Quy Điền Hạo Nhị nhúng vai, từ chối cho ý kiến.
Trương Dương có một cậu nói không sai, tình hình khác nhau, ý thức hình thái khác nhau, Quy Điền Hạo Nhị không cách nào hiểu được hàm nghĩa chân chính của bảng quảng cáo này, chỉ là uy lực thần kỳ của bức tranh chữ này nhanh chóng biểu lộ ra, trong vòng một tuần sau khi tấm bảng quảng cáo được dựng lên, đã có không ít nhà đầu tư mò đến đây, ngay cả đài truyền hình trung ương cũng đặc biệt đến đưa tin về hạng mục sân bay mới Giang thành, trên tin tức còn đặc tả bức tranh chữ của Kiều lão một cách đặc biệt, mà tất cả cái này cũng không có thông qua bất kỳ công tác nào hết, đều là người ta chủ động đến cả.
Trương đại quan nhân cũng có một cảm giác đông lạnh đi qua, xuân về hoa nở, công trình tòa nhà gọi thầu cũng đã hoàn thành, thông qua xét duyệt nghiêm ngặt, cuối cùng do Bình Trung kiến thiết giành được, cái này cũng là chuyện tình nằm trong dự liệu rồi, Bình Trung kiến thiết trong tỉnh Bình Hải này có thực lực coi như cũng là đứng đầu rồi, Trương Dương sau nhiều lần tiếp xúc với Ngô Trung Nguyên, Ngô Trung Nguyên cũng tăng mạnh độ quản lý tại công trường sân bay lên, tình trạng thi công của công trường hiện nay cũng đã làm cho Quy Điền Hạo Nhị cảm thấy thỏa mãn.
Tuy rằng Trương Dương trở thành thường ủy của thành phố Phong Trạch, chỉ là cho đến nay hắn cũng chưa từng tham gia vào hội nghị thường ủy nào cả, Trương Dương thấy rất rõ, mâu thuẫn trong Phong Trạch hiện nay tập trung vào bí thư thị ủy Thẩm Khánh Hoa và thị trưởng Tôn Đông Cường, mình không cần phải xen vào làm gì, Phong Trạch đối với Trương Dương mà nói chẳng qua chỉ là một nơi qua đường, không phải là chổ để hắn dừng chân lâu dài, tinh lực chủ yếu của hắn đặt vào hạng mục sân bay mới, chỉ có làm tốt chuyệ nnày thì mới có thể ổn định được căn cơ chính trị, làm cơ sở cho bước tiến nhảy vọt sau này.
Trong mấy ngày gần đây, Trương Dương bận rộn tiếp đãi các nhà đầu tư, bức tranh chữ của Kiều lão đã làm cho nhiều người nhận thức rằng quốc gia cũng coi trọng hạng mục sân bay mới Giang thành, đầu tư vào sân bay mới Giang thành chính là một lựa chọn sáng suốt không thể nghi ngờ rồi, Trương đại quan nhân cũng bắt đầu hát lên bài ca nô lệ, từ lúc trước là đi cầu các ông nội bà nội đến đầu tư, bây giờ biến thành cục diện ngồi đợi người khác đến đưa tiền, mà có khi đưa tiền thằng nhãi này còn chưa chịu nhận nữa, hạng mục tốt như vậy, thành phố ủng hộ, tỉnh ủng hộ, quốc gia ủng hộ, các người bây giờ tranh nhau đầu tư, sao lúc trước không làm gì đi?
Khi hạng mục sân bay mới trở nên nóng, thì rất nhiều quan hệ cũng tìm đến, muốn nhận thầu hạng mục sân bay mới này, còn muốn cung cấp tài liệu, cũng muốn điều đến làm công tác chỉ huy sân bay mới, tất cả các việc vặt đều hướng về Trương đại quan nhân cả, làm cho thằng nhãi này cảm thấy khó mà thích ứng được.
Trương Dương vừa cất bước tiễn mấy nhà đầu tư, thì bên kia mấy người cung ứng vật liệu tìm đến, tất cả đều là người quen, không có quan hệ thì không ai dám lỗ mãng xông vào đây cả, Trương Dương có chút bất đắc dĩ khoát tay áo: "Mọi người đừng tìm tôi, chuyện thu mua vật liệu là do chủ nhiệm Thường phụ trách, các người đi tìm hắn đi!"
Một nhà cung cấp vật liệu đưa danh thiếp ra nói: "Thị trưởng Nghiêm kêu tôi đến tìm ngài" Một người khác cũng bắt đầu nói theo: "Bộ trưởng Từ có gọi điện thoại cho ngài chưa"
Trương đại quan nhân nói: "Đi tìm chủ nhiệm Thường đi, tôi biết, có thể chiếu cố nhất định sẽ chiếu cố" Vất vả lắm mới đuổi được đám người này đi, Trương Dương kêu Phó Trường Chinh vào, chỉ vào mặt nói: "Cậu làm ăn cái kiểu gì thế? Kêu cậu trông cửa, trông cửa thể nào mà để cho người ta xông vào phòng làm việc của tôi?"
Phó Trường Chinh cười khổ nói: "Thị trưởng Trương, tôi căn bản là không ngăn cản được, bọn họ từ ngoài cửa lớn đã xông vào, hơn nữa, còn nói là đã liên lạc với anh trước rồi, có vài người còn nói là anh đồng ý gặp"
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Triệu đâu?"
Phó Trường Chinh nói: "Hai ngày nay thân thể khó chịu, không có đến!"
Trương Dương không nhịn được lầm bầm một câu: "Lão cáo già, khẳng định là thấy bên nào náo nhiệt, liền trốn việc"
Phó Trường Chinh cười cười nói: "Trở về tôi sẽ nói với mọi người một tiếng, làm theo chế độ hẹn trước, không có hẹn thì không được phép đi vào, được không?"
Trương Dương nói: "Coi như tôi đã nhìn ra, ngồi ở chổ này đừng mong mà thanh tĩnh..." Nói còn chưa xong, thì điện thoại liền vang lên, Trương Dương bĩu môi ý bảo Phó Trường Chinh nghe đi.
Phó Trường Chinh cầm lấy điện thoại lễ phép nói: "Xin hỏi ai vậy?"
Sau khi đối phương báo ra thân phận, Phó Trường Chinh đưa điện thoại lại cho Trương Dương: "Đội trưởng Khương gọi"
Trương Dương cầm lấy điện thoại, vừa a lô một tiếng, Khương Lương bên kia liền ồn ào: "Thị trưởng Trương, làm thường ủy rồi thì khinh thường anh em phải không, điện thoại di động tắt máy, tìm cậu thì cũng tìm không được"
Trương Dương cười nói: "Cậu bớt nói đi, tôi không phải là đang bận sao? Sắp bị mấy cái nhân tình này đè chết rồi"
Khương Lượng nói: "Nhân tình của người khác cậu cho, nhân tình của tôi cậu càng phải cho, chuyện tìm công tác cho em vợ của tôi thế nào rồi?"
Trương Dương thở dài, hay đấy, vừa mới nói tình nghĩa anh em xong, bên này lại lôi công vie5c ra nói, hắn biết rõ rồi nhưng vẫn giả bộ hồ đồ: "Em vợ của anh là ai?"
Khương Lượng cười mắng: "Tôi chỉ có một người em vợ thôi, cậu cho rằng người khác đều giống như cậu sao?
Trương Dương nói: "Lý Huy à! Đứa nhỏ này thoạt nhìn cũng không được lanh lợi!"
Khương Lượng nói: "Người ta là thành thật đó, đầu óc không có vấn đề, nên chưa có người yêu thôi. Đây chính là nhiệm vụ gian khổ mà chị dâu của cậu giao cho tôi, nếu như tôi làm không được, cô ấy nhất định đòi ly hôn với tôi, hạnh phúc cả nhà tôi đều đặt lên trên người của cậu. Bạn thân à, cậu cho tôi một lời nói rõ ràng đi, cái này cậu giúp hay không giúp?"
Trương Dương nói: "Như vậy đi, trước tiên cứ kêu hắn đến làm, dùng thử một thời gian, nếu như không được thì, anh tốt nhất là nên dẫn hắn đi chổ khác làm!"
Khương Lượng cười nói: " Được, tối nay cậu đến đi, chị dâu của cậu nhất định mời ăn kìa, tôi gọi mấy tên còn lại đến luôn, cái mặt mũi này cậu nhất định phải cho tôi!"
Trương Dương nói: "Nhà vợ có tiện hay không?"
Khương Lương nói: "Tôi vừa mới làm tân gia, cậu còn chưa đến đây chúc mừng tôi đấy"
Trương Dương lúc này mới nhớ ra chuyện này, lúc Khương Lượng làm tân gia thì đúng lúc hắn đi đến Đông Giang, cho nên đã bỏ lở rồi, Trương Dương cười nói: "Được rồi, tối nay tôi nhất định đến, trong nhà còn cần cái gì, nói một tiếng tôi đem đến luôn"
Khương Lượng nói: "Cái gì cũng đủ cả rồi, cậu chỉ cần vác cái thân của cậu đến là được!"
Trương Dương nói: "Đi tay không đến ngại lắm!"
Khương Lượng nói: "Nếu cậu thật sự thấy ngại thì viết cho tôi một bức tranh chữ đi, trên tường phòng khách nhà tôi vẫn còn để trống đấy!"
Trương Dương cười nói: "Được! Tôi viết cho anh cái này, cờ đỏ bên trong chưa ngã, cờ màu bên ngoài đã liêu phiêu!"
Khương Lượng kêu lên: "Cậu dám!"