Trần Hạo nói: "Là thế này!" Tôi nghe nói cậu và chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Singapore Phạm Tư Kì có quan hệ không tồi, rốt cuộc là có chuyện này không?" Câu hỏi này của Trần Hạo rất cao minh, y không nói thẳng Phạm Tư Kì đã tới Nam Tích, mà là nói bóng nói gió hỏi quan hệ của Trương Dương và Phạm Tư Kì.
Trương Dương cười nói: "Lúc trước khi tôi ở Giang Thành có từng tiếp xúc một chút với cô ta, cũng coi như là bạn bè bình thường."
Trần Hạo nói: "Tôi nghe nói ngày hôm qua Phạm Tư Kì tới Ủy ban thể dục thể thao của các cậu?"
Trương Dương nhíu mày, không ngờ chuyện này lại truyền ra nhanh như vậy? Xem ra thiên hạ quả nhiên không có bức tường nào là không lọt gió, nhanh như vậy đã truyền tới tai Trần Hạo rồi, Trần Hạo khẩn trương thì có thể lý giải được, dù sao công trình cảng Nước Sâu là do y phụ trách, Phạm Tư Kì là phía đầu tư chủ yếu của công trình cảng Nước Sâu, cô ta tới Nam Tích thủy chung không tiếp xúc với Trần Hạo, xem ra Trần Hạo đã có chút đứng ngồi không yên.
Trương Dương nói: "Ngày hôm qua tôi ở sân bay ngẫu nhiên gặp cô ta, cho nên mời cô ta đi ăn cơm."
Trần Hạo mỉm cười nói: "Nói chuyện gì vậy?"
Trương Dương nói: "Chỉ nói chuyện phiếm thôi!"
Trần Hạo đối với câu này của Trương Dương thì nửa tin nửa ngờ, y cười nói: "Cô ta có nói tới chuyện cảng Nước Sâu hay không?"
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Không, cô ta không không nhắc tới chuyện này, hơn nữa cô ta còn muốn tôi giữ bí mật về chuyến đi này của cô ta." Trong chuyện này Trương Dương cũng không lừa y.
Trần Hạo ừ một tiếng, ngóng tay gõ gõ lên mặt bàn, nói: "Cô ta hiện tại sống ở đâu?"
Trương Dương đang định nói thì Lưu Hạ từ bên ngoài bước vào: "Thị trưởng Trần, Phạm Tư Kì của tập đoàn Tinh Nguyệt đã đến!"
Trần Hạo thầm nghĩ, đúng là nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo tới liền.
Trương Dương đứng dậy, nói cả nửa ngày thì ra Trần Hạo là chuyện này, thật sự là thừa thãi, rõ ràng có thể ở trong điện thoại nói rõ, nhưng lại cứ bắt mình phải tới đây một chuyện, trong lòng hắn có chút khó chịu, nhưng ngoài mặt thì không thể hiện ra vẻ không vui, mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần, ông có việc, tôi xin đi trước."
Trần Hạo gật gật đầu: "Đi đi!"
Trương Dương ra tới cửa thì gặp Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội, Phạm Tư Kì nhìn thấy Trương Dương không khỏi mỉm cười đầy ẩn ý, Trương Dương biết rõ cô ta đang cười gì, cô ta khẳng định nghĩ rằng mình đã đem chuyện cô ta tới Nam Tích nói cho Trần Hạo. Trương Dương đối với chuyện này cũng không muốn giải thích, dù sao có giải thích cũng chẳng được, người ta muốn nghĩ thế nào thì cứ kệ người ta, Trương Dương mỉm cười gật gật đầu với Phạm Tư Kì, nói: "Đến tìm thị trưởng Trần à!"
Phạm Tư Kì nói: "Không ngờ anh lại tới trước tôi."
Trương Dương nói: "Thị trưởng Trần tìm tôi hỏi chút việc, tôi đi trước đây!"
Phạm Tư Kì gật gật đầu, cùng Lâm Bội Bội bước vào văn phòng của Trần Hạo.
Trần Hạo mặt mày tươi cười mời Phạm Tư Kì vào, y rất lịch sự bắt tay Phạm Tư Kì: "Chị Phạm, cả ngày hôm nay tôi luôn đợi chị đấy."
Phạm Tư Kì cười nói: "Có thể khiến thị trưởng đại nhân nhớ thương, tôi thật sự là rất vinh hạnh." Trong lòng lại thầm nghĩ, ông không phải là nhớ tôi mà là nhớ tiền của tôi.
Trần Hạo nói: "Chị Phạm là bạn hợp tác thân mật cùng xây dựng cảng Nước Sâu Nam Tích của chúng tôi, hai bên chúng ta hợp tác trước giờ luôn rất vui vẻ."
Phạm Tư Kì cười cười cười, cùng Lâm Bội Bội ngồi xuống sa lông: "Thị trưởng Trần, thật ra chúng tôi đã tới từ hôm qua, bởi vì cảm thấy có chút mệt mỏi, cho nên không liên hệ với ngài ngay."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm vẫn nên thông tri trước cho tôi một tiếng, tôi có thể an bài khách sạn cho các chị."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Không cần phiền như vậy, sự nhiệt tình của quý phương tôi đã thể hội rồi, lần này mục đích chủ yếu mà tôi tới đây chính là vì thương vụ."
Trần Hạo mỉm cười nói: "Tôi rất hân thưởng phương thức công tác gọn gàng dứt khoát của chị Phạm."
Phạm Tư Kì nói: "Trước đây đều là phó thị trưởng Thường phụ trách chuyện cảng Nước Sâu, tôi và anh ta đã tiếp xúc với nhau khá nhiều."
Trần Hạo nói: "Hiện tại thị trưởng Thường bởi vì công việc đòi hỏi cho nên đã tới Lam Sơn rồi, hiện giờ thị lý giao công trình cảng Nước Sâu cho tôi phụ trách, tôi sẽ tận hết sức để làm tốt công tác này. Chị Phạm có ý kiến gì cũng không cần phải lo lắng, cứ đề xuất với tôi là được."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Thị trưởng Trần đúng là người sảng khoái, tốt lắm, chúng ta trước tiên bàn về chuyện cảng Nước Sâu."
Trần Hạo quan tâm nhất chính là vấn đề cảng Nước Sâu, cho dù Phạm Tư Kì không đề cập tới, y cũng muốn bàn về chuyện này, Trần Hạo nói: "Căn cứ vào hợp đồng đã kí giữa chúng tôi và quý phương, đầu tư kỳ hai của cảng Nước Sâu hiện tại hẳn là phải vào tài khoản rồi."
Phạm Tư Kì nói: "Thị trưởng Trần, Tinh Nguyệt sẽ thực hiện đầu tư của chúng tôi, có điều gần đây bên trong thành viên hội động quản trị xuất hiện một số vấn đề, cho nên mới có chút chậm trễ, ông yên tâm, chúng tôi sẽ dựa theo hợp đồng mà làm việc, tổn thất bởi vì kéo dài mà tạo thành cho quý phương, chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm toàn bộ." Thái độ Của cô ta có vẻ rất thành khẩn.
Trần Hạo nghe Phạm Tư Kì nói như vậy, nhất thời như được uống một viên thuốc an thần, trong lòng yên tâm hơn nhiều, nhưng y cũng không phải là kẻ ngốc, rất nhanh liền biết rõ sự ảo diệu bên trong những lời này của Phạm Tư Kì, cô ta không nói không đầu tư, cũng không nói là tài chính kỳ hai lúc nào thì chuyển vào tài khoản, tuy rằng thái độ rất tốt, tỏ ý sẽ gánh chịu tổn thất, nhưng phía Nam Tích không thể chờ đợi được nữa.
Phạm Tư Kì chính bởi vì đoán chắc rằng phía Nam Tích không thể chậm trễ được nữa, chế độ xã hội bất đồng quyết định phương pháp mà bọn họ áp dụng để xử lý vấn đề sẽ bất đồng.
Vấn đề tài chính đã trở thành sự khốn nhiễu cho Trần Hạo, Thường Lăng Không đã để lại cho y một nan đề cực lớn, quyền lực càng lớn thì trách nhiệm phải gánh càng lớn, y cũng biết mình đảm nhiệm chức phó thị trưởng thường vụ, có rất nhiều người cũng không phục, y nóng lòng muốn trong thời gian ngắn chứng minh với mọi người năng lực của mình, hiển nhiên cách tốt nhất chính là mau chóng giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu, chuyện này kéo dài càng lâu, đối với y sẽ càng không có lợi, chẳng những người chung quanh sẽ nghi ngờ năng lực chấp chính của y, thậm chí ngay cả bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên cũng dần dần mất đi sự nhẫn nại đối với y, Trần Hạo đã cảm thấy nguy cơ.
Trần Hạo nói: "Chị Phạm, xây dựng cảng Nước Sâu không thể trì hoãn được nữa, có thể cho tôi một câu trả lời rõ ràng không, tài chính của quý phương khi nào thì gửi đến?"
Phạm Tư Kì nói: "Thị trưởng Trần, tôi tuy rằng là chủ tịch Tinh Nguyệt, nhưng mỗi một lần đầu tư, cũng không phải là một mình tôi nói là xong, là phải trải qua sự quyết định tập thể của ban giám đốc."
Trần Hạo nói: "Chuyện Cảng Nước Sâu không phải đã sớm được quyết định rồi ư?"
Phạm Tư Kì thở dài nói: "Nhưng phía nội bộ công ty vẫn có người lên tiếng phản đối."
Trần Hạo nói: "Công trình Cảng Nước Sâu có hiệu quả và lợi ích trường kỳ, một khi hoàn thành rồi, hồi báo tất nhiên sẽ rất trọng hậu. Lúc trước Tinh Nguyệt cũng xem trọng tương lai của cảng Nước Sâu, cho nên mới quyết định đầu tư."
Phạm Tư Kì gật gật đầu nói: "Trong khoảng thời gian này, tôi cố gắng thuyết phục các thành viên hội động quản trị, sở dĩ trì hoãn lâu như vậy mới tới đây là muốn thống nhất ý kiến."
Trần Hạo nói: "Kết quả thương lượng như thế nào?"
Phạm Tư Kì nói: "Đầu tư kỳ hai của chúng tôi có thể gửi tới trong vòng một tuần."
Trần Hạo vui mừng quá đỗi: "Thật vậy ư? Thế thì tốt quá!"
Phạm Tư Kì nói: "Có điều các thành viên hội động quản trị đề xuất muốn tiến hành mở thương nghiệp tại một khối đất của Nam Tích."
Trong lòng Trần Hạo trầm xuống, quả nhiên có điều kiện, y thấp giọng nói: "Không biết các cô nhìn trúng khối đất nào?"
Phạm Tư Kì nói: "Khu sân thể dục cũ, tôi đã mang bản vẽ tới đây rồi."
Lâm Bội Bội trải bản vẽ đã được chuẩn bị từ trước lên mặt bàn, Phạm Tư Kì chỉ vào bản vẽ nói: "Kiến trúc của khu vực này đã cũ lắm rồi, hơn nữa theo sự xây thành của trung tâm thể dục mới của quý thành phố, sân thể dục sẽ bị bỏ hoang, nếu dùng để mở khu thương nghiệp, có thể làm tăng giá trị của khu đất này."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm, trong hợp đồng của chúng ta có điều kiện này."
Phạm Tư Kì nói: "Hợp đồng thì chúng tôi sẽ chấp hành, khu đất này chúng tôi cũng rất xem trọng, hai bên cũng không có mâu thuẫn gì, nếu thị lý có thể phê duyệt khu đất này cho chúng tôi, tôi nghĩ đầu tư đến tiếp sau của Tinh Nguyệt sẽ không gặp bất kỳ vấn đề gì."
Trần Hạo nói: "Chị Phạm tính trả bao nhiêu tiền cho khu đất này."
Phạm Tư Kì nói: "tính toán tổng hộp giá cả của những khu đất khác của Nam Tích, chúng tôi đồng ý trả năm trăm ngàn nhân dân tệ cho khu đất này, bởi vì tài chính của chúng tôi phải rót vào công trình cảng Nước Sâu, cho nên, tôi hy vọng khu đất này có thể sử dụng phương thức trả góp hoặc là đợi sau khi công trình cảng Nước Sâu hoàn công, sẽ khấu trừ lợi ích mà chúng tôi nhận được đi để trả, ý thị trưởng Trần thế nào?"
Trần Hạo một lát sau mới thấp giọng nói: "Chuyện này quá quan trọng, tôi phải đệ trình lên để các thường ủy thảo luận."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Vậy tôi chờ tin tức của ngài!"