Kiều Mộng Viện cười nói: "Ông nội, con không có đại sự gì, hơn nữa thân thể con hiện tại không biết tốt bao nhiêu, thành phố Tân Hải tuy rằng không lớn, nhưng không khí tốt hơn nhiều so với kinh thành, hiện tại con mỗi buổi sáng đều kiên trì luyện tập, chạy bộ năm km vô luận trời mưa cũng không gián đoạn."
Kiều lão nói: "Biết rèn luyện là tốt rồi."
Kiều Mộng Viện nói: "Ông nội, ông đừng lo lắng, Trương Dương đều nói con không sao, ông nhanh chóng đi nghỉ ngơi đi, hôm nay đi đường xa như vậy, đi ngủ sớm một chút, ngày mai con còn muốn cùng ông đi dạo xung quanh."
Kiều lão liên tục gật đầu, hướng Trương Dương nói: "Trương Dương, cậu nhất định phải giúp Mộng Viện trị khỏi chân."
Trương Dương cười nói: "Ngài yên tâm đi!"
Kiều lão đi rồi, đôi mắt đẹp của Kiều Mộng Viện nhìn trên mặt của Trương Dương, nhẹ giọng nói: "Anh cũng trở lại nghỉ ngơi đi."
Trương Dương cười nói: "Không có việc gì, tôi đêm nay sẽ ở kế bên, nhấc chân đi ra."
Kiều Mộng Viện mân mê môi anh đào nói: "Tôi vừa mới nhìn thấy Trình Diễm Đông, anh có phải là an bài hắn đến đây phụ trách công tác cảnh giới?"
Trương Dương gật đầu nói: "Để phòng ngừa lỡ như, gần đây xảy ra không ít chuyện."
Kiều Mộng Viện thở dài, cảm giác chân ấm áp, là do Trương Dương lại đem chân của cô ấy nắm trong tay, Kiều Mộng Viện đỏ mặt nói: "Làm gì? Không phải nói không có việc gì sao?"
Trương Dương nói: "Sáng mai cô còn muốn đi cùng lão gia tử, tôi phải trị khỏi cho chân của cô."
Kiều Mộng Viện nói: "Đã không còn đau."
Trương Dương nói: "Nên xoa bóp cho tốt." Chân ngọc của Kiều Mộng Viện ngày thường đã cực đẹp, đủ trong suốt, giống một cánh hoa, da thịt mềm mại giống trẻ con, nắm trong tay, cảm giác được một loại tư vị mềm mại đến tận xương cốt.
Ngón tay của Trương Dương nhẹ nhàng vuốt ve tại mắt cá chân cô ấy. Kiều Mộng Viện cảm thấy có chút ngứa. Vô thức đem chân rút về.
Trương Dương nói: "Kỳ quái, sao chân của cô một chút cũng không thối vậy?"
Kiều Mộng Viện nói: "Chân của anh mới thối đấy."
Trương Dương nở nụ cười ha ha một tiếng, ánh mắt nóng rực nhìn thẳng Kiều Mộng Viện. Kiều Mộng Viện nhìn mà xấu hổ cúi đầu xuống, lông mi hơi run rẩy, Trương Dương nói: "Mộng viện. Thoải mái không?"
Kiều Mộng Viện cúi đầu ừ một tiếng, nhưng lập tức lại lắc đầu.
Trương Dương nói: "Nếu cô thích, tôi có thể xoa bóp giúp cô như vậy cả đời."
Kiều Mộng Viện không nhịn được nở nụ cười, cô ấy rút chân về: "Anh nguyện ý, tôi còn không muốn." Cô ấy thử giật mắt cá chân, cảm giác đã hoàn toàn được rồi. Vì vậy cẩn thận đứng lên, thử đi vài bước.
Trương Dương nói: "Thế nào?"
Kiều Mộng Viện gật đầu nói: "Y thuật của anh tốt hơn so với nhân phẩm rất nhiều."
Trương đại quan nhân nói: "Cô thật là không lương tâm, tôi giúp cô trị thương, ngay cả một câu hữu ích cũng không nói."
Kiều Mộng Viện cười cười. Nhẹ giọng nói: "Đi rửa tay đi, tôi pha cà phê cho anh uống."
Trương Dương nói: "Không cần rửa tay, từ giờ trở đi. Tôi một tháng không rửa tay. Buổi tối mang theo mùi vị trên chân của cô ngủ."
Kiều Mộng Viện nói: "Kinh quá!" Cô ấy đứng dậy đi vào phòng bếp, không bao lâu sau thì bưng hai cà phê hương thơm mê người đi tới, Trương Dương tiếp nhận một ly. Nhấp một ngụm nói: "Mộng Viện, cái này buổi tối uống ít thôi, dễ hưng phấn."
Kiều Mộng Viện nói: "Không có việc gì, tôi gần đây ngủ rất tốt."
Trương Dương nói: "Có nằm mơ không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Ai không nằm mơ!"
"Có mơ tới tôi không?"
Kiều Mộng Viện lắc đầu: "Thật đúng là không có, anh nói anh có chỗ nào đáng để tôi mơ tới?"
Trương đại quan nhân cười nói: "Không chễ giễu tôi hai câu thì cô khó chịu có phải không?"
Kiều Mộng Viện nói: "Vì sao không nói trước cho tôi biết, chuyện ông nội muốn tới Tân Hải?"
Trương Dương nói: " Ý của Kiều lão, tôi đương nhiên muốn tôn trọng ý kiến của lão nhân gia."
Kiều Mộng Viện nói: "Anh gạt tôi không chỉ chuyện này! Kiều gia gần đây xảy ra chuyện, anh cũng chưa nói." Nói ra chuyện này, nụ cười trên mặt của Kiều Mộng Viện nhất thời biến mất.
Trương Dương nói: "Loại chuyện đồn đãi nhảm nhí này, quản nó làm cái gì?"
Kiều Mộng Viện nói: "Nếu như chỉ là lời đồn, ông nội không sẽ tự mình đến Tân Hải một chuyến."
Trương Dương nói: "Tôi không rõ ràng."
Kiều Mộng Viện nhìn hắn thật sâu một cái nói: "Anh vì sao không rõ ràng? Giả bộ hồ đồ mới đúng."
Trương Dương nói: "Mộng Viện, tôi cuối cùng cảm thấy, người và người lúc đầu có thể hiểu nhau quen biết cũng là một loại duyên phận, vô luận cô thừa nhận hay phủ nhận, duyên phận giữa chúng ta đều là dứt bỏ không được."
Kiều Mộng Viện thở dài nói: "Anh không cần khai đạo tôi, cũng không cần lo lắng cho tôi, ông nội lần này đi tới Tân Hải, tôi thấy được lão nhân gia, chuyện gì trong lòng đều rõ ràng, anh yên tâm đi, tôi đã không là đứa nhỏ, bất luận chuyện gì tôi đều có thể chịu được, cái tôi cần làm, cũng là làm tốt công tác của mình, hiếu kính người nhà của mình."
Trương Dương nói: "Nghe cô nói như vậy tôi an tâm."
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, anh nói chuyện càng ngày càng có mùi vị lãnh đạo."
Trương Dương cười nói: " Hai người chúng ta ai làm lãnh đạo đều không sao cả."
Kiều Mộng Viện nói: "Anh là bí thư thị ủy, tôi chỉ là một phó chủ nhiệm nho nhỏ của phòng chiêu thương, ở trong mắt tôi anh vĩnh viễn đều cao cao tại thượng."
Vẻ lưu manh của Trương đại quan nhân lại tái phát: "Vậy được, thật ra tôi cũng nguyện ý ở trên cô."
Kiều Mộng Viện đối với Trương Dương có thể nói là lý giải rất thâm hậu, càng là lúc hắn nói lời này, càng không thể tiếp lời, bằng không thằng nhãi này sẽ càng lên mặt, cô ấy chỉ coi như không có nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Tôi nghe nói Thì Duy ở kinh thành gây náo loạn với Từ Kiến Quốc?"
Trương Dương biết Kiều Mộng Viện cố ý chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, cười nói: "Cô ta cũng là cái tính tình kia, cô không cần lo lắng, chuyện tình đã nói xong."
Kiều Mộng Viện nói: "Trương Dương, có nghĩ tới gần đây hình như có người ở nhằm vào Kiều gia hay không?"
Trương đại quan nhân đương nhiên nhìn ra điểm này, bất quá người này giấu quá sâu, hơn nữa Kiều lão hô gió gọi mưa tại chính đàn nhiều năm, khó tránh khỏi sẽ đắc tội một ít người, muốn tìm ra người phía sau nhằm vào Kiều gia, cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trương Dương nói: "Gần đây quả thật có cảm giác sắp có mưa bão, rất nhiều chuyện theo nhau mà đến, thật sự có chút nhìn không thấu."
Kiều Mộng Viện nói: "Nhìn không thấu thì không cần nhìn, thật ra người sống đơn giản một chút không tốt sao? Trên quan trường, ai ai đều mang theo bộ mặt giả khổ cực kinh doanh, nhưng có nghĩ tới hay không, vất vả như vậy là vì cái gì? Trên chính trị thu được đề thăng lại mang đến cái gì? Cho dù anh đạt được đỉnh phong quyền lực như nguyện, nhưng đến cuối cùng bỗng nhiên phát hiện, bên cạnh ngay cả một người chia xẻ người của cũng không có, vậy có cái gì vui sướng đáng nói?"
Trương Dương cảm giác lời nói này của Kiều Mộng Viện tựa như có ám chỉ khác, lẽ nào theo như lời của cô ấy là Kiều Chấn Lương? Dứt bỏ phong ba của gia đình gần đây, Kiều Chấn Lương trên con đường làm quan được cho là đường làm quan rộng mở, ông trải qua ngủ đông trong thời gian ngắn, rốt cục lại nghênh đón mùa xuân trên chính trị, đảm nhiệm bí thư thị ủy Tân Hải. Thế nhưng Kiều Chấn Lương trong gia đình lại biến thành người cô đơn, thê ly tử tán, rất khó nói Kiều Chấn Lương hiện tại có chân chính vui sướng.