Kiều Mộng Viện nhìn nhìn đồng hồ trên tường, đã là bốn giờ sáng, cô ta không thể nào ngủ lại được nữa, mặc quần áo vào, ngồi trên giường, lặng lẽ nhớ lại tỉnh cành Trương Dương giúp cô ta túc liệu, khóe miệng lộ ra nụ cười ngọt ngào.
bệnh viêm phổi này hiện giờ đã tới mức khiến người ta sợ hãi. Nhưng Kiều Mộng Viện lại không hề cảm thấy sợ chút nào, cô ta biết, đây là vì có Trương Dương, là Trương Dương tạo cho cô ta cảm giác an toàn, Kiều Mộng Viện rơi vào trong hồi ức về chuyện xưa, cô ta nhớ tới Hứa Gia Dũng, một cái tên mà cô ta ép mình phải quên đi, khi cô ta còn là một thiếu nữ ngây thơ đã yêu Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng lúc đó anh dũng tiêu sái, là bạch mã vương tử trong lòng rất nhiều thiếu nữ, nhưng bởi vì người mà Hứa Gia Dũng thích là Tả Hiểu Tình, cô ta buồn bực không vui, về sau gia đình của Hứa Gia Dũng xảy ra biến cố, khiến cho bọn họ cuối cùng yêu nhau, một độ từng bàn đến chuyện hôn nhân, nhưng hắn lại ôm quá nhiều mục đích, muốn lợi dụng thế lực của Kiều gia để báo thù cho cha hắn, quan niệm môn đệ cố hữu khiến hắn ở trước mặt Kiều Mộng Viện thủy chung không ngẩng đầu lên được.
Cừu hận khiến Hứa Gia Dũng mất đi bản tính, cũng khiến bản tính của hắn dần dần lộ ra, Kiều Mộng Viện dần dần ý thích được mình không hiểu Hứa Gia Dũng, người mà cô ta yêu vốn không phải như thế này. Cũng chính từ ngày đó, tên gia hỏa đáng ghét Trương Dương từ từ bước vào trong nội tâm của cô ta, khác với Hứa Gia Dũng, hắn không có học lịch hiển hách như Hứa Gia Dũng, cũng không nói năng ưu nhã như Hứa Gia Dũng, rất nhiều lúc thậm chí còn có chút thô tục, hắn cũng chưa từng che giấu mục đích của mình, rất nhiều lúc, cố ý lợi dụng Kiều Mộng Viện để kích thích thần kinh mẫn cảm của Hứa Gia Dũng. Nhưng Kiều Mộng Viện không biết vì sao, từ sau khi hắn xuất hiện, vị trí của Hứa Gia Dũng ở trong lòng cô ta trở nên càng lúc càng mơ hồ, cho đến lúc Hứa Gia Dũng tử vong, Kiều Mộng Viện thậm chí không cảm thấy quá bi thương, mà hiện tại rất nhiều khuyết điểm trên người Trương Dương trong cảm nhận của Kiều Mộng Viện lại trở nên càng lúc càng đáng yêu, hắn giảo hoạt, hắn thô lỗ, hắn xung động, thậm chí hắn háo sắc, nghĩ đến đều khiến Kiều Mộng Viện mỉm cười vui vẻ.
Kiều Mộng Viện nhận thức được rõ ràng rằng cảm giác của mình đối với Trương Dương và Hứa Gia Dũng là hoàn toàn bất đồng, khi ở cùng một chỗ với Hứa Gia Dũng, cô ta sẽ vì lo lắng cho Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng có quá nhiều chuyện chôn chặt trong lòng, chuyện quan trọng hắn sẽ không nói ra, tình tự trầm muộn như vậy rất dễ lây sang người khác, Kiều Mộng Viện không có lúc nào là không lo lắng cho hắn. Còn Trương Dương thì khác, hắn cười vô tâm vô phế, hắn đang lợi dụng anh, nhưng lúc lợi dụng hắn lại có thể nói với anh một cách rất hợp tình hợp lý, tình cảm muôn màu muôn vẻ, háo sắc đến nỗi khiến người ta giận sôi lên, nhưng khi ở cùng với hắn, anh sẽ lại có mọt loại cảm giác an toàn mà kiên định, bất kể là gặp bất kỳ chuyện gì, anh tuyệt đối không phải lo lắng hắn sẽ bỏ anh mà đi, hắn cười trông rất vô lại, nhưng khi xảy ra chuyện thì hắn lại là một anh hùng, khi có nguy hiểm, bảo hộ con gái giống như là phản ứng bản năng của hắn.
Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng ý thức được, mình trong bất tri bất giác đã yêu tên vô tâm vô phế này rồi, yếu rất sâu đậm, yêu rất thật lòng.
Cho tới giờ Kiều Mộng Viện vẫn đang lảng tránh tình cảm giữa cô ta và Trương Dương, bởi vì Hứa Gia Dũng đã làm thương tổn cô ta quá lớn, cô ta đối với tình cảm thậm chí nảy còn sinh cảm giác sợ hãi, có một độ muốn trốn vào phật môn. Trận bệnh này khiến Kiều Mộng Viện có đủ thời gian và không gian để nhìn lại, cô ta bỗng nhiên hiểu rõ, khi mình bắt đầu lảng tránh tình cảm, lại đã lặng lẽ yêu Trương Dương mất rồi. Thứ tình cảm này tràn ngập quá nhiều sự biến ảo mạt tắc, cũng tồn tại rất nhiều âm soa dương thác. Tình cảm của Trương Dương cũng xuất hiện thời kỳ bỏ trống trong một đoạn thời gian dài, mà khi đó Kiều Mộng Viện lại lựa chọn trốn tránh, hiện tại khi cô ta cuối cùng cũng hiểu được tình cảm của mình thì Trương Dương lại đã đính hôn với Sở Yên Nhiên rồi, Kiều Mộng Viện buồn bã thở dài, có lẽ giữa cô ta và Trương Dương đã chú định không đến được với nhau rồi.
Trương Dương nghe thấy tiếng thở dài này của Kiều Mộng Viện, hắn cả đêm cũng không dám ngủ, bởi vì lo lắng bệnh tình của Kiều Mộng Viện sẽ tái phát, đẩy cửa đi vào phòng Kiều Mộng Viện, nghe thấy tiếng bước chân của hắn, Kiều Mộng Viện bật đèn ở đầu giường lên, dưới ánh đèn mông lung, Kiều Mộng Viện đẹp tựa như ảo mộng, giống như vốn không thuộc về nhân gian này.
Trương Dương cười cười: "Vốn định nhân lúc cô ngủ làm chút chuyện xấu, không ngờ lại bị cô bắt cho hiện hình rồi."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Chỉ biết nói linh tinh."
Trương Dương đi tới bên cạnh cô ta, vươn tay ra, Kiều Mộng Viện rất ngoan ngoãn dí trán tới, Trương Dương thử nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện, lông mày không khỏi nhíu lại, nhiệt độ cơ thể của Kiều Mộng Viện lại lên cao rồi, bệnh tình hiển nhiên đã tái phát.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi vừa rồi mới đo xong, 38.5 °C!"
Trương Dương gật đầu, loại bệnh này so với dự đoán của hắn thì khó đối phó hơn nhiều, hắn lo lắng Kiều Mộng Viện buồn bã, liền an ủi cô ta: "Từ từ sẽ qua thôi, cho dù là cúm sốt bình thường thì cũng không thể một ngày là khỏi."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Tôi chỉ cảm thấy đã làm liên lụy tới anh, anh là người một khắc cũng không chịu ngồi yên, hiện tại lại bởi vì tôi mà bị nhốt ở đây."
Trương Dương nói: "Sao hai ta có chút như cùng chung hoạn nạn vậy nhỉ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Anh liệu có từng nghĩ, nếu tôi cả đời cũng không trị khỏi được thì sao không?"
Trương Dương nói: "Sao có thể như vậy được? Cô hoài nghi y thuật của tôi đấy à?"
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, nếu tôi cả đời này không trị khỏi được thì sao?"
Trương Dương buột miệng nói: "Vậy thì tôi sẽ ở đây với cô cả đời!"
Tim Kiều Mộng Viện run lên, tuy rằng biết rõ điều mà Trương Dương nói là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, nhưng cô ta vẫn muốn nghe thấy câu này, cô ta lặng lẽ thể hội những lời nói khiến cô ta cảm động này, một lúc sau mới nói: "Nói đùa à, anh chiếu cố tôi, vậy còn thời gian đâu mà ở cùng với Sở Yên Nhiên?" Nói ra những lời này, Kiều Mộng Viện liền có chút hối hận, mình sao lại nói như vậyđược, những lời này chẳng phải là đã thổ lộ hết cả cõi lòng của mình ra rồi ư, thế này thì bảo cô ta về sau biết đối mặt với Trương Dương như thế nào?
Câu trả lời của Trương Dương khiến Kiều Mộng Viện tức giận vô cùng: "Vậy thì ở cùng nhau hết đi, tôi cũng chẳng ngại đâu!"
Kiều Mộng Viện giật mình nhìn, thằng ôn này quả nhiên làm được rất tốt bốn chữ mặtdày vô sỉ, vẻ mặt vẫn bình thản ung dung, giống như căn bản không hề cảm thây câu này của mình vô sỉ tới cực điểm, hoang đường tới cực điểm.
Trong lúc Kiều Mộng Viện đang kinh ngạc, thằng ôn này lại lớn mật thò tay vào trong chăn, túm lân chân ngọc của Kiều Mộng Viện, khi Kiều Mộng Viện ý thức được thì đã chậm, đang muốn rụt về thì Trương Dương đã nói: "Tôi giúp cô hạ nhiệt độ!"
Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: "Trước đây hạ nhiệt độ sao không phải như thế này!"
Trương Dương mỉm cười nói: "Từ chân lên dần thì càng hữu hiệu hơn!"
Buổi tối hôm nay đối với rất nhiều nhân viên y tế mà nói thì đều là một đêm không ngủ, dưới tình huống thiếu dược vật hữu hiệu, điều mà bọn họ có thể nào chỉ là trị liệu đối chứng, thực sự đối kháng với bệnh vẫn phải dựa vào sức miễn dịch của bản thân bệnh nhân.
Phía Nam Tích đối với tình hình bệnh dịch khống chế khá là hữu hiệu, trừ ba người bị lây nhiễm trong bệnh viện ra thì trên xã hội không hề phát hiện thêm một ca bệnh nào. Nhưng người bị lây nhiễm viêm phổi loại R tại các thành thị khác trong nước lại đang không ngừng gia tăng, kinh thành trong một ngày tăng thêm rất nhiều ca bệnh, số người tử vong cũng đã lên tới 9
Lý Trường Vũ trắng đêm không ngủ, y và mấy vị lãnh đạo chủ yếu của thị lý suốt đêm nghĩ phương án phòng chống bệnh, cùng với biện pháp ứng đối khẩn cấp của Nam Tích trong đoạn thời kì này. Đối diện với trận bệnh dịch đột nhiên ập tới này, thị trưởng Hạ Bá Đạt cũng biểu hiện ra sự phối hợp hiếm thấy, giữa y và Lý Trường Vũ lần đầu tiên phối hợp ăn ý như vậy.
Bầu trời ngoài cửa sổ đã nổi lên một tia mặt trời, bình minh sắp đến rồi.
Lý Trường Vũ châm một điếu thuốc, lại đưa bao thuốc lá cho Hạ Bá Đạt, Hạ Bá Đạt xua tay, Lý Trường Vũ nói: "Lão Hạ, anh về nghỉ ngơi đi."