Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương lắc đầu nói: “Không ở đây, chỉ vất Cung Nhã Hinh ở lại đây rồi đi mất, có điều nếu như chúng ta đến muộn một chút, sợ rằng Cung Nhã Hinh sẽ thiếu không khí mà chết rồi, đám người này thật là hiểm độc.”

Cao Liêm Minh đột nhiên nghĩ đến Phạm Tư Kỳ, lần này Phạm Tư Kỳ có lẽ đã gặp phiền phức lớn rồi, trước mắt tất cả những chứng cứ thu thập được đều vô cùng bất lợi với cô ta, Cung Nhã Hinh an toàn rồi, nhưng sự việc của Phạm Tư Kỳ vẫn chưa kết thúc.

Trương Dương nhấc điện thoại gọi cho Cung Kỳ Vĩ, trong điện thoại hắn thông báo đơn giản cho Cung Kỳ Vĩ, đã tìm được Nhã Hinh, bình an vô sự, bảo Cung Kỳ Vĩ đừng thông báo cho bên cảnh sát, Trương Dương không hề biết rằng, điện thoại của Cung Kỳ Vĩ đã bị cảnh sát khống chế rồi.

Sau khi Cung Kỳ Vĩ nhận được điện thoại của Trương Dương, mười phút sau đã đến xưởng nhiệt điện, khi y nhìn thấy con gái đang khoác áo khoác mắt rớm lệ bước về phía y trong ánh sáng lờ mờ của buổi sớm, Cung Kỳ Vĩ không còn ngăn nổi dòng nước mắt nữa, nước mắt y rơi xuống lã chã, tiếng y đã trở nên khàn đặc: “Nhã Hinh.”

Cung Nhã Hinh vừa khóc gọi cha, vừa lao về phía cha mình, ào vào lòng cha, hai cha con ôm chặt lấy nhau, thấy cảnh hai cha con đoàn tụ, Trương Dương và Cao Liêm Minh nở một nụ cười hạnh phúc.

Lý Phúc Lai thấy chuyện này không phải là chuyện nhỏ, không ngừng giải thích: “Tôi thật sự không biết, tôi không liên quan gì đến việc này…”

Cao Liêm Minh kéo y sang một bên, thấp giọng nói: “Muốn không sao thì đừng nhiều lời, việc của hai người vừa nãy đừng nhắc đến, biết chưa? Hôm nay chỉ có tôi và anh ấy đến, không có ai khác cả, anh có rõ không?”

Lý Phúc Lai nào dám nói nửa chữ không, chỉ không ngừng gật đầu.

Tiếng còi cảnh sát chói tai xé tan sự tĩnh mịch của buổi sáng sớm, hơn hai mươi chiếc xe cảnh sát tỏa vào bên trong cánh cửa xưởng nhiệt điện.

Cung Kỳ Vĩ lúc này mới nghĩ ra sự việc Trương Dương đã dặn dò, y xin lỗi Trương Dương: “Trương Dương, điện thoại của tôi bị giám sát.”

Trương Dương cười nói: “Không sao.” Hắn hiểu được con người của Cung Kỳ Vĩ, biết rằng y sẽ không cố ý tiết lộ tin tức cho cảnh sát.

Cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Trương Đức Phóng dẫn gần một trăm cảnh sát đến xưởng nhiệt điện, cảnh sát luôn luôn nghe trộm điện thoại của Cung Kỳ Vĩ, họ cho rằng đám bắt cóc sẽ còn liên hệ với Cung Kỳ Vĩ, chỉ cần chúng gọi điện thoại đến, là có thể xác định được vị trí của chúng ngay, nhưng điều làm cảnh sát thất vọng là, đám bắt cóc từ đầu đến cuối không hề gọi điện thoại, có điều giám sát điện thoại của Cung Kỳ Vĩ vẫn có chỗ có ích, họ đã nhận được tin tức Trương Dương tìm thấy Cung Nhã Hinh ngay.

Sắc mặt của Trương Đức Phóng rất không đẹp, mặc dù Cung Nhã Hinh bình an vô sự, nhưng Trương Dương làm như vậy đồng thời chẳng coi gã và cả hệ thống công an Nam Tích ra gì, Trương Đức Phóng thậm chí còn không kịp chào với phó thị trưởng Cung Kỳ Vĩ, mà đi thẳng đến trước mặt Trương Dương: “Trương Dương, anh có ý gì? Anh đã có manh mối, tại sao không liên hệ với bên cảnh sát chúng tôi? Tại sao phải hành động một mình?”

Trương Dương không nói gì, Cao Liêm Minh bước đến: “Này, anh nói chuyện cũng phải lịch sự chút, chúng tôi rất muốn hợp tác với các anh, nhưng các anh có nói gì với chúng tôi đâu, còn đuổi chúng tôi ra ngoài, cái gì gọi là hành động một mình? Đợi các anh hành động, thì đến mùa quýt à.”

Trương Đức Phóng mặt đỏ bừng, không những gã, mà tất cả những cảnh sát ở đó đều cảm thấy dơ mặt.

Trương Dương cười nói: “Cục trưởng Trương, xuất phát điểm của mọi người đều là cứu người cả, giờ đây Nhã Hinh đã bình yên vô sự rồi, tôi thấy không cần phải truy cứu những vấn đề cỏn con này nữa.”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Đúng thế, Nhã Hinh bình an là tốt rồi, có việc gì, về sau chúng ta giải thích rõ ràng là được.”

Trương Đức Phóng nhìn Trương Dương nói: “Anh cần phải cho tôi một lời giải thích hợp lý.” Từ khi gã và Trương Dương quen nhau đến nay, chưa bao giờ nói chuyện cứng nhắc như vậy với Trương Dương.

Trương Dương lúc này rất tốt tính, tối nay họ đã hành động thành công, tìm được Cung Nhã Hinh, cảnh sát Nam Tích thật sự quá mất mặt, Trương Đức Phóng tức giận cũng là điều bình thường, có điều hắn cũng không muốn giải thích nhiều, dù sao sự việc đã như vậy rồi, người tôi đã cứu ra rồi, Trương Đức Phóng nhà anh thích làm gì thì làm.

Cung Nhã Hinh nép vào lòng cha, cô run rẩy nói: “Cha, cảnh sát đó lấy một chiếc khăn tay úp vào mũi con, con đã không còn biết gì nữa rồi, sau khi tỉnh lại, họ bảo con nói vào máy quay, sau đó trói con nhét vào trong khoang hành lý của xe ô tô…”

Cung Kỳ Vĩ vuốt tóc con gái, nhẹ nhàng nói: “Trở về là được rồi, không sao là được rồi.”

“Cha, mẹ con đâu?”

Cung Kỳ Vĩ nói: “Mẹ con ốm rồi, nửa đêm cha đã đưa mẹ con vào bệnh viện, vừa rồi cha đã gọi điện cho mẹ con rồi.” Cung Kỳ Vĩ lại lấy điện thoại gọi cho vợ, rồi đưa điện thoại cho con gái, Cung Nhã Hinh cầm điện thoại, chỉ gọi một tiếng mẹ ơi, rồi khóc, Dương Ninh bên kia cũng khóc.

Trương Đức Phóng đến trước mặt Cung Kỳ Vĩ, gã thấp giọng nói: “Thị trưởng Cung, tôi nghĩ vẫn phải đưa Nhã Hinh đến bệnh viện kiểm tra toàn diện…”

Cung Kỳ Vĩ hiểu ý của Trương Đức Phóng, y ho một tiếng rồi nói: “Đợi chút nữa tôi sẽ đưa nó đi, cảnh sát các anh đừng tham dự vào nữa, tôi không muốn nó sợ thêm.”

Trương Dương nói: “Yên tâm đi, Nhã Hinh không sao.”

Cung Kỳ Vĩ nhìn Trương Dương, y nhìn Trương Dương bằng cái nhìn đầy cảm kích, thật ra trong lòng Cung Kỳ Vĩ cũng đang có một câu hỏi lớn, vì chuyện của con gái y, hệ thống công an thành phố Nam Tích đã có một cuộc tổng động viên, với quy mô lớn như vậy mà cũng không tìm thấy bất cứ manh mối nào, làm thế nào mà Trương Dương lại tìm được?

Tất cả mọi người đều cảm thấy hiếu kỳ về chuyện này, nội bộ cảnh sát còn có người nghi ngờ rằng việc bắt cóc có liên quan đến Trương Dương, có điều sự việc như thế này chỉ có thể nghĩ trong đầu, không ai dám nói ra, nếu như để Trương Dương biết, nhất định sẽ chết với hắn.

Trương đại quan cũng hiểu, cần phải cho tất cả mọi người một sự giải thích hợp lý, thế là hắn mời Đường Đường đến, trước mặt tất cả thành viên của tổ chuyên gia, giải thích chuyện này, Trương đại quan vừa mở miệng là: “Thật ra việc này rất đơn giản, tất cả chỉ vì một chiếc cúc áo.”

Đường Đường nói hết một lượt việc cô xử lý hình ảnh, phát hiện ra bộ quần áo đồng phục ở bối cảnh phía sau, rồi phát hiện ra chiếc cúc trên cổ tay áo, từ chữ tiếng Anh viết tắt trên chiếc cúc tìm ra xưởng nhiệt điện Nam Tích, vì Trương Dương yêu cầu, trong cả quá trình này không hề nhắc đến tên của Đồng Tú Tú và Ngũ Đắc Chí.

Tổ trưởng tổ chuyên gia, thị trưởng thành phố Nam Tích Hạ Bá Đạt nói: “Nhưng tấm ảnh đó mấy người lấy được ở đâu?”

Cao Liêm Minh đắc ý nói: “Khi tôi và Trương Dương phát hiện ra Lâm Bội Bội chết, tôi nhân lúc công an không chú ý đã nhặt được trên mặt đất.”

Trương Đức Phóng nhìn Cao Liêm Minh, tức đến độ nghiến răng, nếu như tên này không phải là con trai của phó thính trưởng công an nào, thì nhất định phải cáo tội anh ta việc che giấu bằng chứng.

Trương Đức Phóng nói: “Chỉ dựa vào 1 bức ảnh mà các anh đã đoán được vị trí của xưởng nhiệt điện à?”

Trương Dương cười nói: “Còn phải dựa vào cuốn băng mà Thị trưởng Cung cho chúng tôi nữa, Đường Đường dùng máy tính phân tích âm tần của cuốn băng, phát hiện ra tiếng đóng cọc trong đó, và cả tiếng máy bay nữa, tổng hợp những nhân tố này, chúng tôi đã đoán ra đám côn đó rất có khả năng nhốt Nhã Hinh trong xưởng nhiệt điện, vì tất cả mọi thứ của chúng tôi đều là phỏng đoán, nên không báo cáo với cảnh sát ngay, chúng tôi đến xưởng nhiệt điện, tìm được người coi cửa là Lý Phúc Lai, nói rõ sự tình với anh ta, anh ta rất phối hợp, giúp chúng tôi tiến hành tìm kiếm ở trong xưởng nhiệt điện, cuối cùng đã tìm ra được Cung Nhã Hinh bị bắt ở đâu, nói ra thì, chúng tôi thật sự khá là may mắn.” Trước khi Trương Dương nói câu này đã nói trước với Lý Phúc Lai, Lý Phúc Lai chỉ muốn thoát thân khỏi chuyện này, đương nhiên rất phối hợp với hắn.

Hạ Bá Đạt nghe đến đây, nhìn Trương Đức Phóng đầy ẩn ý, nói: “Đồng chí Đức Phóng, bộ phận kỹ thuật của công an các anh mà còn không bằng một lập trình viên máy tính của thể ủy, nói ra chỉ sợ người ta chê cười.”

Trương Đức Phóng mặt đỏ đến tận cổ, mẹ kiếp, hôm nay thật là mất mặt quá đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK