Đợi khi tới nơi Trương Dương mới hiểu Vương Hoa Chiêu vì sao lại gọi mình tới, trong phòng chỉ có ba người, trừ bản thân Vương Hoa Chiêu ra, hai người còn lại đều là đồng sự của gã, Vương Hoa Chiêu bình thường sống rất nhẹ nhàng, rất ít người biết bố vợ của gã chính là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh Tằng Lai Châu, đây cũng là nguyên nhân lúc trước gã ở Phong Trạch lâu như vậy, nhưng không có bao nhiêu người biết bối cảnh của gã. Vương Hoa Chiêu mở cửa ra thấy Trương Dương tới, cười ha ha mời hắn vào, giới thiệu với hai vị đồng sự: "Đây chính là Trương Dương, bạn tốt của tôi!" Lúc nói câu này trong lòng Vương Hoa Chiêu có chút kiêu ngạo, nói thực, gã thật sự không có nhiều bạn bè, điều này có liên quan tới tính cách ôn hòa của gã. Vương Hoa Chiêu sau khi bước vào cơ quan trên cơ bản đã không còn đi lại với bạn học khi trước, về sau yêu Tằng Lệ Bình, bởi vì bố vợ là thường ủy tỉnh, gã càng cẩn thận hơn, điều này dẫn tới bạn của gã càng lúc càng ít, trong đồng sự biết tầng quan hệ này, muốn bám víu quan hệ cũng không ít, nhưng lòng cảnh giác của Vương Hoa Chiêu quá nặng, đối với sự lấy lòng của người khác cơ bản coi như không thấy, sau cùng người ta cũng lười chẳng muốn quan hệ với gã.
nguyên nhân căn bản mà Vương Hoa Chiêu coi Trương Dương là bằng hữu là bởi vì Vương Hoa Chiêu cho rằng Trương Dương không có ý đồ gì với gã, bố vợ của mình là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng bố vợ tương lai của Trương Dương là tỉnh trưởng, chẳng kém gì gã, huống chi người ta còn có cha nuôi là phó thủ tướng, có suy nghĩ này, Vương Hoa Chiêu khi ở chung với Trương Dương cũng thản nhiên hơn nhiều, lòng cảnh giác cũng bớt đi nhiều, cho nên thấy Trương Dương tới, gã ở sâu trong lòng rất cao hứng, cho nên mới giới thiệu với người khác rằng Trương Dương là bạn tốt của gã.
Hai đồng sự của Vương Hoa Chiêu cũng cười cười, trong lòng họ thì không tin, quen biết với Vương Hoa Chiêu, ai tin được gã có thể có bạn?
Vương Hoa Chiêu dẫn Trương Dương tham quan tân phòng của gã, Trương Dương ngoài miệng thì nói không tồi, nhưng trong lại đánh giả, đơn giản, đơn giản đến mức thậm chí có chút keo kiệt. Nhưng hắn hơi nghĩ một chút liền hiểu rằng chuyện này rốt cuộc là có nguyên nhân gì, Tằng Lai Châu là bí thư ủy ban kỷ luật tỉnh, y rõ ràng không muốn hôn sự làm quá phô trương, Tằng Lai Châu cũng không còn làm lâu nữa, mắt thấy đã sắp tới điểm cuối rồi, làm việc ở ủy ban kỷ luật tỉnh nhiều năm như vậy cũng hiểu nên xử lý những chuyện này như thế nào, nguyên tắc tổng thể chính là khiêm tốn, để người khác càng tí nói ra nói vào thì càng tốt.
Vương Hoa Chiêu và Trương Dương đi ra ban công, gã móc một bao thuốc ra mời Trương Dương, Trương Dương cười nói: "Cậu có phải là không biết tôi không hút thuốc đâu."
Vương Hoa Chiêu nói: "Thuốc mừng, ít nhiều gì cũng hút một điếu đi!"
Trương Dương xua xua tay, nói: "Thật sự là không biết hút mà, lát nữa tôi uống thêm chút là được!"hắn nhìn vào trong phòng khách, nói: "Sao? Chỉ có ít người thế này thôi à, ngày mai kết hôn rồi, chuyện phải làm khẳng định là rất nhiều!"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Không có gì để làm cả, vốn là theo ý tứ của tôi du lịch kết hôn là tốt nhất, nhưng Lệ Bình lại kiên trì phải làm nghi thức kết hôn, chúng tôi thương lượng một chút, tất cả vẫn đơn giản, trừ mời một số bạn bè thân thiết ra thì với những người khác đều không báo."
Trương Dương nói: "Sợ phô trương quá thì ảnh hưởng không tốt à?"
Vương Hoa Chiêu gật đầu: "Lăn lộn trong thể chế cũng có cái khó riêng, tôi luôn phải suy nghĩ tới phía bố vợ."
Trương Dương cười nói: "Các cậu suy nghĩ nhiều thật, nếu là tôi thì không lo nhiều vậy đâu, tôi cưới vợ thì liên quan gì tới người khác? Tiền mừng có bao nhiêu tôi nhận bấy nhiêu, chuyện hai bên tình nguyện, người khác làm được, vì sao chúng ta không làm?"
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Cậu đừng xúi bậy tôi, khi cậu thật sự kết hôn rồi vẫn không biết phải làm thế nào đâu." Gã quay lại lấy cho Trương Dương một bình nước khoáng, rồi nói: "Tối nay bên này không có nhiều việc, buổi tới thì đi phát thiếp, sáng mai bắt đầu đi từ đây."
Trương Dương gật đầu, nói: "Được, chuyện phát thiếp thì giao cho tôi đi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Cha mẹ tôi sống ở tòa nhà phía sau, tối nay cậu đừng đi đâu, cứ ở đây mà ngủ, dẫu sao cũng không có người ngoài, sa lông, giường đủ cho mấy người các cậu nằm, tôi tối nay sang ngủ vớ cha mẹ.
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng chưa tìm được khách sạn, được rồi, tối nay tôi giúp cậu lăn giường."
Vương Hoa Chiêu cười nói: "Lăn giường không thể tìm người như cậu được, đợi lát nữa chị tôi dẫn cháu ngoại tôi tới."
Phía Vương Hoa Chiêu quả thực có chút vắng vẻ, Trương Dương hơi hối hận vì đến quá sớm, có điều sự có mặt của hắn lại khiến Vương Hoa Chiêu rất vui vẻ, lúc buổi tối, chị của Vương Hoa Chiêu dẫn con đến, thấy đứa cháu ngoại kháu khỉnh khỏe mạnh của Vương Hoa Chiêu, Trương Dương bất giác nhở tới Tần Hoan, con nuôi của hắn, hiện tại hai mẹ con Tần Hoan và Tần Manh Manh chắc là đã ở cùng một chỗ, tới hiện giờ vẫn chưa liên lạc với hắn, có lẽ là để tránh mang tới phiền phức cho mình.
Vương Hoa Chiêu thấy thời gian đã không còn sớm, mời Trương Dương và hai người bạn cùng đi ăn cơm, nhưng hai đồng sự nói còn có việc phải về nhà ăn cơm, lát nữa sẽ lại tới giúp đỡ. Dù Vương Hoa Chiêu mời mãi nhưng họ vẫn đi, gã chỉ đành cùng Trương Dương tới quán ăn ở bên ngoài khu nhà.
Phía Vương Hoa Chiêu vắng vẻ là điều mà Trương Dương trước khi tới cũng không ngờ đến, có thể tưởng tượng, hiện tại bên phía Tằng Lệ Bình nhất định là vô cùng náo nhiệt, có những lúc, cưới con gái nhà quan to cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, vầng sáng của đối phương quá thịnh, càng khiến cho bên mình ảm đạm vô quang, có điều Vương Hoa Chiêu cũng tính là có chút lợi hại, ít nhất thì cũng có thể hầu hạ được Tằng Lệ Bình ở trên giường. Trương đại quan nhân phát hiện mình hiện tại có một tật xấu, hễ cứ nghĩ tới Vương Hoa Chiêu và Tằng Lệ Bình là y rằng nhớ tới cái tối mà hai bọn họ đại chiến với nhau. Trương Dương ý thức được mình gần đây dương khí quá thịnh, là lúc cần phải hạ hỏa rồi.
Đối với Trương Dương mà nói, Vương Hoa Chiêu này có chút nhàm chán, hắn sở dĩ tới tham gia hôn lễ của Vương Hoa Chiêu, một là vì bố vợ của gã là Tằng Lai Châu, hai là bởi vì khi Vương Hoa Chiêu ở Phong Trạch từng giúp hắn gánh oan, Trương Dương vẫn rất là cảm kích Vương Hoa Chiêu.
Vương Hoa Chiêu gọi bốn món ăn, mở một bình Đông Giang Xuân, đây cũng là rượu dùng trong hôn lễ, rót cho Trương Dương một chén, còn mình thì chỉ rót nửa chén: "Trương Dương, cậu uống nhiều một chút, tôi ngày mai còn có việc, không dám uống nhiều, sợ làm hỏng việc."
Trương Dương nói: "Trừ phù rể là tôi ra, việc khác còn có người nào giúp đỡ..." Hắn cảm thấy người giúp đỡ bên phía Vương Hoa Chiêu quá ít.
Vương Hoa Chiêu nói: "Sáng ngày mai còn mấy đồng sự nữa đến, ô tô tám giờ thì tới nơi..." Có một điểm gã không nói, kỳ thực tất cả đều là nhạc phụ đại nhaân của gã an bài, gã không cần phải lo lắng, ngày mai chỉ cần ngồi lên xe ô tô, đúng giờ đến đón Tằng Lệ Bình là được, không biết vì sao, ở sâu trong lòng Vương Hoa Chiêu không hề chờ mong và vui sướng đối với hôn lễ này.
Trương Dương nhìn ra tình tự của Vương Hoa Chiêu không được cao lắm, mỉm cười nói: "Sao? Ngày mai kết hôn rồi, tôi thấy cậu hình như không cao hứng lắm thì phải!"
Vương Hoa Chiêu nói: "Kết hôn chẳng qua là hình thức, chỉ là thêm một tờ giấy mà thôi."
Trương Dương nói: "Không phải đâu, cậu là cưới con gái của bí thư Tằng, từ giờ cậu sẽ được phủ một vầng sáng lên người, trên sĩ đồ khẳng định là sẽ thuận buồm xuôi gió."
Vương Hoa Chiêu nói: "Tôi vẫn có chút tự biết lấy mình, trên quan trường tôi sẽ không có được thành tựu lớn đâu, tôi và cậu khác nhau."
Trương Dương cười nói: "Nhìn cậu kìa, chẳng ai là sinh ra đã làm quan, tôi ngược lại cả thấy cậu mạnh hơn tôi nhiều, cậu bình tĩnh trầm ổn, lại không hay nóng giận, tôi tình tình nôn nóng, trên quan trường tối kỵ loại người như tôi."
Vương Hoa Chiêu nói: "Muốn lăn lộn trong thể chế trước tiên là phải học cách xử lý quan hệ, tôi trong phương diện quan hệ không giỏi, không có nhiều bạn bè..." Gã dừng lại một chút rồi mới nói tiếp: "Cậu chắc nhìn ra rồi, phía tôi không có nhiều người tới giúp." Khi Vương Hoa Chiêu nói ra câu này, trong lòng có chút mất mát.
Trương Dương nói: "Không ai tới cũng không nhất định là người ta không muốn tới, có thể có người muốn tới, nhưng người ta lại cảm thấy không trèo cao được, cho nên không tới đó thôi."
Vương Hoa Chiêu cười khổ, nói: "Tôi nhìn rất rõ, đa số người tham gia hôn lễ của tôi đều là vì nể mặt bố vợ tôi, tôi thì tính là gì chứ, một cán bộ cấp ban của Lam Sơn, đặt ở Bình Hải thì ngay cả một gợn sóng cũng không dấy lên được, ai thèm chủ động lôi kéo quan hệ với tôi chứ?" Người nói vô ý, người nghe hữu ý, Trương đại quan nhân thầm nghĩ tôi hiện tại vẫn chỉ là một phó ban, ở Bình Hải há chẳng phải cũng không có vị trí của tôi ư.
Vương Hoa Chiêu uống một chén rượu, nói: "Trương Dương, tôi đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, cuộc hôn nhân này cứ như không có liên quan gì tới tôi vậy."