Hồng Trường Hà cởi áo khoác của mình đắp lên cho con gái, hải dương hoa viên cũng không lớn, hắn rống lên một tiếng tất nhiên sẽ hấp dẫn sự chú ý của không ít người, bảo vệ cũng tới rồi, hàng xóm chung quanh cũng tới, trong đó có cả những nhân vật nắm thực quyền như huyện trưởng Hứa Song Kì, phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết.
Hồng Thi Kiều nằm trên sô pha, trên người đắp áo khoác, nhưng đôi chân trắng nõn mê người vẫn lộ ra ra ngoài, Lưu Kiến Thiết chỉ liếc một cái là ánh mắt liền trở nên phê phê.
Hồng Trường Thanh lúc này phát huy đầy đủ thiên phú biểu diễn của cô ta, mắt đỏ lên, than khóc: "Bí thư Trương, Thi Kiều coi anh là bạn, nó... nó còn chưa kết hôn mà."
Người vây xem căn cứ vào câu này lập tức đưa ra phán đoán, trong ánh mắt đề vẻ phẫn nộ, khi bỉ.
Trương đại quan nhân không chút hoang mang nói: "Tôi không muốn giải thích, tôi không làm gì cô ta cả, đợi ngày mai sau khi cô ta tỉnh dậy, các người hỏi cô ta đi, hiện tại mọ người có thể đi rồi. Tôi biết các người nghĩ gì? Nhưng tôi có thể nói với các người rằng, các người nghĩ sai rồi, chị Hồng, chuyện này, khẳng định sẽ có một kết quả, chị hài lòng chưa?"
Hồng Trường Thanh còn chưa nói gì thì anh trai cô ta Hồng Trường Hà đã từ trong đám người nhảy dựng lên, giận dữ hét: "Người khác sợ mày nhưng tao con mẹ nó không sợ mày đâu, bí thư huyện ủy thì sao, khi dễ khuê nữ của tao thì tao đánh mày!" Một quyền ân cần thăm hỏi mũi Trương Dương.
Trương đại quan nhân vươn tay ra nhẹ nhàng gạt một cái, sau dố rất xảo diệu chế trụ cổ tay Hồng Trường Hà, thuận thế đẩy một cái, thân hình khôi ngô của Hồng Trường Hà bay lên như đằng vân giá vũ, bay ra ngoài cửa lớn rồi rầm một tiến ngã chổng vó lên trời.
Trong đó cũng có rất nhiều người đa sự, có người cầm khăn ướt lau mặt cho Hồng Thi Kiều, có người vây quanh Hồng Trường Thanh rồi mồm năm miệng mười hỏi, rất có xu thế phải hỏi bằng được chuyện này.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết mừng thầm trong lòng, thầm nghĩ Trương Dương anh cũng có hôm nay rồi, đã sớm nghe nói anh phong lưu thành tính, cái này là chơi đến phát hỏa rồi à, muốn ngầm thịt cháu gái của Hồng Trường Thanh, kết quả bị người ta bắt quả tang. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, cho dù anh có một trăm cái miệng cũng khó nói rõ. Chuyện này nếu truyền tới tai Tống Hoài Minh, đủ để cho anh tàn đời.
Hứa Song Kì giả mù sa mưa nói: "Rốt cuộc là sao vậy? Chuyện này có phải có hiểu lầm hay không?"
Hồng Trường Thanh nhìn về phía Trương Dương, Trương đại quan nhân vẻ mặt vẫn thản nhiên như không, hắn lăn lộn trong quan trường mấy năm nay cũng không phải là vô ích, gặp nguy không loạn là tố chất tối thiểu mà một quan viên nên có. Trương Dương nhìn thẳng vào mắt Hồng Trường Thanh, nói ra cũng lạ, Hồng Trường Thanh cảm thấy mắt hắn biến hóa khó lường, thầm thúy không thể nắm bắt, nhìn tơi sau cùng thì giống như là rơi vào tinh hà vậy. Hồng Trường Thanh trong nháy mắt bỗng nhiên quên mình đang ở đâu? Quên cả bên cạnh có những ai.
Bên tai nghe thấy một giọng nói không nhanh không chậm: "Chị Hồng, rốt cuộc là sao?"
Hồng Trường Thanh nói: "Là anh tự chuốc lấy!"
Mọi người nghe thấy những lời này của Hồng Trường Thanh thì đều không khỏi ngẩn ra, rồi thấy Hồng Trường Thanh nhìn thẳng vào Trương Dương tôi nói: "Anh cho rằng mình có thể lấy thúng úp voi, cho rằng mình có thể muốn làm gì thì làm ư, tôi để được lên làm chủ nhiệm văn phòng huyện ủy, đã phải bỏ bao công sức, hiện tại anh đòi điều tôi đi, không phải là để dọn đường cho Phó Trường Chinh ư? Anh đã hủy đi bao năm vất vả và cố gắng của tôi, anh có biết tôi phải hy sinh nhiều đến thế nào không?"
Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết nhìn nhau, hai người đều không nghĩ thông Hồng Trường Thanh rốt cuộc là ăn phải gì vậy? Ngay cả những lời này cũng nói ra trước mặt mọi người.
Trương Dương thở dài nói: "Chị cho rằng tôi nhắm vào chị, cho nên chị hận tôi?"
Hồng Trường Thanh nói: "Không sai, tôi hận anh! Tôi mà anh thân bại danh liệt, tôi muốn phải mất hết mặt mũi."
Trương Dương nói: "Tối nay vốn đã mời chi và Hồng Thi Kiều cùng nhau tới ăn cơm, chị nói mình không khỏe, nhưng chỉ là lấy cơ?"
Hồng Trường Thanh nói: "Phải!"
Trương Dương nói: "Hồng Thi Kiều uống rượu giả vờ say cũng là năm trong kế hoạch của chị?"
Hồng Trường Thanh gật đầu nói: "Không sai!"
Tất cả mọi người ở hiện trường không nói gì được nưữ, có người đã đoán được đoạn cuối của vợ kịch này, lúc này Hồng Thi Kiều tựa hồ tỉnh lại, ánh mắt của cô ta tràn ngập vẻ kinh ngạc và xấu hổ, cô ta muốn mở miệng ngăn cản, nhưng đáng tiếc lại nói không ra lời.
Trương Dương nói: "Khi tôi đưa cô ta về nhà, nhìn thấy trong nhà chị còn đèn, chị lúc đó có phải là vẫn ở trong nhà, nhưng cố ý không mở cửa đúng không?"
Hồng Trường Thanh không ngờ lại gật đầu nói: "Đúng!"
Chung quanh truyền đến tiếng rì rầm, nữ nhân Hồng Trường Thanh này để trả thù Trương Dương, thật sự có thể nói là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trương Dương nói: "Tôi đưa Hồng Thi Kiều vào trong nhà, cô ta nôn bừa bãi, chắc là biểu diễn, sau đó cô ta mượn cớ đi rửa mặt, nếu tôi đoán không sai, lúc cô ta vào nhà tắm đã lặng lẽ gọi điện thoại cho các người, bảo các người phá cửa xông vào, còn cô ta, lúc này cởi quần áo, giải vờ thất kinh từ bên trong chạy ra ôm lấy tôi, cảnh này bị các người bắt được, tôi cho dù có một trăm cái miệng cũng khó mà giải thích."
Hồng Trường Thanh nói: "Đều bị anh đoán trúng rồi, tôi muốn hủy diệt thanh danh của anh, tôi muốn kiện anh phi lễ với cháu gái tôi, muốn cho anh thân bại danh liệt."
Hứa Song Kì không thể không cảm thán sự tinh diệu trong kế hoạch của Hồng Trường Thanh, cũng bởi vậy mà cảm thán tối độc phụ nhân tâm, mánh khóe như vậy mình bất kể là như thế nào cũng không làm được.
Trương Dương nói: "Hồng Trường Thanh, trong quá trình cô làm chuyện này có nghĩ tới danh tiết của cháu gái mình hay không? Có nghĩ cô ta về sau sẽ phải nhìn người chung quanh thế nào không?"
Hồng Trường Thanh nói: "Đáng!"
Trương Dương thở dài, đi tới bên cạnh Hồng Thi Kiều điểm nhẹ một cái lên trên người cô ta, Hồng Thi Kiều phát ra một tiếng rên, quấn áo đẩy mọi người chạy ra khỏi biệt thự của Trương Dương.
Hồng Trường Thanh lúc này giống như từ trong mộng tỉnh lại, cô ta mở to hai mắt nhìn, từ trong ánh mắt khinh bỉ của người chung quanh cô ta ý thức được gì đó, hai tay theo bản năng ôm đầu, mình sao nói ra hết vậy? Hồng Trường Thanh sao biết được Trương đại quan nhân dùng thuật nhiếp hồn với cô ta, dưới tình huống Hồng Trường Thanh mât thần trí, khiến cô ta nói rành mạch chân tướng câu chuyện.
Trương đại quan nhânkhông hỏi tiếp nữa, chỉ cần chứng minh mình trong sạch vậy là đủ rồi, người nhà Hồng Trường Thanh có thể nói là cực phẩm, không ngờ không tiếc hy sinh thanh danh của Hồng Thi Kiều để hãm hại mình, cũng may mình còn có biện pháp khiến cô ta nói ra sự thật.
Mặt Hứa Song Kì âm trầm đáng sợ, y hừ lạnh một tiếng, căm tức nói với Hồng Trường Thanh: "Đồng chí Hồng Trường Thanh, chị quá đáng quá, không ngờ lại dùng phương pháp xấu xa như vậy để bẫy bí thư Trương, nhất định phải truy cứu trách nhiệm của chị."
Phó bí thư Huyện ủy Lưu Kiến Thiết phụ họa: "Chuyện này không thể cứ vậy là xong được, nhất định phải báo cáo với thượng cấp."
Hồng Trường Thanh hoàn toàn choáng váng rồi, cô ta không biết mình vừa rồi ăn phải thuốc gì, tự dưng kể ra hết kế hoạch kín kẽ của mình, cô ta không thể ngẩng đầu lên trong nghị luận của người chung quanh, chỉ cúi đầu xoay người bỏ chạy.
Biết được chân tướng của sự việc, cả đám người xem đều xấu hổ, vốn mang tâm tư tới cười chế Trương Dương, nhưng không ngờ lại chính mắt chứng kiến hắn vô tội. Rất nhiều người xám xịt lẩn đi, nhưng loại người như Hứa Song Kì và Lưu Kiến Thiết thì không thể cứ vậy mà đi được.
Hứa Song Kì đi tới trước mặt Trương Dương, nói: "Bí thư Trương, anh yên tâm, chuyện này chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ. Cũng sẽ nghiêm túc xử lý hành vi của Hồng Trường Thanh."
Trương đại quan nhân cười nói: "Thôi, chuyện này mọi người biết rõ là được rồi, tôi không định truy cứu, các anh cũng không cần nói ra ngoài, Hồng Thi Kiều dù sao cũng là con gái chưa chồng, có thể là bị người hữu tâm lợi dụng. Biểu hiện của đồng chí Hồng Trường Thanh trước giờ không tồi, có thể là vì vấn đề công tác, tôi suy nghĩ không chu toàn, cho nên mới khiến cô ta có tình tự oán hận như vậy."
Lưu Kiến Thiết tức giận bất bình nói: "Nhưng loại hành vi này của cô ta thật sự là quá đáng, nếu không xử lý nghiêm túc, về sau không biết sẽ có bao nhiêu người dám làm như vậy nữa!" Hắn nói với Hứa Song Kì: "Huyện trưởng Hứa, anh thấy có đúng không?" Hứa Song Kì gật đầu theo, cũng không phải là họ muốn giúp Trương Dương, mà là muốn xóa hiềm nghi bọn họ tới là để cười trên nỗi đau khổ của người khác.
Trương đại quan nhân cười lạnh nói: "Đồng chí Kiến Thiết cho rằng tôi dẽ bị khi dễ vậy ư?"
Lưu Kiến Thiết bị hắn hỏi cho ngây ra, vội vàng lắc đầu: "Tôi không có ý này, tôi thực sự không có ý này!"
Trương Dương nói: "Cố gắng khoan dung độ lượng, ai dám cam đoan mình cửa đời sẽ không phạm sai lầm? Chuyện này mọi người cứ coi như là chưa từng xảy ra, bỏ đi!"