Lý Đạo Tể lúc mới hiểu được, vì sao Nhâm Xương Nguyên không phải đối thủ của Trương Dương, một cước mà Trương Dương đá lên người, làm hại Nhâm Xương Nguyên gãy chân, thanh niên trước mắt này, thực lực quả nhiên là thâm sâu khó lường.
Trương Dương một chưởng dùng tám phần công lực, tuy rằng thành công đẩy lui đối thủ, hóa giải một kích toàn lực của đối phương, thế nhưng lần này xuất thủ đã động đến đầu vai bị thương của hắn, Trương Dương cũng cảm thấy một trận khí huyết dâng lên, hắn không dám tiếp tục tiến công, đứng thẳng tại chỗ, cười tủm tỉm nhìn Lý Đạo Tể, thật ra hắn đang lợi dụng thời cơ để điều tức.
Sắc trời càng ngày càng tối, màn đêm gần như bao phủ cả cổ Trường Thành. Sử Thương Hải bỗng nhiên phát hiện Phục Bộ Nhất Diệp biến mất, Sử Thương Hải ngẩn ra, vừa rồi lực chú ý của ông tất cả đều tập trung tại chiến trường, không lưu ý đến Phục Bộ Nhất Diệp rời đi bao giờ.
Lý Đạo Tể đã bị biểu hiện vừa rồi của Trương Dương làm kinh hãi ở, nguyên nhân chính là vì thế, Lý Đạo Tể không có nóng lòng phát động lần công kích thứ hai, lúc này mưa tựa hồ lớn hơn một ít, Lý Đạo Tể thấy một bóng người không rõ vô thanh vô tức xuất hiện phía sau Trương Dương.
Phục Bộ Nhất Diệp … cao thủ đến từ Nhật bản, khi tất cả mọi người không lưu ý đã lặng yên đi tới chiến cuộc. Lúc đầu Phục Bộ Nhất Diệp cũng không có muốn cùng Lý Đạo Tể liên thủ, thế nhưng nhìn Trương Dương ra tay, Phục Bộ Nhất Diệp lập tức thay đổi ý niệm trong đầu, bằng võ công của ông đơn đả độc đấu cũng không phải là đối thủ của Trương Dương.
Người vây xem thấy Phục Bộ Nhất Diệp cũng tham gia cuộc chiến, nhất thời tức giận bất bình, Tào Tam Pháo hét lên: "Hai người đánh một người, không công bình, mẹ nó, quỷ Nhật Bản, không một thứ tốt."
Sử Thương Hải nói: "Bọn họ cùng tiến lên cũng sẽ không phải là đối thủ của Trương Dương." Ông thấy vừa rồi Trương Dương chỉ cần thừa thắng xông lên là có thể một chiêu đánh bại Lý Đạo Tể, không biết Trương Dương vì sao lại thả? Sử Thương Hải không biết, vai phải của Trương Dương bị thương, thương thế khiến cho nội lực của hắn suy giảm lớn, không cách nào tùy tâm sở dục đem võ công phát huy đi ra. Mưa bụi càng ngày càng dày, hướng gió tựa hồ tại trong khoảng thời gian ngắn có thay đổi, gió núi hỗn loạn cùng mưa bụi hướng Trương Dương đánh tới, thân ảnh của Phục Bộ Nhất Diệp tại trong mưa trở nên vô cùng của mông lung, trong miệng của ông ta thấp giọng nhắc tới cái gì đó, ánh mắt của ông ta và Trương Dương tiếp xúc cùng một chỗ, Trương Dương chỉ cảm thấy đôi mắt của Phục Bộ Nhất Diệp sáng dị thường, con mắt như vậy vốn không nên xuất hiện trên người ông ta, nhưng nhìn lại, cảm giác được ánh mắt của ông ta giống nước gợn biến ảo, khiến người ta không rõ ràng, ánh mắt của Phục Bộ Nhất Diệp có loại yêu dị của ma lực. Trương đại quan nhân thầm kêu không ổn, thằng nhãi này sử dụng Mê Hồn pháp!
Trương Dương muốn thoát khỏi ánh mắt của ông ta, nhưng cảm thấy ánh mắt của mình dường như bị niêm trệ trên người ông ta, không cách nào rời đi.
Phục Bộ Nhất Diệp hai tay hợp lại, hạt mưa trong nháy mắt bắn nhanh hướng của Trương Dương, mà vào lúc này, Lý Đạo Tể cũng bắt được cái cơ hội tốt ngàn năm có một, nhảy tới hai bước, kiếm tre bổ về phía hậu tâm của Trương Dương.
Sử Thương Hải nhìn ra tình thế không đúng, Trương Dương rơi vào giáp công của đối phương, khi đối phương khởi xướng công kích, Trương Dương tựa hồ vẫn không có làm ra phản ứng, Sử Thương Hải cấp thiết, phát sinh một tiếng rống to: "Đê tiện!"
Tiếng rống của Sử Thương Hải vang lên đúng lúc, khi Trương Dương vẫn rơi vào trong ánh mắt của Phục Bộ Nhất Diệp không thể tự thoát ra được, nghe được cái tiếng rống to của Sử Thương Hải, trong óc bỗng nhiên thanh tỉnh lại, trong nháy mắt đã tỉnh táo rõ ràng, đem Trương Dương từ sát biên giới nguy hiểm kéo lại, hắn nghe được âm thanh đâm xuống của kiếm tre từ phía sau, kiếm tre cách hắn đã rất gần, Trương Dương trong lúc chỉ mành treo chuông, thân thể nghiêng ra hướng bên trái, cánh tay phải của hắn giơ lên, kiếm tre từ nách dưới của hắn đâm vào không khí, mà năng lực ứng biến siêu cường của Lý Đạo Tể lại biểu hiện ra, khi công kích thất bại, lập tức đổi hướng quét ngang, kiếm tre đánh trúng của sườn phải Trương Dương, gần gũi như vậy, Trương Dương không cách nào tránh né thành công, chỉ có thể mạnh mẽ thừa nhận một kích của Lý Đạo Tể, Bốp! một tiếng, kiếm tre nện lên sườn phải của Trương Dương, bởi vì vai phải bị súng thương, sức chống cự thân thể phía bên phải của Trương Dương trở nên trống rỗng, trên dưới đau đớn, xương cốt như muốn nứt ra.
Thân pháp của Phục Bộ Nhất Diệp cực nhanh, thân hình theo mưa gió trong nháy mắt đã tới trước mặt của Trương Dương, một quyền đánh đến hướng ngực của Trương Dương, Trương Dương nhịn đau sườn phải, hét lớn một tiếng, cánh tay phải thụ thương buộc chặt, đem kiếm tre kẹp chặt nách dưới của mình, quyền trái vươn một chiêu Thăng Long Vọng Nguyệt, theo quyền của hắn ra, mưa bụi xung quanh theo động tác của hắn kéo dài thành một vũ đái trong suốt mông lung, xa xa nhìn lại, giống một hàng dài trong suốt xoay quanh thân thể hắn, một quyền này đấm lên nắm tay của Phục Bộ Nhất Diệp. Trong hai mắt của Phục Bộ Nhất Diệp bỗng nhiên hiện ra biểu tình kinh khủng không gì sánh được, tuy rằng nắm tay của ông trực tiếp va chạm với quyền trái của đối phương, thế nhưng chổ chịu lực chân chính lại là khửu tay, đầu vai, ông nghe được tiếng răng rắc, răng rắc liên tục giòn vang. Sau đó cánh tay phải của ông trong đau nhức đã bắt đầu mềm nhũn ra. Trương Dương hận ông dùng Mê Hồn thuật đối phó mình, nên một quyền này cũng không có dung nạp bất luận tình cảm gì, cánh tay phải của Phục Bộ Nhất Diệp dưới quyền lực oanh kích của Trương Dương đã có nhiều chỗ gãy xương, Phục Bộ Nhất Diệp vừa đau đớn, vừa sợ, quyền lực của đối phương thực sự quá lợi hại.
Lý Đạo Tể hai tay cầm chuôi kiếm muốn rút kiếm tre từ nách của Trương Dương ra, thế nhưng kiếm tre bị Trương Dương kẹp chặt như mọc rễ vào người, mặc cho ông nỗ lực thế nào thì vẫn không cách nào di động, Trương Dương một quyền đánh Phục Bộ Nhất Diệp bị thương nặng, thế nhưng một quyền ngưng tụ toàn lực cũng khiến cho vết thương vai phải của hắn lần thứ hai tóe máu, trong lòng Trương Dương hiểu mình cần phải tốc chiến tốc thắng.
Lý Đạo Tể không cách nào rút kiếm tre ra, bỏ luôn kiếm tre, song quyền công tới hướng hậu tâm của Trương Dương.
Thân thể Trương Dương vọt tới trước, khi Phục Bộ Nhất Diệp còn chưa có hồi phục lại từ trong đau đớn, trong nháy mắt vọt tới trước mặt của ông ta, quyền trái đánh tại ngực Phục Bộ Nhất Diệp, Phục Bộ Nhất Diệp kêu lên một tiếng đau đớn, thân thể không cách nào giữ cân đối, từ trên bục cao rơi xuống phía dưới, ngã sấp xuống cầu thang Trường Thành, song quyền của Lý Đạo Tể một lần nữa thất bại.