Viên Hiếu Binh vào cuối cùng ôm một chai rượu Mao Đài.
Kiều Mộng Viện lẳng lặng ngồi bên cạnh Trương Dương, Chu Sơn Hổ vốn định đi ra ngoài ăn, nhưng Trương Dương nói: "Không cần, Hổ tử, ăn ở đây đi, dù sao cũng không có người ngoài."
Viên Hiếu Thương nói: "Đúng vậy, tiểu Chu, cậu đừng khách khí."
Tĩnh Vân Trai làm quán thức ăn chay số một Bắc Cảng, quả nhiên danh bất hư truyền, không lâu sau thức ăn được đưa lên, màu và hương vị đều tuyệt. Trương Dươngbảo Chu Sơn Hổ rót rượu cho mọi người, Kiều Mộng Viện thì uống trà xanh.
Viên Hiếu Công cầm chén rượu lên nói: "Bí thư Trương, thật ra tôi đã sớm muốn tìm cơ hội tụ tập với anh, nhưng trong khoảng thời gian nàynhiều việc quá, thực sự không kiếm đâu ra được thời gian."
Trương Dương nói: "Tôi trong khoảng thời gian này cũng không rảnh rỗi gì, chuyện phiền toái không dứt."
Viên Hiếu Công có chút cảm giác đồng bệnh tương liên với Trương Dương, hắn bình tĩnh nói: "Uống rượu, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, mạc sử kim tôn không đối nguyệt. Khi không đắc ý thì càng cần phải vui vẻ."
Mấy người cùng làm một chén rượu.
Trương Dương nói: "Tôi lần trước tới đây với bí thư Tưởng, không ngờ trong khoảng thời gian này xảy ra nhiều chuyện như vậy!"
Viên Hiếu Công gật đầu, Trương Dương nói như vậy, hắn mới nhớ ra, tất cả bắt đầu từ đấu tranh chính trị giữa Cung Hoàn Sơn và Tưởng Hồng Cương, từ lúc đó, chuyện phiền toái của Bắc Cảng trở nên ùn ùn. Mình ở trong đó ở trong đó không nghi ngờ gì nữa cũng đảm đương tác dụng giúp đỡ, Hạng Thành muốn cho Tưởng Hồng Cương đang từ từ kiêu ngạo một cái hạ mã uy, cho nên mới làm ra cái gọi là hành động nghiêm đả, Đinh Cao Thăng bởi vậy mà vào tù, bắt đầu từ khi đó, Bắc Cảng liền liên tiếp xảy ra biến cố, trong quá trình này, người bị hao tổn lớn nhất chính là Đinh gia và Viên gia, hiện giờ hai nhà đều có người phải trả giá bằng sinh mệnh.
Viên Hiếu Công đã ý thức được, có một bàn tay ở phía sau thao túng tất cả, muốn hai nhà đấu tới ngươi chết ta sống, cái chết của huynh đệ huynh đệ không liên can tới hắn, nhưng Viên Hiếu Công cho rằng, cái chết của Nhị đệ Hiếu Nông rất có thể là người của Đinh gia ra tay, trận mưa gió này của Bắc Cảng chỉ vừa mới bắt đầu.
Viên Hiếu Công nói: "Tôi nghe nói công trình xây lại cảng Phước Long tiến hành không thuận lợi."
Trương Dương cười nói: "Hiện tại làm việc nào có dễ dàng như vậy, thật ra điều kiện của chúng tôi đã rất không tồi rồi, bọn họ vẫn thấy chưa đủ, cho nên tới thị lý làm ầm lên, mà làm không ra kết quả thì lại tới tỉnh lý."
Viên Hiếu Thương nói: "Cái này gọi là đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, người dân của chúng ta đều tin vào đạo lý người nhiều thì sức lớn, luật không phạt được số đông."
Kiều Mộng Viện nói: "Đa số người dân vẫn là thiện lương."
Viên Hiếu Thương Viên Hiếu Thương: "Người thiện lương hay không không liên can tới tham niệm trong lòng, tôi thủy chung cho rằng, một người bất kể tốt hay xấu, trong lòng hắn đều có niệm, rất ít người có thể nhìn thấu, cho nên làm bất kỳ chuyện gì, nhất định phải cân nhắc đến ngăn chặn tham niệm của đối phương. Hạ giá của đối phương xuống thấp nhất."
Trương Dương như có chút ngộ đạo: "Anh là nói tôi ngay từ đầu đã ra điều kiện quá hậu đãi với phía cảng Phước Long."
Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương là người trong quan trường, không quen thuộc đối với thủ đoạn kinh thương của chúng tôi, bất kỳ sinh ý nào cũng đều tồn tại một quá trình cò kè mặc cả, anh ra điều kiện hậu đãi chưa chắc đã có thể khiến bọn họ thỏa mãn, mà lại kích thích bọn họ sinh ra tham niệm. Cho nên mới tạo thành khốn cảnh trước mắt."
Kiều Mộng Viện tiếp xúc với Viên Hiếu Thương cũng không nhiều, hôm nay mới phát hiện người này lợi hại, những lời này của Viên Hiếu Thương tuy rằng nói rất gian xảo, nhưng rất có đạo lý.
Viên Hiếu Công nói: "Bất kỳ biến cách nào cũng đều gặp phải lực cản, cho dù loại biến cách này có lợi đối với đa số người, nhưng rất nhiều người vẫn sẽ không hiểu."
Trương Dương nói: "Suy bụng ta ra bụng người thôi, tôi đã trải qua rất nhiều lần di dời. Ai cũng không muốn rời xa cố thổ."
Viên Hiếu Thương nói: "Bí thư Trương thể tuất dân tình như vậy thật sự là chuyện may mắn của dân chúng Tân Hải."
Viên Hiếu Công nói: "Hiện tại núi Ngưu đã thuộc về Tân Hải."
Trương Dương gật đầu nói: "Bí thư Hạng đã cắt góc Thương Gia cho chúng tôi, vùng này vẫn thuộc phạm vi khu bảo lưu thuế nhập khẩu. Dựa theo quy hoạch của chúng tôi. Xung quanh núi Ngưu sẽ mở một khu du lịch sinh thái."
Viên Hiếu Thương nói: "Có quy hoạch cụ thể chưa."
Trương Dương nói: "Phương diện này đã giao cho nhân viên chuyên nghiệp đi làm rồi, gần đây quy hoạch sẽ có, có điều có một điểm có thể khẳng định, phong cảnh tự nhiên của núi Ngưu sẽ không bị phá hoại, chỉ đẹp thêm."
Viên Hiếu Thương nói: "Núi Ngưu là khối phong thuỷ bảo địa, tòa cổ tháp Tĩnh Vân tự này cũng có hơn năm trăm năm lịch sử, trước đây vùng này một mực không được bảo vệ và phát triển. Có những lời này của bí thư Trương tôi an tâm rồi."
Rượu uống chưa đủ đô, Viên Hiếu Công đã chuyển đề tài tới trên người Văn Hạo Nam: "Bí thư Trương rất quen thuộc với Văn Hạo Nam phải không?"
Trương Dương gật đầu. Rất nhiều người đều biết quan hệ của hắn và Văn Hạo Nam, phản ứng đầu tiên của hắn chính là Văn Hạo Nam tìm Viên Hiếu Công gây phiền toái. Mỉm cười nói: "Hắn có phải tìm anh phối hợp điều tra hay không?"
Viên Hiếu Công cười có chút bất đắc dĩ: "Hắn làm việc có chút không nể mặt đồng hành, gần đây tìm tôi phối hợp lật lại một số vụ án năm xưa, nhiệt tình rất cao, lòng nghi ngờ cũng rất nặng." Lời bình này của Viên Hiếu Công tuyệt đối không phải là biểu dương.
Trương Dương cười nói: "Vinh thính rất coi trọng hắn, đối với tổ công tác của thượng cấp, chúng ta vẫn phải phối hợp nhiều hơn."
Viên Hiếu Công nói: "Có cơ hội thì hẹn hắn ra cùng nhau nói chuyện."
Trương Dương nghe ra Viên Hiếu Công có ý tứ thông qua mình để kéo gần quan hệ với Văn Hạo Nam, nghĩ thầm cái này thì tôi không giúp được anh rồi, ngoài miệng nói: "Được,có cơ hội tôi sẽ giúp."
Bữa cơm này kéo dài không lâu, sau, Trương Dương đứng dậy cáo từ, huynh đệ Viên gia đứng dậy tiễn, Viên Hiếu Thương đưa hắn tới tận trước xe, Trương Dương không lập tức lên xe, hắn ý thức được Viên Hiếu Thương có thể còn muốn nói gì đó.
Viên Hiếu Thương nói: "Văn Hạo Nam gần đây điều tra vụ án của anh hai tôi, hắn tra án thì tôi cũng không phản đối, nhưng hắn quấy rầy một lượt chị dâu tôi và con gái, không khỏi cũng quá bất cận nhân tình rồi."
Trương Dương cũng đã hiểu phong cách làm việc của Văn Hạo Nam, hắn thở dài nói: "Có cơ hội tôi sẽ nói với hắn một tiếng."
Viên Hiếu Thương nói: "Phía cảng Phước Long có cần tôi giúp không, có một số việc quan phương không tiện ra mặt, ở góc độ ngược lại se giải quyết dê hết."
Trương Dương nhìn Viên Hiếu Thương, hắn minh bạch ý tứ của Viên Hiếu Thương, mỉm cười nói: "Việc nhỏ thôi mà, tôi tin có thể giải quyết được." Hắn bắt tay từ biệt Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương vỗ vai hắn nói: "Nếu có chuyện khó giải quyết thì cứ tìm tôi."
Sau khi Trương Dương lên xe, Kiều Mộng Viện nói: " Nói gì mà lâu thế?"
Trương Dương kể lại những lời vừa rồi của Viên Hiếu Thương.
Kiều Mộng Viện nghĩ nghĩ rồi nói: "Hắn nói đúng đấy, có một số việc quan phương không tiện ra mặt, bọn họ ngược lại có thể giải quyết dễ dàng."
Trương Dương cười nói: "Biện pháp của bọn họ đơn giản là quấy rầy và đe dọa, loại chuyện này tôi thấy nhiều rồi."
Kiều Mộng Viện nói: "Cũng chưa chắc, chuyện của cảng Phước Long có chút không tầm thường, đa số công nhân không có tham niệm lớn như vậy, có lẽ có người ở sau lưng giật dây."
Trương Dương nói: "Chủ nhiệm Kiều, cô có chủ ý rồi."
Kiều Mộng Viện nói: "Những lời vừa rồi của Viên Hiếu Thương trong bữa tiệc nói không sai, cho người ta kỳ vọng cao quá cũng không phải là chuyện tốt."
Trương Dương nói: "Chính sách thời kỳ quá độ của cảng Phước Long đã được công khai rồi, điều kiện di dời cũng bị người ta tiết lộ ra ngoài, kỳ vọng của của các công nhân rất cao, hạ thấp như thế nào để bọn họ trở về với hiện thực là cả một vấn đề!"
Kiều Mộng Viện nói: "Có lẽ anh có thể phát ra một lời thanh minh, tuyên bố từ bỏ kế hoạch cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, ở trên mảnh đất bên cạnh dựng một cảng mới, cứ như vậy chẳng khác nào hoàn toàn tránh né được mâu thuẫn."
Trương Dương nói: "Chẳng phải là gạt người ta ư?"
Kiều Mộng Viện nói: "Binh bất yếm trá, anh thấy hậu quả làm như vậy như thế nào."
Trương Dương gật đầu nói: "Hiện tại quả thực không có biện pháp khác."
Ngày hôm sau, Trương Dương tuyên bố từ bỏ kế hoạch cải tạo xây dựng thêm cảng Phước Long, thay đổi quy hoạch lúc trước của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ở khu vực khu bảo lưu thuế nhập khẩu và góc Thương Gia dựng lên cảng mới, tin tức vừa được tuyên bố, toàn bộ cảng Phước Long bùng nổ.
Nguyên nhân rất đơn giản, hiệu quả và lợi ích kinh tế của cảng Phước Long hiện tại không tốt, có rất nhiều ngành thậm chí ngay cả mở vốn cũng khó, cải tạo xây dựng thêm là có lợi đối với phát triển, nhưng đúng như lời của Viên Hiếu Thương, bất kỳ ai cũng đều có tham niệm, các công nhân cũng muốn trong lần cải cách này thu hoạch được lợi ích lớn nhất, bình tĩnh mà xem xét thì điều kiện mà phía Tân Hải đưa ra đã không thấp, nhưng thứ mà đạt được quá dễ dàng, thường thường cũng không được quý trọng, kết quả là các công nhân lại đưa ra điều kiện mới trên cơ sở của chính sách quá độ. Về phần phòng trào xây dựng trái phép của thôn công nhân, còn không phải là vì mà thu hoạch thêm chút diện tích bồi thường ư.