Trương đại quan nhân quả nhiên không tầm thường, chỉ mấy câu nói ngắn gọn đã khơi dậy sự hiếu kỳ của mọi người.
Quản dốc nhà máy sữa đậu nành Nam Tích Bạch Tích Niên nói: "Chủ nhiệm Trương, lợi ích gì vậy, anh nói cho chúng tôi nghe đi, đừng có ỡm ờ nữa."
Trương Dương nói: "Chiếu hình!"
Nhân viên phục vụ kéo bức màn lên, trên hình chiếu hiện ra bản đồ của thành phố Nam Tích, Trương Dương cầm cây thước co duỗi trên bàn lên, chỉ lên bản đồ, nói: "Tháng mười năm sau, vận động hội lần thứ mười hai của tỉnh Bình Hải sẽ được cử hành tại Nam Tích, chúng tôi thân là chủ nhà và là ban tổ chức lần này, định làm một lần rước đuốc, mục đích là để tuyên truyền tinh thần nhân văn của Bình Hải, tăng cường sức ngưng tụ của toàn dân Bình Hải, tuyên truyền văn hóa xí nghiệp. Bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương đã quyết định rước đuốc đoạn đầu, quyền quyết định trật tự sắp xếp truyền đuốc sau cùng là nằm trong tay tổ ủy hội chúng tôi."
Quản đốc nhà máy máy thuỷ áp Nam Tích Từ Dũng nói: "Chủ nhiệm Trương, anh là muốn mời chúng tôi đi rước đuốc ư? Nhưng tôi nặng cả trăm kg, không chạy được."
Tất cả mọi người đều bật cười.
Trương Dương mỉm cười nói: "Vậy thì phải xem là lúc nào, để một cô gái xinh đẹp ở trước mặt anh, bảo anh đuổi theo, anh có chạy không?"
Từ Dũng cười nói: "Không! Tôi là đảng viên cộng sản!"
Trương Dương nói: "Vậy cho anh một tòa núi vàng, anh có chạy không?"
Từ Dũng nói: "Tôi là đảng viên cộng sản, phú quý không màng, trước uy vũ cũng không khuất phục!"
Mọi người lại bật cười.
Trương Dương nói: "Vậy thì thả một con tinh tinh cái ở phía sau anh, nó đuổi anh, anh chính là của nó, anh có chạy không?"
Cả hội trường cường vang, Từ Dũng cũng bật cười: "Tôi chạy, dù mệt chết tôi cũng chạy!"
Bầu không khí biến thành thoải mái hơn nhiều, Trương Dương cười nói: "Chỉ đùa một chút thôi, thật ra lần rước đuốc tiếp sức này, mục đích của chúng tôi chính là mượn cơ hội lần này để trọng điểm tuyên truyền văn hóa xí nghiệp Nam Tích, tôi xin đưa ra một ví dụ, bó đuốc đầu tiên của chúng ta là bí thư thị ủy Từ, bí thư Từ từ quảng trường thị dân bắt đầu chạy, bó đuốc thứ hai sẽ giao cho xí nghiệp gia của chúng ta, xí nghiệp gia chạy tiếp sức một đoạn đường, tổ ủy hội của chúng tôi sẽ đặc chế một bức tranh thư, tuyên truyền xí nghiệp sở tại của vị xí nghiệp gia này, những bức tranh thư quảng cáo này sẽ thông qua tín hiệu vệ tinh truyền ra ngoài, sức ảnh hưởng sẽ trải khắp toàn tỉnh, toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới, mọi người đều là xuất thân làm xí nghiệp, tôi tin rằng tầm mắt của mọi người về thị trường sẽ chuẩn xác hơn tôi nhiều, hôm nay mở cuộc tọa đàm này, tôi chỉ báo trước chuyện này cho mọi người biết, đợi sau khi xác định lộ tuyến cụ thể rồi, tôi sẽ bán đấu giá trình tự rước đuốc tiếp sức."
Các xí nghiệp gia đều hiểu rồi, vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao trẻ tuổi này là biến pháp móc túi họ, có điều chuyện này nghe ra hình như cũng có chút thú vị.
Trương Dương nói: "Hôm nay mọi người đều đã tới, chúng tôi cũng không thể để mọi người tới vô ích, thế này đi, bữa cơm trưa ngày hôm nay xin để Ủy ban thể dục thể thao chúng tôi an bài!"
Tất cả mọi người đều mỉm cười.
Trương Dương nói: "Đừng cười vội, đây là phần thưởng kỉ luật, chỉ cần là người tham gia hội thì đều có phần, còn có một sự kinh hỉ nữa, đó chính là hôm nay sẽ bán đấu giá bó đuốc thứ hai của Nam Tích, bí thư thị ủy Từ của chúng ta chạy đoạn đầu, ai sẽ chạy đoạn thứ hai nào?" Trương Dương nhìn các xí nghiệp gia ở xung quanh.
Tràng diện đột nhiên trở nên yên tĩnh, chuyện này tới quá đột nhiên, đa số xí nghiệp vẫn còn chưa kịp tiêu hóa ý tứ của Trương Dương, nhưng sau đoạn thời gian trầm tĩnh ngắn ngủi, có người lớn tiếng nói: "Mười vạn nhân dân tệ, tôi mua!"
Mọi người dõi mắt nhìn, chính là chủ tịch khách sạn Nam Dương Quốc Tế Lý Quang Nam, y hôm nay đáp ứng lời mời đáp ứng lời mời tới tham gia hội toạ đàm này, vừa rồi cũng đã từ trong lời nói của Trương Dương ngửi được thương cơ, vả lại, Trương Dương giúp y nhiều như vậy, y nói sao cũng phải tỏ thái độ một chút.
Lời nói của Lý Quang Nam còn chưa dứt thì Bạch Tích Niên nhà máy sữa đậu này đã nói: "Mười lăm vạn!"
Có lẽ lúc ban đầu, tất cả mọi người còn chưa ý thức được ý nghĩa chân chính của bó đuốc thứ hai, nhưng sau khi Bạch Tích Niên gia nhập cạnh tranh, mọi người đều ý thức được, đây không chỉ là bó đuốc thứ hai, cũng không chỉ có tác dụng tuyên truyền quảng cáo, cái quan trọng hơn chính là ý nghĩa chính trị, Nam Tích làm vận hội tỉnh, những xí nghiệp địa phương của bọn họ không thể không tài trợ, nhưng tiền cũng phải dùng đúng chỗ, tiếp lấy đuốc từ trong tay bí thư Từ, ý nghĩa rất không tầm thường. ngay cả Từ Dũng, quản đốc nhà máy máy thuỷ áp vừa rồi có mỹ nữ, núi vàng cũng không nguyện ý chạy cũng gia nhập đội ngũ cạnh tranh: "Ba mươi vạn!" Y hô ra một cái giá mà tất cả mọi người đều coi là giá trên trời.
Không có ai tranh với y nữa, Từ Dũng lập lại một lần nữa: "Ba mươi vạn!" Cứ như là sợ người khác không nghe thấy.
Những người khác đều bỏ cuộc, Trương Dương cười tủm tỉm chỉ vào Từ Dũng nói: "Ba mươi vạn, bó đuốc thứ hai thuộc về anh, quản đốc Từ, tôi nhắc anh nhé. Chúng ta không phải là diễn tập đâu đấy! Lát nữa anh phải gửi tiền vào tài khoản của Ủy ban thể dục thể thao."
Từ Dũng cười nói: "Tôi biết rồi!"
Trương Dương lại nói: "Từ hôm nay trở đi anh phải giảm béo."
Từ Dũng bật cười ha ha, trong tiếng vỗ tay của mọi người Từ Dũng bước lên sâu khối, từ trong tay Trương Dương nhận lấy giấy chứng nhận vinh dự được rước bó đuốc thứ hai của thành phố Nam Tích thành phố Nam Tích." Từ Dũng bỏ ba mươi vạn ra mua bó đuốc thứ hai không phải là xung động nhất thời, y mặt mũi trong thật thà chất phác, nhưng tâm nhãn thì lại rất nhiều. Tiếp lấy đuốc từ trong tay bí thư thị ủy Từ, ý nghĩ không tầm thường, y biết mình không đủ tư cách, nhưng nhà máy máy thuỷ áp của bọ họ thuộc xí nghiệp khu Thiên Hối, tới lúc đó, y sẽ nhờ bí thư đảng ủy khu Thạch Trọng Hằng chạy, đây là một phần đại lễ đáng giá ba mươi vạn, tặng lễ lại tặng quang minh chính đại, ai nói được gì nào, Thạch Trọng Hằng cũng sẽ nhận mối nhân tình lớn này của y, ba mươi vạn, quá đáng giá.
Nhìn thấy vẻ mặt của Từ Dũng đắc ý như vậy, rất nhiều xí nghiệp rất nhanh liền ngộ ra đạo lý trong đó, bọn họ bắt đầu hối hận, ba mươi vạn mua được bó đuốc thứ hai, rất dễ, bọn họ sao lại không ra tay quyết đoán, để tên béo đó chiếm tiện nghi rồi.
...
Trương Dương vốn định chấm dứt hội nghị hôm nay nhưng cảm xúc của các xí nghiệp gia tựa hồ đã dâng trào, Bạch Tích Niên của nhà máy sữa đậu này nói: "Chủ nhiệm Trương, bán thêm một cái nữa đi, anh bán bó đuốc thứ ba đi!"
Trương cười nói: "Nếu mọi người nhiệt tình như vậy, thế thì tôi sẽ bán thêm một bó nữa, có điều không phải là bán bó thứ ba mà vẫn là bó thứ hai." Nói tới đây hắn cố ý dừng lại một chút.
Tất cả mọi người đều có chút kỳ quái, không phải vừa mới bán đấu giá bó đuốc thứ hai rồi ư?
Trương Dương nhấn mạnh, nói: "Lần này là bó đuốc thứ hai của Bình Hải, ai có cơ hội tiếp đuốc từ tay bí thư tỉnh ủy Bình Hải Kiều Chấn Lương!"
Hội trường lại một lần nữa an tĩnh, tiếp theo là tiếng hoan hô rộ lên, không thể nào không hoan hô được. Tiếp đuốc từ trong tay bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương, ở trước mặt tất cả người Bình Hải rước đuốc chạy đoạn hai, đây là vinh dự cỡ nào chứ, ai cũng biết điều này chứng tỏ cho điều gì.
Lý Quang Nam vẫn giơ tay lên trước tiên: "Năm mươi vạn!" Lần này y thay đổi sách lược, vừa lên đã tung ra giá cao, muốn dọa lui một bộ phận cạnh tranh, Lý Quang Nam cho rằng năm mươi vạn không phải là giá thấp, y là ngoại tư lại là tư doanh, y là chủ tịch, nói gì thì là như thế, y cho rằng đám lão tổng của xí nghiệp quốc doanh không thể nào tự do như y được, dẫu sao xí nghiệp cũng là của mọi người, bọn họ không thể nào tùy tiện lấy ra năm mươi vạn để cạnh tranh, nhưng Lý Quang Nam rõ ràng đã đánh giá thấp khí phách của lãnh đạo xí nghiệp quốc doanh rồi, tiền tuy là của mọi người, nhưng người ta lại có quyền chi phối, hơn nữa khí phách so với Lý Quang Nam còn lớn hơn nhiều.
Quản đốc nhà máy sữa đậu nành Nam Tích Bạch Tích Niên cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, hắn lớn tiếng nói: "Một trăm năm mươi vạn!"
Lý Quang Nam ngây ra, khí phách này cũng quá lớn rồi, vừa mở miệng ra đã hét một trăm vạn, y coi như đã được kiến thức lão tổng của xí nghiệp quốc doanh khệnh như thế nào rồi, giới hạn trong lòng y là một trăm vạn, vượt quá một trăm vạn thì đành phải bỏ, cho nên Lý Quang Nam không thể không lựa chọn bỏ cuộc. Y bỏ cuộc nhưng người khác lại không muốn bỏ cuộc, quản đốc nhà máy thuốc lá Nam Tích Liêu Vĩ Trung nói: "Hai trăm vạn!"
Nhà máy thuốc lá là ngành sản xuất lũng đoạn, lại là nhà giàu lợi thuế của Nam Tích, hắn vừa mở miệng, những người khác đều biết là không chơi được, Liêu Vĩ Trung là một người rất khí phách, chuyện mà hắn đã nhận chuẩn thì không dễ dàng từ bỏ, cạnh tranh với hắn không có ý nghĩa gì cả.
Hôm nay có người tới là để xem náo nhiệt, lão tổng của tập đoàn Phong Dụ Lương Thành Long, gã vẫn ngồi ở bên dưới không lên tiếng, khi nghe thấy Trương Dương đem bó đuốc thứ hai ra bán đấu giá, thằng ôn này cũng không khỏi động lòng, chú của gã Lương Thiên Chính là bí thư thị ủy Đông Giang, phó tỉnh trưởng Bình Hải, không có chú gã thì không có gã của ngày hôm nay, gã có thể mượn cơ hội này để biểu lộ lòng hiếu thảo. Có suy nghĩ này Lương Thành Long liền giơ tay lên nói: "Hai trăm sáu mươi vạn!" Vì sao lại là hai trăm sáu mươi vạn, bởi vì nếu nói hai trăm năm mươi vạn thì khó nghe quá, cho nên dứt khoát cho thêm mười vạn.