Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc bước vào phòng thấy Tống Hoài Minh ngồi đợi từ trước, Trương Dương cũng đoán ra hắn tìm mình là vì chuyện về Sở Yên Nhiên, vòng vo tam quốc một hồi cuối cùng lão cáo già này cũng đi vào chủ đề chính. Trương Dương cũng không có ý định giấu diếm thành thật gật đầu nói: “Quen nhau hồi đầu xuân, lúc đó nàng ta chạy như bay trên sườn núi Thanh Thai, do không cẩn thận nên bị ngã gãy chân!”

Tống Hoài Minh cũng biết chuyện này, hắn thở dài nói: “Con bé tính tình rất quật cường, nó vẫn luôn cho rằng là ta đã hại chết mẹ nó, từ lúc mẹ nó chết đến nay nó chưa hề gọi ta một tiếng ‘cha’ …” Lần đầu tiên trong mắt hắn lại để lộ chút bi thương buồn phiền.

Trương Dương cũng nghe Sở Yên Nhiên kể về gia cảnh của nàng, nhưng chuyện nhà người ta hắn cũng không tiện can thiệp vào, ngẫm lại một lúc lựa câu chữ xong mới thấp giọng nói: “Yên Nhiên cũng phải chịu khổ nhiều!”

“Đúng vậy! Con bé không muốn về ở chung với ta bởi vậy lão nhân gia mới phải nuôi con bé từ nhỏ đến giờ. Từ bé nó đã phải sinh hoạt trong quân đội, tính tình tính cách cực kỳ giống lão nhân gia, lúc nào cũng nóng nảy hấp tấp vội vàng, lại ưa mạo hiểm. Nhưng tất cả điều đó chỉ là vẻ bề ngoài, một vỏ bọc con bé tự tạo ra để bảo vệ mình, nói gì đi chăng nữa nó cũng chỉ là nữ hài tử mà thôi!”

Trương Dương cũng biết cái đạo lý, không ai hiểu con cái mình bằng cha mẹ, tuy rằng Tống Hoài Minh đã lâu không sống cùng con gái nhưng hắn vẫn quan tâm để ý đến Sở Yên Nhiên từng chút một thì mới hiểu rõ tính cách nàng ta như vậy được.

Tống Hoài Minh lại nói tiếp: “Bất kể chuyện là như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng đã làm tổn thương con bé, bao nhiêu năm nay ta vẫn luôn nỗ lực bù đắp lại cho nó, nhưng bao lâu nay nó cũng không hề chủ động nói với ta nửa lời. Mãi tận tới tối qua con bé trực tiếp gọi diện cho ta …!” Hắn nói đến đây xong lại dừng lại một chút liếc mắt đầy thâm ý nhìn Trương Dương.

Trương Dương cũng đoán ra tám chín phần hẳn tối qua Sở Yên Nhiên đã gọi điện cho cha nàng, nghĩ đến đây Trương Dương cũng thấy có phần xúc động. Vì mình mà nàng ta có thể vứt bỏ oán hận cha bao năm nay mà trực tiếp gọi điện nhờ vả, thâm tình sâu đậm như vậy dù có là sắt đá thì cũng phải xúc động yêu thương.

Tống Hoài Minh thấp giọng nói tiếp: “Yên Nhiên là cô gái tốt, ta nghĩ ngươi cũng nhận ra được điều này, chỉ hi vọng ngươi biết trân trọng và yêu quý nó!”

Trương Dương cũng nhận ra những lời này mới là trọng điểm buổi nói chuyện hôm nay. Quả nhiên Tống Hoài Minh không phải là người đơn giản, từ đầu tới giờ chỉ là đánh lạc hướng cùng suy xét con người Trương Dương, mãi đến giờ hắn mới thực sự đi vào chủ đề quan trọng nhất. Từ những lời trên có thể nhận ra hắn luôn quan tâm lo lắng đến con gái mình, hắn không cho phép bất kỳ kẻ nào làm tổn thương con bé.

Hơn hết Tống Hoài Minh là người có tư tưởng tiến bộ, hắn không hề vì địa vị hiện tại hay xuất thân của Trương Dương mà tỏ ra kinh thường hay bài xích nhưng những vị quan chức cao cấp khác, chỉ cần con gái thích hắn liền tôn trọng và chấp nhận tất cả.

Mà tiểu tử Trương Dương này cũng gây cho hắn ấn tượng không nhỏ. Kể cả bỏ qua y thuật siêu cường của Trương Dương đi thì tối qua tiểu tử này biểu hiện cũng rất tốt. Chỉ riêng việc tiểu tử này dám đứng ra đối chọi lại đám du côn kia rồi đến cả lúc bị cảnh sát bắt đi hắn vẫn một mực che chở cho Yên Nhiên, điểm này chính là điểm hắn đánh giá cao nhất ở Trương Dương. Hắn luôn cho rằng người đáng để con gái hắn yêu thì phải là người có dũng khí vào thời khắc mấu chốt nhất vẫn đứng ra che chở cho Yên Nhiên, đó mới là tố chất của một nam nhân tốt, có trách nhiệm, đáng được tin tưởng.

**********

Nhìn chung buổi thưởng trà nói chuyện của hai người hôm nay diễn ra khá tốt đẹp, lúc hai người cáo từ, Tống Hoài Minh muốn Trương Dương giữ kín buổi nói chuyện hôm nay. Trương Dương cũng hiểu ý hắn nên vui vẻ đồng ý ngay.

Trương Dương ra khỏi phòng một lúc thì Hồng Trường Vũ đẩy cửa bước vào tủm tỉm cười nói: “Hai người nói chuyện thế nảo rồi?”

Tống Hoài Minh lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn bóng lưng Trương Dương dưới đường khuất dần sau ngã rẽ, hắn thấp giọng nhàn nhạt nói: “Một thanh niên trẻ tuổi không tệ, khá khôn ngoan sắc sảo, lại có chủ kiến!”

Hồng Trường Vũ rất ít khi thấy Tống Hoài Minh đánh giá người khác cao như vậy, hắn không khỏi thở dài nói: “Rất nhiều lần lão Tôn nhờ ta làm mối cho con trai hắn với con gái ngươi, nhưng giờ xem ra chẳng trông đợi gì được nữa rồi!”

Tống Hoài Minh đạm nhiên cười nói: “Chuyện tình của đám thanh niên đám trưởng bối chúng ta có quản cũng chẳng được. Nhưng mà ngươi cũng đừng nên che chở con trai hắn quá như vậy, vụ án còn chưa điều tra rõ ràng đã vội vã dùng quyền lực mà đòi thả người. Nếu như vụ án thực sự liên quan đến tiểu tử Tôn Hiểu Vĩ kia thì thử hỏi hắn giải thích sao với lãnh đạo, ăn nói sao với dân chúng đây?”

Hồng Trường Vũ nhận rõ sự khó chịu của Tống Hoài Minh với cha con lão Tôn, trong lòng không khỏi thầm than. Không ngờ hai đều là lão bằng hữu lâu năm với nhau và vì chuyện của con gái lại đâm ra có ác cảm với nhau như vậy. Theo Tống Hoài Minh lâu như vậy đương nhiên Hồng Trường Vũ cũng biết rõ tính cách của hắn ta. Trông thì lúc nào cũng hòa ái dễ gần vậy thôi chứ những lúc quyết định hắn không ngần ngại xuống tay quyết liệt. Trên chính đàn Tĩnh An không có mấy ai dám đối đầu trực tiếp với hắn, cho dù trong đám lãnh đạo cao tầng tỉnh Bắc Nguyên hắn cũng là người có địa vị cùng quyền lực khá mạnh, cũng bởi vì tuổi đời còn trẻ mà tâm cơ cùng thủ đoạn của hắn cực kỳ cao siêu.

*************

Như đã định trước, khoảng hơn 12h trưa Trương Dương liền rời khỏi Tĩnh An. Tuy vẫn lưu luyến hắn không rời nhưng Sở Yên Nhiên cũng biết hắn còn phải đi làm, còn nhiều việc hắn phải lo liệu, mà mình còn phải ở lại chăm sóc ông nội. Chỉ lặng lẽ tiễn hắn tới cổng lớn bệnh viện quân khu.

Nói thực Trương đại quan nhân không thích mấy cái cảnh tiễn đưa ướt át này, dù tiễn mười dặm cũng phải nói lời chia biệt, mà càng quyến luyến bịn rịn thì lại càng khiến người ra đi lẫn người ở lạ buồn bã bi thương hơn. Mà giờ đâu còn giống như thời Đại Tùy triều? Dù có cách cả ngàn dặm thì ngồi máy bay vài tiếng là có thể ở bên nhau rồi, việc gì phải làm cái mặt đau buồn như người ta đi chết không bằng?

Quay về khách sạn Long Giang sắp xếp thu dọn hành lý xong rồi đánh xe đến trạm xăng ngay cạnh đổ đầy bình xong xuôi đâu đấy Trương Dương cho xe chạy thẳng một mạch về Đông Giang. Nhìn lại đồng hồ một chút ước chừng khoảng 7h thì tới Đông Giang, chắc hẳn vẫn kịp bữa cơm chiều. Hết địa phận Tĩnh An, Trương Dương rút di động gọi cho Cố Giai Đồng báo rằng mình đang trên đường về.

Nghe Trương Dương nói tối nay sẽ về, Cố Giai Đồng cũng tỏ ra vui mừng khôn xiết. Từ giọng điệu nàng cho thấy tâm tình nàng đã tốt hơn rất nhiều, chắc có lẽ đã thoát khỏi bóng ma chuyện hai hôm trước.

Trương Dương hẹn tối nay cùng ăn cơm, tiện thể kêu nàng ta đặt vé máy bay sáng mai còn phải về Bắc Kinh công tác.

*************

Trương Dương vẫn đang một tay cầm vô lăng một tay nghe điện thoại thì đột nhiên chiếc xe đằng sau tăng tốc vượt lên trước rồi chặn ngay trước mặt xe của Trương Dương. Liền đó chiếc xe kia đột ngột hãm phanh khiến Trương Dương giật mình cũng vội vàng đạp phanh gấp. Bốn chiếc bánh xe mài xuống đường nghe chói tai cùng với bốn vệt đen kéo dài trên đường tới mấy mét mới dừng lại, trong không khí tràn ngập mùi cao su két lẹt cực kỳ khó ngửi. Trương Dương vừa vứt điện thoại sang bên cạnh thì thấy trong gương chiếu hậu một chiếc Santana 12 chỗ ngồi hạng chung cũng áp sát ngay phía sau xe hắn. Hai xe đằng trước đằng sau vây kín xe Trương Dương ở giữa, không còn đường thoát.

Chiếc xe đằng trước vừa dừng lại cửa mở ra có bốn gã bước xuống đi tới chỗ chiếc Mescerdes của Trương Dương, dẫn đầu là Tôn Hiểu Vĩ. Chẳng là Tôn Hiểu Vĩ vẫn ghi hận chuyện tối qua trong lòng, từ việc hắn ganh ghét với Trương Dương về Sở Yên Nhiên rồi đến việc đánh người gây án mạng, hắn liền dùng gia thế của mình đổ hết tội lỗi lên đầu Trương Dương.

Vẫn tưởng rằng thằng nhãi kia phải chết không sai, thế nhưng cuối cùng thằng nhãi kia lại vô sự thoát ra, Tôn Hiểu Vĩ thấy không cam lòng liền kêu mấy huynh đệ đón lõng Trương Dương ở khách sạn Long Giang. Từ lúc Trương Dương vừa rời khỏi khách sạn Long Giang, hắn cùng đồng bọn liền lặng lẽ bám theo Trương Dương đên tận khu ngoại ô này mới bắt đầu ra tay chặn đường. Hắn nhất quyết phải dạy dỗ cho thằng nhãi kia một bài học nhớ đời.

Vừa thấy mặt Tôn Hiểu Vĩ, Trương Dương liền hiểu ra thằng nhãi này muốn làm gì, nhưng trên mặt Trương Dương vẫn giữ nụ cười hòa ái chậm rãi mở cửa xe ra cười nói: “Ồ, trùng hợp thật a! Nghĩ không ra chỗ này cũng có thể gặp ngươi!”

Tôn Hiểu Vĩ lạnh lùng gật đầu trong ánh mắt toát lên lửa giận cùng cực: “Trương Dương, mày vẫn tưởng rằng chạy tới Tĩnh An gây chuyện xong mà vẫn có thể bình an vô sự rời đi được sao?”

Cửa ở thân xe chiếc Santana 12 chỗ phía sau vừa đẩy ra 10 gã liên tiếp nhảy xuống đi lên phía trước. 2 xe tổng cộng 14 người vây Trương Dương vào giữa. Tôn Hiểu Vĩ tuy không chơi với xã hội đen nhưng vẫn có khá nhiều anh em bạn bè, chỉ cần gọi một tiếng là đều chạy đến giúp sức

Tôn Hiểu Vĩ cũng chỉ muốn dạy dỗ thằng nhãi con vênh vênh váo váo kia một chập cho hả giận, bởi vì tối qua hắn cũng được tận mắt thấy kỹ năng đánh lộn của thằng nhãi kia rất khá bởi vậy hôm nay hắn phải gọi tới 14 người. Hắn tin 14 người cùng nhổ một bãi nước bọt cũng đủ dìm chết thằng nhãi kia rồi, nói chi đến chuyện đánh đấm nữa. Chỉ có điều hắn làm sao biết lực chiến đấu của Trương đại quan nhân biến thái đến cỡ nào.

Trương Dương quét mắt nhìn cả đám người rồi nhéch mép cười nhạt một tiếng, không nói một lời nào Trương Dương liền bế khí vọt tới tung hai cước trúng hai gã đứng hai bên trái phải Tôn Hiểu Vĩ.

Lại nói về hai gã kia vẫn tưởng thằng nhãi con này hôm nay chết chắc, vậy mà đột nhiên thân hình hắn nhoáng lên một cái ngay tiếp đó là cơn đau dữ dội từ bụng truyền thẳng nên não. Cả hai gã đều rú lên đau đớn, cả thân hình bay ngược về phía sau nặng nề rơi xuống đất bịch! bịch! Hai tiếng.

Cả đám 14 người ở đây kể cả Tôn Hiểu Vĩ cũng chỉ là hạng chó đàn, thấy đông người nên lúc đầu hùng hùng hổ hổ muốn giết người, thế nhưng Trương Dương lại ra tay phủ đầu chỉ hai cước đơn giản mà đá bay hai gã kia ra xa tít nằm yên bất động, chẳng biết sống chết ra sao. Trước thần uy của Trương Dương, cả đám không tự chủ được mà lùi lại vài bước, kéo dãn khoảng cách với gã hung thần kia. Tôn Hiểu Vĩ vẫn đứng ngây ngốc một chỗ chưa hiểu chuyện gì xảy ra, cả đám đồng bọn lùi lại phía sau hiển nhiên hắn bị đẩy lên làm tiên phong đứng đầu trận tuyến.

Trương Dương chậm rãi bước từng bước một đến chỗ Tôn Hiểu Vĩ. Tôn Hiểu Vĩ lúc này mới giật mình nhận ra Trương Dương đang dần dần áp sát mình, hắn hoảng sợ lắp bắp nói: “Ngươi … Ngươi muốn làm gì?”

Trương Dương khinh thường liếc mắt nhìn hắn. Đưa tay túm cổ áo hắn hơi nhấc lên rồi lấy tay còn lại vỗ vỗ mấy cái vào má hắn, một sự khinh thường xỉ nhục đến cực điểm. Trương Dương lắc lắc đầu thở dài nói: “Ngươi đừng sợ, ta cũng chẳng thèm đánh ngươi làm gì. Người lớn như ta cũng chẳng thích mấy cái chuyện cậy lớn bắt nạt trẻ ranh như vậy!”

Tôn Hiểu Vĩ uất ức muốn phản kháng, thế nhưng lại gặp ánh mắt sắc bén cùng sát khí nồng đậm tỏa ra từ người Trương Dương, chẳng hiểu sao cả người hắn lại như vô lực, đến nhấc tay cũng khó khăn chứ đừng nói đến phản kháng lại. Hắn cũng chỉ còn biết cúi gằm mặt xuống cam chịu để Trương Dương xỉ nhục.

Trương Dương nhả tay buông cổ áo hắn ra, lật tay lại, dùng mu bàn tay vỗ vỗ trước ngực hắn nhàn nhạt nói: “Hôm nay tâm tình ta rất tốt, không muốn xử các ngươi làm gì, mau mau biến đi, lần sau đừng để ta nhìn thấy!”

Nói xong Trương Dương chậm rãi đi lên chiếc xe của Tôn Hiểu Vĩ đang chặn đường chiếc Mescerdes. Trương Dương quay lại quét mắt nhìn cả đám đứng đằng sau rồi nhoẻn miệng cười khểnh một tiếng, tiếp đến ngồi xổm xuống bên cạnh xe, đưa tay bám vào phần khung dưới gầm xe. Chẳng cần phải hô hào gì, Trương Dương chỉ hít sâu một hơi, bế khí rồi dùng sức bật mạnh dậy lật ngửa chiếc xe sang một bên.

Cả đám đàn em cùng Tôn Hiểu Vĩ đều trợn mắt há mồm nhìn tràng cảnh trước mắt. Bất kỳ gã nào ở đây cũng đều lầm tưởng rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, cái việc một người lật nhào cả xe ô tô thì chỉ có trong phim ảnh thôi chứ, thế nhưng hiện tại thì sao? Chiếc xe đang nằm ngửa bốn bánh chổng lên trời ngay trước mắt kia thì giải thích thế nào?

Trương Dương vỗ vỗ tay quay lại cười cười với Tôn Hiểu Vĩ rồi thong dong mở cửa xe chui vào. Ô tô vừa chạy sát người Tôn Hiểu Vĩ, Trương Dương thò đầu ra cười đùa nói: “Cảm ơn ngươi đã kéo đám đàn em đến đưa tiễn ta. Giờ thì xin phép, ta còn việc bận phải đi trước!”

Tôn Hiểu Vĩ cứ đứng ngây ngốc một chỗ nhìn chiếc Mescerdes đen của Trương Dương, đến lúc chiếc xe khuất hẳn sau làn đường, cả người hắn như không còn chút sức lực nào nữa khụy hẳn xuống đường.

Một lúc sau có một lão nông dân lái máy cày chạy ngang qua, hắn thấy chiếc xe bị lật ngửa bên đường liền cả tiếng nói: “Có cần xe kéo không?”

**************

Việc Cố Giai Đồng rút khỏi cuộc cạnh tranh lần này chẳng khác gì tiếng sét ngang trời với Vương Học Hải. Vừa nghe tin này hắn liền cho rằng, phải chăng nàng ta sợ hãi vì vụ vừa rồi? Nhưng ngẫm lại thì như vậy cũng không đúng cho lắm. Cứ cho là nàng ta sợ đi, nhưng nàng ta vẫn có thể chọn cách lui lại phía sau hỗ trợ, chứ việc gì phải đòi rút lui như vậy? Điều này đồng nghĩa với việc nàng ta không muốn hợp tác với mình nữa.

Nghĩ đến đây Vương Học Hải cảm thấy cực kỳ buồn bực, phải biết rằng cuộc cạnh tranh lần này Cố Giai Đồng là con át chủ bài trong tay hắn, chỉ có nàng ta mới đủ cơ sở đấu lại Lương Thành Long, đấu lại tập đoàn Phong Dụ. Nếu như không còn nàng ta nữa thì hắn gặp tình thế cực kỳ bất lợi. Rất nhanh Vương Học Hải liền nghĩ tới một khả năng. Phải chăng nàng ta nghĩ mình là chủ mưu đằng sau vụ tạt máu loãng vào người nàng ta? Càng nghĩ hắn càng cho rằng như vậy. Ngay sau đó rất nhiều lần hắn muốn nói chuyện giải thích hiểu lầm với Cố Giai Đồng, nhưng tất cả đều bị Cố Giai Đồng từ chối thẳng thừng.

Trên đời này không có con buôn nào chịu từ bỏ lợi ích cùng tiền tài. Cố Giai Đồng tỏ ý muốn rút lui chứ không phải là từ bỏ hoàn toàn, nàng làm vậy cũng bởi vì từ chuyện vừa rồi nàng nhận ra Vương Học Hải không phải là người đáng tin cậy để hợp tác. Ngược lại với Vương Học Hải, Phương Văn Nam là người đáng tin cậy hơn, thân thế cùng vấn đề tài chính rõ ràng, hơn hết điều kiện hắn đưa ra càng ưu đãi hơn Vương Học Hải. Suy xét cẩn trọng lại, Cố Giai Đồng liền quyết định hợp tác với Phương Văn Nam, chỉ có điều bài học còn đó, lần này nàng cũng không dại gì đứng đầu sóng ngọn gió nữa,

Nghe tin Cố Giai Đồng rút lui Lương Thành Long liền mừng ra mặt, vậy là đối thủ nặng ký nhất cũng bị loại bỏ, vậy miếng đất kia còn ai có khả năng tranh giành với hắn được cơ chứ? Nói trắng ra thì hắn cũng chỉ sợ mỗi mình vị lão bản Cố bí thư kia mà thôi, tuy rằng chú hắn là bí thư thị uỷ thật đấy, nhưng so với Cố bí thư tỉnh uỷ thì vẫn chưa đáng là gì, bởi thế mà hắn phải cam chịu nhẫn nhục từ đầu tới giờ.

Còn Lương Thiên Chính, hắn đã phải tự mình hạ thân tới tận cửa thăm hỏi vậy mà Cố bí thư lại tỏ ra thờ ơ lạnh nhạt, nhưng điều làm hắn bất ngờ nhất lại chính là chính miệng Cố Giai Đồng nói không muốn tham gia cạnh tranh miếng đất kia nữa, điều đó đồng nghĩa phiền toái lớn nhất không đánh lại tự lui. Thực ra trước khi đến thăm Cố bí thư cùng Cố Giai Đồng hắn đã suy nghĩ qua và quyết định bắt cháu trai mình từ bỏ việc tranh giành miếng đất kia đi. Hắn nghĩ, chỉ vì một miếng đất cỏn con, chỉ vì chút tiền lời mà đắc tội với nhiều người, càng gây thù chuốc oán thì sau này càng khó làm ăn hơn.

Nhưng cháu hắn Lương Thành Long lại một mực kiên kỳ đòi theo bằng được, hắn cho rằng Cố Giai Đồng cùng lão già Cố bí thư kia thực cũng ép người quá đáng, Bình Hải lớn như vậy cớ sao lại cứ phải tranh giành một miếng đất với hắn? Hắn vẫn luôn cho rằng lão già kia vốn chỉ muốn lợi dụng chuyện này chèn ép thị uy với chú hắn. Lão già kia muốn trước khi về hưu mới ra uy, mới định một tay che trời, muốn đối phó triệt hạ Hứa Thường Đức, triệt hạ những kẻ khác đối chọi với lão ấy.

Tuy rằng Lương Thiên Chính ngoài miệng không nói gì nhưng thật ra trong lòng hắn cũng thấy khó chịu lão cáo già Cố Duẫn Trí kia. Từ trước tới nay hắn vẫn luôn tin tưởng đứa cháu trai do chính tay hắn nuôi dưỡng dạy dỗ, hắn tin cháu mình không làm cái chuyện tạt máu loãng vào người Cố Giai Đồng. Vẫn biết mình vô tội nhưng để chắc chắn, Lương Thiên Chính vẫn tỏ ra chân thành, bắt cháu mình tới tận bệnh viện thăm Cố Giai Đồng, nhưng cuối cùng thì sao? Cháu mình thì bị thằng nhãi Trương Dương kia đánh ở bệnh viện, còn hắn thì đích thân tới tận cửa nhà người ta thăm hỏi lại bị Cố bí thư tỏ ra lạnh nhạt thờ ơ. Quả thực từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ bị người khác xỉ nhục thậm tệ đến vậy.

“Chú, Cố Giai Đồng thực sự rút lui không tranh giành miếng đất kia nữa sao? Cháu thấy nàng ta cũng biết sợ rồi thì phải!” Nói những lời này Lương Thành Long không khỏi cảm thấy vài phần đắc ý.

Lương Thiên Chính cầm bao thuốc trên bàn lên rút ra một điếu. Lương Thành Long cuống quít lấy bật lửa ra châm cho hắn, rồi lại thân thiết nói: “Chú, sức khoẻ chú không tốt cho lắm, không nên hút thuốc nhiều!”

Lương Thiên Chính ngả người tựa ra sau ghế đầu ngửa ra sau nhìn trần. Hắn rít một hơi dài rồi thở ra một đám khói trắng, đến lúc đám khói tan hết hắn mới chậm rãi hỏi: “Ngươi nhất định phải có được miếng đất đó sao?”

Lương Thành Long cương quyết gật đầu, nhưng dường như như vậy cũng chưa biểu lộ rõ sự quyết tâm của hắn, hắn liền nói thêm: “Chú, cháu đã mất khá nhiều tiền để điều tra kỹ lưỡng miếng đất đó, lại còn thiết kế dự án, lên kế hoạch khai thác và sử dụng nữa. Cháu biết tình hình kinh tế Đông Giang cũng như hướng phát triển sau này của thành phố, bởi vậy cháu mới dồn hế công sức vào hạng mục lần này. Đã tốn bao công sức như vậy rồi đâu dễ gì bỏ ngang như vậy được?”

Hắn dừng một chút rồi lại nói tiếp: “Tập đoàn Phong Dụ của chúng ta chuyên kinh doanh đầu tư về vấn đề thi công xây dựng công trình, về phương diện này chúng ta có kinh nghiệm cùng máy móc kỹ thuật vượt trội. Mà trước đây Cố Giai Đồng chỉ buôn bán đồ dùng thủ công mỹ nghệ làm gì biết đến phương diện này? Vậy mà nàng ta tự dưng lại đi tranh giành miếng đất đó với chúng ta, chỉ là chuyện cười cho thiên hạ. Nàng ta dựa vào cái gì mà đòi tranh giành với chúng ta? Căn bản nàng ta chỉ biết dựa vào ông bố là bí thư tỉnh uỷ mà thôi!”

Lương Thiên Chính hừ lạnh một tiếng nói: “Ngươi còn trẻ thì biết cái gì. Tuy ta không tham gia mấy việc làm ăn buôn bán của các ngươi nhưng ta cũng biết một đạo lý, giữ được hoà khí sẽ phát tài. Thương trường không phải là nơi một người độc chiếm, ngươi càng có nhiều địch thủ thì sau này ngươi càng phát triển khó khăn.”

Những lời này của hắn cũng chẳng lấy ở đâu xa mà đó là những đúc kết của hắn từ bao nhiêu năm trên chính đàn, có nhiều điểm thương trường giống với quan trường. Trên quan trường cũng vậy, cho dù chỉ là cái đinh nhỏ hay một viên đá ven đường nhưng nếu như ngươi không cẩn thận thì có lúc nó sẽ làm ngươi bị rách chân, khiến ngươi phải đau nhức mãi không thôi. Cẩn trọng, luôn chú ý giữ hoà khí đó cũng là chuẩn tắc trên quan trường.

Trước kia Cố Duẫn Trí cũng vậy, hắn luôn trầm ổn, làm việc cẩn trọng nhưng chẳng hiểu sao hai năm gần đây tính tình cùng cách hành xử của hắn lại thay đổi rất nhiều. Chẳng lẽ là vì hắn phải nghỉ hưu, con đường làm quan của hắn sắp đến hồi kết nên hắn mới buông thả mình tận hưởng những khoái cảm của đỉnh cao quyền lực?

Lương Thiên Chính thấp giọng dặn dò cháu trai mình: “Bởi vì ngươi là cháu ta nên ta mới nhắc nhở ngươi. Bất kể là Cố Giai Đồng có tham gia hay không tuyệt đối ngươi không được kinh thường mà phải cẩn thận, không chỉ có mình ngươi muốn miếng đất đó, không ít kẻ vẫn dòm ngó miếng mồi ngon đó. Ta nhắc lại một lần nữa, nghìn vạn lần không được kẻ khác nắm được nhược điểm của mình, cũng không nên để xảy ra những sự cố ngoài ý muốn tránh gây phiền phức sau này.”

Lương Thành Long cũng hiểu ý chú muốn nói gì, chú vẫn luôn lo lắng mình vì chuyện này mà gây phiền phức không đáng có cho công tác của chú. Lương Thành Long trịnh trọng hứa hẹn: “Xin chú cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ làm tốt chuyện này, nhất định sẽ không gây phiền toái cho chú!”

“Không phải ta sợ gặp phiền phức mà ngươi là một người kinh doanh làm ăn, điều quan trọng nhất chính là làm gì để báo đáp lại quê nhà, làm gì để xúc tiến nền kinh tế Đông Giang càng phát triển lớn mạnh hơn. Sau rồi mới nghĩ đến lợi ích bản thân, ngươi có hiểu không?” Lương Thiên Chính vẫn rất mực yêu thương đứa cháu trai này, những lời này là giáo huấn hắn làm gì để thành người tốt, người có ích cho xã hội.

Cố Giai Đồng tuyên bố không tham gia cạnh tranh miếng đất của cửa hàng bách hoá dệt Đông Giang, thứ nhất là để tránh những tai nạn không đáng có như chuyện vừa rồi, thứ hai là để che mắt đối thủ. Đây là quyết định sau khi nàng bàn bạc phương án với Phương Văn Nam, như vậy Phương Văn Nam sẽ là người đứng ra tranh đấu miếng đất kia, còn Cố Giai Đồng thì lui về hậu thuẫn, giải quyết các vấn đề phía sau màn.

Quả nhiên sách lược này của Cố Giai Đồng đã lừa được rất nhiều người, chỉ riêng cha nàng, Cố Duẫn Trí thì không qua mắt được lão. Có người cha nào lại không hiểu con mình chứ? Nuôi con gái từ nhỏ đến lớn, Cố Duẫn Trí cũng biết tính tình con bé, vừa quật cường lại kiên định. Con bé không phải là người thấy khó đã lùi bước, hơn nữa vụ việc vừa rồi càng khiến nó kiên quyết phải làm bằng được mới chịu thôi.

Trải qua biến cố vừa rồi, tình cảm của Cố Giai Đồng với cha mình đã chuyển biến tốt đẹp hơn, không gay gắt lạnh nhạt như trước nữa. Ăn cơm xong nàng chủ động bưng chè xanh tới thư phòng mời cha. Bình thường Cố Duẫn Trí cũng rất ít khi về nhà buổi trưa, hắn đang ngồi trong thư phòng ngồi xem tin tức thời sự lúc 12h trưa. Thấy con gái mở cửa đi vào, hắn với tay cầm điều kiển tắt tivi đi cười nói: “Giai Đồng, hôm nay con không đi đâu sao?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

“Dạ không! Chỉ là buổi tối phải đi công tác nên giờ ở nhà nghỉ ngơi một chút.” Nói những lời này Cố Giai Đồng cũng thấy có chút chột dạ. Buổi tối nàng có hẹn với Trương Dương ở căn nhà riêng bên cạnh hồ Thu Hà, đi công tác chỉ là cái cớ.

Cố Duẫn Trí gật đầu thấp giọng nói: “Con thực sự muốn rút lui không cạnh tranh khu đất của cửa hàng bách hoá dệt Đông Giang sao?” Trước đây hắn cũng không mấy quan tâm tới chuyện làm ăn của con gái mình, hôm nay đột nhiên lại chủ động hỏi đến.

Cố Giai Đồng rót đầy một chén trà rồi đưa qua cho cha: “Cha, chẳng phải lúc trước cha đã dạy bảo con rằng lùi một bước biển rộng trời cao sao? Nếu như khu đất này mang lại nhiều chuyện phiền toái thì con cũng chẳng muốn dính dáng gì tới nữa!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Cố Duẫn Trí nhẹ nở nụ cười: “Giai Đồng à, nếu như con nghĩ được như vậy thì thực tốt!”

Cố Giai Đồng cũng nhận ra cha đã nhìn thấu tâm tư mình, nàng cũng thâm tình cười cười lại.

Cố Duẫn Trí lại nói tiếp: “Nghe Minh Kiện nói con hợp tác cùng Trương Dương mở một nhà hàng ở Bắc Kinh. Sắp tới ta có cuộc họp trên Bắc Kinh, có cơ hội sẽ ghé qua thưởng thức một chút!”

Cố Giai Đồng cười nói: “Thật tốt quá! Chỉ có điều cũng chỉ là mấy món dân dã của Xuân Dương, không biết có hợp khẩu vị của cha không nữa.”

Cố Duẫn Trí mỉm cười nói: “Ta cũng không mấy khắt khe lắm về chuyện ăn uống. Đúng rồi, Trương Dương là người như thế nào?”

Cố Giai Đồng giật mình sửng sốt, tại sao cha nói chuyện một vòng rồi lại nói đến Trương Dương? Nàng biết cha sẽ không tự dưng vô duyên vô cớ hỏi mấy chuyện nhàn chán, lẽ nào cha đã biết mối quan hệ của mình với hắn?

Trong lòng thì thấp thỏm bất an nhưng ngoài mặt Cố Giai Đồng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh tự nhiên, nàng nhẹ giọng nói: “Tiểu tử này cũng không tệ, là người thẳng thắn cương trực.” Giọng điệu nàng nói tỷ như người chị kể về em trai mình.

Cố Duẫn Trí thấp giọng nói: “Quả thực Trương Dương đã giúp gia đình chúng ta không ít!”

Cố Giai Đồng cười nói: “Cũng nhờ hắn mà Dưỡng Dưỡng hồi phục lại được ít nhiều!”

Cố Duẫn Trí nhẹ gật đầu: “Hắn là người có tài. Mà nghe nói lần trước ở bệnh viện hắn ra tay đánh Lương Thành Long là vì bảo vệ con?”

Trống ngực Cố Giai Đồng đập liên hồi, nàng nhẹ giọng trả lời lại: “Bọn con cũng chỉ là bạn bè xã giao!”

Cố Duẫn Trí cũng không tiếp tục hỏi tới nữa mà lại tỏ ra mệt mỏi uể oải ngáp dài một tiếng.

Cố Giai Đồng đứng dậy xin cáo từ: “Cha, cha nghỉ trước đi, con xin phép!”

************

Cố Giai Đồng trở lại phòng khách thì lại thấy Dưỡng Dưỡng đang ngồi nói chuyện với một người. Người đó chẳng phải ai xa lạ mà là chồng nàng, Nguỵ Chí Thành. Nàng ngẩn người tự nhủ, đột nhiên hắn ta lại tới đây, không biết vì chuyện gì nhỉ?

Nguỵ Chí Thành cười cười chỉ vào giỏ hoa quả nói: “Anh mới đi công tác ở Vân Nam về, nghe nói em xảy ra chuyện nên chạy tới thăm.”

“Cảm ơn!” Cố Giai Đồng lạnh nhạt nói hai từ.

Ánh mắt Nguỵ Chí Thành chuyển lên lầu hai nhỏ giọng nói: “Cha đang nghỉ à?”

Cố Giai Đồng nhíu nhíu mày: “Ngươi còn việc gì nữa không?” Những lời này của nàng mang hàm nghĩa đuổi khách, căn bản nàng cũng chẳng thèm nể mặt mũi hắn chút nào.

Nguỵ Chí Thành nói: “Hôm nay anh tới là muốn nói chuyện với em!”

Cố Dưỡng Dưỡng biết ý đứng dậy nói: “Chị, anh dể, hai anh chị cứ nói chuyện đi, em đi vẽ tranh!”

“Khỏi cần!” Cố Giai Đồng lạnh lùng đáp trả lại: “Chẳng phải ngươi bận việc lắm sao? Còn chưa chịu đi?”

Nguỵ Chí Thành tỏ vẻ xấu hổ, hắn ho khan một tiếng rồi thấp giọng nói: “Mẹ anh bị bệnh, lại hay nhắc tới em, muốn em về nhà thăm nom.”

Cố Giai Đồng nhìn thẳng mặt Nguỵ Chí Thành nói: “Nguỵ Chí Thành! Ngươi vẫn không hiểu sao? Giữa hai chúng ta đã không còn chuyện gì để nói nữa rồi, ngươi cần gì phải kéo cả bậc bề trên vào? Xin lỗi, ta sẽ không đi!”

Nguỵ Chí Thành liếc mắt nhìn Cố Dưỡng Dưỡng một chút rồi lại ra chiều khó khăn nói: “Anh biết trước đây đã không phải với em, thế nhưng anh sẽ sửa...”

“Không cần thiết phải thế nữa!” Cố Giai Đồng không chút lưu tình cắt ngang lời hắn nói: “Ta thấy hai chúng ta không có chút tình cảm vào, vậy việc gì phải miễn cưỡng làm gì nữa? Ngươi không cần tìm ta, mà ta cũng sẽ không tới làm phiền ngươi.”

************

Buổi tối gặp lại Trương Dương, vì lúc chiều gặp lại Nguỵ Chí Thành nên Cố Giai Đồng cảm thấy tâm trạng không vui. Trương Dương nhạy cảm cảm thấy điều gì, vẫn tưởng rằng nàng ta bận tâm gì về chuyện làm ăn. Hắn ân cần hỏi nhỏ: “Sao vậy? Lại gặp phiền phức gì trong chuyện làm ăn à?” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Cố Giai Đồng lắc lắc đầu, gượng cười nói: “Ngươi còn chưa ăn gì, ta đã đặt một bàn lẩu rồi, đi ăn đi?”

Tháng 12, thời tiết Đông Giang đã chuyển lạnh, tuy rằng không lạnh bằng vùng Bắc bộ, nhưng do gần sông Trường Giang nên độ ẩm không khí khá cao. Trương Dương cảm thán nói: “Đói thật đó, giờ có cả con lợn ở đây ta cũng ăn hết được!”

Cố Giai Đồng hờ hững ừ nhẹ một tiếng rồi lại đãng trí nhìn chén rượu cả mình.

Trương Dương cầm chén cụng một cái cười nói: “Làm sao vậy? Lại có kẻ nào dám khi dễ bắt nạt ngươi sao?”

Cố Giai Đồng cười nói: “Ai dám khi dễ ta chứ?”

Trương Dương gật gật đầu nói: “Bệnh tình của ông nội Yên Nhiên cũng không nặng lắm, hiện giờ đang trong thời kỳ dưỡng bệnh rồi, chắc nay mai sẽ khỏi nhanh thôi.”

Cố Gai Đồng nâng chén nhấp một ngụm nhỏ rồi thấp giọng nói: “Hình như cha ta đã nhìn ra được điều gì đó!”

Đột nhiên Trương Dương cảm thấy nao nao, rất nhanh liền đoán ra hàm nghĩa của những lời này. Chẳng lẽ Cố bí thư nhìn ra mối qua hệ của mình với Giai Đồng? Ngẫm lại gần đây biểu hiện của mình ở Đông Giang cũng khá rõ ràng. Bắt đầu từ việc Giai Đồng gặp chuyện không may mình liền chạy một mạch tới Đông Giang, rồi còn lần ở trong bệnh viện ra tay đánh Lương Thành Long vì hắn nói năng lỗ mãng. Từ những việc trên có thể nhìn ra quan hệ của mình với Giai Đồng không bình thường chút nào, mà Cố bí thư lại là người đa mưu túc trí, hắn ẩn ẩn nhìn ra điều gì thì cũng là lẽ thường tình.

“Vậy phải làm sao?”

Cố Giai Đồng đắn đo nhẹ giọng nói: “Ta sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng không tốt tới tiền đồ của ngươi!”

Trương Dương cười nói: “Có gì mà ảnh với chẳng hưởng? Ta thì lại không nghĩ nhiều đến vậy, hai chúng ta là tự nguyện đến với nhau, liên quan gì tới người khác?” Tuy ngoài miệng thì nói vậy chứ thực ra hắn cũng lo lắng tới Cố Giai Đồng, dù gì nếu như chuyện này đồn ra ngoài cũng khiến danh tiếng nàng ta bị bôi nhọ. Dù Trương Dương không lo lắng tới bản thân mình nhưng vẫn luôn quan tâm lo lắng tới người thân bên cạnh mình.

Cố Giai Đồng thở dài nói: “Thôi... Không nói mấy chuyện không tốt này nữa. Uống rượu đi!”

Trương Dương cười cười vừa nâng chén rượu lên cái liền ngừng lại trên không, bởi vì hắn thấy một người. Người kia chẳng phải ai khác chính là kẻ dạo trước bị hắn đánh ở trong bệnh viện, Lương Thành Long. Nhận ra Trương Dương, Lương Thành Long cũng giật mình sửng sốt, nghĩ không ra ở đây lại gặp ngay Trương Dương cùng Cố Giai Đồng. Đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nhìn theo ánh mắt của Trương Dương, Cố Giai Đồng cũng nhận ra Lương Thành Long. Giờ nàng mới biết vì sao Trương Dương lại biểu hiện như vậy.

Lương Thành Long cũng chỉ thoáng sửng sốt một chút hắn liền gượng cười hì hì đi tới. Hắn cười không phải với Trương Dương mà là với Cố Giai Đồng. Từ bận ở trong bệnh viện bị Trương Dương bạt tai giữa chốn đông người, tuy rằng hắn đã nhịn xuống nhưng mối nhục nhã đó hắn sao có thể quên được, hắn vẫn luôn ghi hận Trương Dương ở trong lòng. Hắn chủ động bắt chuyện chào hỏi với Cố Giai Đồng: “Thực không dám ngờ, chỗ này cũng có thể gặp được tổng giám đốc Cố.”

Ngẫm lại Cố Giai Đồng cũng không có mâu thuẫn gay gắt gì với Lương Thành Long, nếu như người ta đã chủ động chào hỏi như vậy nàng cũng không thể không nể mặt được. Cố Giai Đồng mỉm cười đáp lại: “Giám đốc Lương đó à? Ngài cũng tới ăn lẩu sao? Hay là ngồi ăn chung luôn đi?’

Lương Thành Long liếc mắt nhìn lướt qua Trương Dương một cái, tuy rằng đã cố gắng ẩn dấu nhưng sâu thẳm trong ánh mắt hắn vẫn toát lên chút sát khí nồng đậm. Lương Thành Long có thể quản lý được cả cái tập đoàn Phong Dụ lớn như thế ày cũng không phải do ngẫu nhiên, lại càng không phải do chú hắn chiếu cố mà đây là dựa vào năng lực thực sự của hắn. Tuy rằng hắn là người có thù tất báo nhưng hắn cũng là người biết cách kiềm chế, dù sao ở đây cũng còn có Cố Giai Đồng, hắn phải nhẫn nại khi lão già Cố Duẫn Trí kia vẫn còn tại vị.

Lương Thành Long mỉm cười nói: “Ta đã hẹn trước với bạn ở đây rồi, không dám làm phiền hai người các ngươi nữa!” Hắn lễ phép cáo từ Cố Giai Đồng, rồi lại quay sang khẽ gật đầu với Trương Dương. Biểu hiện này của hắn khiến Trương Dương cũng phải nhận định lại thằng nhãi này. Trước mặt cừu nhân mà hắn có thể biển hiện bình tĩnh được như vậy chứng tỏ hắn cũng là người có chút bản lĩnh.

Trương Dương nhìn bóng lưng Lương Thành Long đi xa, Trương Dương thấp giọng nói: “Thực không ngờ thằng nhãi này là người biết kiềm chế!”

Đương nhiên Cố Giai Đồng biết vì sao hắn phải nén giận như vậy, tất cả cũng đều bởi vì hắn nể sợ cha nàng. Nàng nhỏ giọng nói: “Danh tiếng gã này trên thương trường cũng không mấy tốt, hắn làm việc không từ thủ đoạn, ta nghĩ sau này cũng không nên quan hệ nhiều tới hắn.”

Trương Dương kinh thường nhếch mép cười nhạt: “Hắn dám làm hại ngươi ta liền cho hắn phải cảm thấy hối hận vì đã sinh ra trên đời này!”

Cố Giai Đồng có chút oán trách liếc mắt nhìn hắn mắng nhẹ: “Dù gì ngươi cũng là một cán bộ nhà nước, sao suốt ngày lại ăn nói kiểu như phần tử xã hội đen như vậy?” Ngoài miệng thì mắng vậy chứ trong lòng lại cảm thấy ấm áp, dù gì hắn cũng là quan tâm lo lắng cho nàng nên mới nói như vậy.

Đột nhiên bên cạnh lại vang lên tiếng nữ nhân tươi vui: “Trương Dương! Đúng là ngươi thật à?”

Trương Dương quay đầu nhìn sang phía phát ra tiếng nói vừa rồi liền thấy Hà Vân Nhạn từ lúc nào đã đứng cạnh hai người bọn họ. Vẫn là khuôn mặt trang điểm rất đậm, vẫn là chiếc váy ngắn quảng cáo bia, chỉ có điều là của hãng bia khác, vẫn là đôi chân thon dài trắn muốt kia. Nàng vui vẻ đi tới trước mặt Trương Dương cười nói: “Thực là bạn tốt quá ha, tới Đông Giang mà cũng không gọi điện báo ta một tiếng!”

Trương Dương cười nói: “Chúng ta thành bạn tốt từ khi nào vậy?”

Hà Vân Nhạn trừng mắt liếc nhìn hắn rồi lại chuyển ánh mắt sang Cố Giai Đồng bên cạnh cười cười nói: “Hiện giờ ta đang bán bia Carlsberg, hai người chờ ta một chút, ta chạy đi lấy bia cho.” Một lúc sau nàng ta mang tới tận sáu chai để lên bàn, không chờ Trương Dương nói tiếng nào đã nhanh tay mở cả sáu chai luôn.

Trương Dương gượng cười nói: “Ta nói nha đầu ngươi bán hàng cho khách hay ép khách vậy? Báo trước cho ngươi biết, hôm nay ta không mang tiền theo đâu đấy!”

Hà Vân Nhạn chu cái miệng anh đào mình lên nói lại: “Ngươi tưởng ai cũng xấu tính như ngươi chắc? Bia này là ta mời cô ấy chứ đâu phải bán cho ngươi? Ngươi đừng có ở đó mà tự sướng nữa có được hay không?” Hà Vân Nhạn nói mấy lời này cực kỳ tự nhiên chôi chảy, như không hề xem mình là người ngoài mà ngược lại càng tỏ ra nàng quen thân với Cố Giai Đồng hơn cả Trương Dương.

Cố Giai Đồng ngồi một bên mỉm cười liếc mắt nhìn Trương Dương, trong ánh mắt ẩn chứa chut tếu ý như châm chọc Trương Dương. Ai bảo ngươi hoa tâm trăng hoa cho lắm vào, giờ thì gai hoa đâm vào tay cho.

Lần này Cố Giai Đồng là hiểu hầm Trương Dương, quả thực từ trước đến giờ Trương Dương chưa từng nghĩ đến vấn đề bậy bạ nào với cô nàng Hà Vân Nhạn này. Trương Dương cười khổ lắc đầu nói: “Tiểu nha đầu này, sáng sớm mai ta đã phải bay về Bắc Kinh rồi, không nghĩ tới tối nay ngươi lại moi tiền của ta như vậy.”

Đúng lúc này thì có người ở bàn khác gọi bia, Hà Vân Nhạn khoát tay nói với Cố Giai Đồng cùng Trương Dương: “Các ngươi cứ ăn đi, ta đi làm chút chuyện, bao giờ uống xong thì gọi ta!”

Cố Giai Đồng dịu dàng cười nói: “Cứ từ từ thong thả mà đi!”

Tới tận đến lúc Trương Dương cùng Cố Giai Đồng cơm nước xng xuôi Hà Vân Nhạn cũng không có thời gian rảnh rỗi tới nói chuyện, xem ra công việc bán bia này cũng bận rộn ra phết. Trương Dương nhanh nhẹn cầm hoá đơn thanh toán, thấy Hà Vân Nhạn vẫn đang tất bật chạy đôn chạy đáo, Trương Dương cũng bỏ ý nghĩ qua đó chào nàng ta một tiếng, cùng đứng dậy với Cố Giai Đồng rồi lặng lẽ rời đi. Nhưng đột nhiên lại có người đứng ra chặn đường bọn họ. Thấy người kia Cố Giai Đồng không khỏi ngẩn người, trăm nghìn lần nàng cũng không nghĩ ra chồng nàng, Nguỵ Chí Thành đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Nguỵ Chí Thành mặt đỏ bừng bừng, đôi lông mày rập rạp nhíu chặt vào nhau, hai mắt hắn toát rõ sự ghen ghét nhìn chằm chặp Trương Dương.

Trương Dương cũng chưa từng gặp qua Nguỵ Chí Thành bao giờ nên cũng không biết hắn, vẫn tưởng rằng hắn tới tìm Cố Giai Đồng gây phiền phức. Trương Dương lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?”

Nguỵ Chí Thành chuyển ánh mắt nhìn CỐ Giai Đồng cả tiếng nói: “Ngươi không muốn trở về với ta nguyên nhân cũng vì thằng nhãi này sao?”

Cố Giai Đầu lắc lắc đầu, vì sợ hãi mà khuôn mặt nàng cũng tái nhợt cả đi nhưng nàng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói lại: “Nguỵ Chí Thành, ta với ngươi có trở lại hay không cũng đều không liên quan gì tới người khác. Hơn nữa ta ăn cơm với bằng hữu cũng đâu thuộc phạm vi quản hạt của ngươi?”

Nguỵ Chí Thành cười lạnh gằn giọng nói: “Ăn? Sợ rằng hắn đã ăn ngươi luôn rồi!”

“Nguỵ Chí Thành! Ngươi cút mau cho ta!” Cố Giai ĐỒng cũng giận dữ quát lớn lại.

Nguỵ Chí Thành hung hăng gật đầu rồi phun hai chữ oán độc: “Tiện nhân!” Tiếp đó hắn liền giơ cao tay phải muốn tát Cố Giai Đồng một cái.

Thế nhưng tay hắn vừa hạ được xuống nửa đường thì bị Trương Dương tóm gọn: “Ngươi có còn là đàn ông nữa không? Sao dám đánh phụ nữ như vậy?”

Nguỵ Chí Thành giận dữ hét lớn: “Thực sự ta muốn xem thằng nhãi con như ngươi có bản lĩnh gì!”

Bị hắn nói như vậy nhưng Trương Dương chỉ đẩy tay hắn ra sau không nói năng gì. Trương Dương cũng không phải là sợ hắn mà chỉ không muốn gây khó khăn cho Cố Giai Đồng.

Trong nhà hàng rất đông người ăn, Nguỵ Chí Thành lại lớn tiếng như vậy hiển nhiên thu hút được rất nhiều ánh mắt người khác nhìn lại. Nguỵ Chí Thành lại tay chỉ thẳng mặt Cố Giai Đồng giận dữ hét lớn: “Ngươi dám lén lút quan hệ với người khác sau lưng ta, thử hỏi ngươi có tư cách làm vợ hay không?”

Sắt mặt Cố Giai Đồng tái nhợt hẳn đi, hai môi nàng cũng run run. Trước kia nàng vẫn chỉ nghĩ rằng hắn ta là người vô tình, nhưng hiện giờ nàng mới hiểu rõ con người hắn, bỉ ổi ti tiện.

Ngón tay Nguỵ Chí Thành lại chỉ thẳng mặt Trương Dương gào lớn: “Còn ngươi thì sao? Chỉ là một thằng nhãi mặt trắng miệng còn hôi sữa.”

Trương Dương nắm chặt hai tay lại, đang định lao lên đạp cho gã chó chết kia thừa sống thiếu thì bỗng nhiên một bóng dáng xinh đẹp lại chắn trước mặt hắn. Ngoài dự tính của tất cả mọi người ở đây, đột nhiên một cô bé mặc váy bán bia lại xông tới tạt thẳng cốc bia vào mặt Nguỵ Chí Thành.

Nguỵ Chí Thành cũng ngẩn cả người, chẳng hiểu sao con bé lạ hoắc kia lại tạt bia vào mặt mình.

Hà Vân Nhạn một tay ôm chặt cánh tay Trương Dương, một tay chỉ thẳng mặt Nguỵ Chí Thành cả giận nói lớn: “Hắn là bạn trai của ta, ngươi có thể mắng chửi vợ ngươi nhưng tuyệt đối không được động đến bạn tai ta. Ta thực chưa thấy kẻ nào như ngươi, đầu đội mũ xanh mà còn ở đó lớn tiếng gào ầm cả lên.” Nói xong nàng kéo tay Trương Dương lạnh lùng nói: “Chúng ta đi, không ở đây lôi thôi với bọn họ nữa.”

Trương Dương đột nhiên hiểu ra, đây là Hà Vân Nhạn muốn giải vây cho mình, nội tâm không khỏi cảm thấy cảm động bội phần. Thế nhưng hắn sao có thể bỏ đi, sao có thể bỏ mặc CỐ Giai Đồng được.

Mọi người xem náo nhiệt ở xung quanh thấy tràng cảnh biến hoá như vậy đều cho rằng Nguỵ Chí Thành là kẻ đa nghi, đã có mấy cô nàng thấy chướng mắt buông lời chỉ trích hắn.

Cố Giai Đồng không nói lời nào mà chỉ lạnh lùng đi ra ngoài cửa lớn.

Lương Thành Long đang ngồi ăn ở trên lầu, vẫn một mực quan sát sự tình dưới lầu qua cửa sổ. Đột nhiên hắn lại nở nụ cười âm hiểm rồi hắn cúi đầu nhìn chiếc điện thoại trong tay của mình cảm thấy phấn khích khó tả. Điện thoại di động đúng là thứ tốt, mất bao công sức bày mưu tính kế cũng không thành, vậy mà chỉ một chiếc di động lại làm lên việc. Lần này hắn có thể giải toả nỗi uất hận chất chứa trong lòng lâu nay. Không cần tới ngày mai, chuyện xấu của Cố Giai Đồng sẽ là tâm điểm để dư luận bàn tán xôn xao.

Trương Dương vội vã đuổi theo Cố Giai Đồng. Hà Vân Nhạn định kéo tay hắn lại nhưng do chậm mất một nhịp nên hắn đã vuột chạy mất, nàng đành phải đuổi theo hắn nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng đuổi theo, ngươi thấy còn chưa đủ phiền phức hay sao?”

Trương Dương không nói nửa lời vẫn cứ đuổi theo Cố Giai Đồng ra tận ngoài cửa thì thấy Cố Giai Đồng đã chui vào xe rồi nổ máy chạy thẳng một mạch đi.

Hà Vân Nhạn thở hồng hộc nói: “Bỏ đi, người ta đã đi rồi, đừng đuổi theo nữa!”

Trương Dương trừng mắt hung thần ác sát hét lớn: “Ta cần ngươi ở đấy nói à? Cút đi!”

Hà Vân Nhạn mày liễu dựng ngược cả giận mắng lại: “Ngươi có còn là đàn ông nữa hay không? Ta giúp ngươi, ngươi không trả ơn thì thôi lại còn vong ân phụ nghĩa như vậy à?”

Trương Dương cảm thấy tâm tình phiền muộn đến khó tả, hắn vung tay lên lạnh lùng nói: “Còn ở đó nói nhảm nữa có tin ta đánh ngươi không?”

Hà Vân Nhạn ngẩng đầu cương quyết nói lại: “Ngươi đánh đi, có gan thì cứ đánh!”

Trương Dương giả bộ muốn đánh vào mông nàng ta. Hà Vân Nhạn sợ hãi hét lớn một tiếng hai tay che mông ngồi chồm hổm xuống đất.

Đúng lúc này thì điện thoại của Trương Dương lại rung mạnh, Trương Dương vội vàng mở máy ra nghe: “Chị Giai Đồng...”

Điện thoại vẫn chỉ truyền đến tiếng hô hấp dồn dập của Cố Giai Đồng, mãi một lúc lâu sau nàng mới bình tâm lại nói: “Xin lỗi! Ta nghĩ chúng ta nên xa nhau một thời gian...”

Trương Dương nặng nề ngắt điện thoại.

Hà Vân Nhạn đứng lên kéo kéo ống tay áo Trương Dương ra chiều đồng tình nhỏ giọng nói: “Có phải thấy khó chịu lắm không?”

Trương Dương vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn lại nàng ta.

Hà Vân Nhạn nhìn đồng hồ đeo tay một chút rồi nói: “Chờ ta năm phú, ta mời ngươi đi uống rượu!”

Trương Dương vẫn lặng lẽ đứng yên, không hề có phản ứng gì.

“Chờ ta đó nha!” Hà Vân Nhạn vừa chạy đi lại quay đầu lại dặn dò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK