Con dâu Du Mỹ Liên cười nói: “Không sao đâu ạ, chiếc xe này ngồi êm lắm.”
Triệu Lập Vũ cũng đến, sờ sờ vào chiếc xe nói: “Anh à, Dương Quang 150, anh mới mua à!”
Triệu Lập Quân đắc ý gật đầu nói: “Gần đây việc làm ăn không tồi, vì thế nghĩ một lúc rồi quyết định mua cho chị anh cái xe, về sau đi làm cũng tiện.”
Tiệu Lập Vũ nói: “Phát tài rồi đấy!”
Triệu Lập Quân nói: “Làm sao đọ được với em, lái cả xe hơi cơ mà!”
Triệu Lập Vũ nói: “Em lái là lái xe của người ta, chứ mình làm sao đủ tiền mua.”
Trương Dương cười gọi một tiếng chị dâu.
Du Mỹ Liên chớp chớp mắt nói: “Hai người các anh đừng khích bác nhau nữa, vẫn là em ba của chúng ta giỏi kìa, hai người các anh có gộp vào cũng không bằng cậu ấy đâu!”
Triệu Lập Quân và Triệu Lập Vũ không nói gì, mà chỉ gật đầu lia lịa.
Trương Dương cười nói: “Chị dâu đừng nói vậy, em chỉ là một cán bộ bình thường thôi, ăn cơm bằng đồng lương, làm gì có thu nhập chứ.”
Dụ Mỹ Liên là một người dân thành thị nhỏ bé điển hình, rất thích tự coi mình là thông minh, chớp chớp mắt nói: “Em ba à, đã là người một nhà rồi, mà còn giấu nữa, ai mà không biết em kiếm tiền dễ lắm.”
Trương đại quan suýt nữa thì bị sặc, trong lòng nghĩ thầm, chẳng có gì đáng nói với người đàn bà này cả, ông đây là thanh quan đấy nhé.
Từ Lập Hoa nói: “Được rồi, đừng đứng ở đây nữa, các con làm gì thì làm đi, đợi cơm canh làm xong rồi thì mẹ sẽ gọi các con.”
Du Mỹ Liên nói: “Chúng ta đánh mạt chược đi.”
Trương Dương nói: “Không biết đánh!”
“Thật hay giả thế? Đánh mạt chược mà cũng không biết à?”
Trương Dương cười nói: “Thật sự là không biết!” Hắn nhìn thấy Triệu Thiết Sinh mua thức ăn về rồi, cười nói: “Mọi người đánh với chú Triệu đi, em đi nấu cơm cùng mẹ.”
Từ Lập Hoa cũng muốn nhân cơ hội này để cho Triệu Thiết Sinh và con trai con dâu cải thiện quan hệ, bà nhận lấy thức ăn mà Triệu Thiết Sinh mua, rồi bảo họ đi.
Sau khi mấy người vào phòng đánh mạt chược, Trương Dương cùng với mẹ vào bếp, Từ Lập Hoa cười nói: “Con đừng có không vui, chị dâu con là tính khí như vậy đó, nghĩ gì là nói nấy, mồm miệng chẳng kiêng cữ gì đâu, con đừng có chấp.”
Trương Dương cười nói: “Sao thế được ạ! Thật ra cũng không trách được chị ấy nói vậy, xã hội giờ đây rất nhiều người cho rằng làm quan là sẽ có tiền, từ cổ chí kim thăng quan luôn đi liền với phát tài mà.”
Từ Lập Hoa nói: “Mấy năm gần đây con đã giúp đỡ không ít cho nhà mình, thật là khổ.”
Trương Dương nói: “Mẹ à, sao mẹ càng nói càng thấy xa cách vậy.”
Từ Lập Hoa nói: “Mấy năm gần đây con thay đổi nhiều nhất, trước kia con không thích nói chuyện, không hợp với người nhà này, người mẹ lo lắng nhất là con, không ngờ con lớn rồi thật sự sẽ thay đổi.”
Trương đại quan đương nhiên biết mình đã trải qua sự thay đổi thế nào, nhưng sự việc này hắn sẽ không bao giờ nói ra, thật ra hắn đã quen với nhân vật sau khi trùng sinh, hắn chính là Trương Dương, Trương Dương chính là hắn, đời này sẽ không xảy ra thay đổi gì nữa. Trương Dương nói chân thành: “Mẹ, dù là thay đổi thế nào, con luôn là đứa con trai thân thiết nhất của mẹ.”
Từ Lập Hoa quay ra nhìn con trai, rồi cảm động gật đầu. Bà nghĩ đến đứa con gái đang học ở Đông Giang là Triệu Tĩnh, nhẹ nhàng nói: “Nếu như Triệu Tĩnh về đây thì tốt rồi.”
Trương Dương cười nói: “Gần đây Triệu Tĩnh đang bận việc thực tập, nếu như muốn về cũng phải đợi nghỉ tết mẹ ạ.”
Từ Lập Hoa nói: “Rốt cuộc nó và Đinh Bân thế nào rồi? bình thường gọi điện thoại về nó cũng không nhắc đến việc của hai đứa.”
Trương Dương nói: “Lần trước con đi Đông Giang gặp họ rồi, vẫn tốt, có điều con nghe nói tốt nghiệp đại học là một nấc thang trong tình cảm, hi vọng rằng họ sẽ có thể vượt qua được chuyện đó.”
Từ Lập Hoa lo lắng hỏi con trai: “Nấc thang? Thang gì?”
Trương Dương nói: “Khi tốt nghiệp đại học đều cần phải đối mặt với sự phân phối sau tốt nghiệp, hai người tình cảm tốt đến mấy, nếu như không được phân làm cùng nhau, thì tình cảm sẽ xuất hiện vấn đề, rất nhiều người vì đó mà chia tay, con chưa từng học đại học, khi con học trung cấp cũng chưa từng yêu ai, đều là xem trên tạp chí cả.” Thấy mẹ có phần lo lắng, Trương Dương lại cười an ủi: “Mẹ đừng lo, chỉ cần tình cảm của hai đứa tốt thật sự, thì sự việc phân công công tác con có thể giúp.”
Từ Lập Hoa lại thở dài nói: “Ý của con là rất có khả năng Tiểu Tĩnh không về Giang Thành nữa?”
Trương Dương trong lòng nói chắc chắn như vậy, Đinh Bân không thể nào cùng với Triệu Tĩnh về Giang Thành định cư, nhưng ngoài miệng lại nói: “Tiểu Tĩnh dự định thế nào chúng ta cũng không biết, mẹ à, thật ra chỉ cần Tiểu Tĩnh có thể phát triển tốt, thì ở đâu cũng vậy thôi, dù là ở lại Đông Giang, cũng chẳng xa cách gì.”
Từ Lập Hoa gật đầu, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn, trong số con cái, chỉ có Trương Dương và Triệu Tĩnh là do bà sinh ra, nhưng giờ đây hai đứa đều công tác ở tỉnh ngoài, mỗi lần nghĩ đến việc này, trong lòng bà lại cảm thấy buồn.
Mỗi người trong gia đình đều rất hoan nghênh Trương Dương trở về, tình thân là một phần, còn một nguyên nhân quan trọng nữa, là do trong mắt hai anh em nhà họ Triệu, Trương Dương là quý nhân, cho rằng người em này đã giúp đỡ họ rất nhiều.
Sau khi uống mấy cốc rượu, Triệu Lập Quân bắt đầu cười nói: “Em ba à, nghe nói gần đây em làm việc rất khá ở Nam Tích, công trình thể dục thể thao tỉnh đều do em quyết định, gì ấy nhỉ, có thể cho người anh chút công trình nhỏ để làm không?”
Trương Dương cười nói: “Anh à, chẳng phải anh đang làm vận chuyển sao?”
Triệu Lập Quân nói: “Giờ đây có ai là không muốn phát triển chứ!” Gã nhìn sang bụng vợ rồi nói: “Chị dâu em sắp sinh rồi, anh phải cố gắng kiếm chút tiền sữa bột, nếu không về sau thì còn chẳng đủ tiền mua bỉm cho con.”
Trương Dương chưa nói gì, Triệu Lập Vũ đã cười nói: “Anh cả à, anh đừng ở đây kêu khổ kêu sở nữa, Quang Dương 150 mà đã mua được rồi, mà còn nói là không mua nổi bỉm, ai mà tin chứ?”
Triệu Lập Quân nói: “Em hai, em làm tốt hơn anh, giờ đây lái cả xe hơi, chúng ta là anh em cần phải giúp đỡ lẫn nhau, em tốt anh tốt mọi người cùng tốt, em nói xem có đúng vậy không?”
Triệu Lập Vũ nói: “Câu này của anh cả em tán thành, em bà à, anh cũng có việc nhờ em, anh đã làm đến giám đốc của Kim Khải Việt rồi, nhưng xét cho cùng, nhà hàng ấy cũng là của người ta, anh chỉ là làm cho người ta mà thôi, và cũng chỉ kiếm được số tiền lọt sàng xuống nia. Anh muốn mở một cửa tiệm tự làm, em có nhiều mối quan hệ, giúp anh tham mưu một chút, nếu như có thể lấy được chút tiền từ ngân hàng ra giúp anh thì càng tốt.”
Trương Dương nghe thấy hai anh em nhà này đều làm phiền mình vì những chuyện vặt vãnh, trước mặt mẹ cũng không tiện nói gì, nhưng Từ Lập Hoa thật sự không nghe nổi nữa, bà nhẹ nhàng nói: “Tiểu Quân, Tiểu Vũ, em con vừa mới về đến nhà, chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, để nó ăn một bữa cơm cho tử tế, hơn nữa, nó là cán bộ thể ủy của Nam Tích, có phải là người quản chuyện Giang Thành đâu, các con đừng làm khó em.”
Triệu Lập Quân và Triệu Lập Vũ quay sang nhìn nhau, Triệu Lập Quân nói: “Mẹ à, ai mà không biết giờ đây em ba rất tài năng, ngay cả huyện ủy Xuân Dương chúng ta đều phải nề mặt em ấy, chúng con đều là con trai của mẹ, chúng con sống tốt, thì mẹ cũng hãnh diện đúng không?”
Từ Lập Hoa nói: “Con ba đâu có phải là chủ tịch quốc gia, nó cũng có lãnh đạo, nó cũng cần phải giữ kỉ luật tổ chức chứ.”
Du Mỹ Liên nói: “Nuôi con mới biết lòng cha mẹ, giờ đây con cũng lo cho đứa nhỏ trong bụng rồi, con trai ruột ai mà không yêu chứ?” Tiếng của cô ta làm cho mọi người nghe rất thoải mái, nhưng vừa nghe đã biết rằng đang nói kháy.
Triệu Thiết Sinh cũng không chịu nổi nữa, y vốn đã chẳng thích gì đứa con dâu này rồi, Triệu Thiết Sinh trước kia đối xử không tốt với hai mẹ con Trương Dương, nhưng sau khi Trương Dương phát tài, không tính toán với y, mà lại còn tận tâm chăm sóc gia đình họ Triệu, mặc dù Triệu Thiết Sinh chẳng có mấy văn hóa, nhưng y cũng hiểu được chữ cảm ân, đây cũng là nguyên nhân mấy năm gần đây y ngày càng thân thiết hơn với Từ Lập Hoa, Tiệu Thiết Sinh đặt mạnh cốc rượu lên bàn, hai hàng lông mày xếch lên nói: “Việc của gia đình tôi, cô xía vào làm cái gì?”
Du Mỹ Liên ngớ người, ngay lập tức ý thức được bố chồng đang nói mình, lông mày cô ta cũng xếch lên nói: “Thế thì sao, không coi con là người nhà nữa à? Triệu Lập Quân, em chẳng phải là vợ anh sao?”
Triệu Lập Quân khó xử nói: “Mỹ Liên, em nói ít thôi!”
Du Mỹ Liên nói: “Tôi biết thừa rằng các người chẳng hoan nghênh gì tôi, Triệu Lập Quân, anh mà là anh cả gì chứ, trong gia đình này chẳng ai coi anh là cái thá gì!”
Triệu Lập Quân mặt đỏ au nói: “Cô câm miệng lại!”
Du Mỹ Liên tức giận: “Anh bảo ai câm miệng?”
Triệu Lập Quân mặc dù cũng ngang ngược, nhưng trong lòng lại sợ vợ, thế vậy nhưng trước mặt người nhà không thể quá bạc nhược, gã lớn tiếng nói: “Mẹ kiếp, cô ngậm miệng lại cho tôi, mấy cha con chúng tôi đang nói chuyện, cô xía mũi vào cái quái gì?”
Du Mỹ Liên cũng chẳng phải hạng vừa, cô ta giơ tay, bốp! Tát thẳng vào mặt Triệu Lập Quân một nhát, cái tát này làm cho cả nhà đều ngớ người. Trương Dương tiếp xúc không nhiều với vị chị dâu này, không ngờ người này lại là loại sư tử Hà Đông.
Triệu Lập Quân xấu mặt, giơ tay muốn đánh Du Mỹ Liên, Từ Lập Hoa vội vàng giằng lấy tay gã, lớn tiếng nói: “Tiểu Quân, đừng làm vậy, Tiểu Liên còn đang có thai đấy.”
Câu này đã nhắc nhở cho Du Mỹ Liên, Du Mỹ Liên xông về phía Triệu Lập Quân như một con hổ cái: “Triệu Lập Quân, mẹ kiếp, tôi sống chết với anh.”
Từ Lập Hoa tốt bụng muốn ngăn cô ta lại, nhưng lại bị Du Mỹ Liên đẩy ngã xuống đất.
Trương Dương cách khá xa, vốn dĩ hắn chỉ định tọa sơn xem hổ đấu, dù sao thì chuyện trong nhà cũng khó tránh, việc của anh cả chị dâu cũng không quản nổi, nhưng thấy Du Mỹ Liên đẩy mẹ ngã, Trương Dương tức khí, hắn xông ra như tên bắn, đỡ mẹ dậy, Từ Lập Hoa ngã không nhẹ, mặt mày trắng bệch, cố gắng chịu đau cười nói: “Con ba à, mẹ không sao! Các con đừng trách Tiểu Liên.”
Du Mỹ Liên vẫn không biết thân phận, lớn tiếng nói: “Ai cần bà giả vờ giả vịt? Bà đâu có phải là mẹ ruột của Triệu Lập Quân, bà chỉ yêu con trai ruột của bà thôi, đừng có mà ở đây giả vờ là người tốt…”
Câu còn chưa nói xong, cảnh trước mắt cô ta đã lung lay, chỉ nghe thấy một tiếng bốp lớn, là Trương Dương đã ra tay tát cho cô ta một cái, với tính cách của Trương Dương vốn chẳng chấp nhặt với loại đàn bà này, nhưng Du Mỹ Liên đã đẩy ngã mẹ hắn, rồi nói năng còn không ra gì, Trương Dương chịu chút nhục chẳng sao, nhưng không thể để mẹ bị bắt nạt, cái tát này đương nhiên hắn không dùng hết sức, Du Mỹ Liên đang có bầu, Trương Dương đánh rất nhẹ nhàng, mặc dù rất kêu, nhưng lại không có mấy sức lực, cái tát này làm cho Du Mỹ Liên ngớ người, và cũng làm mọi người đờ ra.
Du Mỹ Liên ôm mặt, nước mắt rơi lã chã, cô ta định đánh lại Trương Dương.
Trương Dương nói: “Cái tát này tôi dạy chị thay cho anh trai tôi, chị gả về nhà này, thì cần phải hiểu việc tôn kính bề trên, anh cả tôi không để ý chị, người làm em như tôi cũng chỉ có thể làm thay, đừng cảm thấy trong bụng chị có đứa trẻ là có quyền nói mọi người, dạy dỗ con không ra gì cả, cẩn thận dạy hư đứa trẻ, chị dám mắng tôi một câu, tôi sẽ đánh chị một nhát, ở trong cái nhà này chị không biết tôn trọng mẹ tôi, có nghĩa là không tôn trọng chính bản thân chị.”
Du Mỹ Liên nhìn Trương Dương, chỉ cảm thấy một luồng uy thế ầm ập dồn đến, cô ta không dám xông lên nữa, lúc này nghĩ đến chồng, cô ta nhìn Triệu Lập Quân đầy đáng thương nói: “Triệu Lập Quân…Anh nhìn em bị nó đánh thế à?”
Triệu Lập Quân lúc này lại nói: “Mẹ kiếp, tôi còn muốn đánh cô nữa kìa, Du Mỹ Liên, cô tức tối cái quái gì ở nhà tôi chứ? Cô tức thì đổ lên tôi cũng xong, cô đẩy mẹ tôi làm cái gì?” Câu này của Triệu Lập Quân ít nhiều làm cho Trương Dương cảm thấy thoải mái.
Du Mỹ Liên ngồi sụp xuống đất, khóc lớn nói: “Tôi không sống nữa, tôi không sống nữa!”
Từ Lập Hoa bước đến nói: “Đừng cãi nhau nữa, con ba, con xin lỗi chị dâu đi!”
Trương Dương nói: “Mẹ à!”
“Không xin lỗi, thì đừng gọi mẹ là mẹ nữa!” Từ Lập Hoa gần như tức giận thực sự…