Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đa số những người trong tổ chuyên án đều thức trắng đêm, nhưng đã giải cứu thành công Cung Nhã Hinh, làm cho họ yên lòng hẳn, đương nhiên, trong số đó, người khó xử nhất là hệ thống công an, lần này tất cả công lao uy quyền của họ đều bị thể ủy cướp sạch, không những mất mặt mà còn dơ dáy nữa, Hạ Bá Đạt khá quan tâm đến Trương Đức Phóng, dù sao thì Trương Đức Phóng là cháu ruột của Cố Doãn Tri. Sự việc tiếp sau đó là truy tìm hung thủ, Hạ Bá Đạt nói: “Vụ án bắt cóc lần này, tính chất của nó vô cùng ác liệt, tôi cho rằng vụ án lần này là hành động báo thù có mục đích, với loại hành vi phạm tội này, chúng ta cần phải đả kích quyết liệt, không thể nào tha thứ.” Nói đến đây, y nói với Trương Đức Phóng: “Hi vọng các anh có thể nhanh chóng điều tra ra sự việc này, đừng để tổ chức thất vọng, cũng đừng làm cho toàn dân Nam Tích thất vọng.” Khi nói đến đây, Hạ Bá Đạt có một cảm giác gỡ được gánh nặng như chì trên vai, gánh nặng mà Từ Quang Nhiên giao cho y đã có thể hạ xuống được rồi.

Trương Đức Phóng gật đầu.

Trương Dương và Hạ Bá Đạt cùng nhau rời khỏi cục công an, Hạ Bá Đạt nói với hắn: “Trương Dương, thật không ngờ các cậu có bản lĩnh như vậy.” Thật ra y rất rõ về năng lực của Trương Dương, tiểu tử này trước đến giờ đều làm được những điều làm cho người khác ngạc nhiên.

Trương Dương nói: “Chỉ là may mắn mà thôi, tôi có được nhiều người trợ thủ đắc lực bên cạnh như vậy.”

Hạ Bá Đạt cười, y nói đầy xúc cảm: “Lần này thật sự rất may mắn, may mà con gái của Thị trưởng Cung không việc gì, nếu không thì tầng lớp lãnh đạo Nam Tích chúng tôi thật không biết giấu mặt vào đâu nữa.”

Trương Dương nói: “Việc này rất kỳ lạ, không thể hiểu nổi động cơ của người đứng đằng sau nó là gì.”

Hạ Bá Đạt nói: “Còn phải nói nữa à? Động cơ chính là để báo thù Thị trưởng Cung, đồng chí Kỳ Vĩ đã có động chạm đến lợi ích của một số người trong công tác cảng nước sâu, vì thế họ muốn tìm cách để báo thù anh ta.”

Trương Dương vốn muốn nói việc này không đơn giản đến vậy, nhưng nghĩ lại, tranh luận với Hạ Bá Đạt chuyện này chẳng có chút ý nghĩa nào cả, hắn cười nói: “Những việc sau này là của tòa án và cục công an rồi, thể ủy chúng tôi không nhúng tay vào được nữa.”

Hạ Bá Đạt cười nói: “Cậu không nhìn thấy bộ dạng vừa nãy của Trương Đức Phóng, chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ mà chui xuống thôi, nếu như cậu còn nhúng tay vào chuyện này nữa, thì anh ta nhường lại cho cậu cái chức cục trưởng cho xong.”

Trương Dương cũng cười, hắn và Hạ Bá Đạt nói chuyện với nhau khá thoải mái: “Thị trưởng Hạ à, câu này ông đừng để Trương Đức Phóng nghe được, nếu như anh ta nghe được nhất định sẽ coi tôi là kẻ thù mất.”

Hạ Bá Đạt thầm nói, Trương Đức Phóng lần này mất mặt là do cậu, không xem cậu là kẻ thù mới lạ, Hạ Bá Đạt chẳng thèm để ý đến chuyện giữa họ, từ lúc Lý Trường Vũ đến, cảm giác nguy cơ của Hạ Bá Đạt ngày càng mạnh mẽ, giờ đây ngay đến việc của y y còn không quản nổi, làm sao còn đủ thời gian để ý đến việc của người khác chứ, Cung Nhã Hinh bình an trở lại, cũng làm cho Hạ Bá Đạt trút được một nỗi lo, bí thư thị ủy Từ Quang Nhiên áp đặt chuyện này lên đầu y trước mặt mọi người, bảo y phải nhanh chóng giải quyết nó, dù là Trương Đức Phóng đã giải quyết nó hay Trương Dương đã giải quyết nó cũng được, nói tóm lại việc bắt cóc đã được giải quyết ổn thỏa, Hạ Bá Đạt cũng không cần phải gánh chịu trách nhiệm gì trong chuyện này nữa, tâm trạng lúc này của y thật sự đã thoải mái hơn rất nhiều. Hạ Bá Đạt nói: “Ngày may thư ký Đảng của Lam Sơn sẽ đến Nam Tích bàn về chuyện hợp tác của cảng nước sâu, tôi vốn lo rằng đồng chí Kỳ Vĩ đã không còn hơi sức đâu để giải quyết việc này nữa, giờ thì tốt rồi, Nhã Hinh vô sự, người làm cha như ông ấy đã bớt được gánh nặng rồi.”

Trương Dương tiễn Hạ Bá Đạt lên xe, Đường Đường ôm tập tài liệu đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói: “Ông ta chính là thị trưởng của các anh à? Xem ra cũng rất hòa đồng đấy chứ.”

Trương Dương cười nói: “Lần này mọi người đã giúp tôi lập công lớn rồi, nhất định phải trọng tưởng mới được.”

Đường Đường cười nói: “Tôi vốn đã rất hứng thú với máy tính, phải cảm ơn anh đã cho tôi cơ hội để phát huy sở trưởng mới đúng.”

Trương Dương đề xuất lời mời: “Tôi và Hải Tâm đã nói chuyện với nhau, cô ấy rất thích cô, thế nào? Có hứng thú ở lại thể ủy của chúng tôi làm việc không? Những công việc về mặt thủ tục cô không phải lo.”

Đường Đường cười nói: “Chủ nhiệm Trương à, giờ tôi vẫn đang học ở Mỹ kìa.”

Trương Dương nói: “Học tập ở Mỹ cũng là để báo đền Tổ Quốc mà.”

Đường Đường nói: “Nhất định sau này tôi sẽ về nước, nhưng ngành công nghệ thông tin trong nước vẫn đang ở giai đoạn mới bắt đầu, về lĩnh vực này, Mỹ dẫn đầu thế giới, tôi còn rất nhiều thứ cần phải học tập, chỉ có học tập và nắm vững được những kinh nghiệm tiên tiến của nước ngoài, mới có thể báo đền Tổ Quốc tốt hơn, anh nói xem có đúng vậy không.”

Trương Dương cười, nghe Đường Đường nói vậy, hắn đương nhiên không tiếp tục giữ người nữa.

Khi hai người chuẩn bị rời đi, thấy Cao Liêm Minh đi cùng một người đàn ông mặc áo vest đi đến, Cao Liêm Minh tối qua cũng gần như thức trắng cả đêm, sáng sớm trở về ngủ chưa đến hai tiếng đồng hồ, sư huynh của gã là La Ân đã đến rồi, Cao Liêm Minh đưa La Ân đến là để gặp Phạm Tư Kỳ. Gã vừa đi vừa ngáp, vừa chào Trương Dương, gã nói lớn: “Đợi tí nữa về thể ủy rồi tính sau.”

Trương Dương gật đầu, hắn cũng đoán ra được thân phận của La Ân, mặc dù Cung Nhã Hinh đã tìm được, nhưng vụ án này vẫn chưa kết thúc, có thể nói là vừa mới bắt đầu, nếu nhìn từ tình hình trước mắt, sự phiền toái của Phạm Tư Kỳ có lẽ không nhỏ.

Câu đầu tiên của Phạm Tư Kỳ khi nhìn thấy La Ân là: “Tôi không bắt cóc con gái của Thị trưởng Cung, tôi không làm bất cứ việc gì phạm pháp, La Ân, anh phải giúp tôi giải thích rõ ràng tất cả những việc này.”

La Ân nhìn Phạm Tư Kỳ, phát hiện ra cô ta đã tiều tụy rất nhiều rồi, mái tóc ngắn đã rơi rối, môi cũng khô, hai mắt không còn thần sắc, trên mặt cũng không còn vẻ quyết đoán trước kia nữa, Phạm Tư Kỳ giờ đây chỉ là một nghi phạm, không còn ánh hào quang của một chủ tịch tập đoàn trước kia nữa. La Ân đặt cặp công văn lên bàn, lấy ra một văn kiện trong đó, đặt trước mặt Phạm Tư Kỳ.

Phạm Tư Kỳ ngạc nhiên nói: “Đây là gì?” Cô ta nhấc văn kiện lên xem, vẻ mặt ngay lập tức thay đổi, hóa ra thứ La Ân mang đến là một là thư ủy quyền, ủy quyền cho anh họ của Phạm Tư Kỳ, tạm thời thay Phạm Tư Kỳ tiếp quản vị trí tổng giám đốc tập đoàn Tinh Nguyệt, Phạm Tư Kỳ nói: “Ý của anh là gì?”. La Ân nói: “Tiểu thư Phạm, mời cô giữ bình tĩnh, tờ ủy quyền này là quyết định của hội đồng chủ tịch, họ hi vọng rằng cô có thể ký vào đây, trước khi vấn đề của cô được giải quyết, tạm thời tất cả quyền lực điều hành công ty của cô sẽ do Phạm Tư Dân tiên sinh đảm nhận.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tôi có vấn đề gì chứ? Tôi không làm việc gì tổn hại đến lợi ích của công ty, tôi cũng không làm bất cứ việc gì trái với luật pháp quốc gia, khi tôi cần sự giúp đỡ của các người, thì anh lại đưa cho tôi tờ ủy quyền này, thế là thế nào? Rốt cuộc anh là luật sư của ai?” Phạm Tư Kỳ tức giận vất tập văn kiện xuống đất.

La Ân nói: “Tiểu thư Phạm, tôi là cố vấn luật pháp của Tinh Nguyệt, tôi muốn tận tâm trong trách chức của mình, thì tôi sẽ bảo vệ lợi ích của công ty, và cả lợi ích của cô nữa, nhưng tôi cần phải tôn trọng sựt hật, giờ đây vấn đề cô vấp phải rất phiền toái.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Có gì phiền toái?”

La Ân nói: “Lâm Bội Bội đã chết, chiều hôm qua cô ta đã từng chuyển khoản một số tiền 500000, khoản tiền này cô đích thân ký.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Thế thì đã làm sao?”

La Ân nói: “Những chứng cứ cảnh sát nắm được trước mắt đã chứng minh, Lâm Bội Bội chuyển khoản tiền này vào một tài khoản, chủ tài khoản này đã được điều tra ra rồi, người này tên là Chu Bính Sinh, là một thành phần xã hội đen của Hồng Kong, đã từng có mặt tại rất nhiều vụ bắt cóc ở Hồng Kong MaCao, cảnh sát đã tìm được ảnh của hắn ta, nếu như chứng thực được Chu Bính Sinh chính là một trong những người bắt cóc Cung Nhã Hinh, vậy thì hoàn cảnh của cô càng bất lợi.”

Phạm Tư Kỳ nói: “Tại sao các người lại nhận định rằng tất cả hành vi của Lâm Bội Bội đều là do tôi xúi giục cơ chứ?”

La Ân thở dài nói: “Tiểu thư Phạm, tôi nghĩ, tôi không cần phải nhắc lại nhiều về quan hệ giữa cô và cô ấy nữa.” Lời của anh ta giống như một chiếc roi đánh mạnh vào nội tâm của Phạm Tư Kỳ vậy, Phạm Tư Kỳ đau khổ, run rẩy, cô tức giận nhìn sang La Ân.

La Ân nói: “Tính của ông cụ có lẽ cô cũng rõ, ông rất xem trọng danh tiếng của gia tộc, lá thư ủy quyền này là ý của ông ấy.”

Phạm Tư Kỳ mím chặt môi, cô ta thấp giọng nói: “Anh nói lại một lần nữa với tôi, gia tộc này có phải muốn vất bỏ tôi đi không?”

La Ân nói: “Không phải là vất bỏ cô, mà là để cứu vãn.”

Phạm Tư Kỳ lắc đầu nói: “Tôi hiểu rồi, thứ mà các người cứu vãn đó chính là danh tiếng của gia tộc, chứ không phải tôi.” Lòng cô ta cảm thấy đau buốt vì sự tuyệt tình của gia tộc mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK