Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Dương nói: "Không cần long trọng vậy đâu, tôi tới đây chỉ là muốn hỏi chút chuyện, lập tức còn phải phải ra ngoài ăn cơm."

Thường Tụng mỉm cười nói: "Còn cho rằng cậu buổi tối có thể ở đây cùng tôi uống vài chén."

Trương Dương nói: "Công vụ bận rộn, thân bất do kỷ mà!" Những lời này nói đầy hơi hướm nhà quan.

Thường Tụng phá lên cười, thằng ôn này nào câu nào câu nấy đều khôi hài.

Trương đại quan nhân giống như có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Bí thư Thường, ông đừng cười tôi như vậy, ông là bí thư thị ủy, tôi là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, ông có đại sự, tôi có tiểu sự, nhưng đó cũng là công vụ, ông chê cười tôi thì quá mất tự tôn đó."

Thường Tụng nói: "Cậu quá nhạy cảm mới đúng, lỗ tai nào của cậu nghe thấy tôi đang chê cười cậu."

Trương Dương cũng chỉ là cố ý nói như vậy mà thôi, mỉm cười nói: "Bí thư Thường, ngài mắt sáng như đuốc, mục đích tôi hôm nay tới đây chắc ngài đã rõ!" Thường Tụng cười thầm, ngoài miệng lại cố ý nói: "Cậu không nói thì sao tôi biết."

Trương Dương nói: "Còn không phải là vì chuyện cảng Nước Sâu ư, thị trưởng Cung hôm nay không phải đã nói hết với ông rồi sao?"

Thường Tụng gật đầu: "Nói rồi!"

Trương Dương nói: "Ngài tính thế nào?"

Thường Tụng nói: "Cái gì tính thế nào?"

Trương Dương nói: "Hợp tác khai phá cảng Nước Sâu đó!" Hắn phát hiện Thường Tụng từ sau khi đảm nhiệm chức bí thư thị ủy thành phố Lam Sơn, cũng bắt đầu học được chơi Thái Cực, thật ra không phải Thường Tụng muốn chơi Thái Cực, mà là chuyện này khiến cho Thường Tụng cũng có chút bất đắc dĩ.

Thường Tụng nói: "Chuyện này á!" Y nói xong liền lắc đầu.

Trương Dương nói: "Ngài lắc đầu là có ý gì?"

Thường Tụng nói: "Trương Dương, tôi hỏi cậu, Cung Kì Vĩ đến Lam Sơn chúng tôi nói chuyện hợp tác khai phá cảng Nước Sâu rốt cuộc là ý của chính hắn, hay là ý kiến chung của tất cả lãnh đạo thành phố Nam Tích các cậu?"

Trương Dương vừa nghĩ cái là biết Thường Tụng có tám chín phần mười đã tìm Từ Quang Nhiên để tìm hiểu tình huống, hơn nữa Từ Quang Nhiên rất có khả năng ở sau lưng chọc phá, nghĩ đến đây Trương Dương không khỏi có chút căm tức, Từ Quang Nhiên này giỏi thật, một vị bí thư thị ủy, sao lòng dạ nhỏ nhen như vậy, không những không ủng hộ công tác của thủ hạ, ngược lại còn nghĩ hết mọi biện pháp để chế tạo khó khăn.

Thường Tụng nhìn thấy Trương Dương nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng câu hỏi của mình khiến hắn nghẹn lời, thở dài nói: "Trương Dương à, có một số việc không đơn giản như các cậu nhĩ đâu, làm công tác không thể chỉ dựa vào nhiệt tình là đủ."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung đến Lam Sơn bàn chuyện cùng nhau khai phá cảng Nước Sâu không phải chỉ ý kiến của y, mà cũng là ý tứ của bí thư tỉnh ủy Kiều."

Thường Tụng ngây ra, đáp án này của Trương Dương nằm ngoài ý liệu của y, y nhưng nói khẽ: "Thật ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Cảng Nước Sâu Nam Tích gặp phải vấn đề tài chính rất nghiêm trọng, bởi vì trước khi trù hoạch xây dựng cảng Nước Sâu, chủ yếu dựa vào đầu nhập của đầu tư bên ngoài, cho nên từ ngay lúc đầu đã chôn xuống ẩn hoạn. Hai nhà đầu tư lớn của Cảng Nước Sâu là tập đoàn Tinh Nguyệt và Hà Trường An cơ hồ đồng thời tạm dừng kế hoạch đầu tư, tài chính phía Nam Tích gặp sự khiêu chiến chưa từng có, có thể nói hiện tại bọn họ đã đặt đại bộ phận tài chính vào cảng Nước Sâu." Trương đại quan nhân nói tới chuyện này là thực sự cầu thị. Trong đó cũng bao hàm oán niệm nhất định, bởi vì chuyện cảng Nước Sâu cũng ảnh hưởng đến đầu tư phía thể dục thể thao thành phố Nam Tích, khiến cho vị chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao là hắn hiện tại giống như một tên ăn mày, chỉ có thể cân nhắc thò tay ra bên ngoài hoá duyên.

Thường Tụng cũng đã nghe nói tài chính Nam Tích gặp khó khăn, nhưng nhiệm vụ hàng đầu của y là làm tốt công tác ở Lam Sơn, chuyện của Nam Tích không thuộc trong phạm vi quản hạt của y, mà cũng không tới lượt y quản, y mỉm cười nói: "Tôi nghe bí thư Từ nói hiện tại nhà đầu tư đã chuẩn bị đầu tư trở lại."

Trương Dương nói: "Phùng má giả làm người mập thôi, tập đoàn Tinh Nguyệt là đáp ứng đầu tư trở lại, nhưng bọn họ lại đưa ra một điều kiện, bắt thị lý nhượng lại khu đất sân thể dục của Ủy ban thể dục thể thao cho bọn họ, định giá năm trăm ngàn, nhưng hiện tại không trả tiền mà để về sau khấu trừ từ lợi ích mà bọn họ có được ở cảng Nước Sâu."

Thường Tụng ngạc nhiên nói: "Thế chẳng phải là chẳng trả xu nào ư?"

"Chẳng lẽ không phải, bí thư Thường, nếu đổi lại là ông, ông có thể đáp ứng hay không? Đám đầu tư này căn bản chính là được đằng chân lâng đằng đầu, bọn họ nhìn ra tài chính của cảng Nước Sâu gặp khó khăn, thị lý lại nóng lòng muốn xây cho xong cảng Nước Sâu, cho nên mới nhân cơ hội đòi thêm lợi ích, đề xuất điều kiện, đây căn bản chính là không giữ chữ tín, cũng là khiêu chiến tôn nghiêm của chính phủ."

Thường Tụng nói: "Bí thư Từ đáp ứng ư?"

Trương Dương nói: "Y nóng lòng muốn giải quyết vấn đề tài chính của cảng Nước Sâu, đã đáp ứng rồi, nhưng khu đất nhượng lại là thuộc Ủy ban thể dục thể thao của tôi, tôi không thể đáp ứng, tôi và thị trưởng Cung âm thầm hợp kế, hai người chúng tôi tới tỉnh lý cáo trạng.” Thường Tụng không phải người ngoài, cho nên Trương Dương đã nói lại tình hình thực tế cho y hay. Thường Tụng không khỏi mỉm cười, không nhìn ra chuyện của Nam Tích thật đúng là rắc rối phức tạp, Trương Dương tới chỗ Từ Quang Nhiên thật sự có thể khiến y đau đầu.

Trương Dương nói: "Chúng tôi sở dĩ tới tỉnh lý cũng là vì dưới tình huống không có biện pháp nào khác, nhưng bí thư Kiều cho rằng chuyện của Nam Tích thì nên do Nam Tích chúng tôi tự mình giải quyết, cũng không muốn can thiệp nhiều làm gì, thị trưởng Cung là người rất có ý tưởng, trên thái độ đối đãi với nhà đầu tư, quan điểm của y và tôi đều nhất trí, cho rằng vấn đề trên nguyên tắc không thể nhượng bộ, thị trưởng Cung đề xuất có thể liên thủ với Lam Sơn cùng khai phá cảng Nước Sâu, cùng nhau đầu tư cùng nhau thu lợi."

Thường Tụng nói: "Chuyện này không hề được đến bí thư Từ đồng ý mà."

Trương Dương khinh thường nói: "Y đương nhiên sẽ không đồng ý rồi, bởi vì hắn y sợ hợp tác sẽ làm mỏng đi chính tích của mình."

Thường Tụng nghiêm mặt lại: "Trương Dương, không thể nói về lãnh đạo của cậu như vậy được, có thể là y có suy nghĩ của riêng mình."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung sau khi từ tỉnh lý trở về, đề xuất liên hợp với Lam Sơn cùng khai phá với y, ông có biết lúc đó y làm gì không? Lập tức thôi không cho thị trưởng Cung phân quản công tác thể dục thể thao nữa, nhưng không biết chuyện này vì sao lại truyền tới tỉnh lý, bí thư Kiều ra mặt can thiệp, y lúc này mới không cam tâm tình nguyện giao cảng Nước Sâu cho thị trưởng Cung phụ trách."

Thường Tụng hiểu rồi, chẳng trách Trương Dương lại nói chuyện này là ý tứ của bí thư Kiều, từ tình huống nắm được hiện tại cho thấy, Cung Kì Vĩ tiếp nhận quyền chỉ huy của cảng Nước Sâu khẳng định không phải là mong muốn của Từ Quang Nhiên, quan hệ cá nhân của Thường Tụng và Từ Quang Nhiên tuy rằng không tồi không tồi nhưng đối với thủ đoạn chính trị của Từ Quang Nhiên thì không hiểu lắm, từ những gì đã nắm được, đề nghị của Cung Kì Vĩ là chú ý đến lợi ích của Nam Tích và đại cục Bình Hải hơn.

Công trình lớn như Cảng Nước Sâu có tiền cảnh kinh tế tốt đẹp và hồi báo trọng hậu, lợi ích chính trị mà nó mang đến cũng không thể bỏ qua, có câu Trương Dương nói rất đúng, Từ Quang Nhiên sợ hợp tác sẽ làm mỏng đi chính tích của y, quan trường Trung Quốc trước giờ chính là như vậy.

Thường Tụng nói: "Chuyện này rất phức tạp, nếu xử lý không thỏa đáng có thể sẽ tổn hại đến quan hệ tốt đẹp giữa hai thành thị chúng ta."

Trương Dương nói: "Bí thư Thường, cá nhân ngài có hy vọng hợp tác xây dựng cảng Nước Sâu với Nam Tích không?"

Thường Tụng mỉm cười nói: "Tôi coi như nhìn ra rồi, thằng ôn cậu chính là muốn bức tôi tỏ thái độ." Y gật đầu nói: "Nếu phía bí thư Từ thật sự cần Lam Sơn chúng tôi giúp, thân là thành thị anh em, chúng tôi sẽ tận hết mọi khả năng để giúp Nam Tích." Lập tức lại chuyện đề tài: "Có điều hiện tại xem ra, Nam Tích chắc có có năng lực tự mình xử lý tốt chuyện này."

Trương Dương biết Thường Tụng có không ít điều cố kỵ. Hắn nói bóng nói gió: "Bí thư Thường, thật ra, có một số quan điểm của ông có thể câu thông với tỉnh lý đấy, dù sao cảng Nước Sâu không chỉ thuộc Nam Tích, cũng thuộc Bình Hải mà."

Thường Tụng lập tức hiểu ra, Trương Dương là muốn bảo y giúp thổi gió tới tỉnh lý, để lãnh đạo tỉnh biết rằng phía Lam Sơn nguyện ý hợp tác khai phá, nhưng Nam Tích không đồng ý, thế này không phải chẳng khác nào đẩy Từ Quang Nhiên vào trong khốn cảnh ư? Thường Tụng làm người trước giờ luôn quang minh lỗi lạc, loại thủ đoạn đâm sau lưng người ta này y không làm được, vả lại, quan hệ của y và Từ Quang Nhiên cũng không cho phép y làm như vậy.

...

Trương Dương không thể từ miệng của Thường Tụng có được câu trả lời khẳng định, ít nhiều cũng có chút thất vọng, tối hôm đó hắn và Thường Hải Tâm, Tần Thanh cùng nhau tới Thủy thượng Nhân Gia ở hồ Thúy Vân ăn cơm.

Cơm tối là lão bản Tưởng Kì Vĩ của Phi Tiệp làm chủ, Trương Dương hẹn Cung Kì Vĩ, nhưng Cung Kì Vĩ buổi chiều bởi vì phía cảng Nước Sâu có việc phải xử lý cho nên vội vã trở về trước rồi. Người tham dự tiệc tối tối hôm đó còn có Thường Hải Long và vị hôn thê Tiết Yến, hai người đã đính hôn, có điều vẫn chưa định ngày cưới. Ông chủ của Thủy Thượng Nhân Gia Bành Quân Tường nghe nói Trương Dương tới, nửa đường cũng chạy tới, gã vừa vào cửa đã nói: "Bữa ăn ngày hôm nay để tôi làm chủ."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK