Trương Dương nói: "Các anh không tin ư, cứ ăn đi rồi nói!"
Có điều Thôi Chí Cảnh vẫn không chút do dự cầm một viên thuốc lên nuốt xuống
Quyền Chính Thái cầm viên thuốc rồi lại nói: "Nếu anh xảy ra chuyện thì sao?"
Trương Dương nói: "Vậy thì xin lỗi, mọi người là hợp tác. Không thể sinh cùng ngày thì cũng phải chết cùng ngày, tôi nếu xảy ra chuyện thì các anh cũng xong!"
Quyền Chính Thái cười khổ: "Xem ra chúng tôi không thể không tỏ thành ý rồi." Hắn cũng nuốt viên thuốc đó, liếm liếm môi nói: "Ngọt đấy, có mùi của chu cổ lực."
Trương Dương nói: "Anh nếu thích thì lát nữa tôi cho anh thêm hai viên."
Quyền Chính Thái vội vàng lắc đầu.
Xác định hai người bọn họ đều đã nuốt viên thuốc, Trương đại quan nhân lại nói: "Hiện tại nhìn lòng bàn tay của các anh có phải có điểm đen nhỏ hay không?"
Hai người cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy lòng bàn tay xuất hiện một điểm đen. Trương Dương nói: "Theo thời gian trôi qua, điểm đen sẽ biến thành sợ đen, sợi đen sẽ thuận theo cánh tay của các anh mà lan ra, chờ khi sợi đen lan tới tìm thì các anh sẽ đi đời nhà ma, đương nhiên các anh cũng đừng lo, chỉ cần mọi người hợp tác vui vẻ, sau khi cứu ra Kim tướng quân thì tôi sẽ đưa giải dược cho các anh, trong bảy ngày các anh cũng sẽ không có tình trạng dị thường gì cả."
Hai người lúc này mới lúc này mới triệt để tin rằng mình đã nuốt vào độc dược, trong lòng bất giác có chút sờ sợ, nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu không như vậy thì Trương Dương cũng sẽ không đồng ý để Kim Mẫn Nhi Kim Mẫn Nhi hiện thân gặp bọn họ.
Thôi Chí Cảnh vẫn rất khách khí với Kim Mẫn Nhi, kế hoạch của hắn chính là giả bộ bắt được Kim Mẫn Nhi, sau đó thì liên hệ với phía Thôi Hiền Châu, giao Kim Mẫn Nhi cho Thôi Hiền Châu, để có thể tìm được nơi hạ lạc của Kim Thừa Hoán. Về phần Trương Dương, vốn không phải trọng điểm trong kế hoạch, bọn họ cũng cho rằng không cần hai người phải đều đi mạo hiểm. Nhưng Trương đại quan nhân tuyệt đối không không chịu để Kim Mẫn Nhi đi một mình, Trương Dương nói: "Tôi đi cùng cô ta."
Quyền Chính Thái nói: "Trương tiên sinh, tôi cho rằng chuyện này vạn vạn lần không thể, Kim tiểu thư có giá trị lợi dụng đối với phía Thôi Hiền Châu, chắc chắn bọn họ sẽ không dám xuống tay với cô ta, nhưng anh nếu giả bộ bị bắt, chỉ sợ bọn họ sẽ một phát súng lấy mạng anh ngay."
Trương đại quan nhân kiên trì nói: "Tôi không thể để Mẫn nhi một mình đi mạo hiểm, nếu các anh để cô ta đi một mình thì như vậy giao dịch này sẽ hủy bỏ."
" Nhưng."
Kim Mẫn Nhi cầm tay Trương Dương nói: "Trương Dương, em không muốn anh mạo hiểm vì em nữa, chuyện này cứ để làm làm một mình."
Trương Dương lắc đầu nói: "Nữ nhân Thôi Hiền Châu đó là người điên, cô ta trước đó đã đối đãi với em thế nào thì anh cũng thấy rồi, tôi không thể để em đi một mình."
Quyền Chính Thái nhìn nhìn Thôi Chí Cảnh, hiển nhiên đang trưng cầu ý kiến của hắn, Thôi Chí Cảnh nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn gật đầu: "Tôi bội phục đảm sắc của Trương tiên sinh, thế này đi, tôi sẽ tự mình giao Kim tiểu thư cho bọn họ, làm bộ hợp tác với bọn họ."
Quyền Chính Thái cả kinh nói: "Không thể, như vậy rất nguy hiểm."
Thôi Chí Cảnh lạnh lùng cười nói: "Kim tiểu thư và Trương tiên sinh còn không sợ, tôi có gì phải sợ? Vả lại, nếu tôi không tự mình đi tới gặp mặt bọn họ thì làm sao có thể thể hiện được thành ý của tôi." Hắn vỗ vỗ vai Quyền Chính Thái rồi nói: "Anh chỉ cần nhớ kỹ một chuyện, sau khi tôi tìm được Kim tướng quân thì lập tức phát động hành động giải cứu, lợi dụng lực lượng của tất cả nhân viên của KBR chúng ta, cho dù phải hy sinh nhiều cũng không tiếc."
Quyền Chính Thái gật đầu thật mạnh.
Cửa sắt chậm rãi mở ra, ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên mặt Kim Thừa Hoán, nhìn ra được mặt hắn có chút bầm dập, tóc tai bù xù. Kim Thừa Hoán nheo mắt lại, ý đồ phân biệt người tới là ai, nhưng ánh sáng quá gắt lại khiến hắn không thể thấy rõ..
Một giọng nói trầm thấp vang lên: "Anh có khỏe không?"
Kim Thừa Hoán gật đầu: "Quả nhiên là anh, Xa Minh Hạo, uổng cho tôi nhiều năm vẫn đối đãi với anh như thân nhân, anh không ngờ lại đối đãi với tôi như vậy."
Nam nhân tên là Xa Minh Hạo bước ra khỏi bóng tối, xuất hiện trước mặt Kim Thừa Hoán, trên khuôn mặt anh tuấn mang theo nụ cười thản nhiên, nụ cười như vậy đối với đa số nữ tính đều là lực sát thương lực sát thương, Xa Minh Hạo nói: "Anh cho rằng một người sẽ cam tâm tình nguyện đem nữ nhân của mình hiến cho người khác?"
Kim Thừa Hoán nhìn Xa Minh Hạo: "Là tôi giúp báo thù giết cha, là tôi giúp gia tộc của anh đòi lại nợ máu."
Xa Minh Hạo nói: "Nhưng anh đã chiếm nữ nhân của tôi."
Kim Thừa Hoán tức giận nói: "Lúc trước tôi là thông qua anh để biết cô ta."
Xa Minh Hạo nói: "Nếu không là vì cô ta, anh sao lại giúp tên nghèo túng như tôi, anh báo thù giúp tôi, tôi rất cảm kích anh, nhưng cảm kích thì cảm kích, cừu hận là cừu hận, tôi sẽ không bởi vì anh giúp tôi báo thù mà quên anh đã chiếm lấy nữ nhân của tôi."
Kim Thừa Hoán nói: "Thù giết cha, hận đoạt thê, vốn trên người anh chỉ có thù giết cha, nhưng để báo thù, anh lại không thể không nhịn mối hận đoạt thê, Xa Minh Hạo, tôi cũng không biết anh yêu cô ta như vậy, một nữ nhân mà thôi, nếu lúc trước anh nói cho tôi biết rõ ràng thì tôi sẽ trả lại cô ta cho anh."
Xa Minh Hạo lắc đầu, hắn bỗng nhiên xông lên phía trước, hung hăng tát cho Kim Thừa Hoán một cái, Kim Thừa Hoán miệng chảy máu, nhưng trong ánh mắt của hắn vẫn tràn ngập vẻ bất khuất và lãnh ngạo, nhìn Xa Minh Hạo, giống như nhìn một con chó dại đáng thương.
Xa Minh Hạo nói: "Tôi yêu cô ta như vậy, anh lại chỉ coi cô ta là đồ chơi." Môi hắn run run, cảm giác phẫn nộ tràn ngập nội tâm.
Kim Thừa Hoán lạnh lùng nói: "Nhớ kỹ cái tát này của anh, về sau tôi sẽ trả lại gấp bội."
Xa Minh Hạo cười lạnh nói: "Về sau ư? Anh cho rằng mình còn có thể có về sau ư? Một tên phản quốc, một kẻ mưu đồ bí mật mưu đồ bí mật lật đổ tổng thống, kết cục của anh sẽ rất bi thảm, anh có biết hay không, đại ca anh đã chết rồi?"
Trong đôi mắt của Kim Thừa Hoán phủ lên một tầng bi ai khó hiểu.
Xa Minh Hạo cười gằn nói: "Con gái của anh, ha ha, con gái được anh coi là hòn ngọc quý trên tay đó, anh có biết cô ta đói khát cơ nào, cần bao nhiêu nam nhân để thỏa mãn dục vọng của cô ta không?"
Trong mắt của Kim Thừa Hoán đầy tia máu, hắn cắn chặt môi, lặng lẽ nhấm nháp tư vị của máu tươi, dùng sự đau đớn để triệt tiêu đau khổ trong lòng.
Xa Minh Hạo nói: "Vì sao không nói gì? Vì sao không nói g? Anh có phải đang rất thống khổ hay không, rất khó chịu đúng không? Vì sao không nói? Đừng cố nữa, thật ra khóc sẽ dễ chịu hơn một chút."
Kim Thừa Hoán nói khẽ: "Vì sao không giết tôi?"
Xa Minh Hạo nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì tôi muốn tra tấn anh, tôi muốn anh sống thật đau khổ."
Kim Thừa Hoán nói: "Anh không dám giết tôi, cho dù là tổng thống hắn cũng không dám động thủ với tôi, sau lưng của anh người, trước khi bọn họ không thể xác định có thể khống chế được quân giới, vẫn không dám lấy đi tính mạng của tôi."
Trong ánh mắt của Xa Minh Hạo như tóe lửa, Kim Thừa Hoán hiển nhiên đã nói trúng rồi.
Kim Thừa Hoán nói: "Nếu tôi đồng ý giao ra quân quyền, nhưng điều kiện của tôi là muốn bọn họ xử lý anh, anh cho rằng bọn họ có đáp ứng không?"
Phần cơ mặt của Xa Minh Hạo rõ ràng đang run rẩy.
Kim Thừa Hoán cười ha ha, nói: "Tuy rằng tôi là tù nhân, nhưng anh càng đáng thương hơn, chỉ là một con chó, trước đây như vậy, hiện tại cũng vậy, mà sau này thì vẫn vậy, Xa Minh Hạo, anh nhớ kỹ cho tôi ở trước khi chủ nhân của anh bàn điều kiện với tôi, anh tốt nhất hãy khách khí với tôi một số, về phần những gì anh đã làm với người nhà của tôi, tôi sẽ trả lại gấp bội."
Xa Minh Hạo nhấc chân lên hung hăng đá vào bụng Kim Thừa Hoán, hắn điên cuồng đánh Kim Thừa Hoán, cho tới lúc có binh lính tới ghé vào tai hắn thấp giọng nói gì đó hắn mới thôi tiếp tục dánh Kim Thừa Hoán.
Thôi Hiền Châu ngồi trong phòng khách của phủ tướng quân, nghe thấy tiếng ô tô, cô ta lập tức đứng dậy ra trước cửa nghênh đón.
Xa Minh Hạo bước nhanh vào trong phòng khách.
Hai người vừa thấy mặt đã lao vào nhau, Xa Minh Hạo hôn Thôi Hiền Châu, hôn rất cuồng nhiệt, cơ hồ muốn khiến Thôi Hiền Châu ngạt thở, Thôi Hiền Châu khó khăn lắm mới giãy ra được, cô ta cảm nhận được sâu sắc tình tự của Xa Minh Hạo hôm nay có chút khác thường, quan tâm nói: "Làm sao vậy?"
Xa Minh Hạo không trả lời câu hỏi của cô ta, tới sô pha rồi lặng lẽ ngồi xuống.
Thôi Hiền Châu tới bên cạnh bên cạnh, ôm vai hắn rồi ôn nhu nói ôn nhu nói: "Minh Hạo, xảy ra chuyện gì vậy? ANh.. có phải đã đi gặp hắn rồi không?"
Xa Minh Hạo gật đầu, nói khẽ: "Cái miệng của hắn rất cứng, thủy chung không chịu khuất phục."
Thôi Hiền Châu nói: "Hắn vẫn luôn như vậy, rất khó khiến hắn khuất phục."
Ánh mắt của Xa Minh Hạo đột nhiên biến đổi: "Em hiểu hắn lắm ư?"
Thôi Hiền Châu nói: "Không, anh hiểu lầm rồi, nhiều năm như vậy, trong lòng em chỉ có anh, hắn chưa bao giờ coi trọng em, chỉ coi em là đồ chơi, em ở Kim gia đã phải chịu bao khuất nhục."
Xa Minh Hạo giơ tay lên, mặt không chút thay đổi nói: "Anh không muốn nghe em nhắc tới chuyện của Kim gia, nói đi, em tìm anh gấp như vậy là để làm gì?"
Thôi Hiền Châu nói: "Thôi Chí Cảnh đã bắt được Kim Mẫn Nhi."