Thường Lăng Không nói khẽ: "Anh hoài nghi An Đức Uyên và Lương Kì Hữu bọn họ trước sau đến Bắc Cảng đầu tư có liên hệ tất nhiên nào đó ư?"
Trương Dương nói: "Tôi chỉ là tùy tiện nói như vậy thôi, ngài đừng nghĩ nhiều." Thằng ôn này cũng đủ xấu, cái gì hắn cũng nói hết rồi, hắn lúc này lại khuyên người ta đừng nghĩ nhiều.
Thường Lăng Không nói: "Trương Dương, chuyện của cảng Phước Long nhất thiết phải cực kỳ cẩn thận, cái này quan hệ tới phát triển tương lai của Bắc Cảng chúng ta." Thật ra những lời này hắn không nói Trương Dương cũng biết, bốn chữ cực kỳ cẩn thận này không chỉ là đối với Trương Dương, càng như là nhắc nhở đối với chính hắn, Thường Lăng Không minh bạch, Bắc Cảng hiện tại thoạt nhìn thì gió êm sóng lặng, nhưng chỉ là hiện tượng ngoài mặt, có lẽ không bao lâu nữa, những cơn sóng ngầm này sẽ một lần nữa bắt đầu nổi lên.
Trương Dương nói: "Bí thư Thường, tôi nghe nói gần đây có đoàn chiêu thương Bắc Cảng, ngài tự mình dẫn đội à?"
Thường Lăng Không cười nói: "Chỉ là ý tưởng ban đầu thôi, vẫn chưa chứng thực đâu, thời gian tôi đến Bắc Cảng chưa được bao lâu, rời khỏi Bắc Cảng đi chiêu thương thì không thực tế, cho dù đi cũng thị trưởng Liêu dẫn đội, sao? Anh có hứng thú à? Có hứng thú cho anh một suất."
Trương Dương cười nói: "Chờ chứng thực đã rồi tính."
Thường Lăng Không nói: "Trương Dương, chúng ta tuy rằng là quan hệ lãnh đạo cấp trên cấp dưới, nhưng ở trong mắt tôi vẫn luôn coi anh như tiểu huynh đệ của tôi."
Trương đại quan nhân cợt nhả nói: "Tôi cũng muốn trèo cao đâu, lại sợ ngài coi tôi là a dua nịnh hót."
Thường Lăng Không cười nói: "Xú tiểu tử, con người anh thế nào thì tôi hiểu rõ, đừng có giở trò này với tôi, tôi là nói thật, trên công tác chúng ta là hợp tác tốt, ngoài công tác chúng ta còn là hảo huynh đệ, anh có tâm sự gì, cứ nói với tôi này, tôi cũng không giấu gì anh, tôi vừa tới Bắc Cảng, đối với tình huống bên này vẫn chưa quen thuộc, về sau ở trên công tác còn phải dựa vào anh nhiều hơn."
Trương Dương nói: "Bí thư Thường, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ toàn lực ứng phó."
Thường Lăng Không nói: "Tôi biết, chuyện của đồng chí Kì Vĩ đã mang đến cho anh đả kích rất lớn, tôi đối với cái chết của Kì Vĩ cũng rất đau lòng, trong khoảng thời gian này, tôi không hề gióng trống khua chiêng đi điều tra nguyên nhân cái chết của đồng chí Kì Vĩ, không phải đại biểu tôi đối với chuyện này không coi trọng."
Trương Dương nói: "Bí thư Thường, tôi minh bạch, trước mặt chuyện trọng yếu nhất là duy trì ổn định, khiến Bắc Cảng mau chóng bước ra khỏi cơn sóng nhỏ, thoát khỏi ám ảnh."
Thường Lăng Không vỗ vỗ vai Trương Dương, thằng ôn này tuy rằng luôn lộ ra vẻ bất cần đời, nhưng trong lòng hắn cái gì cũng minh bạch cả.
Vừa ly khai thị ủy Bắc Cảng, Trương Dương liền nhận được điện thoại của Tang Bối Bối, lại là cô ta phát hiện Nghiêm Quốc Chiêu, người trước kia từng trước sau gặp mặt Võ Trực Chính Dã, Chương Bích Quân.
Trương Dương bảo Tang Bối Bối đừng manh động, hẹn cô ta hai mươi phút sau, gặp mặt ở quán cà phê lam sơn.
Tang Bối Bối của có thể nói là thiên biến vạn hóa, lần này khi Trương Dương nhìn thấy cô ta, đã biến thành cô em da rám nắng.
Hai người chọn cá vị trí canh cửa sổ để ngồi, Tang Bối Bối nói: "Tôi nhìn thấy Nghiêm Quốc Chiêu."
Trương Dương nói: "Có gì ngạc nhiên, Bắc Cảng cũng không phải là cấm khu, ai cũng đều có thể đến."
Tang Bối Bối nói: "Anh đoán Nghiêm Quốc Chiêu hôm nay gặp mặt ai?"
Trương Dương lắc đầu.
Tang Bối Bối nói: "Viên Hiếu Thương!"
Trương Dương cũng không khỏi có chút ngạc nhiên, Viên Hiếu Thương là thương nhân, mà Nghiêm Quốc Chiêu từng là đặc công Quốc An, hai người bọn họ sao lại có quan hệ với nhau? Chuyện này nghe ra có chút không tầm thường.
Trương Dương nói: "Cô sao lại biết?"
Tang Bối Bối nói: "Không phải anh bảo tôi giúp theo dõi Viên Hiếu Thương sao? Hắn gần đây không có hành động dị thường gì, nhưng hôm nay tôi lại phát hiện hắn và Nghiêm Quốc Chiêu gặp mặt, Nghiêm Quốc Chiêu đó!"
ấn tượng của Trương Dương đối với Nghiêm Quốc Chiêu giới hạn ở lần trước nhìn thấy hắn trước sau gặp mặt Võ Trực Chính Dã, Chương Bích Quân.
Tang Bối Bối nhìn thấy phản ứng của Trương Dương không mãnh liệt như trong dự đoán, không nhịn được ở dưới bàn đá hắn một cước rồi nói: "Anh nói xem chuyện này có phải có âm mưu hay không?"
Trương Dương nói: "Nghiêm Quốc Chiêu rốt cuộc là đang làm gì?"
Tang Bối Bối nói: "Anh nghĩ đi, hắn xuất hiện ở Bắc Cảng rồi gặp mặt Viên Hiếu Thương, có phải có nghĩa là Viên Hiếu Thương có chuyện giấu anh hay không? Nếu hắn và Chương Bích Quân có liên hệ, có phải rất đáng sợ hay không?"
Trương Dương nói: "Vấn đề là bọn họ liên lạc với nhau làm gì? Tôi nói này nha đầu, nào có nhiều âm mưu như vậy, cô gần đây có phải mắc chứng vọng tưởng hay không." Trương Dương cũng không cho rằng Viên Hiếu Thương và Chương Bích Quân có thể có liên hệ gì.
Tang Bối Bối nói: "Dù sao thì cũng không ổn, Nghiêm Quốc Chiêu tự dưng tới Bắc Cảng làm gì?"
Trương Dương nói: "Có lẽ là vì sinh ý?"
Tang Bối Bối nói: "Tôi thấy không giống!"
Trương Dương nói: "Cô nghĩ thế nào?"
Tang Bối Bối nói: "Tôi muốn anh trực tiếp đi hỏi Viên Hiếu Thương, xem xem hắn nói gì, xem giữa hắn và Nghiêm Quốc Chiêu rốt cuộc là quan hệ gì?"
Trương Dương cười khổ nói: "Tôi phát hiện cô gần đây rất quan tâm tới chuyện của Viên Hiếu Thương a."
Tang Bối Bối nói: "Tôi quan tâm không phải là Viên Hiếu Thương, mà là Nghiêm Quốc Chiêu."
Trương Dương biết, người mà cô ta thực sự quan tâm là Chương Bích Quân, Tang Bối Bối vẫn luôn ở muốn lôi Chương Bích Quân ra trước pháp luật, báo thù anh trai.
Tang Bối Bối nhìn thấy Trương Dương vẫn không tỏ thái độ, không khỏi có chút nóng vội, lại ở dưới bàn đá Trương Dương một cước nói: "Có nghe hay không?"
Trương Dương còn chưa kịp nói thì điện thoại đổ chuông, người gọi điện thoại tới là Kì Sơn, Kì Sơn đã đến Bắc Cảng, lần này đến Bắc Cảng không chỉ có một mình hắn, còn có hòa thượng Tam Bảo và Tuệ Năng pháp sư đi cùng hắn, Kì Sơn nói: "Bí thư Trương, có thời gian tiếp đãi lão bằng hữu một chút không?"
Trương Dương cười nói: "Kì Sơn? đến Lúc nào thế?"
Kì Sơn nói: "Buổi sáng, vừa mới cùng Tuệ Năng pháp sư bọn họ tới Tĩnh Vân tự, ăn bữa cơm chay, cảm giác cái ruột này của tôi vẫn hoài niệm khói lửa nhân gian lắm a."
Trương Dương nói: "Tôi đang ở Bắc Cảng đây."
Kì Sơn nói: "Anh tới khách sạn vương miện đi, lát nữa bảo Viên Hiếu Thương làm chủ."
Trương Dương ừ một tiếng, gác điện thoại rồi nhìn thoáng qua Tang Bối Bối nói: "Quả nhiên nhắc tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, tối nay sẽ gặp mặt Viên Hiếu Thương, chuyện cô nói tôi lát nữa sẽ hỏi hắn."
khi Kì Sơn gọi cú điện thoại này cho Trương Dương đánh, thì đang ở trong văn phòng Viên Hiếu Thương, buông di động, hắn nhìn Viên Hiếu Thương rồi nói: "Vì sao phải báo tháo những sản nghiệp này cho An Đức Uyên, so với như vậy thì chẳng thà tiện nghi cho lão bằng hữu này."
Viên Hiếu Thương thở dài nói: "Chán rồi."
Kì Sơn nói: "danh tiếng của An Đức Uyên ở Đài Loan không được tốt lắm."
Viên Hiếu Thương nói: "Danh tiếng của tôi thì tốt ư? Tôi mặc kệ hắn là ai, quan trọng là hắn nguyện ý tiếp nhận, hơn nữa cho tôi một cái giá tương đối hài lòng."
Kì Sơn nói: "Giá hắn đưa ra không hề cao."
Viên Hiếu Thương nói: "Con người ta không thể quá tham được, đạo lý này cơ hồ mỗi người đều biết, nhưng không mấy người có thể thực sự làm được, hiện tại tôi cuối cùng cũng minh bạch, người ta khi đắc ý thì cũng là lúc nên thu tay, nếu tôi hiểu được đạo lý này sớm một chút, có lẽ..." Viên Hiếu Thương nghĩ tới huynh đệ bọn họ còn có thể hạnh phúc đoàn tụ bên nhau.
Kì Sơn cũng cảm động lây đối với những lời này của Viên Hiếu Thương, hắn nhớ tới em trai mình Kì Phong. Nhưng hắn cũng hiểu được có một số việc không phải anh muốn thu tay thì có thể thu tay, giang hồ là con đường không có lối về, nếu đã lựa chọn con đường này, thì anh liền không thể không tiếp tục đi mãi. Hắn nắm chặt quyền đầu mím môi, ho khan một tiếng nói: "Hiếu Thương, anh thật sự quyết định triệt triệt để để rời khỏi ư?"
Viên Hiếu Thương gật đầu: "Người nhà của tôi đều ở Australia, tôi và Tam ca đã hẹn rồi, chúng tôi cùng nhau đi."
ánh mắt Kì Sơn nửa tin nửa ngờ, lấy hắn khá hiểu Viên Hiếu Thương, Viên Hiếu Thương không phải một người dễ dàng từ bỏ, trong khoảng thời gian ngắn, hắn liên tiếp mất hai thân nhân, Viên Hiếu Thương chẳng lẽ thực sự tiếp nhận hiện thực, không vì đòi lại công đạo cho thân nhân của hắn ư? Có điều Kì Sơn không hề nói ra những hoài nghi này, hắn nói khẽ: "Thực ra đi rồi, thì vĩnh viễn đừng trở về!"
Viên Hiếu Thương nói: "Còn có thể trở về, ít nhất ngày anh và Lâm Tuyết Quyên kết hôn, tôi sẽ trở về uống chén rượu mừng."
Nghe thấy tên của Lâm Tuyết Quyên, vẻ mặt Kì Sơn lập tức lộ ra có chút mất tự nhiên, hắn lắc đầu nói: " giữa Chúng tôi không thể có ngày đó."
Viên Hiếu Thương nói: "Tôi thật sự có chút nhìn không thấu anh, Kì Sơn à, nếu cô ta đã ly hôn, giữa các anh không có bất kỳ chướng ngại gì, các anh vẫn luôn yêu nhau, vẫn luôn thích đối phương, vì sao không kết hôn?"
Kì Sơn hé môi, nói khẽ: "Tôi không thẻ mang tới được hạnh phúc cho cô ta!"
Viên Hiếu Thương nhìn Kì Sơn, trong ánh mắt tràn ngập vẻ bối rối.
Kì Sơn lặp lại: "Tôi không mang tới được hạnh phúc cho cô ta, trước đây tôi không thể, tôi nghĩ là do tiền tài, nhưng khi tôi có đủ tiền rồi, cho rằng mình có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu vật chất của cô ta, thì tôi mới phát hiện, cô ta không phải cần những thứ này, trước đây tôi có lẽ có thể mang tới, nhưng hiện tại, tôi không thể..." trong ánh mắt Kì Sơn tràn ngập vẻ đau khổ và rối rắm.