khiến Trương Dương bất an là Thường Hải Tâm lần này bị bỏng hoàn toàn là bởi vì mình làm liên lụy, trừ Tần Thanh ra, hắn không nói cho bất kỳ ai biết, tuy hắn đã thành công trừ khử hai tên hung đồ phóng hỏa rồi, nhưng trong lòng vẫn không thể nào có được sự yên bình.

Tám giờ sáng, Vu Tử Lương lặng lẽ ngồi trong văn phòng, phương án phẫu thuật đã được quyết định rồi, sự thần kỳ của Trương Dương ông ta không chỉ kiến thức qua một lần, cho nên Vu Tử Lương dám đáp ứng lần phẫu thuật mà trong mắt các bác sĩ khác có thể gọi là bất khả tư nghị này. Để làm sạch vết thương toàn diện, loại bỏ tổ chức bị hỏng, dưới tiền đề tạo thành tổn thương nhỏ nhất, phân li ra mặt ngoài vết thương mới, nghe thì không phức tạp, nhưng chuyện tiếp theo lại là trị liệu không nằm trong khái niệm thường quy, mà là dùng phương thuốc do Trương Dương tự tay phối chế.

Vợ của ông ta, Chu Tú Lệ nhắc nhở: "Tử Lương, anh phải nghĩ cho kỹ, nếu như án chiếu theo phương án trị liệu thường quy, chúng ta có thể đợi sau khi vết thương mọc lại tổ chức thịt mới rồi tiến hành phẫu thuật cấy ghét, sau đó lại trải qua phẫu thuật thẩm mỹ, cho dù là không thể hoàn toàn khôi phục dung mạo của cô ta thì cũng có thể làm được bảy thành, nhưng phương thuốc do Trương Dương phối trí thậm chí còn chưa trải qua thí nghiệm dược phẩm, chúng ta không biết thành phần bên trong, không biết hiệu quả trị liệu cụ thể, thậm chí có thể nói là chúng ta căn bản không biết gì về nó, vạn nhất xảy ra nhiễm trùng sau phẫu thuật, hoặc là Thường Hải Tâm quá mẫn cảm với loại thuốc cao này, lúc đó không chỉ đơn giản là làm chậm trễ thời cơ trị liệu đâu!"

Hai tay Vu Tử Lương đan lại với nhau, lông mày nhíu chặt, ông ta đang suy nghĩ gì đó.

Chu Tú Lệ lại nói: "Thường Hải Tâm là con gái của thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng, nếu chúng ta lần này xảy ra bất kỳ vấn đề gì, có thể là thanh danh một đời bị hủy trong phút chốc, Tử Lương, em thật sự không muốn anh mạo hiểm!"

Vu Tử Lương nói khẽ: "Trương Dương chưa bao giờ khiến anh thất vọng!"

Chu Tú Lệ nói: "Bất kể là anh ta có bản sự gì, thì cũng chỉ là một tốt nghiệp sinh vệ giáo, có thể là có được mấy phương thuốc thần kỳ do cha ông để lại, nhưng không có nghĩa là anh ta có thể chữa được bách bệnh. Tử Lương, chúng ta khổ cực nghiên cứu y học nhiều năm như vậy, tới giờ anh đã công thành danh toại, chẳng lẽ vì muốn nghiệm chức một cái thần kỳ gì đó mà lại đi mạo hiểm ư?"

Vu Tử Lương nói: "Anh tin Trương Dương sẽ không lấy tính mạng của bạn bè ra mạo hiểm, cậu ấy là một người trẻ tuổi có trách nhiệm."

Chu Tú Lệ còn muốn nói gì đó thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Trương Dương và Thường Hải Thiên cùng nhau bước vào.

Vu Tử Lương nói: "Thuốc phối chế xong chưa?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Phối chế xong hết rồi, toàn bộ đều sản xuất trong điều kiện vô khuẩn, cho nên không cần phải lo lắng tới vấn đề nhiễm trùng."

Chu Tú Lệ nói: "Trương Dương, cậu rốt cuộc nắm chắc được mấy phần?"

Trương Dương nói: "Hiện tại có tám phần!"

Vu Tử Lương nói: "Chuẩn bị phẫu thuật!"

Chu Tú Lệ cắn chặt môi, bà ta biết chồng mình đã hạ quyết tâm phẫu thuật cho Thường Hải Tâm rồi, bà ta không nỡ nhìn chồng mình mang thanh danh nửa đời người ra mạo hiểm, liề nói khẽ: "Loại phẫu thuật này để em làm đi, ở phương diện này em khá hơn!"

Trương Dương và Thường Hải Thiên đều không phải là kẻ ngốc, bọn họ đã hiểu rằng hai vợ chồng Vu Tử Lương lúc này đang phải đối diện với áp lực cực lớn.

Thường Hải Thiên nói: "Bác sĩ Vu, bác sĩ Chu, đối với một cô gái trẻ mà nói, dung mạo thậm chí còn quan trong hơn cả sinh mạng, nếu như Hải Tâm không thể khôi phục được dung mạo, chỉ sợ nó sẽ không bao giờ còn được vui vẻ nữa, xin hai người..."

Chu Tú Lệ ngắt lời của Thường Hải Thiên: "Dung mạo quan trọng hơn tính mạng ư? Nếu không còn mạng vậy thì dung mạo có đẹp hơn nữa thì dùng vào chỗ nào? Phương pháp khôi phục dung mạo còn có rất nhiều, chúng ta có thể tuần tự mà làm, có thể án chiếu theo phương pháp khoa học..."

Vu Tử Lương ở bên cạnh vội vàng ngắt lời vợ: "Tú Lệ, đủ rồi!"

Trương Dương giờ mới hiểu, áp lực của vợ chồng Vu Tử Lương là tới từ mình, hắn mỉm cười với Chu Tú Lệ: "Bác sĩ Chu không có lòng tin đối với thuốc của tôi?"

Chu Tú Lệ không chút che giấu gật đầu, nói: "Tôi biết là anh cũng hiểu một chút về y học, trong tay cũng có rất nhiều phương thuốc, nhưng người ta không phải là vĩnh viễn gặp may mắn, Thường Hải Tâm là bị bỏng độ ba, chỉ bằng vào thuốc cao của anh là có thể giúp cô ta lên được da mới ư? Vậy thì lý luận y học của chúng tôi có phải là bị anh lật đổ không? vậy thì khoa bỏng mà chúng tôi trải qua nhiều năm mới hình thành được há chẳng phải là trò đùa ư?"

Trương Dương nói: "Lý luận y học mà cô nói và khoa học bỏng toàn bộ đều là của nước ngoài, đều là y học phương tây, rất nhiều thứ của Trung y không cần dùng lý luận để giải thích."

Chu Tú Lệ cực lực phản đối: "Bất kỳ chuyện gì cũng đều phải là khoa học làm căn cứ, anh làm thể nào mà khiến tôi tin được thuốc cao của anh có thể mang tới tác dụng mọc lại da, anh có nghĩ tới bất kỳ thuốc nào cũng đều có tính nguy hiểm, nếu sau khi phẫu thuật lại bị nhiễm trùng, nếu trong quá trình phẫu thuật phát sinh phản ứng quá mẫn cảm, ai sẽ chịu trách nhiệm vì tính mạng của cô bé đáng thương này đây?"

Thường Hải Thiên cắn chặt môi, từ vẻ mặt của gã có thể nhìn thấy gã đang do dự rồi.

Trương Dương nói: "Bác sĩ Chu, tôi không thể dùng căn cứ khoa học để chứng minh dược phẩm của tôi có công hiệu, nhưng nếu như bỏ lỡ thời cơ trị liệu, vậy thì sẽ mang lại sự đau khổ cả đời cho Hải Tâm."

Chu Tú Lệ nói: "Vì dung mạo mà lấy tính mạng ra mạo hiểm thì có đáng không? Chức trách của bác sĩ chúng tôi là cứu sống, chăm sóc người bị thương, không có bất kỳ cái gì đáng quý hơn sinh mạng cả, tôi biết cậu đã giúp Tử Lương rất nhiều, Tử Lương cũng tin cậu, nhưng bất kỳ lòng tin nào cũng có thể là mù quáng!"

Vu Tử Lương nói: "Tú Lệ, em nói lăng nhăng gì đó?"

Trương Dương không để ý tới ngôn từ có chút quá khích của Chu Tú Lệ, thân là một bác sĩ có nguyên tắc, cô ta không hề có bất kỳ lỗi lầm nào, Trương Dương nói: "Bác sĩ Chu, nhận thức của con người là một quá trình không ngừng đề thăng, luôn sẽ cảm thấy sợ hãi những thứ nằm ngoài phạm trù nhận thức của mình, thứ mà cô không biết, không có nghĩa là không có căn cứ khoa học."

Chu Tú Lệ nói: "Vậy cậu có thể đưa ra một lý do khiến tôi tin tưởng không?"

Trương Dương lắc đầu, nói: "Giải thích thì miễn đi, tôi có nói ra thì cô cũng không hiểu!"

Chu Tú Lệ bị câu này của hắn khiến cho mặt đỏ bừng, mình nói gì cũng là một bác sĩ từng học ở Mỹ, hắn không ngờ lại nói vậy.

Trương Dương kỳ thực cũng không có ý khinh thường Chu Tú Lệ, hắn giải thích: "Tôi tuyệt không có ý mạo phạm, những phương thuốc này đều là tổ truyền của nhà tôi, trải qua vô số lần thí nghiệm trong lịch sử, y học của Trung Quốc và Tây y khác nhau, hoàn toàn là hai loại lý luận, các gọi là căn cứ khoa học của Tây y không thích hợp để dùng cho y học của chúng ta. Song phương đều có sở trường riêng, chỉ có lấy chỗ thừa bù chỗ thiếu thì mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất."

Chu Tú Lệ nói: "Nói đi nói lại, cậu vẫn không hề có bất kỳ căn cứ y học nào."

Vu Tử Lương nói: "Tú Lệ, anh đã quyết rồi, anh sẽ phẫu thuật cho Thường Hải Tâm!"

Chu Tú Lệ nói: "Em cũng không phủ định lần phẫu thuật này, em chỉ hi vọng chúng ta án chiếu theo phương pháp y học để tiến hành trị liệu chính quy, vết thương của Thường tiểu thư cần phải chuẩn bị phẫu thuật cấy ghép da.

Trương Dương nói như chém đinh chặt sắt: "Không cần!"

Thường Hải Thiên một mực đứng cạnh nghe giờ mới lên tiếng: "Trương Dương, tôi thấy chuyện này hay là thận trọng một chút đi..." Thân là đại ca của Thường Hải Tâm, những lời mà gã nói, Trương Dương không thể không suy nghĩ thận trọng, kỳ thực áp lực mà Trương Dương hiện tại phải chịu là lớn nhất trong tất cả mọi người, hắn một mực áy náy về chuyện của Thường Hải Tâm, hi vọng thông qua nỗ lực của mình để giúp Thường Hải Tâm khôi phục dung nhan ngày trước. Nhưng Chu Tú Lệ lại ra sức phản đối trên phương án, sự do dự của Thường Hải Thiên vào lúc cuối, khiến Trương Dương ý thức được chuyện hôm nay sẽ không thuận lợi như trong dự đoán của mình.

Nhưng mỗi một người đều biết rồi, muốn tiến hành một lần phẫu thuật, phải chưng cầu ý kiến của người nhà và bản thân Thường Hải Tâm.

...

Viên Chi Thanh tuy được hai đứa con trai khuyên về nhà nghỉ ngơi, nhưng cả buổi tối vẫn chưa chợp mắt được tí nào. Sáng sớm hôm nay đã lại vào thăm con gái, Thường Hải Thiên gọi mẹ và em trai tới văn phòng, nói lại cho họ hai loại phương án trị liệu và tình huống hiện tại và những điều liên quan tới sự an toàn của tính mạng em gái. Thường Hải Thiên cũng lộ ra vẻ do dự, hai người đều nhìn mẹ.

Viên Chi Thanh buồn bã ngồi trên sa lông, thủy chung không nói gì.

Thường Hải Long nói: "Em đi hỏi Trương Dương xem xem cậu ấy rốt cuộc là có nắm chắc hay không?"

Viên Chi Thanh lắc đầu, nói: "Đừng đi tìm cậu ấy nữa, mẹ nghĩ áp lực của cậu ấy lúc này nhiều hơn bất kỳ ai." Hai tay bà ta nắm chặt lấy tay vịn của sa lông: "Mẹ không biết nên làm thế nào nữa... Nhưng nếu để Hải Tâm tiếp tục phải sống như vậy, mẹ sợ trong cuộc sống của nó không còn hạnh phúc nữa..."

Thường Hải Thiên nói: "Con thấy Trương Dương cũng không nắm chắc hoàn toàn đâu!"

Viên Chi Thanh nói: "Quyền quyết định nên thuộc về bản thân Hải Tâm, chúng ta cứ nói thật hết với nó là được."

Thường Hải Tâm nghe mẹ nói xong chuyện này, biểu hiện của cô ta vô cùng bình tĩnh, nói khẽ: "Em muốn gặp riêng Trương Dương."

Viên Chi Thanh gật đầu.

Trương Dương đội một chiếc mũ lưỡi chai màu đen, vành mũ khiến phần mặt của hắn tối đi, bớt mấy phần ánh sáng, tuy hắn vẫn mỉm cười, nhưng trong nụ cười rõ ràng mang theo ý vị nặng nề.

Thường Hải Tâm đợi sau khi người nhà lui ra hết mới nói: "Nếu bắt tôi phải sống tiếp như thế này, tôi thà chết đi còn hơn!"

Trong lòng Trương Dương giống như là bị người ta dùng dao cắt một cái, hắn ra sức lắc đầu, nắm lấy bàn tay lạnh buốt của Thường Hải Tâm, nói khẽ: "Đều tại tôi!"

Giọng nói của Thường Hải Tâm vẫn khàn khàn và mệt mỏi: "Không liên quan gì tới anh cả, nếu không phải là anh bất chấp an nguy của bản thân lao vào trong đám cháy cứu tôi, tôi hiện tại đã chôn thân trong biển lửa rồi..." Nói xong cô ta lại buồn bã bảo: "Kỳ thực bị thiêu chết chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt."

Trương Dương nói: "Cô không thể chết được, nếu như cô chết, cha mẹ cô sẽ rất thương tâm, hai anh trai của cô cũng rất thương tâm.. Tôi cũng sẽ thương tâm!"

Thường Hải Tâm nói: "Thật ư?"

Trương Dương gật dầu thật mạnh, nói: "Thật!"

Thường Hải Tâm nói: "Cám ơn sự an ủi của anh, tôi biết anh vẫn coi tôi là bạn của anh." Lúc nói ra câu này, trong lòng Thường Hải Tâm cảm thấy chua xót.

Trương Dương nói: "Hải Tâm, cô luôn là một cô gái rất xuất sắc, cô đối với tôi rất quan trọng..."

Con mắt đẹp của Thường Hải Tâm đột nhiên sáng lên, lập tức lại ảm đạm đi, trong mắt cô ta, những lời này của Trương Dương đều chỉ vì an ủi mình, xuất phát từ sự thương hại đối với mình, Thường Hải Tâm nói khẽ: "Anh không cần phải đồng tình và thương hại tôi. Trương Dương, tôi muốn gặp riêng anh là để nói với anh rằng, đừng mang bất kỳ áp lực tư tưởng nào, để anh chữa cho tôi là sự lựa chọn của tôi, mạng của tôi là anh cứu về, cho dù xảy ra bất kỳ bất trắc gì thì anh cũng không nợ gì tôi cả!"

Mũi Trương Dương có chút cay cay, hắn đột nhiên giang tay ra ôm Thường Hải Tâm vào lòng, thân hình của Thường Hải Tâm khẽ run lên. Lồng ngực của Trương Dương rất ấm áp và rộng rãi, khiến cô ta cảm thấy an toàn chưa từng thấy, nhưng cô ta lại lập tức nghĩ tới, với hình dạng hiện tại của mình, làm thế nào mà đối diện được với Trương Dương? Cái ôm của anh ta có lẽ chỉ là một loại thương hại. Thường Hải Tâm có chút giãy dụa kháng cự.

Trương Dương nói khẽ: "Xin lỗi, là tôi nợ cô, trận hỏa hoạn này căn bản là có người muốn nhắm vào tôi, nếu không phải vì tôi, thì sẽ không liên lụy cô bị hại, là tôi hại cô!"

Thường Hải Tâm lắc đầu, nói: "Anh đừng nghĩ vậy, bất kể là như thế nào, tôi cũng sẽ không trách anh, âu cũng là số của tôi thôi..."

Trương Dương hôn nhẹ một cái lên trán Thường Hải Tâm, Thường Hải Tâm ngây ra như bị điện giật, Trương Dương chậm rãi thả cô ta ra rồi đứng dậy, nói một cách rất kiên định: "Cho dù tất cả mọi người trên thế giới này phản đối, tôi cũng sẽ chữa khỏi cho cô!"

Thường Hải Tâm hai mắt lấp lánh ánh lệ nhìn Trương Dương, trong đó tràn đầy hi vọng: "Tôi tin anh!"

...

Viên Chi Thanh vì chuyện của con gái mà đặc biệt gọi điện cho Thường Tụng, câu trả lời của Thường Tụng rất đơn giản, cứ làm theo quyết định của con gái.

Trong mắt Chu Tú Lệ, sự tín nhiệm của chồng đối với Trương Dương là mù quáng, bất kể là cô ta nói ra lý do gì cũng đều không thể thay đổi được quyết định của chồng. Vu Tử Lương nói: "Anh tin Trương Dương, nếu có thể dùng thanh danh của anh để nghiệm chứng một lần thần kỳ, anh cũng bằng lòng!"

Chu Tú Lệ chỉ đành bất lực lắc đầu, nói: "Đúng là một kẻ ngốc!" Biết rằng phẫu thật đã thế ắt phải thành, cô ta chỉ có một điều kiện, do mình mổ chính, chồng làm trợ thủ cho cô ta, đây cũng là một cách để Chu Tú Lệ giữ danh dự cho chồng, nếu thật sự xảy ra vấn đề, cô ta sẽ gánh trách nhiệm chủ yếu.

Làm sạch phần mặt, dưới tiền đề tạo thành vết cắt nhỏ nhất, điều này yêu cầu rất cao đối với kỹ thuật phẫu thuật, Chu Tú Lệ đeo kính hiển vi tiến hành thao tác, trong quá trình phẫu thuật, cô ta lại có nhận thức mới đối với tình hình vết bỏng trên mặt của Thường Hải Tâm, khu bỏng độ ba so với dự đoán còn lớn hơn nhiều, chỉ thanh trừ tổ chức bị hoại tử đã hao phí rất nhiều thời gian của cô ta, cô ta không thể nào tin được, vết thương lớn như vậy mà có thể thực hiện tái sinh da ư? Cho dù là da thịt có thể tái sinh, nhưng huyết quản và thần kinh đã bị tổn thương ở bên dưới da thì sao?

Quá trình làm sạch vết thương tiến hành mấy đúng năm tiếng, Trương Dương thủy chung đứng ở bên cạnh quan sát, Chu Tú Lệ phẫu thuật thành thạo mà chuẩn xác, cô ta thành công loại trừ những tổ chức bị hoại tử trên mặt Thường Hải Tâm, tiếp theo chính là thuốc cao của Trương Dương phối chế lên sân khấu rồi.

Chu Tú Lệ nhìn thuốc cao màu xanh lục trong tay chồng, ánh mắt đầy vẻ không tin tưởng, nhưng sau khi Chu Tú Lệ bôi thuốc cao lên phần mặt vừa được làm sạch, máu rỉ lập tức ngưng, Chu Tú Lệ cũng không khỏi khen thầm tác dụng cầm máu của thuốc cao.

Sau khi bôi thuốc cao, không lập tức đưa Thường Hải Tâm ra khỏi phòng phẫu thuật, mà ổn định một tiếng đồng hồ, xác định cô ta không có phản ứng dị thường mới đưa vào phòng giám hộ đặc biệt.

Chu Tú Lệ gặp Trương Dương ở phòng rửa tay, Trương Dương lúc này đang dí cả cái đầu trọc lọc xuống dưới vòi nước, để mặc ho nước lạnh không ngừng xối vào. Chu Tú Lệ biết rằng trong lòng Trương Dương lúc này đang phải đối diện với áp lực cực lớn.

Trương Dương nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, ngẩng đầu lên nhìn Chu Tú Lệ, có chút xấu hổ cười cười.

Chu Tú Lệ nói: "Phẫu thuật rất thành công, còn hiệu quả thì chúng ta chỉ có thể chờ thời gian nghiệm chứng."

Trương Dương gật đầu, nói: "Cám ơn!"

Chu Tú Lệ nói: "Tôi chẳng làm gì cả, chỉ tận hết chức trách của một bác sĩ mà thôi." Cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trương Dương, tôi không phải là nhắm vào anh, tôi chỉ xuất phát từ quan điểm của một bác sĩ, tôi rất thiếu lòng tin đối với phương thuốc cổ truyền của anh.”

Trương Dương nói: "Tôi hiểu mà!" Hắn lại nói: "Sau hai ngày, trên phần mặt sẽ hình thành một tầng mô trắng, phải thêm hai lần phẫu thuật trừ đi tầng mô trắng này, rồi lại bôi thuốc cao lên, như vậy mới có thể đạt được hiệu quả khôi phục tốt nhất!"

Chu Tú Lệ nói: "Cậu trước đây đã từng làm vậy rồi à?"

Trương Dương nói: "Loại vết thương trên mặt lớn như thế này, tôi vẫn là lần đầu tiên gặp phải."

Chu Tú Lệ nói khẽ: "Anh bằng vào kinh nghiệm hữu hạn mà làm việc, đây là một chiếu rất đáng sợ trong y học."

Trương Dương nói: "Kỳ thực năng lực tái sinh của con người rất mạnh, chỉ chẳng qua là các cô không ý thức được đó thôi, chỉ cần dưới điều kiện thích hợp, mới có thể kêu gọi ra được lực tái sinh cường đại của nhân loại."



Kế hoạch đầu tư của Tra Tấn Bắc đã hoàn thành, thông qua Khưu Phượng Tiên được chuyển trình lên cấp lãnh đạo của thành phố Giang Thành, phía Hà Trường An cũng nhắm vào sự gia nhập của Tra Tấn Bắc, điều chỉnh điều kiện đầu tư lúc ban đầu, hai bản kế hoạch đầu tư khác nhau đều được đặt trên bàn làm việc của Đỗ Thiên Dã.

Đỗ Thiên Dã đưa bản kế hoạch cho Trương Dương, mỉm cười nói: "Đúng như trong dự đoán của chúng ta, điều kiện của Hà Trường An không còn hà khắc như trước đây nữa, y tựa hồ như đã biết được điều kiện của Tra Tấn Bắc, sự điều chỉnh lần này rõ ràng là để ứng phó với Tra Tấn Bắc."

Trương Dương nói: "Thương trường như chiến trường, người lừa ta gạt không đâu không có."

Đỗ Thiên Dã nói: "Bọn họ cạnh tranh như thế nào thì không liên quan gì tới chúng ta cả, chỉ cần là có lợi cho quốc gia, có lợi cho Giang Thành, tôi hi vọng loại cạnh tranh này càng nhiều càng tốt."

Trương Dương nói: "Anh đã xem qua bản kế hoạch rồi, anh nghiêng về bên nào?"

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Từ điều kiện mà nói thì trước mặt hai bên như nhau, tôi vẫn chưa có chủ ý gì."

Trương Dương nói: "Từ tình cảm cá nhân mà nói, tôi không thích Hà Trường An, vị đạo âm mưu của người này quá nặng."

Đỗ Thiên Dã nói: "Chúng ta làm việc không thể chỉ dựa vào yêu ghét cá nhân, điều kiện của Tra Tấn Bắc không tồi, nhưng y trước đây chưa có kinh nghiệm đầu tư vào công trình xây dựng nào, càng đừng nói đến hạng mục lớn như sân bay mới. Hà Trường An tuy lúc ban đầu có hiềm nghi lợi dụng đầu tư để chèn ép chúng ta, có điều y lại khởi nghiệp từ ngành xây dựng, ở trong giới xây dựng trong nước có danh tiếng rất khá, hai người ai cũng có sở trường cả."

Trương Dương cười nói: "Anh chưa có chủ ý gì ư?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu: "Những thương nhân này không gì ngoài trục lợi, mà chúng ta cũng là vì lợi ích, chỗ khác nhau là bọn họ vì lợi ích của mình, còn chúng ta thì vì lợi ích của quốc gia, vì lợi ích của người dân. Đất của sân bay mới là của quốc gia, tiền cũng là của quốc gia, có thể tiết kiệm được thì tuyệt không lãng phí."

Trương Dương nói: "Không có tiền!" Thằng ôn này sợ Đỗ Thiên Dã nghe không hiểu, lại bổ sung: "Tổng cộng cho tôi có tí tiền đó, còn đâu thì cứ bắt tôi chạy đông chạy tây đi vay, đừng có nói một cách đường đường chính chính như vậy."

Đỗ Thiên Dã không khỏi bật cười: "Thằng ôn cậu có thể có chút tiền đồ đi được không, động chút là tiền, cậu tốt xấu gì cũng là một đảng viên, một cán bộ quốc gia, mở miệng khép miệng đều là tiền, có thấy tục không? Coi trọng tiền như vậy, cậu dứt khoát đừng lăn lộn trong biên chế nữa, ra khơi làm sinh ý đi."

Trương Dương nói: "Có chế giễu tôi thế nào cũng vô dụng tôi, tôi nếu thực sự đi làm sinh ý, đó là tổn thất của Đảng, tổn thất của quốc gia, cũng là tổn thất của bí thư Đỗ anh."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Tôi chính là hân thưởng loại trình độ mặt dầy bị đả kích thế nào cũng không ngã của cậu đấy."

Trương Dương nói: "Cai này gọi là tâm lý tố chất của tôi quá tốt, luôn có tinh thần lạc quan, cán bộ có loại tố chất như tôi hiếm lắm đấy."

Đỗ Thiên Dã nói: "Mèo khen mèo dài đuôi!" Vừa nói xong, thư kỳ Giang Nhạc của gã gõ cửa bước vào, nhắc gã lát nữa còn phải họp thường ủy.

Trương Dương cầm hai bản kế hoạch đầu tư lên, nói: "Lát nữa tôi sẽ nghiên cứu bản kế hoạch của họ, xem xem rốt cuộc là điều kiện của ai ưu đãi hơn, sau đó tiếp tục tra cho họ thêm chút thuốc mắt, để hai người ho đấu nhau kịch liệt hơn."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Cậu thâm thật!"

Trương Dương đốp lại: "Cũng là nhờ theo bí thư Đỗ anh học hỏi thôi."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi chưa từng nhận loại học trò như cậu." Gã đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Tôi nghe nói con gái của Thường Tụng đang tiếp nhận trị liệu trong bệnh viện của Vu Tử Lương là?"

Trương Dương nói: "Tin tức của anh cũng linh thông quá nhỉ."

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện lớn như vậy không thể không biết, tuy Thường Hải Tâm tới trị liệu là tính chất cá nhân, có điều chúng tôi vẫn phải nể mặt Thường Tụng, suy nghĩ tới tình tự của bệnh nhân, tôi hiện tại không đi được, cậu đại biểu chính phủ thành phố và thị ủy mua chút đồ tới hỏi thăm nhé, nhất định phải chuyển đạt lời an ủi của tôi đấy, đợi Thường Hải Tâm hồi phục rồi, tôi sẽ tới thăm cô ta."

Trương Dương đề xuất một vấn đề rất thực tế: "Đồ mua để thăm hỏi anh có thanh toán không?" Bởi vì Đỗ Thiên Dã bảo hắn đại biểu chính phủ thành phố và thị ủy Giang Thành cho nên câu hỏi này là rất cần thiết.

Đỗ Thiên Dã rất bất mãn trừng mắt lườm Trương Dương một cái: "Thanh toán, thằng ôn cậu đừng có ở giữa kiếm lời đấy!"

Trương đại quan nhân khinh thường nói: "Nhiều nhất cũng chỉ là đồ đáng giá một hai ngàn, tôi có cần phải làm vậy không?"

Đỗ Thiên Dã nhắc nhở Trương Dương: "Tình cảm trai gái quan trọng, nhưng sự nghiệp của chúng ta còn quan trọng hơn, lập tức sắp công khai gọi thầu rồi, thằng ôn cậu tốt nhất nên nghiêm túc cho tôi, cậu mà làm hỏng hội gọi thầu thì tôi tùy thời sẽ cách chức cậu đấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK