Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sử Thương Hải uống ngụm trà rồi nói khẽ: "Cô ta ở chỗ tôi chắc không sao, không có sự phân phó của tôi thì không ai dám đến tiểu viện của tôi cả."

Trương Dương gật đầu: "Đa tạ lão gia tử đã viện thủ, chờ tôi nghĩ ra biện pháp ổn thỏa sẽ mau chóng an bài cho cô ta rời khỏi."

Sử Thương Hải không biết Tần Manh Manh rốt cuộc là ai, nhưng ông ta tin chuyện Trương Dương nhờ ông ta chắc chắn sẽ không sai. Từ những lời này của Trương Dương có thể biết, ít nhất trước mắt Trương Dương vẫn chưa tìm được biện pháp giải quyết chuyện này, Sử Thương Hải đề nghị: "Có một số chuyện trong mắt tôi thì rất khó, nhưng đối với người khác lại rất đơn giản." ông ta là đang uyển chuyển nhắc nhở Trương Dương phải biết lợi dụng quan hệ, bối cảnh của Trương Dương ông ta hiểu rất rõ, phó thủ tướng Văn là cha nuôi của hắn, mà quan hệ của hắn và Kiều gia cũng rất tốt, nếu như Trương Dương có thể thuyết phục bất kỳ một ai ra mặt cho hắn. Chắc hẳn bất kỳ nan đề nào cũng đều sẽ được giải quyết dễ dàng.

Trương Dương nói: "Những việc nhỏ này tự rồi có thể giải quyết." Hắn cũng không phải là chưa nghĩ tới tìm người giúp, nhưng chuyện của Tần Manh Manh vô cùng mẫn cảm, Hà Trường An trước mắt liên quan tới rất nhiều mục phạm tội kinh tế, Văn Quốc Quyền thì đang ở thời khắc tranh cử mấu chốt, người khác ước gì có thể tóm lấy thóp giữa y và Hà Trường An, nếu như Văn Quốc Quyền hỏi đến chuyện này, một khi lộ ra ngoài thì tất nhiên sẽ trở thành lý do để người ngoài công kích y, mà Kiều lão, Trương Dương cũng không thích hợp làm phiền ông ta. Đã rời khỏi chính đàn rồi, việc gì phải để lão nhân gia gặp thêm một hồi phong ba.

Trương Dương nghĩ đến Sadam, lần trước hắn từng Tần Manh Manh, nói ra cũng lạ, càng muốn tìm ai thì lại càng không thể tìm được, Trương đại quan nhân mấy ngày nay gọi điện thoại cho hắn mà thủy chung không nối được, gọi tới văn phòng bang New York mới biết thằng cha này đang nghỉ phép, chạy đến Hawai hưởng ánh mặt trời rồi.

Mỗi lần nhìn thấy Trương Dương, Sử Thương Hải đều muốn thuyết phục hắn phát dương quang đại một thân võ công thần hồ kỳ kĩ này, lần này cũng không ngoại lệ. Hàn huyên hai câu lại quay về đề tài này, Trương Dương cười nói: "Hiện tại võ công đã trở nên không còn quan trọng nữa, võ công lợi hại tới mấy trước vũ khí công nghệ cao thì cũng thành không chịu nổi một kích. Không phải nói những lời chán nản, đừng nhìn những người luyện võ chúng ta trên quyền cước thì uy phong. Nhưng nếu có một viên đạn bay tới thì chúng ta trốn cũng không kịp."

Sử Thương Hải nói: "Võ học Trung Hoa không chỉ có thể cường thân kiện thể mà còn là một loại văn hóa, tôi cảm thấy những võ giả chúng ta đều nên truyền thừa nó xuống. Không dám nói nhất định phải phát dương quang đại, nhưng tận lực đừng để những võ công này thất truyền mới được."

Trương Dương nói: "Về dạy dỗ đồ đệ thì không phải cường hạng của tôi. Tôi không bằng lão gia tử ngài, đào lý khắp thiên hạ."

Đệ tử trong môn của Sử Thương Hải không tới trên vạn thì cũng phải tới tám ngàn, trước đây điều này cũng từng là niềm kiêu ngạo của ông ta, nhưng hiện tại nhì lại thì bên trong cũng không thiếu điều thiếu xót. Lúc trước bởi vì Trương Dương đánh nhau với môn hạ đệ tử, hắn trước sau trục xuất hai vị đệ tử ra khỏi môn, Kiều Bằng Phi là một người trong đó, về sau đã thay đổi triệt để, một lần nữa được ông ta thu vào môn hạ, mà Hùng Khai Loan từ sau khi rời đi cho tới bây giờ vẫn chưa về, nhớ tới việc này Sử Thương Hải không khỏi cảm khái ngàn vạn, thở dài: "Có những lúc thu nhiều môn đồ cũng chưa chắc đã là chuyện tốt, trong đám đệ tử này của tôi thực sự có thể truyền thừa Bát Quái môn... Ài... Sử Thương Hải chưa nói xong đã thở dài, đề tài này rõ ràng khiến ông ta có chút mất mát.

Trương Dương nói: "Anh hào huynh và Kiều Bằng Phi đều là người có tài."

Sử Thương Hải nói: "Thiên phú của Anh Hào chỉ có thể nói là bình thường, hắn có thể có được thành tựu hiện tại cũng là hiếm có rồi, cái này cũng nhờ sự cố gắng không ngừng của hắn, nhưng võ công chi đạo cuối cùng vẫn phải chú trọng tới ngộ tính, tôi thấy ó đã đến cực hạn rồi, muốn đề thăng nữ thì đã khó càng thêm khó." ông ta tạm dừng một chút rồi tiếp tục nói: "Về phần Bằng Phi, thiên phú của hắn là xuất sắc nhất trong các đệ tử của tôi, đáng tiếc hắn không thể chuyên tâm, hiện tại đã tiến nhập quan trường nên càng phớt lờ luyện võ, tôi thấy hắn đang là đi ngược dòng nước, không tiến thì lùi."

Trương Dương nói: "Lão gia tử có thể chép lại tâm đắc võ công của ngài để truyền xuống, cho dù là ở đời sau không tìm thấy đệ tử lý tưởng, nhưng sau nữa thì chưa chắc không có môn đồ thiên phú xuất chúng."

Sử Thương Hải nói: "Không giấu gì anh, tôi vẫn luôn đang làm việc này, từ sau khi lão hữu Tào Tam Pháo của tôi qua đời, tôi nhìn thấy thực đơn mà ông ta lưu lại, cũng nghĩ tới ghi chép lại, hiện tại đã viết được bảy tám phần rồi, nhưng trong lòng lại mâu thuẫn."

Trương Dương mỉm cười nói: "Vì sao lại mâu thuẫn!"

Sử Thương Hải nói: "Lão Tào lúc qua đời bởi vì thực đơn đó mà dẫn tới phân tranh, anh còn nhớ không?"

Trương Dương tất nhiên nhớ rõ, bởi vì Tào Tam Pháo truyền thực đơn cho Cố Dưỡng Dưỡng, cho nên làm cho môn hạ đệ tử bất mãn, xảy ra một trận phong ba, Sử Thương Hải băn khoăn chắc là vì đệ tử của ông ta quá đông, nếu như tâm đắc võ công này truyền cho người không thể phục chúng thì thế tất sẽ khiến cho các đệ tử bất mãn, không khéo còn tạo ra một hồi phân tranh lớn hơn so với của Tào Tam Pháo. Trương Dương nói: " Thật ra Anh Hào huynh là nhân tuyển tốt nhất."

Sử Thương Hải lắc đầu nói: "Nó không được, tôi lo nó sẽ giữ làm của riêng: " Con trai của mình thì mình đương nhiên là hiểu nhất. Sử Thương Hải biết con trai đối với theo đuổi võ học gần như là si mê, nếu như truyền lại phần tâm đắc này cho hắn, hắn rất khó chia xẻ với người khác, cuối cùng khó tránh khỏi gặp phải nguy hiểm thất truyền.

Sử Thương Hải nói: "Tôi vốn muốn giao cho Bằng Phi, chỉ lo hắn chưa chắc đã quý trọng: "

Trương Dương nói: "Giao cho hắn cũng không phải là không thể, cho dù hắn không thể dốc lòng tu luyện, nhưng với sự kính trọng của hắn đối với ngài, ngày sau tự nhiên sẽ không phụ trọng thác của ngài, sẽ tìm một nhân tuyển thích hợp trong Bát Quái môn để truyền thừa: "

Sử Thương Hải nói: "Trương Dương, tôi có yêu cầu quá đáng, anh có thể giúp tôi giám sát việc này hay không?"

Trương Dương lập tức minh bạch ý tứ của ông ta, Sử lão gia tử không phải không yên tâm đối với Kiều Bằng Phi, mà là không yên tâm đối với môn hạ khác của mình, hắn cười nói: "Lão gia tử, chuyện của ngài chính là chuyện của tôi."

Được Trương Dương hứa, Sử Thương Hải đã giải quyết xong một tâm sự, đúng vào lúc ông ta dùng trà thay rượu tỏ lòng biết ơn với Trương Dương, thì đột nhiên có đệ tử đầu đầy mồ hôi chạy tới, Sử Thương Hải không có di động, nhưng ông ta hôm nay trước khi tới đây đã nói với con trai là mình sẽ đi đâu, cho nên môn hạ đệ tử mới có thể ngay lập tức tìm được ông ta.

Đệ tử đó hổn hển nói: "Sư phụ, xảy ra việc lớn rồi: "

Sử Thương Hải trừng mắt lườm hắn một cái: "Có chuyện gì mà khiến mày hốt hoảng thế hả? Nhiều năm như vậy tu luyện uổng phí cả rồi ư?"

Đệ tử đó khó khăn lắm mới thở bình thường lại được: "Sư phụ. Trong nhà có trộm."

Sử Thương Hải nghe vậy thì chấn động, chẳng những ông ta giật mình, Trương Dương ở bên cạnh sắc mặt cũng biến đổi, đầu tiên đầu tiên nghĩ đến Tần Manh Manh, chuyện này chắc không phải là nhằm vào Tần Manh Manh chứ?

Sử Thương Hải nói: "Anh nói rõ ra đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Đệ tử đó nói: "Sư phụ, người không cần phải lo lắng, đã bắt được kẻ trộm rồi, chỉ là..."

" Chỉ là cái gì?"

" Chỉ là bắt được hai người..."

Trương đại quan nhân vừa nghe vậy liền hô hỏng rồi, chẳng lẽ bắt cả Tần Manh Manh? Hắn tuy rằng sốt ruột, nhưng là vì Sử Thương Hải ở bên cạnh, hắn cũng không tiện lên tiếng hỏi.

Sử Thương Hải trầm giọng nói: "Hiện tại đang ở đâu?"

Đệ tử đó nói: "Đại sư huynh báo cảnh sát báo cảnh sát rồi, trước mắt cảnh sát đang xử lý."

Sử Thương Hải tức giận nói: "Hắn gấp cái gì? Vì sao không hỏi ý kiến của ta?"

Trương Dương lúc này mới hỏi: "Bị bắt là nam hay là nữ?"

Đệ tử đó noi: "Một nam một nữ, vốn không có sư tôn ra lệnh cho ta thì chúng tôi cũng không dám vào nơi ở của người, nhưng đột nhiên trong viện truyền đến tiếng thét chói tai của một nữ tử, cô ta hét lên có trộm, cho nên chúng tôi mới nghe tin chạy tới, bắt được một nam một nữ, nữ tử đó thì nói là khách của người, nhưng chúng tôi chưa bao giờ nghe sư tôn nhắc tới cả."

Để giữ bí mật, Sử Thương Hải quả thực không nói với người khác chuyện của Tần Manh Manh, thường ngày không có sự phân phó của ông ta thì không có bất kỳ ai dám tới tiểu viện mà ông ta ở, lần này cũng là âm soa dương thác, khi ông ta xuất môn không ngờ có trộm lẻn vào, chuyện này tám chín phần mười là Tần Manh Manh phát hiện kẻ trộm, cho nên mới bất đắc dĩ lên tiếng cảnh báo, kết quả ngay cả chỗ ẩn thân của mình cũng bại lộ.

Trương Dương thì quan tâm tới chuyện bọn họ đã báo cảnh sát, hắn lo lắng nhất chính là thân phận của Tần Manh Manh bại lộ, từ tình huống hiện tại cho thấy, cảnh sát khẳng định đã tham gia điều tra, chỉ mong bọn họ vẫn chưa phát hiện thân phận của Tần Manh Manh.

Sử Thương Hải quyết định thật nhanh: "Đi, chúng ta giờ đi về."

Trương Dương đề nghị: "Hay là gọi điện thoại gọi điện thoại xem Anh Hào huynh xử lý như thế nào rồi?"

Sử Thương Hải gật đầu, tiếp lấy điện thoại Trương Dương đưa gọi cho con trai.

Sử Anh Hào nhận được điện thoại thì lập tức nói: "Cha, cha đừng lo, người chúng con đã bắt được rồi, trước mắt vẫn chưa rời khỏi Bát Quái môn của chúng ta, cảnh sát đang tra hỏi ở hiện trường."

Sử Thương Hải nói: "Cô gái đó là họ hàng xa của nhà chúng ta, a bắt cô ta làm gì, giờ tôi sẽ lập tức về. Trước khi tôi về không được cho bất kỳ ai dẫn cô ta đi."

Sử Anh Hào trong lòng bực lắm, sao không biết có một bà con xa như vậy, hơn nữa cha có phải già tới hồ đồ rồi hay không? Thân thích tới mà lại thần bí giấu người ta đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK