Lý Trường Vũ cười ha ha nói: "Tôi là giúp lý không giúp người, thằng ôn cậu đúng là đã phạm sai lầm, nhưng sai lầm của cậu cũng không phải là vấn đề lớn gì, người công tác tiên tiến và thanh niên mười tốt năm nay cậu cũng không tham gia, tôi chuẩn bị cho cậu một cái xử phát, cậu nói xem cái gì thì hợp đây." Quan hệ của hai người quả thực không tầm thường, những lời này của Lý Trường Vũ cũng không tị húy gì Trương Dương, tất cả đều nói ra hết.
Trương Dương nói: "Xử phạt cảnh cáo đi, ông nếu bắt kiếm điểm thì tôi sau này sẽ có vết nhơ chính trị."
Lý Trường Vũ vỗ vai hắn, nói: "Dưỡng bệnh cho tốt đi, những chuyện khác không cần phải nghĩ nhiều." Y còn có việc, tới đây chủ yếu là để cho Trương Dương một viên thuốc an thần, Lý Trường Vũ cũng hiểu rằng thông qua chuyện này, mâu thuẫn giữa mình và Từ Quang Nhiên đã được khơi ra, cũng may trong thường ủy thị ủy y cũng không phải là cô gia quả nhân, đa số người, bao gồm cả bí thư Ủy ban kỷ luật Lý Bồi Nguyên, bộ trưởng tổ chức Hà Anh Bồi đều đề nghị cho Trương Dương một cơ hội, thông qua chuyện này y cũng thấy rõ một chuyện, người trong thường ủy có ý kiến bất đồng với Từ Quang Nhiên càng ngày càng nhiều, đây là một dấu hiệu rất tốt.
Triệu Tĩnh tiễn vợ chồng Lý Trường Vũ xong thì trở lại phòng bệnh, nhìn thấy Trương Dương đã xuống giường đi tới phía trước cửa sổ, Triệu Tĩnh có chút khẩn trương nói: "Anh, bác sĩ không phải bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi sao? Anh sao lại quên rồi?"
Trương Dương cười nói: "Anh không sao, anh căn bản chính là giả vờ." Trước mặt em gái mình, hắn đương nhiên không cần ngụy trang làm gì.
Triệu Tĩnh nửa tin nửa ngờ.
Trương Dương nói: "Sức khỏe của anh như voi, làm sao lại có vấn đề được."
Triệu Tĩnh đi tới bên cạnh hắn, ôm cánh tay hắn, nói: "Anh, có phải công tác gặp phiền toái gì hay không, cho nên mới giả vờ bệnh?" Triệu Tĩnh ít nhiều cũng được nghe nói tới một sỗ chuyện.
Trương Dương cười nói: "Con bé này thật là lắm chuyện, đúng rồi, em đừng quan tâm tới chuyện của anh, gần dây cùng Đinh Bân thế nào?"
Nhắc tới tên của Đinh Bân, nụ cười trên mặt Triệu Tĩnh lập tức biến mất, cô ta cúi đầu xuống, nói khẽ: "Rất tốt..."
Trương Dương lòng đầy thâm ý nhìn em gái, có chút oán trách nói: "Em còn coi anh là anh không? Nói thật với anh đi."
Triệu Tĩnh cắn cắn môi, nói: "Anh, anh đã nghe thấy lời đồn đại gì ư?"
Trương Dương nói: "Đinh Bân có phải muốn ra nước ngoài không?"
Triệu Tĩnh nghe anh trai hỏi chuyện này, biết không giấu được, cô ta yên lặng gật đầu, lặng lẽ buông tay Trương Dương ra, ngồi xuống mép giường.
Trương Dương đi tới bên cạnh em gái, Triệu Tĩnh quay mặt đi.
Trương Dương rướn người nhìn mắt em gái, phát hiện mắt Triệu Tĩnh đã đỏ lựng lên, lấp lánh ánh lệ, Trương Dương rút khăn tay ra đưa cho em gái, nói khẽ: "Có phải là hắn lại khi phụ em không? Để anh tìm hắn tính sổ."
"Không!" Triệu Tĩnh giữ chặt cánh tay Trương Dương: "Anh, anh đừng nghĩ nhiều, anh ấy không khi phụ gì em cả, chỉ... chỉ..."
Trương Dương nói: "Chỉ làm sao?"
Triệu Tĩnh lau nước mắt, nói: "Em cuối cùng phát hiện, giữa em và anh ấy không hợp nhau."
Trương Dương tuy rằng là anh trai của Triệu Tĩnh, nhưng đối với chuyện tình cảm của cô ta thì thật sự là không tiện nói nhiều, tính cách của đứa em gái này độc lập, không thích người ta can thiệp vào chuyện của nó. Trương Dương nói: "Một câu không hợp là tình cảm bấy lâu của hai đứa kết thúc ư?"
Triệu Tĩnh nói: "Xuất thân gia đình của bọn em bất đồng, tất cả của anh ấy đều được cha mẹ an bài rồi."
Trương Dương nói: "Nếu bởi vì duyên cớ này thì em không cần phải lo lắng, hắn có thể đi Anh du học, anh cũng có thể đưa em tới Anh học." Trương Dương rất là yêu thương đứa em gái này.
Triệu Tĩnh lắc đầu, nói: "Thật ra từ sau khi xảy ra chuyện em bị đánh, tình cảm giữa chúng em đã không thể nào quay về trạng thái trước đây, anh ấy ở cùng em giống như là để trả nợ, bồi thường những gì mắc nợ em, anh ấy rất cẩn thận, sợ đắc tội với em, đó là bởi vì anh."
Trương Dương không nói gì, lúc trước hắn vì chuyện Triệu Tĩnh bị đánh, giận dữ chạy tới nhà của bí thư ủy ban chính pháp tỉnh Đinh Nguy Phong ra tay đánh người, Đinh Bân bị hắn dọa cho vỡ cả mật, nếu là nguyên nhân này hắn mới yêu Triệu Tĩnh từng ấy năm thì mình không những giúp em gái mà còn phá hỏng chuyện của nó.
Triệu Tĩnh nói: "Chia tay là em chủ động đề xuất, em nhìn ra, anh ấy sau khi tới nước Anh du học như trút được gánh nặng, anh ấy ở cùng em cũng không vui vẻ gì, có lẽ mấy năm nay anh ấy đều sống trong áp lực, đã như vậy thì em việc gì phải miễn cưỡng anh ấy, cho dù miễn cưỡng ở cùng nhau thì sau này sẽ ra sao? Em không muốn trở thành áp lực của người khác, càng không muốn trở thành gánh nặng của người khác, đã không vui thì em không bằng buông tay sớm một chút.”
Trương Dương lần đầu tiên cảm thấy Triệu Tĩnh đã trưởng thành, nó đối với tình cảm nhìn thấu như vậy, cho dù là mình cũng không thể nào làm được thoải mái như nó.
Trương Dương nói: "Vậy em về sau có tính toán gì? Tìm một trường học để thực tập, sau đó làm một giáo viên nhân dân, chuẩn bị ở lại Đông Giang hay là về Giang Thành?"
Triệu Tĩnh nói: "Em không muốn làm giáo viên, thời gian thực tập là nửa năm, em cũng không muốn ở lại trường học, anh Triệu Dũng nói với em là bảo em nghỉ đông tới công ty của anh ấy làm việc, em phát hiện mình rất có hứng thú với ngành IT, trong lĩnh vực này em có thể phát huy sở trường của mình."
Trương Dương nói: "Còn nửa năm nữa là tốt nghiệp, em dù sao cũng phải cố nhận lấy bằng tốt nghiệp."
Triệu Tĩnh nói: "Anh Triệu Dũng nói em tới công ty chủ quản bộ phận thị trường, anh ấy sẽ giúp em chuyện thực tập, bằng tốt nghiệp chắc không có vấn đề gì." Đinh Triệu Dũng rất khen ngợi năng lực của Triệu Tĩnh, gã bảo Triệu Tĩnh tới giúp đỡ tuyệt đổi không phải là bồi thường vì chuyện của em trai mình, mà là thật sự muốn Triệu Tĩnh tới chỗ gã phát triển.
Trương Dương thở dài, nếu Triệu Tĩnh đã quyết định, mình đương nhiên cũng không tiện phản đối, hắn nhắc nhở Triệu Tĩnh: "Làm ăn không phải dễ dàng như vậy đâu, con gái con đứa có công tác an ổn là tốt nhất."
Triệu Tĩnh mỉm cười nói: "Anh, giờ là thời buổi nào rồi, mục đích sống của mỗi người không chỉ là ăn no mặc ấm, còn phải thể hiện giá trị của mình nữa, anh có năng lực như vậy, người làm em gái như em tất nhiên không thể nào là chân sau của anh được, em nhất định phải tự gây dựng sự nghiệp, khiến anh phải cảm thấy kiêu ngạo vì em.”
Trương Dương nói: "Chuyện này mẹ vẫn chưa biết vẫn chưa biết, bà ấy khẳng định sẽ không đồng ý đâu."
Triệu Tĩnh nói: "Anh giúp em tạm thời giấu mẹ đi, chờ em nghĩ xong rồi sẽ nói với mẹ."
"Tết năm nay có định về nhà không?"
Triệu Tĩnh gật đầu nói: "Em sẽ về trước một hai ngày, anh nếu về thì tới Đông Giang tìm em, cho em đi nhờ xe."
Trương Dương cười cười vươn tay ra, xoa đầu Triệu Tĩnh theo thói quen, Triệu Tĩnh kháng nghị nói: "Anh, bệnh cũ của anh lại tái phát rồi, còn coi em là con bé con ư."
Trương Dương nói: "Trong mắt anh, em vĩnh viễn là một cô bé."
Khi hai anh em nói chuyện đang vui vẻ thì ba người Thường Hải Tâm, Hồ Nhân Như, Hà Hâm Nhan cùng nhau tới thăm Trương Dương, tuy rằng ba cô đều biết Trương Dương là đang giả vờ, nhưng nghe nói huyết áp của Trương Dương cao như vậy, thì vẫn có chút lo lắng, Triệu Tĩnh đã quen thấy đàn mỹ nữ bên cạnh anh trai, cô ta cười khẽ chớp mắt vài cái với Trương Dương rồi đứng dậy nói: "Em đi đây, chưa nay đã hẹn ăn trưa với cha mẹ nuôi rồi, đợi buổi tối em lại tới với anh.” cô ta lại cười cười với bọn Hồ Nhân Như: "Anh em giao lại cho các chị chiếu cố nhé."
Hồ Nhân Như cười nói: "Yên tâm đi, anh em lớn vậy rồi, căn bản không cần phải chiếu cố đâu."
Thường Hải Tâm đặt mấy phong thư lên tủ ở đầu giường của Trương Dương.
Trương Dương bảo ba cô ngồi xuống giường, còn mình thì kéo ghế ngồi xuống đối diện, cười ha ha nói: "Anh phát hiện nằm viện rất sướng, ngày nào cũng có người tới thăm."
Hà Hâm Nhan gắt: "Đừng có nói bậy, đại cát đại lợi."
Hồ Nhân Như nói: "Chuyện phía bọn em đã giải quyết, em và Hâm Nhan tối nay sẽ bay về Hongkong, cũng sắp năm mới rồi, chuyện của công ty quảng cáo rất bận, bọn em tranh thủ mau chóng xử lý xong chuyện của công ty, như vậy mới có thể an ổn đón năm mới." Bởi vì Thường Hải Tâm có mặt ở đây cho nên có những lời không thể nói rõ ràng, thật ra Hồ Nhân Như và Hà Hâm Nhan đã thương lượng xong, tết âm lịch năm nay tất cả đều cùng Trương Dương đón năm mới ở Xuân Dương, một đống chuyện mà công ty quảng cáo Nụ Cười để lại cần phải xử lý thật nhanh, phải hoàn thành chế tác nghiệp vụ quảng cáo mà Nụ Cười còn nợ, sau đó còn phải về tổng bộ công ty để tổng kết cuối năm, chỉ dựa vào một mình Hải Lan thì không đủ.
Trương đại quan nhân nhìn ba vị tiểu mỹ nhân như hoa như ngọc, thầm nghĩ lúc nào mới có thể đẩy tất cả lên giường nhỉ, đó sẽ là một tình cảnh lãng mạn biết bao.
Trương Dương nhìn ra vẻ quyến luyến trong mắt Hà Hâm Nhan, dùng truyền âm nhập mật nói với cô ta: "Cô bé, về sớm một chút đi, lần này đi quá gấp gáp, hai chúng ta không kịp làm cái đó được lần nào."
Mặt Hà Hâm Nhan nhất thời đỏ lên, cô ta sợ bị Hồ Nhân Như và Thường Hải Tâm nhìn ra, đứng dậy vội vàng rời đi.