Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói."Trên chính trị cháu đối với bác Cố là ngước nhìn núi cao, cả đời cháu nếu có thể bò lên được vị trí của bác là cháu thỏa mãn lắm rồi!"

Cố Doãn Tri cũng không nhịn được mà bật cười: "Cậu nếu bò lên được vị trí của tôi, tôi sẽ một cước đá cậu xuống!" Nói đi nói lại, ông ta vẫn chỉ giáo cho Trương Dương vài câu: "Trong mắt rất nhiều người, đấu tranh chính trị là đâu đâu cũng có, cho nên cái mà đa số người trong thể chế nhìn thấy trước tiên chính là đấu tranh, nhưng bọn họ lại bỏ qua mục đích của đấu tranh, đấu tranh là vì cái gi?"

Đối với Trương đại quan nhân mà nói, vấn đề này rất dễ trả lời, hắn uống một ngụm rượu rồi nói: "Đấu tranh là để đánh bại đối thủ!"

Cố Doãn Tri bật cười: "Cậu cho rằng đấu tranh chính trị là hai đứa trẻ con đánh nhau à, nắm đấm của ai lớn hơn thì người đó thắng ư? Không phải đâu! Nếu quan viên chúng ta thủy chung vì lợi ích chính trị và quyền lực chính trị mà đấu tranh, sự nghiệp của chúng ta sẽ tồn tại một nguy cơ rất lớn, tôi đã thấy nhiều cuộc đấu tranh rồi, đó là vì lý niệm chính trị, phát triển kinh tế thời đại này là biến chuyển từng ngày, đối với đầu óc và nhận thức của quan viên cũng là một khảo nghiệm cực lớn, nhậ thức của họ khác nhau, lý giải khác nhau, sản sinh ra mâu thuẫn là khó tránh khỏi, đấu tranh chính trị không chỉ là đấu tranh quyền lực mà còn là đấu tranh quan niệm, tư tưởng, là sản phẩm tất nhiên của sự phát triển cải cách." Cố Doãn Tri uống một ngụm rượu, nói: "Tuy sản phẩm này không tốt lắm."

Trương Dương nói: "Cháu từng nghe qua một câu nói, tất cả đấu tranh chính trị chính là lấy dân sinh làm cờ xí, lấy quyền lợi làm mục đích, lấy kinh tế làm hậu thuẫn, lúc cần thiết thì lấy quân đội để bảo đảm cho chiến tranh!"

Cố Doãn Tri cười nhạt, nói: "Tôi cũng từng nghe, đích xác là có người muốn làm vậy, sẽ làm vậy, nhưng vào thời đại hòa bình này, ở Trung Quốc thời đại mới này, loại khái niệm này không còn thích hợp nữa."

Trương Dương lớn gan nói: "Khi bác còn tại nhiệm, mục đích đấu tranh của bác là vì cái gì?"

Cố Doãn Tri nói: "Mục đích đấu tranh chính trị của tôi là lấy dân sinh làm cờ xí, lấy dân sinh làm mục đích, lấy kinh tế làm hậu thuẫn, lấy phát triển làm tiền đề!" Ông ta nói xong lại cười bảo: "Tôi không phải là có chút ý tứ tự dát vàng lên mặt mình chứ?"

Trương Dương nói: "Cháu cho rằng bác là..."

"Là gì? Là tự dát vàng lên mặt mình hay là lấy dân sinh làm mục đích!"

Trương Dương cười cười, nói: "Đương nhiên là cái sau rồi!"

Cố Doãn Tri nói: "Có thách cậu cậu cũng không dám nói khác!" Ông ta từ từ đặt chén rượu xuống, nói: "Những đấu tranh chính trị mà tôi từng trải qua, đa số là bất đồng chính kiến, tôi cho rằng suy nghĩ của tôi là đúng, trên chính trị, thuyết giáo là vô dụng, chỉ có dùng phương pháp đấu tranh khiến đôi phương vui lòng phục tùng, cho dù là không vui lòng thì cũng phải khiến cho hắn thần phục!"

Câu này của Cố Doãn Tri thật là bá đạo, Trương Dương nâng chén lên, nói: "Bác Cố, cháu kính bác một chén!"

Cố Doãn Tri uống chén rượu mà hắn kính, sau đó lại nói: "Bình Hải sau khi tôi đi, mâu thuẫn thủy chung vẫn tồn tại, nhưng thủy chung lại không kích hóa, chính đàn giống như là một ngọn núi lửa bùng phát không có định kỳ, cứ cách một đoạn thời gian lại phun trào một lần, phun trào hoặc ít hoặc nhiều, nhưng mỗi lần khi tân lão giao thế luôn sẽ phải phun trào, chỉ có sau khi phun trào thì mới có thể lại bình tĩnh."

Trương Dương nói: "Kỳ thực ở đâu cũng vậy, cháu thấy là giống như động đất hơn, động đất ở tỉnh lý, các thành phố trong tỉnh cũng sẽ phát sinh địa chấn nhỏ, luôn sẽ có những người sống sót sau tai nạn và cũng luôn có người xui xẻo bị đè chết."

Cố Doãn Tri cười ha ha, nói: "Cậu hình như cũng có chút thông suốt rồi đó."

Trương Dương nói: "Ở Trung Quốc làm cán bộ không dễ dàng gì, không những phải nắm tốt kinh tế, thể lượng dân sinh mà còn phải tùy thời chuẩn bị đấu tranh, cho dù là mình không muốn lừa ai hại ai, nhưng luôn phải đề phòng đừng bị ngộ thương."

Cố Doãn Tri ý vị thâm trường nói: "Không ai vĩnh viễn có thể tìm đúng vị trí của mình."

Trương Dương nói: "Rất nhiều chuyện cháu đều nhìn không vừa mắt, lão sắc quỷ Khổng Nguyên đó vì sao có thể ngồi trên vị trí bộ trưởng bộ tổ chức một cách thoải mái như vậy? Cao Trọng Hòa vì sao có thể từ Nam Vũ tới đảm nhiệm chức vị phó thính trưởng thính công an, Vinh Bằng Phi bất kể là năng lực hay là thành tích đều xuất sắc mà vì sao không được thăng chức? Còn nữa..."

Cố Doãn Tri mỉm cười ngắt lời hắn: "Những cái này không đến lượt cậu quan tâm!"

Trương Dương nói: "Thật sự không hiểu nổi tiêu chuẩn đề bạt cán bộ của tỉnh lý."

Cố Doãn Tri nói: "Bởi vì cậu thích dùng tình cảm để nhìn nhận vấn đề, đợi khi cậu học được dùng lý trí để nhìn nhận vấn đề thì cậu sẽ hiểu được cách làm của người khác. Cán bộ khi làm tới mức nhất định, đều phải bồi dưỡng ban để của mình, tiêu chuẩn lựa chọn cán bộ, tôi có thể dùng một cách khác, vì sao có một số nơi không phải là những nhân tuyển của năng lực nhất đảm đường? Lãnh đạo chẳng lẽ lại không nhìn ra?" Cố Doãn Tri lắc đầu nói: "Nhìn ra đấy, nhưng một ban để trước tiên là một đoàn thể, điều đầu tiên phải làm là gì? Là phối hợp, tuy một vị trí nào đó không phải là có năng lực nhất, nhưng anh ta lại vừa hay thích hợp với ban để này nhất, cậu nghĩ xem, tôi rõ ràng là làm món rau Hoài Dương, cậu lại cứ đặt hai quả ớt chỉ thiên lên cho tôi, cậu nói xem món ăn này có phải là bị cậu hủy rồi không?"

Trương Dương ngây ra, vấn đề mà Cố Doãn Tri vừa nói này hắn trước giờ chưa từng nghĩ tới.

Cố Doãn Tri nói: "Làm việc không thể theo cảm tính, nếu như so sánh quan viên chúng ta với đầu bếp, chúng làm thức ăn không phải là để cho mình ăn, mà là cho mọi người ăn, chúng ta phải suy nghĩ tới khẩu vị của mọi người, nên bỏ cái gì, không nên bỏ cái gì, cho dù là thức ăn có đẹp có ngon đến mức nào, nhưng không hợp với khẩu vị của mọi người thì cũng chỉ có nước vứt đi."

Trương Dương chớp chớp mắt, nói: "Bác nghĩ vậy nhưng người khác chắc gì đã có cảnh giới như bác!"

Cố Doãn Tri mỉm cười, nói: "Tin Đảng, tin nhân dân, nhãng quang của đảng và nhân dân sẽ không sai."

Trương đại quan nhân trong lòng rất không phục câu này của Cố Doãn Tri, nếu không sai thì không thể nào lắm cán bộ tham ô phạm pháp như vậy được.

Cố Doãn Tri lại nói: "Bí thư thị ủy Lam Sơn Chu Vũ Dương là một cán bộ không tồi, anh ta mặc dù trên bá lực còn có nhiều thiếu xót, nhưng ưu điểm lớn nhất của người này chính là bình hòa, trong đội ngũ cán bộ cần người như thế này.

Trương Dương biết năm đó Cố Doãn Tri bỏ qua Thường Tụng và lựa chọn Chu Vũ Dương, hắn cố ý nói: "Bác cảm thấy Thường Tụng thế nào?"

Cố Doãn Tri cười nói: "Khi tôi còn tại nhiệm, anh ta chính là một quả ớt chỉ thiên!"

Trương Dương bật cười theo ông ta, tính khí của Thường Tụng quả thật là khá nóng nảy.

Cố Doãn Tri nói: "Có điều tuổi tác của anh ta hiện tại cũng không còn nhỏ nữa rồi, trải qua nhiều năm ma luyện, cũng khá hơn rồi, nếu không có gì bất ngờ thì tỉnh lý sẽ dùng anh ta."

Trương Dương nói: "Bí thư Kiều làm việc như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất khó nói."

Cố Doãn Tri mỉm cười, bảo: "Từ hai chuyện sân bay mới Giang Thành và cảng Nước Sâu Nam Tích là có thể nhìn ra năng lực của đồng chí Chấn Lương, rất khá, tôi hi vọng anh ta và đồng chí Hoài Minh có thể sớm ngày tìm được sự ăn ý, tôi tin rằng trong nhiệm kỳ của họ nhất định sẽ làm tốt hơn tôi!"

Trương Dương nín nhịn cả nửa ngày mới hỏi ra được một câu rất không có tiêu chuẩn: "Vậy bác Cố, khi đối diện với họ, cháu nên làm gì?"

Cố Doãn Tri lần này không cười hắn không có tiêu chuẩn nữa, cầm chén rượu lên hợp một ngụm rồi nói: "Hai đứa bé nếu như đánh nhau, bị cha nhìn thấy, người cha sẽ làm gì? Là giúp con trai mình đánh con nhà người ta hay là tự đánh con mình?"

Trương Dương có chút minh bạch, nói: "Đương nhiên là đánh con mình rồi!"

Cố Doãn Tri mỉm cười: "Rất nhiều lúc, đánh là một loại bảo hộ, nhưng còn có một tình huống, khách đến, anh tự đánh con mình, đánh lên người đứa bé rồi, người khách sẽ rất khó xử."

Trương Dương nói: "Vậy, cháu rốt cuộc nên làm thế nào?"

Cố Doãn Tri thở dài: "Tôi còn cho rằng cậu thực sự tiến bộ rồi, hiện tại xem ra vẫn như trước kia thôi."

Trương Dương nói: "Bác dạy cháu một lần đi, coi cháu như đứa bé đi!"

Cố Doãn Tri uống một chén rượu, hai mắt thâm thúy nhìn Trương Dương, nói: "Đừng làm đứa bé xui xẻo!"

Khi Trương Dương rời khỏi biệt thự của Cố Doãn Tri, đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, Thường Tụng là một quả ớt chỉ thiên, mình chẳng lẽ không phải? Lời của Cố Doãn Tri khiến hắn có một nhận thức mới, đấu với người ta vui vẻ vô cùng, Trương đại quan nhân là đấu sĩ trời sinh, nhưng đấu sĩ cũng có lúc mệt mỏi, hắn nên trưởng thành rồi, là lúc đừng làm đứa trẻ xui xẻo rồi. Kiều Chấn Lương, Tống Hoài Minh đấu nhau hay không có liên quan gì tới hắn? Cho dù là thích đấu thì cũng lựa chọn đối tượng có thể đấu được.

Trương đại quan nhân vừa lái xe vừa nghĩ ngợi lung tung thì Cố Giai Đồng gọi điện thoại tới. Kỳ thực Trương Dương vừa đi thì Cố Giai Đồng gọi điện về nhà nhà. Từ chỗ cha mình biết rằng Trương Dương tới nhà cô ta ăn cơm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK