Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thực ra Tần Thanh cũng có ý định đó, dù sao nơi đây đất khách quê người, một thân một mình nữ nhi như nàng làm việc gì cũng thấy khó khăn nên mới cần sự giúp đỡ từ bẽn ngoài. Bị Trương Dương nói thắng ra như vậy nàng cũng thấy hơi xấu hổ, giọng cũng nhỏ hẳn đi: “Có phải ta đòi hỏi hơi quá đáng phải không?”

Trương Dương khoát tay cười nói: “Không sao, ngươi mới tới Lam Sơn, lạ nước lạ cái, công việc còn nhiều khó khăn, hiện giờ rất cẩn người khác chiếu cố giúp đỡ cho. Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi, chuyện này ta hứa sẽ giúp, chỉ là bắt mạch chữa bệnh thôi, không có gì đau!”

“Cảm ơn!”

“Giữa hai chúng ta còn phải nói hai từ này nữa sao?”

Tần Thanh nghe vậy cũng lặng im cảm nhận tình cảm của hắn dành cho mình, mãi một lúc sau mới thấp giọng nói: “Có lẽ hôm nay ta không đi chơi cùng ngươi được, buổi chiều còn cuộc họp hội nghị quan trọng nữa!”

Thực ra hôm qua nghe Trương Dương giới thiệu, Thường Hải Tâm cũng không cho rằng hắn chính là gã cán bộ trẻ tuổi nổi danh kia. Mang mối nghi ngờ trong lòng, nàng về lặng lẽ điều tra lại tư liệu liên quan đến Trương Dương, lúc này nàng mới biết hắn chính là gã Trương Dương nức tiếng ở Giang Thành. Mà nàng cũng điều tra ra được chuyện xấu giữa hắn với Tân phó thị trưởng, nên nàng mới đoán ra mục đích hắn tới Lam Sơn là gì.

Nhìn Trương Dương đang kéo tay một cô nàng khác đến chỗ mình, Thường Hải Tâm liền gạt bỏ những phỏng đoán về mối quan hệ của Trương Dương với Tần phó thị trưởng ra khỏi đầu. Nếu như thực sự giữa hai người bọn họ có quan hệ mập mờ, thì hắn không thể nào lại thân mật với cô gái khác ngay trước mặt mình như vậy. Tuy rằng Thường Hải Tâm cũng là cô gái thông minh lanh lợi, nhưng tuổi đời nàng còn quá trẻ, làm sao hiểu thấu thằng nhãi âm hiểm xảo trá lại cực kỳ thích diễu võ dương oai kia.

Thường Hải Tâm hẹn Trương Dương tới nhà hàng Tầm Dương lầu dùng cơm. Ở Cừu Giang thì Tầm Hương lầu cũng là nhà hàng nổi tiếng bậc nhất, không chỉ vì nó lâu đời mà nó còn nổi tiếng vì nơi đây lưu giữ bút tích của vúa Cận Long. Rồi thì trên bình phong của quán cũng có không ít bút tích của các danh nhân đến đây thưởng trà ẩm tửu rồi tức cành sinh tình để lại dăm ba bài thơ. Nhà hàng này nổi tiếng với các món cá, mà ngon nhất chính là món đầu cá hẩm bát bảo. Thường Hải Tâm: gọi bốn món, trong đó có món đầu cá hẩm hạng nhất. Đầu cá hạng nhất là phải từ 4-5 cân trở lên, iúc bê bát canh đựng đầu cá ra to chẳng khác gì cái chậu rửa mặt đặt giữa bàn.

Trương Dương nhìn cái đầu cá to khủng bố giữa bàn liền nhoẻn miệng trêu đùa: “Ta vẫn nghe nói Giang Nam thơ mộng dịu dàng, nhưng lại không ngờ ở đây lại thịnh hành mấy món ăn thô lỗ tục tằng như vậy!”

Thường Hải Tâm cười cười giới thiệu: “Tầm Dương lầu nổi tiếng nhất với món đầu cá chệp bạc hầm bát bảo. Nơi này sống nước mênh mông, dòng chảy lại êm đềm dịu dàng, thích hợp cho loài cá chệp bạc sinh trưởng, toàn bộ tinh Bình Hải chúng ta chỉ có nơi đây mới có được những con cá chép lớn như vậy. Còn món đầu cá mà ngươi nói tục tĩu này thì đừng nói là tỉnh Bình Hài, mà khắp cả Trung Quốc này cũng không nơi đâu chế biến ngon bằng nơi đây!”

Làm hướng dẫn viên du lịch nhiều lần ở đây, Hà Vân Nhạn cũng biết lịch sử lâu đời của nhà hàng T ầm Dương lầu này, mà trước nàng cũng được một hai lần người ta mời dùng cơm ở đây nên mấy lời của Thường Hải Tâm nói cũng không có khoa trương chút nào. Nàng nhẹ giọng nói cho Trương Dương biết: “Món đầu cá hầm bát bảo ở Tầm Dương lầu này cũng nằm trong số những món ngon nổi tiếng toàn vùng Lam Sơn này đó! ”

Thường Hải Tâm mỉm cười khen ngợi: “Vị tiểu thư này cũng là người Lam Sơn phải không?”

“Cha ta là người Lam Sơn, nhưng mấy năm nay ta đều sống và học ở Đông Giang!”

Thường Hải Tâm gật gật đầu như đã hiểu, rồi nàng quay sang hỏi Trương Dương dùng rượu gì. Hôm nay có hai nữ nhân, lại đều không biết uống rượu, nên Trương Dương chỉ bảo gọi mấy chai bia tươi là được rồi.

Mùi vị món cực phầm đầu cá hầm quả thực không sai, thịt cá vừa ngọt lại béo ngậy, nước dùng đậm đã lại không có chút mùi tanh nào, Trương Dương ăn mà khen không dứt miệng.

Thường Hải Tâm tuổi đời còn nhỏ, lại không phải người hay nói nhiều nên lúc đầu giới thiệu cho Trương Dương lịch sử nhà hàng Tầm Dương lầu này là bí đề tài, không biết mở lời ra sao nữa. Mãi đến lúc mọi người sắp ăn xong nàng mới có chút ngượng ngừng nói thẳng ra thỉnh cầu của mình. Nhưng nàng lại không nói rõ thân phận của cha mình cho Trương Dương biết, nếu như trước đó Tần Thanh không gọi điện báo trước, Trương Dương cũng không đoán ra được thân phận thật sự của nàng ta.

Trong lòng thì đã dự tính trước rồi nhưng ngoài mặt thì Trương Dương vẫn cố ý giả bộ khó xử: “Thường tiểu thư à, không phải là ta không muốn giúp cô, quả thực nhà ta có một ít phương thuốc bí truyền nhưng đến đời cha ta thì lại không hành nghê y nữa. Ta...” Lăn lộn trên chốn quan trường nhiều năm, Trương Dương cũng học được cái cách diễn kịch, diễn trò cho người khác xem. Tuy rằng trông có vẻ gượng gạo, chắc không qua mắt được Hà Vân Nhạn, nhưng với tiểu cô nương Thường Hải Tâm chất phác kia thì vẫn dư sức lừa được.

Thường Hải Tâm vội vàng níu kéo đến độ gần như cầu xin Trương Dương; “Xin ngươi giúp cha ta, gần đây bệnh cha ta lại tái phát, hằng đêm người đau đến không ngủ được... Ta xin ngươi đó!”

Trương Dương còn đang định giả vờ đắn đo khó xử một lúc để chiếm chút tiện nghi của nàng ta. Nhưng Hà Vân Nhạn thấy nàng ta đáng thương như vậy liền không đành lòng, lặng lẽ đá chân Trương Dương một cái rõ đau, giọng có chút mỉa mai oán trách: “Trương Dương, chẳng phải ngày thường ngươi vẫn luôn nói thương người lắm hay sao? Giờ sao thấy người gặp nạn lại không chịu giúp?”

Hà Vân Nhạn đã mở lời nói đỡ Trương Dương cũng không thể giả bộ được nữa liền ra chiều khó xử gật gật đầu cố gắng đồng ý: “Được rồi, vậy cứ để ta xem qua thế nào đã. Nhưng ta có một điều kiện, ngươi phải giữ bí mật chuyện ta xem bệnh cho cha ngươi, ta cũng không muốn người ngoài biết chuyện này!”

Thường Hải Tâm mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Ngươi cứ yên tâm, nhất định ta sẽ giữ bí mật!”

Tính tiền xong nàng cùng Hà Vân Nhạn lên xe jeep của Trương Dương. Thường Hải Tâm ngồi ghế phụ cạnh Trương Dương còn chỉ đường về nhà mình. Nàng xuất thân nhà quan, từ nhỏ lại được tiếp xúc nhiều với giới quyền quý, bởi vậy nhìn chiếc xe cùng biển số xe của Trương Dương, nàng cũng ân ẩn đoán ra bối cảnh của Trương Dương rất sâu.

Hôm nay Trương Dương diễn xuất đến độ xuất thẩn nhập thánh, lúc đến khư nhà của cán bộ cấp cao thành phố Lam Sơn, hắn liền tỏ ra.vô cùng ngạc nhiên vội vàng hỏi lại: “Nhà ngươi ở trong khư nhà dành riêng cho cán bộ thị uỷ cấp cao cơ à?”

Thường Hải Tâm vẫy vẫy tay với gã bảo vệ ngoài cổng, ngay cả đăng ký cũng khỏi cần bảo Trương Dương cứ việc đánh xe chạy thẳĩỊg vào.

Khư nhà riêng dành cho cận bộ thị uỳ cấp cao của thành phố Lam Sơn cũng mới được xây dựng gần đây, cây cối hai bên đường xanh rì, ở giữa tổng thể khư nhà lại có hồ nhỏ, xung quanh hô chỉ có hơn chục căn biệt thự là dành riêng cho các cán bộ thuộc uỳ ban thường bị thị uỳ Lam Sơn.

Thị trưởng thành phố Lam Sơn - Thường Gia Hân ở trong căn nhà số 2 của khu. Đáng nhẽ hôm nay hắn có cuộc họp hội nghị thường vụ thị uỳ, nhưng do bệnh gút tái phát lại do mấy hôm trước hắn gắng sức đi làm nên hôm nay các khớp xương sưng vù lên không đi lại được nữa. Hắn đành phải để phó thị trường thường vụ Triệu Tư Dân thay hắn chừ trì cuộc họp.

Lúc Thường Hải Tâm dẫn Trương Dương cùng Hà Vân Nhạn đến trước cửa nhà, Thường Gia Hân vẫn đang nằm trên ghế sô pha ở phòng khách. Tuy tuổi đã ngoài 50 nhưng thân thể hắn vẫn tráng kiện, sức khoè còn rất tốt, nhưng chỉ mắc mỗi bệnh gút, lúc nào đến thời kỳ phát bệnh thì lại đau đến bốc sốt lên, mấy đốt ngón tay cũng sưng vù hết cả lên.

Đáng ra trong nhà hắn cũng có không ít người, nhưng cả vợ lẫn hai đứa con trai đều bị hắn mắng đuổi ra ngoài hết, ngay cả bà bão mẫu cả ngày cũng chỉ dám dui dúi trong bệp không dám ló mặt ra. Bình thường thì hắn hiền lành hoà nhã, nhưng đến lúc phát bệnh, chân tay đau buốt khiến tâm trạng hắn cũng không được tốt, giờ hắn chẳng khác gì bom nổ chậm, nên lúc này chẳng ai dám trêu trọc hắn, toàn để hắn nằm một mình.

Thường Hải Tâm mừng rỡ kêu cha! một tiếng. Thường Gia Hân chỉ lạnh nhạt ư! một tiếng, lúc này hắn mới để ý thấy con gái còn dẫn khách về nhà. Chưa nhìn rõ ai với ai nhưng tâm trạng hắn đang khó chịu, bất kể là ai lúc này hắn cũng không muốn tiếp.

Hà Vân Nhạn vẫn chưa biết cha của Thường Hải Tâm là Thường Gia Hân, nguyên thị trưởng thành phố Lam Sơn, vốn dĩ nàng vẫn tưởng cha nàng chỉ là cán bộ cấp cao nào đó thôi chứ, lúc nhìn thấy Thường thị trưởng nàng không khỏi giật mình sợ hãi.

Trường Hải Tâm nhẹ nhàng đến bên cha kể sơ lược về Trương Dương một chút. Thường Gia Hân quét mắt nhìn Trương Dương một lượt nhựng hắn không thể nào tin tiểu tử miệng còn hôi sữa này lại là danh y được, bởi vậy mà khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, không có chút thành ý nào.

Trương Dương lại không tỏ vẻ gì sợ hãi cười cười chào hỏi trước: ‘Thường thúc thúc!” Trương Dương tỏ ra cực kỳ lễ phép, nhưng Thường Gia Hân lại chỉ cho rằng thăng nhãi này chỉ muốn lấn ná quen thân với gia đình mình mà thôi, nên hắn vẫn lạnh lùng ừ! nhạt một tiếng không nói gì.

Đương nhiên Trương Dương cũng biết hắn vẫn tỏ ra kinh thường mình, mà hắn tỏ ra như vậy cũng không có gì là quá đáng. Nếu đã nói là danh y thì tuổi nghề phải ít nhất là 50 năm, mà tốt nhất là có thiên phong đạo cốt, tóc bạc râu bạc phất phơ trong gió thì mới tỏ rõ được y thuật của người đó. Còn Trương Dương thì sao? Chỉ là một tiểu tử tẩm 20 tuổi, ăn mặc lại toàn hàng hiệu, nhìn đi nhìn lại cũng chẳng giống một danh y tẹo nào.

Thế nhưng Trương Dương lại như không thèm đếm xỉa gì đến ánh mắt khinh thường của Thường Gia Hân, sau màn lễ phép chào hỏi xong là hắn liền không chút khách khí cứ thế chậm rãi đến trước mặt Thường Gia Hân nắm cổ tay hắn giơ lên quan sát một chút. Tất cả các đốt ngón tay của hắn đều xưng vù lên, chắc hắn hắn bị gút cũng khá lâu rồi, vậy mà vẫn chịu được đau đón cỡ này. Trương Dương bắt mạch lại cho hắn một chút rồi cười cười nói: “Không sao, vẫn chưa nặng lắm. Để tôi kê cho ngài một đơn thuốc, chỉ cần ngài dùng theo thương thuốc này đảm bảo nửa tháng sau sẽ trở lại bình thường, hơn nữa sau này bệnh sẽ không tái phát nữa. ”

Thường Gia Hân nghe mà giật mình sửng sốt, không biết con gái dẫn theo một gã điên nào về nữa? Cho dù là bốc phét thì cũng phải biết chừng mực chứ? Ngươi nói nửa tháng sau bệnh ta đỡ đi thì ta còn tin, nhưng từ nay về sau không tái phát nữa thì không ai mà tin ngươi được. Bao danh y Đông Tây y ở Lam Sơn ta đều đã thỉnh qua, rồi còn lên hắn bệnh viện trung ương Bắc Kinh, đến cả lão trưởng khoa còn lắc đầu chào thua vậy mà chỉ một thằng nhãi miệng còn hôi sữa như ngươi mà cũng dám nói câu bệnh khỏi hắn không tái phát nữa sao? Trong lòng hắn thầm oán trách con gái dẫn về một gã điên nhưng ngoài miệng lại không nói gì, chỉ có vẻ mặt là lại càng âm trầm hơn trước.

Trương Dương cũng chẳng thèm để ý xem Thường Gia Hân có tin những lời mình nói hay không, vẫn cứ lẳng lặng ngồi viết lại đơn thuốc ngay giữa phòng khách: ‘đương quy, bạch thược, cam thảo, mỗi loại 60 gram. Hoa bạch xà 30 gram, ngô công, tế tân mỗi loại 20 gram, rượu đế 200ml...”

Đừng nói là Thường Gia Hân mà ngay đến cả Thường Hải Tâm cũng thấy bán tín bán nghi. Nhìn đơn thuốc qua loa sơ sài của Trương Dương, đột nhiên nàng lại nghĩ, Không nhẽ hắn lại gạt mình? Nếu như cha uống mấy thứ này vào liệu bệnh có nặng hơn hay không? Cũng khó trách nàng có ý nghĩ này, bởi vì thấy cha thống khổ bị đau đón hành hạ nhiều ngày như vậy nàng cũng lo cuống hết cả lên, lúc nghe Tần Thanh kể liền chẳng suy nghĩ gì chỉ biết phải mời bằng được Trương Dương đến khám bệnh cho cha. Thế nhưng giờ nàng lại thấy hơi hối hận, chư chịu tìm hiểu rõ ràng đã lạm tới rồi.

Nhìn ánh mắt không tin tưởng của hai cha con Thường Gia Hân, Trương Dương cũng biết nếu như mình không xuất chút bản lĩnh thực sự ra thì không thể khiến bọn họ nể phục được.

Trương Dương chậm rãi lấy ra hộp châm luôn mang theo bên người cùng ngọn đèn cồn. Vừa hơ qua hơ lại mấy chiếc châm trên ngọn lửa, Trương Dương vừa cười nói: “Thường thúc thúc, tôi thấy ngài có vẻ khá đau đớn, vậy để tôi châm vài mũi giúp ngài giảm bớt đau đớn trước vậy!”

Trương Dương kêu Thường Hải Tâm cùng Hà Vân Nhạn đỡ Thường Gia Hân ngồi dậy. Trương Dương định thần một chút rồi bắt đầu xuống châm, kim thứ nhất là ở thượng tinh, tiếp theo là thần đình, hậu thứ, hậu đính... Tổng cộng Trương Dương chỉ xuống có bảy châm, nhưng tất cả đều liền mạch lưu loát. Thường Hải Tâm cùng Hà Vân Nhạn ở bên cạnh xem mà chỉ thấy tay Trương Dương múa máy một lúc chẳng biết tự khi nào bảy chiếc kim đã châm nằm dọc từ mu bàn tay cha ra đến sau gáy.

Hạ châm xong, đợi một lúc rồi Trương Dương liền vỗ vỗ vay cười hì hì nói: “Thường thúc thúc nên ra vườn đi dạo một lúc, vừa hít thở không khí trong lành, lại vừa giãn gân cốt để máu trong cơ thể vận hành thông suốt!”

Thường Hải Tâm nghe mà trợn mắt há mồm, không sao tin vào tai mình được. Hắn không có nói quá đó chứ? Rõ ràng vừa rồi cha còn đau đớn rên rỉ mãi không thôi, nằm trên sô pha mà vẫn còn thấy khó khăn, vậy mà hắn mới chỉ châm mấy mũi mà nói cha có thể đứng dậy đi lại được rồi.

Quả thực thần châm của Trương Dương công hiệu xuất kỳ, chỉ có người được châm mới hiểu rõ sự ảo diệu trong đó. Châm cuối cùng của Trương Dương hạ xuống, Thường Gia Hân cảm nhận rõ những cơn đau tra tấn hành hạ mấy ngày qua đã tan biến sạch không còn chút nào, lâu lắm rồi hắn mới có lại cái cảm giác thoải mái dễ như vậy. Đầu tiên là hắn cẩn thận chống tay xuống ghế để thử xem tay còn đau không rồi mới chậm rãi đứng dậy. Hắn nắm nắm hai tay lại cảm nhận thấy hai tay nhẹ đi rất nhiều, không còn chút cảm giác đau nhức khó chịu nữa, trong ánh mắt hắn tỏ rõ sự mừng rỡ vui sướng như được sống lại. Hắn khoai khoái bước ra ngoài sân hít thở không khí trong lành.

Hà Hâm Nhan đã tận mắt nhìn thấy Trương Dương chữa khỏi cho Ngụy Chí Thành mắc bệnh ung thư gan, cho nên đối với thủ đoạn thần kỳ của Trương Dương sớm đã có chuẩn bị tâm lý, mà Thường Hải Tâm thì trước giờ chưa từng thấy qua, cô ta biết cha mình bị cơn đau nhức dày vò khổ sở như thế nào, trước đây đã có rất nhiều danh y được mời tới vấn chẩn, sau cùng đều vô kế khả thi, nhưng Trương Dương chỉ cắm mấy cây châm là trừ được bệnh. Sự tiến cử của Tần Thanh quả thật là không tồi.

Trương Dương từ trong ánh mắt kinh ngạc của Thường Hải Tâm đã đoán ra được trong lòng cô ta đang nghĩ gì, hắn mỉm cười, nói: "Mau đi lấy thuốc đi, muốn trừ triệt để tận gốc thì phải trải qua một đợt trị liệu, sau đó mới có thể không bị tái phát nữa!"

Bên ngoài đã truyền tới tiếng cười to của Thường Tụng ( chương trước là Thường Gia Hân): "Bà Liễu! Mau mau dâng trà lên cho khách!"

Trương Dương và Hà Hâm Nhan nhìn nhau đều lập tức mỉm cười hiểu ý, Trương Dương dùng châm pháp thần kỳ của hắn đã dễ dàng giành được sự tôn trọng của thị trưởng Lam Sơn Thường Tụng.

Trong mắt của Thường Tụng, người có thể chữa khỏi bệnh cho ông ta chẳng khác nào ân nhân cứu mạng của ông ta, khi bệnh đau nhức phát tác, ông ta cơ hồ là đau đến không muốn sống nữa, càng đừng nói tới làm việc được như bình thường. Trương Dương quay lại phòng khách, vẻ lo lắng vừa rồi đã mất sạch, vẻ mặt giống như gió xuân, tình không vạn lý, Thường Tụng là một người tính tình phóng khoáng, hơn nữa ông ta còn rất hiếu khách, hoàn toàn không có dáng vẻ hách dịch của lãnh đạo bình thường, ông ta cười nói: "Trương Dương, lần này phải cảm ơn cậu rồi!"

Trương Dương cười nói: "Chú Thường, chúng ta vốn không quen nhau, cháu sở dĩ giúp chú trị bệnh là bởi vì nể mặt phó thị trưởng Tần. Con gái của chú là thư ký của phó thị trưởng, mà phó thị trưởng Tần lại là lãnh đạo của cháu, lần này cô ấy bảo cháu tới giúp, cháu đương nhiên không thể chối từ rồi!"

Thường Tụng cười cười gật đầu, vô luận xuất phát điểm mà Tần Thanh làm vậy là nằm ở đâu, phần đại lễ này ông ta không thể không nhận, hơn nữa còn phải cảm kích.

Trương Dương nói: "Nói thực, vừa rồi nhìn thấy thái độ thờ ơ của chú, cháu thật sự là muốn phất tay áo bỏ đi đó!"

Thường Tụng cười ha ha, nói: "Chú là bị đau nên ngay cả nói chuyện cũng không nổi đó thôi, đến cả vợ con chú còn bị chú mắng đuổi đi nữa là, cái tính của chú là vậy đó, tiểu Trương đừng trách nhé!"

Hà Hâm Nhan cười khẽ, nói: "Chú là thị trưởng của Lam Sơn phải không?"

Cô ta vừa hỏi vậy, Trương Dương nhân cơ hội phối hợp theo, hai mắt chớp chớp đầy vẻ ngạc nhiên: "Cái gì? Thị trưởng Thường?" Thằng ôn này là đang muốn chứng tỏ rằng, trước khi tôi trị bệnh cho ông không hề biết ông là thị trưởng.

Thường Tụng không chút giấu giếm, gật gật đầu, ông ta cười nói: "Thị trưởng cũng là người, thị trưởng thì không mắc bệnh ư? Sao? Tần Thanh không nói với các cháu thân phận của chú à?"

Trương Dương lắc đầu: "Thật sự là không biết mà, nếu biết sớm thì cháu đã đòi chú tiền khám bệnh rồi!"

Thường Tụng cười càng vui vẻ hơn, ông ta phát hiện cậu thanh niên tên là Trương Dương này rất thú vị, nói chuyện với hắn rất hợp duyên, ông ta nhấp một ngụm trà, nói: "Chú tuy là thị trưởng, có quyền lực nhưng không có bao nhiêu tiền đâu, nếu cháu đòi tiền khám bệnh cao quá thì chú chỉ có thể nợ thôi, sau này trả góp cho cháu theo tháng!"

Trương Dương cười nói: "Chỉ cần một câu nói của chú thôi là có khối người tranh nhau trả tiền chữa bệnh cho chú đấy!" Câu nói này của hắn là cố ý, chính là muốn thử phản ứng của thị trưởng Thường.

Thường Tụng nghiêm mặt nói: "Trương Dương, cháu cũng là cán bộ quốc gia, cháu cũng là Đảng viên, nguyên tắc của Đảng, chúng ta vĩnh viễn không được quên, nếu như ngay cả bản thân mình còn không ước thúc được thì chúng ta dựa vào gì mà quản lý một thành thị, bằng vào gì mà đi lãnh đạo người ta?" Thường Tụng đặt chén trà xuống, nói: "Chú xuất thân từ bí thư đại đội, từ cở sở từng bước đi lên, chú nhìn thấy rất nhiều nỗi khổ của người dân, biết rõ trọng lượng của trách nhiệm mà mình đang gánh trên vai."

Trương Dương gật đầu, những lời nói này của Thường Tụng nghe ra vẫn rất thoải mái.

Thường Hải Tâm mang thuốc tới, cùng quay lại với cô ta còn có mẹ của cô ta là Viên Chi Thanh, đại ca Thường Hải Thiên. Viên Chi Thanh là hiệu trưởng trường tiểu học thực nghiệm khu Lâm Phong, Thường Hải Thiên năm nay hai mươi bảy tuổi, là phó quản đốc nhà máy hàng hóa thường ngày của Lam Sơn, cũng tính là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Thường Tụng tuy rằng có học lực không cao, nhưng ba đứa con trai, con gái của ông ta đều tốt nghiệp đại học, Thường Hải Thiên là tốt nghiệp trường đại học khoa học kỹ thuật Bình Hải, con trai thứ hai Thường Hải Long tốt nghiệp trường kỹ thuật Trung Quốc khoa thiết kế nội thất, sau khi tốt nghiệp trực tiếp làm trang trí nội thất, trong ba năm ngắn ngủi đã khiến công ty trang trí của hắn trở nên lớn mạnh, ở Lam Sơn đã trở thành một thương hiệu nổi bật trong giới trang trí, cũng là người có tiền nhất trong nhà.

Trương Dương đối với con cháu của quan lại thường thấy nhưng không thể trách, thân là một lãnh đạo mà có thể ước thúc tốt bản thân đã tính là không tồi rồi, còn con cháu của họ, cho dù bọn họ không muốn quan tâm chiếu cố, nhưng quan vị và quyền lực của bọn họ trên thực tế đã mở ra ô dù ẩn hình cho con cháu mình rồi.

Viên Chi Thanh là một người phụ nữ rất hòa ái, Thường Hải Thiên cũng rất khéo nói. Nói chung gia đình của Thường Tụng tạo cho Trương Dương một loại cảm giác rất tốt. Gia đình này không quá kênh kiệu, Thường Tụng thân là thị trưởng, tính cách hướng ngoại của ông ta không thấy nhiều, bệnh đau nhức đã dày vò ông ta nhiều năm đột nhiên không còn nữa, tâm tình của ông ta vui sướng rất nhanh, nhìn thấy sắp tới giờ ăn tối rồi, liền nhiệt tình mời Trương Dương và Hà Hâm Nhan ở lại ăn cơm.

Trương Dương và Thường Tụng là lần đầu tiên gặp mặt, ở lại ăn cơm thì có chút không tiện lắm, hắn uyển chuyển từ chối, nhưng tính tình của Thường Tụng làm việc lai không hề giả dối, ông ta cũng không phải là khách sáo với Trương Dương, cho rằng Trương Dương là bởi vì cảm thấy ở nhà thì hơi câu thúc, cho nên lập tức bảo con trai gọi điện thoại đặt một phòng ở tửu lâu A Bà, Trương Dương thấy Thường Tụng nhiệt tình như vậy thì cũng không cự tuyệt nữa.

Đoàn người cùng nhau bước ra, khi ra khỏi cửa Thường Tụng còn đặc biệt bảo con gái mình gọi điện thoại cho phó thị trưởng Tần Thanh, mời cô ta tới ăn cơm cùng, là Tần Thanh giới thiệu Trương Dương tới khám bệnh cho ông ta, mà Thường Tụng không phải là người vong ân phụ nghĩa, ông ta muốn tỏ ý cảm ơn ở ngay trước mặt Tần Thanh.

Tần Thanh là người tới muộn nhất, khi bước vào phòng thì con trai thứ hai của Thường Tụng là Thường Hải Long cũng vừa mới tới, hai người cùng nhau tiến vào phòng, nhìn thấy Thường Tụng đang nói chuyện rất sôi nổi với Trương Dương. Trương Dương là một kẻ dẻo miệng, Thường Tụng là thị trưởng mà lại không hề ra vẻ, đã thế lại còn có chút tính khí giang hồ, không biết vì sao lại nói chuyện tới phương diện võ thuật, Thường Tụng từng học Bát Quái chưởng, rượu vào nên nổi hứng, đứng dậy làm mẫu vài động tác, đương nhiên chút đạo hạnh này của ông ta căn bản không đáng để lọt vào mắt Trương đại quan nhân, thị trưởng Thường lại cảm thấy chưa tận hứng, thấy con trai thứ hai của mình tới liền vẫn tay gọi hắn: "Hải Long, tới đây, để cha đẩy một cái!"

Thường Hải Long thân hình cao to, cao chừng một mét tám lăm, thể trọng cũng phải hơn chín chục cân, tính khí của lão gia tử hắn biết, ở trong nhà nói một là một nói hai là hai, Thường Hải Long đành bước tới, hai tay đặt lên tay của lão gia tử, sau đó thị trưởng Thường đột nhiên phát lực, Thường Hải Long kêu lên hai tiếng rất khoa trương rồi lui ra sau, giả bộ suýt nữa thì ngã xuống, khiến cho mọi người đều đồng thời bật cười.

Viên Chi Thanh cười đến chảy cả nước mắt: "Lão Thường, ông già rồi mà sao còn giống như là một đứa con nít vậy?"

Thường Tụng cười nói: "Đây gọi là giữ mãi tấm lòng của người trẻ tuổi!"

Tần Thanh cười cười chào: "Chào thị trưởng Thường!"

Thường Tụng gật đầu, nói: "Mời ngồi, hôm nay tôi là bắt đứa con trai này bỏ tiền ra mời đại ân nhân ăn một bữa! Gia đình chúng ta liên hoan, muốn ăn gì thì cứ gọi thoải mái!"

Thường Hải Long đặt cặp táp lên bàn, nói: "Cha, con tới rồi đó!"

Thường Tụng cười nói: "Cha nuôi con từng ấy năm, hiện tại con kiếm được tiền rồi thì cũng nên hiếu kính với cha!"

Thường Hải Thiên nói: "Nhà chúng ta lão nhị là giàu nhất, phải cướp của nhà giàu thôi!"

Thường Hải Tâm nói: "Con muốn ăn tôm hùm!"

Viên Chi Thanh nói: "Tôi muốn ăn ba ba, trứng cá!"

Thường Hải Long cười khổ, nói: "Xem ra mọi người muốn ăn cho một doanh nghiệp như tôi thành nghèo kiết xác rồi!"

Thường Hải Thiên vỗ vỗ vai hắn, nói: "Bớt than nghèo kể khổ đi, tối qua anh tới chỗ em, thấy em chỉ một loáng đã thu được hai trăm nghìn, em còn vừa mới đổi Audi A6 nữa, đừng có nói rằng xe đó là trốn thuế lậu thuế mà có đấy nhé."

Thường Hải Long nói: "Thị trưởng Thường, ngài nói một câu công bằng đi, tôi trốn thuế lậu thuế lúc nào chứ, nếu dám trốn một phân tiền, ngài chẳng lẽ lại không dùng đả cẩu bổng pháp đánh gẫy chân tôi ư?"

Thường Tụng cười nói: "Cha tin Hải Long không dám làm vậy đâu!"

Trương Dương, Tần Thanh, Hà Hâm Nhan ba người mỉm cười nhìn gia đình này, đều cảm thấy gia đình quan lại như thế này quả thật là hiếm thấy.

Ba cha con Thường Tụng đều có tửu lượng khá, nhưng Thường Tụng bởi vì bệnh đau nhức nên không dám uống nhiều, chỉ có thể uống vài chén rồi chuyển sang uống nước khoáng. Thường Hải Long bởi vì nghề nghiệp mà trong xe lúc nào cũng mang theo rượu, là Phi Thiên Mao Đai mười lăm năm. Trương Dương đặc biệt để ý, rượu mà Thường Hải Long lấy ra không phải là đồ cống mà chính phủ dùng để chiêu đãi, từ đó có thể thấy gia đình Lão Thường vẫn tính là thanh liêm.

Thường Tụng cầm cuốc nước khoáng lên, nói: "Chúng ta hôm nay là gia yến, chủ đề chính là cảm tạ, cám ơn Trương Dương chữa khỏi bệnh đau nhức của tôi, có điều bữa cơm này chỉ là lần đầu tiên, đợi khi bệnh đau nhức của tôi triệt để khỏi hẳn, sẽ bảo Hải Long tổ chức một bữa tiệc lớn hơn!"

Thường Hải Long cười nói: "Sao cứ mãi là lão nhị con thế, lần sau nên đến lượt đại ca chứ. Một quản đốc hùn vốn như anh ấy không phải là làm suông đâu, lương tháng hiện tại là hai ngàn đó!"

Thường Hải Thiên gật đầu rất sảng khoái: "Được, tính lên người con đi!"

Trương Dương đứng dậy chạm cốc với Thường Tụng rồi một hơi uống cạn rượu trong chén, ba cha con Thường Tụng mắt đồng thời sáng lên, đều nhìn ra tửu lượng của Trương Dương không đơn giản, uống nhiều như vậy mà mặt không đỏ tim không đập, Thường Tụng thích nhất chính là những cán bộ biết uống rượu, ông ta cho rằng tửu lượng là một trong những cơ bản tiêu chuẩn của một cán bộ xem liệu có thể làm tốt công tác hay không, biết uống dám uống mới là đàn ông, mới là hán tử, mà tính khí thống khoái như vậy thì mới có thể làm tốt công tác.

Cho nên hai anh em Thường Hải Thiên đều có tửu lượng khá, hai người chủ động cạn hai chén với Trương Dương để tỏ ý cảm tạ, Tần Thanh và Hà Hâm Nhan đều rõ tửu lượng của Trương Dương, cho nên không hề lo lắng gì cho hắn, nhưng Thường Hải Tâm thấy Trương Dương uống nhiều như vậy, cũng có chút kinh tâm động phách, hỏi khẽ: "Đại ca, nhị ca, hai anh đừng có luân phiên uống với Trương Dương như vậy chứ, đừng bắt khách uống quá nhiều!"

Thường Tụng nói: "Cha thấy tiểu Trương tửu lượng như biển, sợ rằng ba cha con chúng ta cùng nhau uống cũng không lại cậu ấy đâu!" Ông ta nhớ tới Trương Dương là tới từ Giang Thành, liền nhớ tới Hồng Vĩ Cơ: "Bí thư Hồng ở chỗ các cậu cũng có tửu lượng khá lắm đấy!"

Tần Thanh và Trương Dương đều không biết Hồng Vĩ Cơ biết uống rượu, cả hai đồng loạt nhìn về phía Thường Tụng.

Thường Tụng nói: "Đáng tiếc là biết uống nhưng lại không uống, uống một chén là lập tức lấy tay che chén!" Rồi ông ta học theo ngữ khí của hồng Vĩ Cơ, nói: "Uống nhiều hại người, mọi người cứ tùy ý đi!" Thần thái của Hồng Vĩ Cơ ông ta học được tám thành, Trương Dương không nhịn được mà bật cười, thị trưởng Thường này hứng thú thật.

Viên Chi Thanh lặng lẽ kéo kéo tay áo chồng mình, bà ta biết tính tình của ông chồng, cứ hưng phấn lên là không có lời gì mà ông ta không dám nói. Bà ta nhìn về phía Hà Hâm Nhan, nói: "Tiểu Hà rất dịu dàng ít nói nhé, nói thế nào nhỉ, tiểu Trương rất có phúc mới tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy."

Sự xinh đẹp của Hà Hâm Nhan được mọi người công nhận, nhưng nói cô ta dịu dàng ít nói thì đó là bởi vì Viên Chi Thanh chưa hiểu rõ cô ta mà thôi. Cô ta nhìn về phía Trương Dương, cười nói: "Anh ấy bá đạo quen rồi, ở bên ngoài không thích cháu nói nhiều."

Hai anh em Thường Hải Thiên lần đầu tiên nhìn tới bộ dạng vâng lời răm rắp, nhu tình mật ý của Hà Hâm Nhan đối với Trương Dương, trong lòng hâm mộ không thôi, hai anh em đều chưa lập gia đình, tuy rằng ở bên cạnh không thiếu người theo đuổi, nhưng người xinh đẹp giống như Hà Hâm Nhan thì chưa từng gặp được.

Tần Thanh thấy Trương Dương và Hà Hâm Nhan bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đột nhiên cảm thấy có một loại tư vị khó nói thành lời, bèn cầm chén rượu nhỏ lên, nói: "Thị trưởng Thường, tôi kính ngài! Chúc ngài thân thể sớm khôi phục được sự khỏe mạnh!"

Thường Tụng chạm cốc với cô ta, mỉm cười nói: "Tiểu Tần à, sau này cô phải để ý nhiều hơn tới Hải Tâm nhé, con bé nhà tôi vừa mới rời khỏi trường đại học, chưa có kinh nghiệm gì cả, tôi muốn để nó ở bên cạnh cô học tập thêm hai năm."

Trương Dương chen miệng vào, nói: "Thị trưởng Thường cứ yên tâm đi, ông chỉ cần quan chiếu tới phó thị trưởng Tần nhiều hơn thì phó thị trưởng Tần khẳng định sẽ quan chiếu tới thư ký Thường gấp bội!" Câu nói này nói rất thẳng thắn, cả đám người đều bị hắn khiến cho ngớ ra, sau đó thì cùng nhau bật cười.

Thường Tụng cười ha ha, lắc đầu nói: "Cậu có ý tứ gì vậy? Phải chăng là tôi nếu dám đi giày nhỏ cho Tần Thanh thì người đầu tiên mà cô ấy đối phó sẽ là con gái của tôi ư?"

Trương Dương cười nói: "Không nghiêm trọng như vậy đâu, thị trường Thường dám giao con gái bảo bối cho phó thị trưởng Tần làm thư ký là đủ thấy sự tín nhiệm của chú đối với cô ấy rồi."

Tần Thanh thầm trách hắn nói quá thẳng.

Thường Tụng lại càng cười vui vẻ hơn: "Tiểu Trương, tôi không có ý đó, tôi biết bên ngoài rất nhiều người nói tôi phái con gái tới là để giám thị công tác của tiểu Tần, nhưng kỳ thực không phải, tôi là nghĩa Tần Thanh còn trẻ tuổi như vậy, lại là nữ cán bộ, Hải Tâm tới đó, hai người trẻ tuổi làm với nhau sẽ dễ dàng hơn nhiều. Tần Thanh giỏi giang như vậy, tôi cũng có chút tư tâm để Hải Tâm theo cô ấy học hỏi."

Tần Thanh cười nói: "Thị trưởng Thường, đừng nghe anh ấy nói linh tinh, anh ấy ở Giang Thành thành nổi danh là Ống Pháo lớn đấy!"

Thường Tụng nói: "Dạng tính cách như thế này tôi rất thích, người dám nói thì mới dám làm, trước sau như một mới là hảo hán tử. Nào! Chúng uống rượu!"

Bữa tối kết thúc vào lúc tám giờ rưỡi, thông qua bữa tối này Trương Dương đã hiểu biết thêm về gia đình Thường Tụng và đã nảy sinh hào cảm với họ, mà ý nghĩa chân chính của bữa ăn này là lát bằng con đường chính trị cho Tần Thanh ở Lam Sơn, Thường Tụng sau này nhất định sẽ nhìn Tần Thanh với ánh mắt khác, dẫu sao thì phần đại lễ mà Tần Thanh tặng cũng có thể nói là không nhỏ.

Thường Hải Long thấy thời gian vẫn còn sớm nên đề xuất ra ngoài chơi, Thường Tụng trước giờ đều rất thoải mái với đám con của mình, ông ta cười nói: "Các con đi đi, ta không thể góp vui được!" Ông ta và vợ hai người về nhà trước.

Tần Thanh thân là phó thị trưởng Lam Sơn nên tất nhiên phải để ý tới thân phận của mình, cô ta nói khẽ: "Họp hành cả ngày, tôi cũng mệt rồi, các anh đi đi!"

Thường Hải Long nói: "Tôi tiễn cô!"

Tần Thanh cười nói: "Không cần đưa đâu, tôi tự mình lái xe được. Các anh đều uống rượu rồi, hay là xe cứ để đây đi, ngài mai rồi lái về!" Cô ta nhìn Trương Dương một cái, ở sâu trong mắt lóe lên một tia lưu luyến, nhưng cô ta biết hoàn cảnh của mình hiện tại, phần thâm tình và khát vọng đối với Trương Dương chỉ có thể chôn sâu trong lòng.

Sau khi Tần Thanh đi, Thường Hai Thiên nói: "Đi đâu chơi đây?"

Thường Hải Tâm đề nghị: "Tới sàn nhảy Cổn Thạch đi!"

Thường Hải Long lập tức hưởng ứng, bọn họ đều uống chút rượu rồi, cần tới điểm có kích thích.

Hà Hâm Nhan cũng có tính tình thích chơi thích náo nhiệt, dẫu sao thì cô ta hôm nay cũng đảm nhiệm thân phận bạn gái chính thức của Trương Dương. Sau khi Tần Thanh đi, cô ta càng không còn cố kỵ gì nữa, thân mật quàng tay Trương Dương, bộ dạng rất thắm thiết.

Hai người rớt lại phía sau, Trương Dương nói khẽ: "Sao hôm nay dính lấy anh thế?"

Hà Hâm Nhan cười khẽ: "Biết rằng anh muốn tránh cho nên phối hợp với anh!" Cô ta cũng nhìn ra Trương Dương nhìn ra Trương Dương đang cố gắng kiếm một cơ hội chính trị tốt đẹp cho Tần Thanh, cô gái này rất giỏi đoán ý người khác.

...

Sàn nhảy Cổn Thạch là một trong những nơi lớn nhất thành phố Lam Sơn, vừa bước vào bên trong đã nghe thấy tiếng nhạc chát chúa, tiếng bass rầm rĩ khiến cho huyết mạch của người ta như căng lên. Chọn loại hoàn cảnh này chính là để thả lỏng thần kinh toàn thân, phát tiết áp lực trong cuộc sống thường ngày.

Thường Hải Long là khách quen của nơi này, bọn họ chọn một phòng ở tầng hai, tên là Lãnh Ẩm, mấy người nghỉ ngơi một lát. Thường Hải Long cười nói: "Chúng ta đi giải trí đi!" Dưới loại hoàn cảnh này nói chuyện cần phải lớn tiếng.

Trương Dương vốn không muốn đi, nhưng Hà Hâm Nhan há lại chịu bỏ qua cho hắn, kéo tay hắn lôi tới sàn nhảy, Trương Dương là lần đầu tiên tới loại sàn nhảy này, có chút chân tay luống cuống: "Anh bảo này cô bé, anh không biết nhảy đâu!"

Hà Hâm Nhan cười nói: "Không ai thèm để ý tới anh đâu, muốn nhảy thế nào thì cứ nhảy thế nấy đi!" Thân hình thướt tha của cô ta đã bắt đầu nhún nhảy theo tiếng nhạc.

Trương Dương lúc ban đầu còn có chút luống cuống chân tay, nhưng nhìn thấy người ở xung quanh ai ai cũng ngây ngất lúc lắc như bên cạnh không có ai, nên cũng thản nhiên hơn một chút, hắn dưới sự chỉ đạo của Hà Hâm Nhan cũng thả lỏng chân tay, tư do nhảy nhót.

Ba anh em Thường gia cũng đều nhảy rất khá, có điều rất nhanh bọn họ liền phát hiện ra Hà Hâm Nhan mới là trung tâm của mọi ánh mắt, kỹ thuật nhảy của Hà Hâm Nhan có nhịp điệu rất sôi nổi, nhìn một cái là biết khác hắn với đám nghiệp dư.

Lúc ban đầu chỉ là mấy người bọn Trương Dương nhảy vây quanh, nhưng tới sau cùng, trong sàn nhảy có rất nhiều người đều vây tới Hà Hâm Nhan mà nhảy, Hà Hâm Nhan nghiễm nhiên trở thành nữ hoàng vũ hội trong mắt mọi người.

Thường Hải Tâm hét to với Trương Dương: "Bạn gái anh nhảy đẹp quá!" Nói liền hai lần Trương Dương mới nghe thấy, hắn cười ha ha gật gật đầu, lúc này một cô gái mặc váy đen nhảy tới, cô ta nhảy cũng rất đẹp, nhảy cùng với Hà Hâm Nhan, hai người phối hợp với nhau, người ở xung quanh nhìn thấy đều khen không ngớt. Thường Hải Long thường tới Cổ Thạch chơi, biết rằng nơi này thanh niên xã hội ra vào không ít, thường có sự kiện thi nhảy, sợ dẫn tới phiền phức, đợi khi bài hát kết thúc liền gọi mọi người quay về phòng nghỉ ngơi.

Hà Hâm Nhan vừa uống nước vừa nhìn về phía sàn nhảy với ánh mắt chưa tận hứng, lại nhìn thấy cô gái mặc váy đen đã nhảy lên sàn nhảy ở chính giữa, cô gái đó cũng để ý thấy Hà Hâm Nhan ngồi ở bên trên, mỉm cười vẫy tay với cô ta, mời Hà Hâm Nhan xuống nhảy.

Hà Hâm Nhan nói: "Cô gái đó nhảy khá thật!"

Trương Dương nói: "Nhưng vẫn không bằng em, anh cảm thấy em nhảy là đẹp nhất!"

Thường Hải Tâm cười nói: "Trương Dương, anh nói nghe buồn nôn quá đi!"

Trương Dương lại chẳng cảm thấy mình buồn nôn, hắn uống một ngụm bia lạnh, nói: "Tôi phát hiện tôi không thích hợp với việc nhảy nhót cho lắm, chắc là không có tế bào âm nhạc!" Lúc này bên ngoài đã lờ mờ biến thành kích thích và cuồng dã, hấp dẫn ánh mắt của bọn họ lại hướng về phía sàn nhảy. Chỉ thấy ở giữa sàn nhảy, cô gái váy đen và một cô gái váy đỏ khác đang thi nhảy, cô gái váy đỏ trang điểm rất đậm, ăn mặc cũng rất đẹp, nhảy cũng rất hay.

Hà Hâm Nhan nói: "Thú vị quá, không ngờ ở nơi này lại thi nhảy nhiều như vậy!"

Thường Hải Long giải thích: "Người trẻ tuổi, tinh lực không có chỗ nào phát tiết, cho nên thông qua loại phương thức này để giải sầu, trông vậy thôi nhưng loại thi nhảy này rất hay xảy ra gây gổ, Cổ Thạch mỗi tháng đều có mấy vụ ẩu đả, cuối năm ngoài còn có người bị đâm chết ở đây, bị đóng cửa một thời gian, vừa mở cửa kinh doanh lại không lâu."

Trương Dương gật đầu, lúc này Hà Hâm Nhan ồ lên một tiếng, cô ta thốt lên: "Những người đó làm gì vậy?" Mọi người thuận theo hướng cô tay chỉ mà nhìn, thấy hai anh chàng thân hình khôi ngô kéo cô gái mặc váy đen tới một căn phòng ở góc tây bắc, cô gái váy đỏ vừa rồi cũng không thấy đâu nữa. Bởi vì tiếng nhạc ở đây quá lớn, tất cả mọi người lại đang nhảy, cho nên không có ai để ý tới cô gái váy đen này, hai anh chàng kia trên cánh tay đều có hình xăm, rõ ràng không phải là loại thiện lương gì.

Hà Hâm Nhan nói: "Hỏng rồi, cô ấy gặp phiền phức rồi!"

Trương Dương đứng dậy trước tiên: "Để anh đi xem!"

Thường Hải Thiên là ổn trọng nhất, hắn đứng dậy đi tìm nhân viên của sàn nhảy, bọn Thường Hải Long thì theo Trương Dương đi tới phòng đó.

Trương Dương trước giờ luôn là người không sợ gặp chuyện, từ sau khi vết thương lành lại, thằng ôn này một mực nhàn cư vi bất thiện đến mức trong lòng khó chịu, chỉ mong có chuyện gì đó để giải sầu, hiện tại thấy có chuyện xảy ra, hắn đương nhiên sẽ không ngồi yên không quan tâm.

Tới cửa phòng, Trương Dương đã nghe thấy bên trong có tiếng hét, hắn đang muốn bước vào trong thì một đại hán đứng ở ngoài cửa phòng cản đường hắn, hỏi: "Muốn đi đâu!"

"Đi toilet!"

"Con mẹ mày mù à? Toilet ở đằng kia kìa!" Hán tử đó gầm lên như hung thần ác sát.

Trương Dương cười cười, đột nhiên ấn lên mặt gã đẩy mạnh về phía sau, đập gáy gã vào tường, thoáng chốc hán tử đó đã bị đập cho ngất đi, mềm oặt nằm dưới đất, Thường Hải Long không ngờ Trương Dương lại có loại phong cách lôi lệ phong hành như vậy, nhất thời mặt đầy thối ra.

Trương Dương lại không hề do dự, nhấc chân lên đá tung cửa phòng rồi chui vào, chỉ thấy dưới ánh đèn mờ, cô gái váy đen bị hai gã đại hán đè lên giường, liều mạnh giãy giụa đôi chân trắng bóc, váy cũng bị lật lên.

Trương Dương nhìn thấy cảnh ở trước mặt, thầm nghĩ xong rồi, giữa ban ngày ban mặt, đám vô lại này lại dám phạm tội, hắn bước nhanh lên trước, nắm lấy tóc của một tên, tung quyền đấm giữa mặt gã, khiến cho tên đó hét lên một tiếng thảm thiết rồi ngã vật ra đất.

Tên hán tử kia cũng ngây ra đó, gã không ngờ có người đột nhiên xông vào, không đợi hắn kịp phản ứng thì một cú đấm móc của Trương Dương đã chào hỏi thân mật với cái mặt của gã, đánh cho đầu gã ngửa ra sau, mông nện lên bàn thủy tinh, cái bàn nhỏ không thể chịu được thể trọng của thân thể gã liền vỡ tan.

Trong phòng không chỉ có hai tên này, một tên thanh niên trẻ tuổi ngồi ở đó cầm dao gọt hoa quả đâm vào lưng Trương Dương, Thường Hải Long mắt tinh tay nhanh, nắm lấy cánh tay của tên đó, dùng sức bẻ một cái, chế trụ gã.

Hà Hâm Nhan và Thường Hải Tâm vội vàng đỡ cô gái mặc váy đen dậy.

Tên thanh niên bị bẻ tay mắng: "Con mẹ nó, chúng mày là ai vậy? Xông vào phòng tao làm gì?" Tính khí của Thường Hải Long cũng rất nóng nảy, nghe thấy thằng ôn này mở miệng ra đã chửi bới, lập tức vung tay tát cho gã một cái.

Trương Dương lúc này liền nhảy tới, nhìn nhìn con dao gọt hoa quả trong tay, cười lạnh nói: "Được đấy, dám cầm dao mà! Biết chơi không?"

"Biết chơi con mẹ mày!"

Trương Dương bật cười, ngay cả Thường Hải Long cũng thấy nụ cười này của hắn có chút rợn người, thầm nghĩa thằng ôn này khẳng định là muốn đánh nhau rồi. Trương Dương thong thả nắm lấy cánh tay tên trẻ tuổi, đặt năm ngón tay của gã duỗi thẳng lên sa lông, nói: "Ngoan ngoãn đừng có động đậy, để anh dạy mày chơi dao!"

Thằng ôn đó nhìn Trương Dương với ánh mắt tràn đầy oán hận, Trương Dương chậm rãi cầm cao dao gọt hoa quả lên, cười nói với Thường Hải Long: "Vừa mới học được trên TV, chơi chưa giỏi lắm, xem thử nhé!" Khi nói câu này, hắn liền cắm mũi đao vào giữa kẽ ngón tay của thằng ôn đó, sau đó mũi dao bắt đầu nhảy mua giữa các kẽ ngón tay của gã, tiếp theo thì càng lúc càng nhanh, tới sau cùng Thường Hải Long nhìn cũng không kịp, cảm thấy thân thể của tên thanh niên kia bắt đầu run rẩy. Mắt nhìn mũi đao nhảy mũi trên tay mình, người bình thường đều không có tố chất tâm lý này, gã có sợ hãi cũng là chuyện hết sức bình thường.

Một lát sau mặt gã trắng bệch, càng mất mặt hơn là bởi vì sợ hãi nên không ngờ còn tè cả ra quần, khiến cho quần ướt sũng, Trương Dương ngửi thấy mùi khai, không nhịn được mà nhíu mày, vung tay tát cho gã một cái, nói: "Con mẹ nó mất mặt quá! Còn tưởng rằng mày gấu lắm!"

Lúc này Thường Hải Thiên đã dẫn mấy bảo vệ của sàn nhảy tới, nhìn thấy phía mình không xảy ra chuyện gì thì mới yên tâm, quản lý bảo an lúc nhìn thấy mấy người trẻ tuổi thì đột nhiên biến sắc, y vội vàng bước tới: "Thì là là anh Nhị Cương, có chuyện gì vậy?"

Tên thanh niên tên là Nhị Cương trừng mắt lườm y một cái rồi chỉ vào Trương Dương, nói: "Mày đợi đó! Hôm nay chúng mày đừng hòng có ai ra khỏi được cái sàn nhảy này!"

Tên quản lý bảo an cười bồi khuyên: "Anh Cương à, em thấy là hiểu lầm thôi, nể mặt em đi!"

"Cút!"

Hà Hâm Nhan không nhịn được nữa, cô ta tức giận nói: "Mày là thứ gì vậy, một tên lưu manh muốn phi lễ với con gái nhà người ta mà còn có lý à?"

Nhị Cương nhìn cô gái máy váy đen, cười nói: "Con mẹ nó, tao muốn thế nào thì làm thế nấy đấy, cô ta là cái bô của tao! Trần Yến, cô lại đây!" Thằng ôn này rõ ràng là bắt chước kiểu ăn nói của bọn xã hội đen Hồng Kông, cô gái váy đen trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, không ngờ lại không dám phản bác, mặt đầy vẻ ủy khuất bước tới.

Anh em Thường Hải Thiên cũng đần thối mặt, không ngờ người ta lại có quan hệ như vậy, chuyện hôm nay lộn xộn rồi, là bọn họ xen vào việc của người ta.

Trương Dương nhìn cô gái tên là Trần Tến, nói: "Cô không phải là cận thị cao độ chứ? Loại ngu ngốc hơi tí là tè cả ra quần này mà cô cũng yêu được à? Đàn ông trên thế giới chết hết rồi ư?" Hà Hâm Nhan giơ ngón tay cái về phía Trương Dương, khen hắn nói rất hay.

Nhị Cương cười lạnh một tiếng, lúc này bên ngoài ầm ĩ, đại ca Đại Cương của hắn nghe thấy em trai mình bị đánh, dẫn hơn ba mươi người cầm gậy sắt ống tuýp tới sàn nhảy, khí thế bừng bưng khởi binh hỏi tội.

Thường Hải Thiện nhìn thấy sự tình không ổn, liền nói với quản lý bảo an: "Anh sao còn chưa báo cảnh sát!"

Tên quản lý bảo an nhìn hắn với ánh mắt đồng tình, nói khẽ: "Các anh hay là mau đi đi, cha của bọn họ là bí thư ủy ban chính pháp khu vực Minh Dương đấy!"

Trương Dương ở bên cạnh cười lạnh, nói: "Lợi hại thật, bí thư ủy bản chính pháp khu cơ đấy! Ông già là bí thư ủy ban chính pháp, thằng con là xã hội đen, thành phần gia đình phức tạp thật!" Thằng nhóc này trong lòng vui mừng không thôi, thầm nghĩ bí thư ủy ban pháp ủy khu vực thì sao chứ, trong đám bọn họ có ba người là con của thị trưởng đương nhiệm Thường Tụng, không biết là thị trưởng to hay là bí thư ủy ban chính pháp khu vực to hơn đây? Hôm nay có kịch hay để xem rồi.

Thường Hải Thiên dẫu sao cũng lớn tuổi nhất, suy xét sự việc cũng toàn diệt nhất, hắn nói khẽ: "Chúng ta đi trước đi, để sau rồi xử lý!" Nhưng bọn họ không đi được, hơn ba mươi người đã chặn trước cửa phòng rồi. Nhị Cương thấy viện quân của hắn đã tới, khí thế bừng bừng hét lên: "Đại ca, chính là mấy người bọn chúng đánh em."

Thường Hải Long nhíu mày, lớn tiếng nói: "Các anh đừng có làm càn, tôi sẽ báo cảnh sát đó!"

Đại Cương cười lạnh, nói: "Báo cảnh sát à? Tao báo hộ mày nhé!" Hắn từ trong tay một tên thủ hạ cầm lấy điện thoại, ấn số của đội hình cảnh cục công an khu vực: "Đội trưởng Lý, em tôi bị người ta đánh, còn có người trêu gheo bạn gái của nó, anh tới đây đi, yên tâm, tôi sẽ không đánh người đâu!" Gã gọi điện xong còn dương dương đắc ý nhìn Thường Hải Long.

Anh em Thường Hải Thiên nổi giận rồi, hai người bọn họ bình thường không có dây dưa gì với đám xã hội này, cha họ cũng thường dặn dò họ, không cho bọn họ cầm cờ hiệu của mình đi khắp nơi rêu rao, cho nên ngoài hệ thống liên quan ra, người nhận ra hai anh em họ không nhiều, càng đừng nói tới một cô gái vừa mới tốt nghiệp như Thường Hải Tâm. Trương Dương và Hà Hâm Nhan ở Lam Sơn thì càng không có danh tiếng gì.

Con người ở vào lúc cho rằng mình đã chiếm được thế chủ động luôn bất giác nổi lên khí thế loài rùa, Đại Cương và Nhị Cương ở khu Minh Dương nổi tiếng là cường thế, ông chủ thật sự của sàn nhảy này chính là Đại Cương, em gã ở trên địa bàn của mình bị bắt nạt, cục tức này bất kể là như thế nào gã cũng không nuốt trôi được. Đại Cương không biết lai lịch của ba anh em Thường gia, híp mắt quét nhìn bọn họ với vẻ khinh thường: "Ở trên địa bàn của tao mà dám gây sự? Đánh chúng cho tao, đừng đánh vào mặt! Tí nữa còn phải đưa tới phân cục!"

Thường Hải Thiên nghe thấy thằng ôn này nói những lời khệnh khạng như vậy, cũng không dám nổi giận, hắn rút điện thoại ra chuẩn bị báo cảnh sát thì sáu tên lưu manh cầm gậy sắt đã lao về phía hắn.

Trương Dương lắc lắc đầu, nhấc chân lên đá bay thằng ôn đi đầu, sau đó hắn nghe thấy một giọng nữ vang lên: "Cổn Thạch của chúng mày sẽ không mở cửa được nữa đâu!" Người nói câu này chính là Thường Hải Tâm, trong lời nói của cô ta tỏa ra sự kiên định và đại khí, Trương Dương không khỏi nhìn thêm mấy cái vào thư ký Thường, không ngờ cô bé này cũng có chút khí phách, lời nói ra tràn đầy khí thế, chẳng trách Thường Tụng lại để cô ta đi theo con đường chính trị.

Thường Hải Long cũng cầm ghế lên, Hà Hâm Nhan đứng ở bên cạnh Trương Dương cũng cầm một chai bia lên, vũ khí này cô ta dùng quen tay rồi, trông có vẻ đã ngứa ngáy chân tay. Trương Dương cười nói: "Làm cái gì vậy? Một mình tôi là được rồi, không cần các người giúp đâu!"

Hắn nhặt con dao gọt hoa quả lên, mỉm cười nói: "Mày tên là Đại Cương? Hai chúng ta cá nhé! Mày đếm từ một đếm mười, tao sẽ cắm chuẩn xác con dao này vào miệng mày!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK