Trương Dương nói: "Thứ tao khinh thường nhất chính là bọn chuột nhắt không dám ra ánh sáng mặt trời, mày có dám gặp mặt nói thẳng với tao câu đó không?"
Đối phương phát ra một tiếng cười âm trầm lạnh nhạt, sau đó lập tức cúp điện thoại.
Trương Dương ném điện thoại qua ghế ngồi bên cạnh, cắn răng nói: "Cái chó gì thế!" Nhưng tầng mây đen cản trở trong lòng càng lúc càng dày đặc lên, chuyện xảy ra ngày hôm nay đã cho thấy lời nói của Chu Tiếu Ngọc tất cả có thể là sự thật, sau lưng cái chết của Chu Tiếu Nguyệt có một âm mưu thật lớn, nếu như chuyện này thật sự có liên quan đến Đường Hưng Sinh, gã ta vì bảo vệ tương lai và địa vị của mình chắc chắn sẽ liều lĩnh như vậy, mà sau lưng Đường Hưng Sinh có bao nhiêu lực lượng, và quan viên Nam Tích liên quan đế gã là bao nhiêu? Đây là cái mà Trương Dương không cách nào phỏng chừng.
Trở về Tĩnh Hải rồi mà Chu Tiếu Ngọc vẫn chưa xuất hiện, ngày hôm sau Chu Tiếu Ngọc vẫn không có tin tức, Trương Dương bắt đầu càng ngày càng lo lắng, từ sau cú điện thoại đe dọa ngày hôm qua, cuộc sống đã khôi phục lại bình thường, nếu như nói có việc, thì đó chính là cống thoát nước của biệt thự số 33 bị nghẹt, bên khách sạn tạm thời đổi chổ cho Trương Dương, và công nhân đang tích cực sửa chữa.
Giữa trưa sau khi xem xong phim ghi hình, một mình Trương Dương đi cạnh bờ biển, hắn định mướn một con thuyền, đi lên Tây đảo đối diện mà thăm, chỉ là lúc đang ở bến thuyền bàn giá cả, thì điện thoại của hắn vang lên, là Chu Tiếu Ngọc gọi đến.
Khi nghe được giọng nói của Chu Tiếu Ngọc, Trương Dương thở dài một hơi: "Cô đang ở đâu? Tôi vẫn rất lo lắng cho cô!"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Anh quay lại xem!"
Trương Dương xoay người lại, thấy Chu Tiếu Ngọc mặc áo tắm hai mảnh màu đen ngồi cách đó không xa đang phơi mình dưới ánh mặt trời, Trương Dương khép điện thoại lại, cười cười đi qua.
Da của Chu Tiếu Ngọc rất trắng, đi làm bên ngoài đã lâu, nhưng không làm cho màu da của cô có bất kỳ thay đổi nào hết, phần eo của cô nhỏ và mỏng như hồ điệp vậy, Trương Dương không nhịn được nhìn thoáng qua.
Chu Tiếu Ngọc nói: "Lúc còn trẻ tuổi đã từng là một thiếu nữ phản bội!"
Trương Dương cười nói: "Nhìn không ra đó nha!"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Cái mà người thường biểu hiện ra ngoài cũng không phải là một mặt chân thật nhất" Cô nhìn thoáng qua Trương Dương, thấy làn da của Trương Dương thâm lại không ít, lớp da bên ngoài được rèn luyện của hắn đã tỏa ra màu đồng sáng óng, Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi vẫn rất muốn mình có được màu da như vậy, đáng tiếc, tôi có phơi nắng thế nào thì cũng phí công"
Trương Dương cười ha hả: "Con gái đen quá cũng không tốt!"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi làm nghiên cứu sinh vật biển, toàn đội của chúng tôi chỉ có một mình tôi là trắng, trắng còn hơn cả người da trắng nữa, cho nên khi có thời gian tôi liền chạy ra bãi biển phơi nắng, tuy rằng biết đây là phí công, nhưng cũng đã thành nghiện rồi, hưởng thụ ánh nắng mặt trời, hưởng thụ loại cảm giác không gò bó không thúc ép" Cô vươn hai tay ra, tựa hồ như muốn đón nhận ánh nắng mặt trời vào lòng.
Trương Dương nói: "Nói một chút đi, cô có phát hiện gì?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi trở về nhà một chuyến, chị tôi cũng không để lại nhiều manh mối gì ở nhà cả, cho nên tôi đã trở về"
Trương Dương nói: "Nói cách khác cô vẫn chưa tìm được bất luận chứng cứ chính xác nào? Không có chứng cứ thì tôi không cách nào chứng thực suy đoán của cô"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Anh đã tận mắt nhìn thấy, bọn họ vu oan cho tôi là trộm cắp, muốn mang tôi đi, chứng minh rằng bọn họ đã chú ý đến tôi, bọn họ sợ tôi tìm được chứng cứ"
Trương Dương nói: "Suy đoán cũng vô dụng, muốn điều tra rõ chuyện này, thì cô nhất định phải có được bằng chứng chính xác nhất"
Chu Tiếu Ngọc cắn môi nói: "Tôi hoài nghi, chứng cứ được giấu trong biệt thự số 33!"
Nghe thấy câu này, sắc mặt của Trương Dương liền thay đổi, hắn bỗng nhiên nhớ ra ngày hôm nay cống thoát nước bị nghẹt, bởi vì chuyện này cho nên hắn tạm thời đổi phòng, hắn đứng lên đi về phía của khách sạn.
Chu Tiếu Ngọc nói: "Anh đi đâu vậy?"
Trương Dương nói: "Tôi quay về nhìn!"
Cửa lớn biệt thự số 33 đóng chặt, nhưng cái này không làm khó được Trương đại quan nhân, hắn leo lên sân thượng tầng hai, từ cửa sổ đi vào bên trong, đã thấy trong phòng một đống hỗn loạn, phòng ngủ, phòng sách, thậm nghí ngay cả trần nhà trong toilet cũng bị lật tung cả lên, người thì đã đi. Trương Dương hiểu rõ, mình đã trúng kế dụ hổ rời núi, cống thoát nước bị nghẹt nhất định là do bởi vì bọn họ lợi dụng chuyện này để đuổi mình ra khỏi biệt thự số 33, sau đó bắt đầu lục lọi tìm kiếm không kiêng nể gì trong biệt thự.
Trương Dương đóng cửa lại, bước nhanh về chổ phục vụ, hắn hét lớn với quản lý: "Người nào vừa mới tiến vào trong biệt thự số 33?"
Quản lý ở đây bị hắn hét làm cho hoảng sợ: " Trương tiên sinh, xảy ra chuyện gì?"
Trương Dương nói: "Tôi hỏi anh, người nào vừa mới tiến vào trong biệt thự số 33?"
"Cống thoát nước bị nghẹt, cho nên chúng tôi mời nhân viên chuyên nghiệp đến sửa, xe của bọn họ vừa mới đi! Chiếc xe sửa chữa và bảo trì tại nhà đó" Quản lý chỉ ra ngoài cửa, nói.
Trương Dương xoay người đuổi theo, thấy một chiếc xe bảy chổ vừa mới chạy ra khỏi cửa, Trương Dương hét lớn: "Dừng lại cho tôi!"
Chiếc xe tăng tốc chạy ra ngoài cửa luôn, đợi khi Trương Dương đuổi ra đến cửa, thì chiếc xe đã biến mất không thấy đâu rồi, Trương Dương có chút ảo não nắm chặt đấm tay, hắn nhìn Chu Tiếu Ngọc đối diện con đường, sắc mặt của Chu Tiếu Ngọc cũng có chút sợ hãi.
Trương Dương trở về sảnh phục vụ, cưỡng chế ra lệnh cho quản lý lập tức đổi phòng trở lại cho hắn, bên khách sạn nhìn thấy bên trong biệt thự bị phá như vậy cũng thất kinh, kiểm tra sơ bộ thì phát hiện ra bên trong cũng không bị mất mát thứ gì cả. Vì thế liền bỏ ý định báo công an trong đầu, liên hệ với công ty cấp thoát nước, thì mới biết được bọn họ căn bản là không có phái người đến, chỉ là những người này vì sao lại muốn giả mạo công ty cấp thoát nước? Nếu như nói bọn họ là kẻ trộm, vậy vì sao lại không lấy đi bất cứ thứ gì?
Phục vụ một lần nữa dọn dẹp lại căn phòng, Trương Dương quay trở về đây, Chu Tiếu Ngọc cũng đi theo hắn.
Trương Dương đóng cửa lớn lại, nói: "Cô rốt cục là có đầu mối gì?"
Chu Tiếu Ngọc chỉ vào đèn treo thủy tinh trên phòng khách, nói: "Anh xem trên cái bệ đó có thứ gì không?"
Trương Dương tìm hai cái ghế đẩu chồng lại một chổ, leo lên hạ cái bệ xuống, bên trong rỗng tuếch, không tìm thấy bất cứ thứ gì, hắn lắc tay với Chu Tiếu Ngọc, biểu thị là không phát hiện gì hết.
Đôi mi thanh tú của Chu Tiếu Ngọc nhíu lại, thấp giọng nói: "Lẽ nào chỉ dẫn của chị dành cho tôi là sai?"
Trương Dương nói: "Có thể chứng cứ đã bị những người đó cầm đi!"
Lúc hắn đang chuẩn bị leo xuống, thì đột nhiên phát hiện ra bên trong cái bệ của đèn treo có dấu tích chữ viết, hắn kêu a lên một tiếng, thấp giọng nói: "Bên trong cái bệ có vài con số!"
Chu Tiếu Ngọc kích động kêu lên: "Con số gì?"
Trương Dương thấp giọng nói: "15, 3, 21, 10, 43, 121, 121..." Hắn nhìn những con số này như lọt vào sương mù, đây là có ý gì?
Vành mắt của Chu Tiếu Ngọc liền đỏ lên, trong đôi mắt sáng đẹp tuôn ra những giọt lệ trong suốt, cô run giọng nói: "Anh xuống đi, tôi hiểu rồi!"
Trương Dương nhảy xuống.
Chu Tiếu Ngọc ngồi trên ghế sô pha che mặt khóc nức nở.
Trương Dương rút khăn tay ra đưa cho cô, an ủi cô ta: "Không không giải quyết được vấn đề, cho dù chứng cứ bị bọn họ cầm đi, thì chúng ta cũng nên nghĩ biện pháp khác, nói chung là tôi bảo đảm nhất định sẽ giúp cô điều tra rõ chuyện này!"
Chu Tiếu Ngọc lau khô nước mắt, nói: "Chúng ta đi!"
"Đi đâu?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Bắc đảo!"
Khí trời trên biển thay đổi đột ngột, vừa rồi trong xanh ngàn dặm không mây, bây giờ trời đã u ám lại, Trương Dương và Chu Tiếu Ngọc đang ở trên một chiếc ca nô lướt trên biển, tuy rằng tiêu chuẩn lái xe của Trương Dương rất tốt, nhưng mà trong phương diện lái ca nô thì lại chỉ là một tay gà mờ không kém, cho nên Chu Tiếu Ngọc chủ động nhận trách nhiệm lái ca nô, dưới sự điều khiển của cô, chiếc ca nô chạy tốc độ cao tiến đến Bắc đảo, Bắc đảo cách đường ven biển khoảng mười lăm hải lý, bản thân đảo này cũng không lớn, đường kính chỉ khoảng một cây số thôi, cao hơn mặt nước biển một trăm bảy mươi mét, trên Bắc đảo lúc trước đã từng có làng chài, nhưng từ từ bị bỏ hoang, thời cách mạng được chọn làm chổ đóng quân, sau khi cải cách thì bị rút về hết, bởi vì Bắc đảo thật sự không có nhiều ý nghĩa chiến lược cho lắm. Khi mà Tĩnh hải trở thành thành phố du lịch, khu ven biển ở đây bỗng nhiên nóng lên, phát triển du lịch cũng kéo theo kinh tế hải đảo, nhưng mà bởi vì Tây đảo và Phóng Mã đảo ở gần đường ven biển hơn cho nên phát triển hơn, còn Bắc đảo bởi vì ở xa, hơn nữa địa thế của hòn đảo tương đối hiểm trở, vì thế bị mọi người bỏ quên luôn.
Ca nô lướt sóng nảy lên, phập phồng theo sóng biển, khi thì bay lên không khi thì hạ xuống nước, gió biển thổi qua làm cho Trương Dương không mở mắt được, hắn lớn tiếng nói với Chu Tiếu Ngọc: "Xem ra sắp có mưa! Hay là chúng ta trở về, ngày mai hãy đến Bắc đảo?" Trương đại quan nhân cũng không muốn gặp phải sóng gió ngay trên mặt biển.
Chu Tiếu Ngọc cười thản nhiên nói: "Không sai cả, tầng mây ấy còn rất xa, chúng ta sẽ đến Bắc đảo trước khi trời mưa!"
Trương Dương nhìn lên tầng mây đen đen trên bầu trời, vẻ mặt không tin: "Tôi thấy không ổn! Chúng ta hẳn là nên tìm một con thuyền lớn hơn một chút!"
Chu Tiếu Ngọc cười nói:" Yên tâm đi, tôi làm chuyên ngành hải dương, cho nên vẫn luôn giao tiếp với biển, chút sóng gió ấy đối với tôi chỉ là trò trẻ con!"
Trương Dương nói: "Tin cô một lần!" hắn cảm thấy có chút lạnh, cho nên lặng lẽ vận hành nội tức hóa đi hàn khí trong cơ thể.
Một tia sét xé trời đánh xuống, Chu Tiếu Ngọc nói: "Vừa rồi dự báo thời tiết biển nói sẽ không có mưa gió ngày hôm nay!"
Trương Dương cười to, nói: "Dự báo thời tiết bây giờ nếu có thể đoán đúng, thì heo nái cũng có thể lên cây!" Hắn vừa dứt lời, một tiếng sấm rền nổ vang trên bầu trời.
Chu Tiếu Ngọc điều khiển ca nô linh hoạt lướt qua ngọn sóng cao, bọt nước từ sóng biển đập vào thân ca nô đã làm ướt cả người Trương Dương.
Bắc đảo màu xanh xuất hiện cách đó không xa, rất đột ngột, trên đỉnh Bắc đảo được hơi nước và mây mù bao phủ, trông có vẻ vô cùng thần bí.
Trương Dương cầm lấy điện thoại nhìn tín hiệu một chút, vẫn còn chút sóng, chỉ là khi ca nô tiếp cận Bắc đảo, thì một cột sóng cũng không có, biến mất không còn thấy tăm hơi. Trương Dương âm thầm nói: "Hẳn là nên đặt một tháp tín hiệu trên Bắc đảo!"
Ca nô lướt lên bãi cát trên Bắc đảo, Chu Tiếu Ngọc tắt động cơ, nhảy xuống.
Trương Dương nhảy xuống ca nô theo cô, hai người hợp lực đẩy chiếc ca nô đi tới, dùng dây thừng buột nó vào trong đá ngầm. Trương Dương tay ra nhìn một chút, chiếc ca nô này là của ngư dân cho thuê, năm ngàn đồng tiền thế chấp, chỉ là nhìn bộ dạng cũ nát của chiếc ca nô này, sống chết đều dựa vào cái giá trị này, lỡ như mà gặp phải bất trắc trên biển, thì phỏng chừng là chẳng ai tìm ra họ đâu.
Chu Tiếu Ngọc cầm lấy cái túi lớn trên ca nô của cô, chỉ vào đỉnh núi được bao phủ trong mây mù trên Bắc đảo, nói: "Trên núi có một căn nhà bằng đá, mục đích của chúng ta là đến chổ đó"
Trương Dương đi theo Chu Tiếu Ngọc hướng về phía trước, hắn tò mò nói: "Hình như cô rất quen thuộc hoàn cảnh nơi này?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Cha tôi lúc trước là một thầy giáo sinh vật, cũng là một người ham thích vận động, lúc trước cha vẫn thường mang tôi và chị đi chơi, ngày sinh nhật mười lăm tuổi của chị tôi, cha mang hai chị em chúng tôi đến Bắc đảo đóng quân dã ngoại, khi đó tôi mười tuổi..." Chu Tiếu Ngọc lấy ra một cây gậy trong túi, không ngừng đẩy cành cây nhô ra chặn đường phí trước.
Trương Dương nhớ đến con số đầu tiên trong bệ đèn treo là 15, lẽ nào nói ý nghĩa của con số này chính là sinh nhật mười lăm tuổi của Chu Tiếu Nguyệt, hắn thấp giọng nói: "Sinh nhật của chị cô là hai mươi mốt tháng ba sao?"
Chu Tiếu Ngọc không nhịn được quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Anh rất thông minh! Con số liên tiếp ấy ngoại trừ tôi và chị ra, thì không ai có thể hiểu được"
Trương Dương nói: "Vậy số 10 có ý nghĩa gì?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Là tuổi của tôi khi đó!" Chân của cô bị trợt, Trương Dương đúng lúc vươn tay ra, đỡ lấy eo nhỏ của cô.
"Cảm ơn!"
Trương Dương buông tay ra nói: "Có việc tôi nghĩ mãi cũng không rõ, cô luôn miệng nói là có bằng chứng, chỉ là bây giờ xem ra, đến nay cô vẫn chưa có bất kỳ bằng chứng chính xác nào cả"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Không ai hiểu chị tôi hơn tôi cả, tôi nhất định sẽ tìm được chứng cứ!"
Một giọt nước mưa rơi xuống đỉnh đầu của Trương Dương, Trương Dương nói: "Đi mau, trời sắp mưa rồi!"
Sương mù phía trước càng lúc càng đậm, con đường do bởi vì không ai đi nhiều, cho nên có nhiều chổ bị gián đoạn, cũng không phải bọn họ muốn nhanh là có thể nhanh được. Khi còn cách đỉnh núi khoảng chừng năm mươi mét, thì nước mưa đột nhiên rơi xuống xối xả, hai người giúp đỡ nhau chạy đến hướng nhà đá, đều bị nước làm ướt sũng. Trương Dương nhấc chân đá tung cửa nhà đá ra, bên trong đầy bụi, ở đâu cũng đày mạng nhện.
Trên vách tường còn dám hình của Mao lão gia tử, trên tấm hình còn ghi câu hô hào nổi tiếng của thời đại: Phản đối chủ nghĩa đế quốc, phản đối chủ nghĩa tu chính...
Trương Dương lắc lắc nước mưa trên người xuống, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, Trương Dương nói: "Phiền rồi, không biết ông chủ thuê thuyền có đến cứu chúng ta hay không?"
Chu Tiếu Ngọc nói:" Cần người khác nghĩ cách cứu viện sao?"
Cô mở cái túi lớn ra, lấy ra đầy đủ mọi thứ để dã ngoại, xem ra trước đó Chu Tiếu Ngọc đã chuẩn bị rất là chu đáo rồi, Chu Tiếu Ngọc nói:"Nếu ngày hôm nay mưa to gió lớn quá, chúng ta không cần quay về"
Trương Dương gật đầu, hắn nhớ đến mục đích đến đây lần này: "Cô dẫn tôi đến đây không phải vì tìm chứng cứ sao?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Đúng!" Cô đứng dậy nhìn căn nhà đá một chút, nhẹ giọng nói tiếp: "Ở đây lúc trước từng là chổ đóng quân, sau cách mạng liền rút đi, từ đó về sau Bắc đảo không ai đến thăm cả"
Gió thổi mạnh mưa xối xả từ những cửa sổ bị vỡ tiến vào, hai người đến góc tường, Chu Tiếu Ngọc móc ra một ấm nước dã ngoại, dùng loại bếp gas nhỏ để đun nước sôi. Trong lúc này, Trương Dương đã lợi dụng nội lực để làm cho quần áo ướt sũng quanh thân khô lại.
Chu Tiếu Ngọc không có bản lĩnh như Trương Dương, cô dựng một cái lều trong nhà đá, chui vào trong mà thay đồ khô ra.
Lúc đi ra, mặc một quần dài màu đen bó sát người, bên hông còn cắm một con dao nhỏ, giống như một nữ bộ đội đặc chủng vậy.
Trương Dương rót nước sôi ra vừa uống vừa nói: "Chứng cứ ở đâu?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Vào ngày sinh nhật mười lăm tuổi của chị tôi, cha tôi mang chúng tôi đến đây, lúc mười giờ, hai chúng tôi ra ngoài cửa chơi trò chơi, làm đội ngũ"
Trong đầu của Chu Tiếu Ngọc bỗng nhiên xuất hiện một bức tranh nhiều màu...
... "121, 121, 121! Nghiêm! Nghỉ!" Chu Tiếu Ngọc chắp tay lên hông, tỏ vẻ không phục nói: "Chị, v2i sao luôn là chị hô khẩu hiệu!"
"Chị là chị của em, chị lớn hơn em, cho nên chị sẽ lãnh đạo em, chị là tướng quân, em là binh sĩ!"
"Không, em không muốn vĩnh viễn là binh sĩ, em cũng muốn làm tướng quân!"
"Tốt, chờ khi em trưởng thành, vóc dáng cao hơn chị thì sẽ để em làm tướng quân..."
Nghĩ đến đây, khóe miệng của Chu Tiếu Ngọc không khỏi hiện lên một nụ cười.
Trương Dương hỏi: "Thì ra 121 là ý này, còn 43?"
Nhắc đến con số này, mặt cười của Chu Tiếu Ngọc lập tức phủ đầy một vẻ ưu thương: "43 là số tuổi của cha tôi, ngày đó sau khi trở về không lâu, cha đã chết trong một vụ tai nạn!"
Trương Dương thấp giọng nói: "Xin lỗi!"
Chu Tiếu Ngọc lắc đầu: "Không có gì, đã mười lăm năm rồi, tôi cũng đã quên từ lâu" Nhiệt độ bên trong có chút lãnh, Chu Tiếu Ngọc chỉ vào cái ván cửa nói: "Phá ra làm củi nhóm lửa, buổi tối có thể lạnh hơn" Bên ngoài gió to sóng lớn, ngày hôm nay xem ra bọn họ không trở về được rồi.
Trương Dương gật đầu, cầm lấy cây búa dã ngoại mà Chu Tiếu Ngọc đưa cho hắn, bổ cái ván cửa ra một cách thuần thục, thật ra thì với công lực của hắn thì căn bản là không cần dùng búa, chỉ là trước mặt của Chu Tiếu Ngọc tốt nhất là nên thu tay lại một chút.
Kinh nghiệm ngoài trời của Chu Tiếu Ngọc hơn hẳn Trương Dương rất nhiều, nhanh chóng châm lửa, cô đem quần áo ướt sũng khi nãy ra hông lại cho khô.
Mưa gió bên ngoài càng lúc càng lúc, cuồng phong thổi mưa bão xối xả qua rừng cây, phát ra những tiếng rít gào trầm thấp, giống như tiếng rống của dã thú. Trương Dương đi đến trước cái cửa bị phá, nhìn ra ngoài mặt biển phương xa, thị lực của hắn tuy rằng rất mạnh, nhưng không cách nào nhìn xuyên qua một tầng mưa bụi để nhìn về nơi xa. Trương Dương nói: "Bằng chứng chính xác mà cô nói ở đâu?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Ngày đó tôi và chị chơi trò tìm kho báu, chị phụ trách giấu, tôi phụ trách tìm, đến cuối cùng tôi vẫn không tìm được, và trước khi rời khổi Bắc đảo, chị mới đem bí mật này nói ra"
Trương Dương hứng thú hỏi: "Giấu ở đâu?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Bên phải trạm gác đã từng có một ngọn hải đăng, chỉ là đến thời cách mạng thì sập, chị liền giấu trong đống bùn bên cạnh ngọn hải đăng"
Trương Dương nói: "Chúng ta đi nhìn!"
Chu Tiếu Ngọc gật đầu, mặc áo mưa vào, Trương Dương thì không có được chuẩn bị đầy đủ như cô, cho nên cứ áo thun quần jean nhảy thẳng vào trong mưa gió theo cô.
Sức gió rất lớn, Trương Dương lo lắng Chu Tiếu Ngọc bị gió thổi bay đi, nên nắm lấy cánh tay của cô, hai người nhích từng mét đến khu phế tích của ngọn hải đăng, chỉ là khi đến đây rồi, phế tích rất lớn, phỏng chừng đến mấy trăm mét vuông, cho dù là Chu Tiếu Nguyệt có giấu chứng cứ ở đây, bọn họ cũng không có khả năng đào lên hết được.
Chu Tiếu Ngọc đứng giữa trung tâm phế tích, lấy ra một la bàn trong người, đặt lên trên tay, sau đó vun cổ tay, quan sát đồng hồ dùng để lặn dưới nước, cây kim ở giữa đẩy đến điểm số mười, kim đồng hồ trùng hợp với phương bắc, xác định vị trí chỉ hướng của kim phút xong, cô dùng tay chỉ về một hướng, rồi bước nhanh qua.
Trương Dương đứng một bên nhìn, trong lòng âm thầm bội phục, loại phương pháp giấu đồ này đúng là lần đầu tiên được nhìn thấy, nhưng mà, bí mật này thuộc về hai chị em, người ngoài không cách nào hiểu được hàm nghĩa của những con số bên trong.
Chu Tiếu Ngọc đi đến một tảng đá trong phế tích, dùng cây búa cắm trại đào xuống dưới.
Trương Dương chủ động nhận việc, nói: "Để tôi!" Hắn cầm lấy cây búa, bắt đầu đào bới dù cho mưa gió trên cao, không bao lâu sau thì đào trúng một vật cứng, có thể cảm thấy được vật thể này cũng làm bằng kim loại.
Trương Dương móc bùn đất xung quanh ra một bên, sau đó dùng tay để đào, chỉ một lát sau, liền lấy lên một cái hộp nhỏ, chiếc hộp được bao phủ bởi một cái túi ni lông. Xuyên qua túi ni lông có thể thấy được, trên cái hộp có dán hình ảnh hai chị em chụp chung khi còn bé.
Chu Tiếu Ngọc vừa nhìn thấy tấm ảnh ấy thì vành mắt lập tức đỏ lên, cô tiếp lấy cái hộp từ trong tay của Trương Dương, chăm chú ôm vào ngực, nước mắt rơi xuống liên tục.
Trương Dương cất tiếng nói: "Chúng ta trở về nhanh nào, đừng đứng dưới mưa mãi!"
Chu Tiếu Ngọc gật đầu, dưới sự bảo vệ của Trương Dương, một lần nữa quay trở về nhà đá, lửa trại trong nhà đá đã gần lụi tàn, Trương Dương lại cầm cây búa dã ngoại đi vào trong phòng bổ cái tủ gỗ ra, và một lần nữa làm cho lửa lên lại. Lần này, Trương Dương lại thành công sấy khô đồ của mình, nội lực hùng hậu đúng thật là hay, làm cái gì cũng tiện, hong khô cơ thể rất nhanh, và hiệu suất cực cao, đưa mắt ra nhìn khắp thế giới này, thì cũng chỉ có Trương đại quan nhân là độc nhất thôi.
Chu Tiếu Ngọc lại chui vào trong lều thay một bộ đồ khác, cô ta chậm chạp không chịu mở cái hộp ra, Trương Dương có chút không nhịn được: "Cái gì vậy, cô không muốn coi bên trong là gì sao?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi đang nhớ chị của tôi!"
Trương Dương nói: "Vậy cô cứ từ từ mà nhớ đi, dù sao thì chúng ta nhất thời cũng không thể quay về, tôi đi ngắm phong cảnh!" Trương Dương bước ra ngoài cửa, nhìn sóng trắng ngập trời ngoài khơi, mưa hình như đã ít đi một chút, nhưng mà gió lại lớn hơn. Trương Dương xoa xoa cánh tay, bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề, tối hôm nay thật sự phải qua đêm trên đảo với Chu Tiếu Ngọc sao.
Chu Tiếu Ngọc vẫn tiếp tục không chịu mở cái hộp như cũ, lúc này cô đã ổn định được tinh thần, đặt cái hộp qua một bên, lấy ra một ít đồ ăn từ trong cái túi của cô, rồi khoát tay với Trương Dương: "Lại ăn một chút đi!"
Trương Dương cười nói: "Tôi cũng hơi đói rồi!"
Đồ ăn do Chu Tiếu Ngọc mang theo cũng khá là phong phú, có gà quay, có thịt bò, có cá, mà còn cả một chai rượu XO, cô ta uống một ngụm, sau đó đưa cho Trương Dương. À, cái này phải nói rõ luôn đây toàn là đồ hộp, chứ nếu không có người lại nghĩ đây là cái túi thần kỳ của Đô Rê Mon
Trương Dương cũng không khách khí, ngửa đầu uống một ngụm lớn, không ngờ rằng bên trong toàn là rượu xái ( rượu nước hai), Trương Dương nhấp miệng nói: "Rượu xái, một cô gái như cô sao lại uống rượu mạnh như vậy?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi rất ít uống rượu, mang theo chai rượu là vì chống lạnh"
Trương Dương có chút tò mò hỏi: "Cô ở bên Úc làm cái gì vậy?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi là nghiên cứu về sinh vật biển, hơn nửa thời gian đều ở trên biển làm nghiên cứu"
Trương Dương nói: "Vì sao lại chọn công tác này?"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi cảm thấy rằng giao tiếp với động vật đơn giản hơn là giao tiếp với con người nhiều" Cô ta thả một gói mì ăn liền vào trong cái nồi.
Trương Dương dùng dao nhỏ để cắt thịt bò: "Con người cũng là động vật!"
"Con người là động vật tàn nhẫn nhất trên thế giới này!"
Trương Dương không nói gì, lại uống rượu, mưa gió bên ngoài lại lớn hơn, sắc trời hầu như trong nháy mắt đã tối đen lại, bóng đêm đang lẳng lặng bao phủ cả Bắc Đảo.
Chu Tiếu Ngọc đem mì gói đã luộc chín đưa cho Trương Dương: "Ăn xong rồi đi ngủ sớm đi!"
Trương Dương cười nói: "Cô biết đấy, bây giờ tôi vẫn chưa muốn ngủ!" Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào cái hộp.
Chu Tiếu Ngọc đương nhiên biết Trương Dương quan tâm nhất chính là thứ bên trong chiếc hộp, cô dùng dao mở niêm phong của cái hộp ra, khi cái hộp được mở ra, liền nhìn thấy bên trong có một xấp văn kiện.
Trong lòng Trương Dương vui mừng, trải qua rất nhiều khó khăn rốt cục đã tìm thấy được di vật của Chu Tiếu Nguyệt.
Chu Tiếu Ngọc đem tất cả mọi thứ bên trong ra, bên trong có nhật ký, có thư từ, có ảnh chụp, cầm tấm ảnh liên nhìn, phần lớn đều là ảnh chụp thân mật của Chu Tiếu Nguyệt và bí thư ủy ban pháp chính Đường Hưng Sinh cả.
Lú Trương Dương xem ảnh, thì Chu Tiếu Ngọc lật cuốn nhật ký ra xem, vừa xem mà nước mắt không khỏi rơi xuống, cô run giọng nói: "Trong từng ấy năm, chị của tôi luôn âm thầm lui tới với Đường Hưng Sinh, Đường Hưng SInh giúp cho công việc của chị được thuận lợi, còn chị thì phụ trách rửa tiền cho Đường Hưng Sinh"
Trương Dương thở dài, nhìn Chu Tiếu Nguyệt trong ảnh chụp, chẳng biết vì sao hắn lại nhớ đến Hải Lan, so với Hải Lan, thì Chu Tiếu Nguyệt bất hạnh hơn, lúc Hải Lan khó khăn nhất đã gặp được hắn, mà Chu Tiếu Nguyệt thì lại không có phúc như vậy, cuối cùng hồng nhan bạc mệnh chết oan uổng, có số phận giống với cô ta còn có Âu Dương Như Hạ, khi mà đàn bà vì quyền thế mà bán đứng bản thân, kết quả cuối cùng thường rất bi thảm.
Trương Dương xem qua một phần tư liệu, hắn nói rất xác định: "Dựa vào những tư liệu này nhất định có thể trị tội Đường Hưng Sinh" Cái thường dùng để trị tội một cán bộ là vấn đề tác phong và vấn đề kinh tế, Đường Hưng Sinh hiển nhiên là chiếm cả hai cái.
Chu Tiếu Ngọc nói: "Trong nhật ký của chị tôi có nhắc đến một người tên là Tiểu Trang, chỉ là tôi chưa từng nghe chị tôi nói qua"
Trương Dương cầm lấy nhận ký, bên trong có viết:
"... Mình chưa từng tin vào tình yêu, chỉ là Tiểu Trang đã làm cho mình hiểu được trên đời này thì ra thật sự có tình yêu tồn tại, mỗi lần nhìn thấy con mắt thâm tình của anh ấy, mình luôn cảm thấy áy náy, mình là một người đàn bà không sạch sẽ, mình không xứng với anh ấy, mình nên giải thích với anh ấy thế nào đây? Mình không dám chấp nhận tình cảm của anh ấy, hoặc là chỉ khi nào thoát khỏi tất cả hiện tại, mình mới có thể một lần nữa làm lại, mình mới có thể đường đường chính chính đối mặt với Tiểu Trang, mình phải rời khỏi Nam Tích, mình phải rời khỏi Trung Hoa..."
Trương Dương nói: "Có thể Tiểu Trang chính là nguyên nhân thật sự làm nảy sinh mâu thuẫn giữa chị cô và Đường Hưng Sinh"
Chu Tiếu Ngọc nói: "Tôi không biết Tiểu Trang là ai, vì sao từ khi chị của tôi gặp chuyện không may đến bây giờ thì người này cũng không thấy xuất hiện? Chị của tôi khi còn sống cũng không đề cập đến người này"
Trương Dương nói: "Hay hắn là một kẻ nhu nhược, bởi vì sợ nên bỏ chạy, hoặc là hắn cũng giống như chị của cô..." Lời tiếp theo tuy rằng Trương Dương không nói hết, nhưng Chu Tiếu Ngọc vẫn hiểu rõ, chính là Tiểu Trang đã không còn trên nhân thế.
Trương Dương lật trang tiếp theo tiếp tục xem:
"... ngày 14 tháng 2, theo phương tây hẳn là lễ tình nhân, mình đã không nhìn thấy Tiểu Trang một tuần rồi, mình không biết anh ấy đã đi đâu? Hay là anh ấy đã biết tất cả của mình, hay là anh ấy không muốn nhìn thấy mình nữa, chỉ là mình biết rõ rằng mình yêu anh ấy, trên đời này không có người thứ hai nào có thể làm cho mình xúc động được, vô luận là anh ấy đi đâu, mình đều phải tìm được anh ấy, đêm nay sẽ là lần cuối cùng mình gặp mặt với lão Đường, mình phải rời xa hắn..."
Tiếp theo bị gián đoạn nhiều ngày, mãi cho đến ngày 28 tháng 2.
".... Trời vẫn đầy mây như cũ, tính tình của lão Đường rất nóng nảy, từ khi quen biết đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn đánh mình, hắn chửi mình là một con Đ..., hắn nói có thể hủy diệt tất cả của mình, hắn quá tự tin, hắn quên mất những năm nay hắn đã tham ô bao nhiêu tiền rồi, hắn đã quên rằng từ khi biết mình thì đã làm ra bao nhiêu chuyện thiếu đạo đức, vinh quang của hắn tất cả chỉ là giả vờ, ngoại trừ vẻ bề ngoài, bên trong của hắn toàn bộ đã mục rữa..."
".... ngày 7 tháng 3, Tiểu Trang đã rời đi đúng một tháng, mình không biết anh ấy sống hay chết, không biết anh ấy còn trên nhân gian không, mình hoài nghi chuyện này có liên quan đến lão Đường, tuy rằng hắn cũng không nhắc đến Tiểu Trang trước mặt mình, chỉ là từ trong ánh mắt của hắn mình cảm thấy được, có thể hắn đã biết chuyện của mình và Tiểu Trang, nếu như chuyện này có liên quan đến hắn, mình tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, Lão Đường chưa bao giờ nói yêu mình, hắn coi mình trở thành đồ chơi, hắn là một kẻ cực kỳ cực đoan và ích kỷ, bất kỳ thứ gì của hắn cũng không muốn cho người khác đụng vào. Lão Đường vừa mới đập một bình sứ, một món mà hắn rất thích, bình hoa thời Tống, có giá hơn ba trăm ngàn, hắn cố ý, rõ ràng là hắn đưa cho Phó Liên Thắng thưởng thức, chỉ là sau khi Phó Liên Thắng vừa đi thì hắn liền đập vỡ, hắn nói là đồ của mình không thích người khác chạm vào, nếu Phó Liên Thắng chạm vào, hắn tình nguyện hủy diệt bình hoa..."
Trang cuối cùng của cuốn nhật ký là ngày 11 tháng 3, bên trong chỉ có ba chữ:
"... Mình rất sợ..."