Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi Tống Hoài Minh nói rõ thân phận, trong ngôn ngữ của Đàm Siêu lộ ra vẻ khách khí: "Bí thư Tống, chào ngài, không biết muộn thế này rồi mà ngài còn tìm tôi là có gì phân phó?" Y vẫn giữ cách gọi trước đây với Tống Hoài Minh.

Tống Hoài Minh cười nói: "Đàm Siêu à, tôi tìm anh là muốn báo án!" Những lời này chẳng những khiến Đàm Siêu giật mình, ngay cả Trương Dương đứng ở bên cạnh Tống Hoài Minh cũng há miệng trợn mắt.

Tống Hoài Minh không nhân không chậm nói: "Nhớ năm xưa tôi còn làm bí thư ở Tĩnh An, đã đặc biệt tiến hành công tác chỉnh đốn trị an đường phố, trọng điểm đặt ở đả kích hoạt động đua xe trái phép ngày càng càn rỡ, anh còn nhớ không?"

Đàm Siêu nghĩ thầm anh đã đi rồi, còn tưởng mình vẫn là bí thư thị ủy Tĩnh An chỉ huy tôi à? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng ngoài miệng vẫn rất cung kính: "Nhớ chứ, nhớ chứ,"

Tống Hoài Minh nói: "Tối nay có người ở đường vòng tròn bốn phía bắc tổ chức đua xe ngầm, hơn nữa bức con gái của tôi tham gia đua xe, hơn nữa đối với sức khỏe của nó đã tạo thành uy hiếp cực lớn, anh có nghe nói không!"

"Ặc..."

Tống Hoài Minh nói: "Anh chắc chưa nghe tới, cho nên tôi mới báo án."

Đàm Siêu lập tức tỏ thái độ: "Bí thư Tống, ngài yên tâm, tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra chuyện này."

Tống Hoài Minh nói: "Không cần phiền phức như vậy, không lâu nữa sẽ có quân nhân đưa những tên tội phạm đó tới cho anh, hỏi một cái là rõ thôi."

"Bí thư Tống..."

Tống Hoài Minh nói: "Tôi tin rằng anh sẽ xử lý công bằng, không ngờ tôi rời khỏi Tĩnh An nhiều năm như vậy, hoạt động đua xe ngầm ở nơi này lại càn rỡ như thế, Đàm Siêu, anh thân là cục trưởng công an, cũng có trách nhiệm đó."

Đàm Siêu nói: "Bí thư Tống yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý công bằng." Lúc này Đàm Siêu khó xử tới cực điểm, y sao lại không biết chuyện này chứ.

Tống Hoài Minh nói: "Vốn tôi muốn gọi điện thoại cho thính trưởng Tiếu, bảo anh ta lưu ý chuyện này, nhưng nghĩ lại, sợ chuyện này sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt với anh, tốt nhất vẫn trực tiếp giao cho anh xử lý."

Đàm Siêu thiếu chút nữa thì giận đến nỗi đập đầu vào tường, thính trưởng Tiếu mà Tống Hoài Minh nói chính là thính trưởng thính công an tỉnh Bắc Nguyên Tiếu Minh Giác, Đàm Siêu biết Tống Hoài Minh khẳng định không phải đang dọa mình, thân phận của người ta là gì chứ, nói ra được thì ắt sẽ làm được. Như thế này Tống Hoài Minh chẳng khác nào ném tất cả nan đề lên người mình, Đàm Siêu thật sự là hối hận rồi, mình sao lại ra chủ ý này cho Tôn Quốc Chính? Thật ra bất kể y có nghĩ ra chủ ý này hay không, Tống Hoài Minh cũng sẽ đem chuyện này đè lên đầu y. Đàm Siêu rất nhanh liền nghĩ ra mấu chốt trong đó, Tống Hoài Minh và mình không cừu không oán, người ta không có lý do để gây khó dễ cho mình, khẳng định là Tôn Quốc Chính đã đắc tội với y rồi.

Đàm Siêu buông điện thoại, không lâu sau quân đội liền đưa đám người Tôn Hiểu Vĩ tới cục công an, người dưới tay y cũng biết lai lịch của Tôn Hiểu Vĩ, gọi điện thoại xin chỉ thị Đàm Siêu là phải làm gì, Đàm Siêu trả lời cũng rất dứt khoát: "Án chiếu theo pháp luật, nên làm thế nào thì cứ làm thế?"

Phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An Tôn Quốc Chính xác định con trai mình đã được đưa về thị cục, trong lòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, xem ra Tống Hoài Minh vẫn nể tình đồng nghiệp ngày xưa, giao con trai y cho địa phương, chẳng khác nào là thủ hạ lưu tình, thả cho Tôn Hiểu Vĩ một đường sống, Tôn Quốc Chính cho rằng như vậy nên y gọi điện thoại cho Đàm Siêu, bảo Đàm Siêu mau thả con trai mình.

Nhưng Đàm Siêu nhận được điện thoại của Tôn Quốc Chính, không đợi y lên tiếng đã thở dài trước, nói: "Thị trưởng Tôn, chuyện này khó lắm!"

Tôn Quốc Chính vừa nghe thấy vậy liền ngây ra: "Thế là sao? Không phải chỉ là mấy đứa trẻ phát sinh chút mâu thuẫn thôi ư, có gì mà khó?"

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, chuyện này nói lớn thì lớn, nói nhỏ thì nhỏ, tỉnh của chúng ta năm lần ba lượt đòi nghiêm tra đua xe ngầm, hơn nữa có người đã cung cấp chứng cứ, nói rằng người tổ chức cuộc đua xe trái phép lần này chính là Hiểu Vĩ, còn nữa, nó tổ chức nhiều người như vậy truy đuổi đánh nhau, tính chất như vậy, chỉ sợ là... có chút nghiêm trọng." Đàm Siêu uyển chuyển nhắc nhở Tôn Quốc Chính, hành vi của Tôn Hiểu Vĩ tối nay có tính chất xã hội đen.

Tôn Quốc Chính là người thông minh, vừa rồi Đàm Siêu nhắc nhở y tìm Tống Hoài Minh, Đàm Siêu còn tỏ thái độ, chỉ cần Tống Hoài Minh lên tiếng bảo quân đội thả người về địa phương là sẽ dễ giải quyết, hiện tại xem ra hiện tại xem ra chuyện không thuận lợi như vậy, khẳng định là trong đó xảy ra vấn đề đột nhiên nào đó. Tôn Quốc Chính đoán được, áp lực của Đàm Siêu có mười phần là tới từ Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh này ở trước mặt một kiểu, sau lưng lại kiểu khác, Tôn Quốc Chính hận tới ngứa răng.

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, tôi thấy chuyện này có phải nên sẽ tìm tỉnh trưởng Tống để câu thông một chút hay không? Anh ta là lãnh đạo cũ của chúng ta, chỉ cần giải thích rõ chuyện này thì chắc sẽ không tiếp tục truy cứu nữa đâu." Ý của những lời này của Đàm Siêu đã rất rõ ràng, Tôn Quốc Chính anh không chơi lại người ta thì phải cúi đầu cầu xin thôi.

Tôn Quốc Chính nghe thấy Đàm Siêu nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút căm tức, Đàm Siêu anh sợ Tống Hoài Minh thành thế nào rồi? Tôn Quốc Chính vừa mới từ chỗ Tống Hoài Minh về, hiện tại bảo y quay lại cúi đầu nhận sai với Tống Hoài Minh thì so với giết y còn khó chịu hơn, y suy trước tính sau, điều mình nên làm thì cũng đã làm rồi, là Tống Hoài Minh không chịu buông, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ mà vì sao lại cứ thích làm lớn như vậy? Tôn Quốc Chính nói: "Đàm Siêu, anh trước tiên thả Hiểu Vĩ ra đã, những chuyện khác để tôi giải quyết."

Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn, tôi thấy chuyện này cần phải..."

Tôn Quốc Chính phát hỏa rồi, Tống Hoài Minh tuy rằng trước đây là bí thư thị ủy Tĩnh An, nhưng y hiện tại là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, hơn nữa trên đại hội nhân dân năm nay rất có thể sẽ trở thành thị trưởng, một bí thư thị ủy đã đi nhiều năm như vậy rồi, dựa vào gì mà vẫn đòi khoa tay múa chân ở Tĩnh An? Mình đã tới xin lỗi rồi, giết người chẳng qua chỉ là chuyện đầu rơi xuống dất, y còn muốn làm gì nữa? Chẳng lẽ muốn mình tới chỗ y dập đầu nhận sai ư? Con người ta ai cũng có lòng tự ton, sự tự tôn của Tôn Quốc Chính cũng không phải là để Tống Hoài Minh chà đạp. Mỗi người đều có lúc xung động, một khi xung động sẽ quên mất thực lực của đối phương, Tôn Quốc Chính không phải chưa từng nghĩ tới hậu quả khi trở mặt với Tống Hoài Minh, có điều y cho rằng, thứ nhất chuyện con trai mình làm cũng không lớn, thứ hai, tôi đã xin lỗi Tống Hoài Minh anh rồi, hiện tại là anh quá đáng, không phải là tôi, tôi không thể nào cứ xin lỗi đi xin lỗi lại anh được, nếu truyền ra ngoài, Tôn Quốc Chính tôi về sau làm sao lăn lộn ở Tĩnh An nữa? Thứ ba, anh trước đây là đương gia của Tĩnh An, nhưng hiện tại anh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, tay anh không thể thò quá dài, không thể quản được chuyện của Bắc Nguyên.

Tôn Quốc Chính cũng không có dũng khí xung đột trực diện với Tống Hoài Minh, y chỉ đành nói với Đàm Siêu: "Anh thả người đi, tôi giờ sẽ đi đón Hiểu Vĩ về."

Đàm Siêu nghe thấy những lời này của Tôn Quốc Chính, không khỏi có chút sửng sốt, Tôn Quốc Chính chẳng khác nào tỏ thái độ rằng y sẽ không tới chỗ Tống Hoài Minh xin lỗi, Đàm Siêu nói: "Thị trưởng Tôn..."

Tôn Quốc Chính không tâm tình nghe Đàm Siêu giải thích nữa: "Tôi lập tức đi đây!"

Đàm Siêu trong chuyện này là vô tội, đây là bàn cờ giữa Tống Hoài Minh và Tôn Quốc Chính, mình chỉ là rất bất hạnh bị cuốn vào trong mà thôi. Tống Hoài Minh bởi vì con gái bị khi dễ cho nên nổi giận, Tôn Quốc Chính tuy rằng đã xin lỗi, nhưng biểu hiện thiếu thành ý của y hiển nhiên không khiến vị tiề bí thư thị ủy thành phố Tĩnh An này hài lòng. Còn có một điểm rất quan trọng, Tôn Quốc Chính đã sắm vai nhân vật làm cha, ở phương diện bảo hộ con trai mình, y tận hết sức lực. Tôn Quốc Chính cho rằng kết cục xấu nhất là mình trở mặt với Tống Hoài Minh, với nhân mạch của mình hiện tại ở Bắc Nguyên, Tống Hoài Minh cho dù căm tức cũng không làm gì được y.

Đàm Siêu bị kẹp ở giữa nên rất khó xử, nhưng Tôn Quốc Chính tự mình tới đây nhận người, y không thể không thả, y không muốn đắc tội với Tống Hoài Minh, nhưng hiện tại Tôn Quốc Chính là phó thị trưởng thường vụ Tĩnh An, y đã tự mình tới đây nhận người, nói sao thì Đàm Siêu cũng phải nể mặt, huống chi chuyện lần này không hề nghiêm trọng như Tống Hoài Minh tô lên, Sở Yên Nhiên ngay cả một cọng tóc cũng không bị thương hại, ngược lại Tôn Hiểu Vĩ sau khi đi bị quân đội dẫn đi liền bị đánh mấy quyền.

Sau khi đi Tôn Quốc Chính dẫn con trai từ trong cục công an ra, trong lòng vẫn là có chút không yên, y trong rất nhiều chuyện thượng biểu ra sự do dự, bất mãn đối với Tống Hoài Minh, nhưng thật sự phải trở mặt thì y vẫn có chút thiếu can đảm, sau khi cân nhắc thận trọng, y vẫn gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, y nói với Tống Hoài Minh: "Cám ơn tỉnh trưởng Tống đã khoan dung, ngày mai tôi sẽ dẫn Hiểu Vĩ tới đăng môn xin lỗi."

Tống Hoài Minh chỉ trả lời hai chữ: "Không cần!" Buông điện thoại, sắc mặt của Tống Hoài Minh vẫn như thường, nhưng trong lòng thì lại rất tức tối, Tôn Quốc Chính làm như vậy căn bản là tiên trảm hậu tấu, mình đã nói trước rồi mà Đàm Siêu vẫn dám thả Tôn Hiểu Vĩ, rõ ràng là không coi một tiền bí thư thị ủy như y vào đâu cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK