Nguyên Hòa Hạnh Tử trừng mắt lườm hắn một cái, hiển nhiên giận chó đánh mèo lên người hắn, mày cau mặt có, nhưng vẫn rất mê người, Trương đại quan nhân nhìn thấy, trong lòng không khỏi rung động, không ngờ cảm thấy người trước mắt chính là Cố Giai Đồng.
Hắn cúi đầu tới mộ của Giai Đồng, Nguyên Hòa Hạnh Tử dứt khoát xé kimônô, phân biệt quấn lên đùi. Như vậy hành tẩu cũng thuận tiện hơn.
Trương Dương chỉ chỉ bãi cỏ: "Ở nước Mỹ không tìm được di thể của Giai Đồng. Chỉ tìm được một số di vật của cô ta.Đã đem một số di vật và quần áo của cô ta chôn ở chỗ này."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Nhưng..." Trước mắt Của cô ta rõ ràng chỉ là một bãi cỏ, không hề của mộ chôn quần áo và di vật như Trương Dương nói.
Trương Dương nói: "Lúc đầu năm, cha của Giai Đồng bỗng nhiên quyết định san bằng mộ, có thể là ông ấy cho rằng người ta không thể vĩnh viễn sống trong nỗi nhớ, phải chôn chặt Giai Đồng ở trong lòng chúng tôi, hoặc là..." Hắn quay sang Nguyên Hòa Hạnh Tử: "Nói Hoặc là ông ấy cho rằng Giai Đồng vẫn sống trên thế giới này."
Nguyên Hòa Hạnh Tử dưới cái nhìn chăm chú của Trương Dương, không khỏi có chút hoảng loạn, cô ta lắc đầu, nói khẽ: "Khi ở cùng một chỗ với anh. Tôi luôn cảm thấy có chút không được tự nhiên."
" Vì sao?"
" Miệng anh gọi tên tôi, nhưng ánh mắt của anh rõ ràng đang coi tôi là một người khác."
Trương Dương lắc đầu: "cô không phải cô ta."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Cô ta trước đây ở đây ư?"
Trương Dương nói: "Phòng Của cô ta ở lầu ba, từ sau khi cô ta qua đời, tôi không tới đó nữa."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Tôi có thể..."
Trương Dương gật đầu, lẻn vào trong biệt thự cũng không phải việc gì khó, hắn trước đây từng có chìa khóa của căn biệt thự này, sau khi Cố Giai Đồng qua đời, Cố Doãn Tri thủy chung không thay khóa, có lẽ là vì mong có một ngày con gái sẽ trở về.
Phòng Cố Giai Đồng không hề khóa, nhưng trừ người của Cố gia tới dọn dẹp phòng ra. Không ai chủ động tiến vào nơi này.
Trương Dương đẩy cửa phòng, bật đèn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử cảm thấy tim mình đập nhanh hơn nhiều. Cô ta không biết mình vì sao lại kích động như vậy, đi vào trong phòng, nhìn trang trí bên trong, cô ta từ đáy lòng sinh ra một loại cảm giác thân thiết, Nguyên Hòa Hạnh Tử tới trước bàn trang điểm, cầm ảnh của Cố Giai Đồng trên bàn, từ trên ảnh thượng chỗ bất đồng của cô ta và Cố Giai Đồng.
Trương Dương không hề quấy rầy cô ta, chỉ ở bên cạnh lẳng lặng nhìn, trong đầu nhớ lại tất cả những gì đã qua, nội tâm giống như biến lớn sôi trào.
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Chúng tôi thực sự rất giống nhau." Đang nói thì đèn đột nhiên tắt ngóm.
Nguyên Hòa Hạnh Tử bỏ ảnh xuống, nghe thấy tiếng Trương Dương ấn công tắc, nói khẽ: "Mất điện à?"
Trương Dương ừ một tiếng, hắn muốn bước về phía Nguyên Hòa Hạnh Tử, Nguyên Hòa Hạnh Tử cũng đồng thời đi về phía hắn, hai người suýt nữa thì đâm vào nhau.
Trương Dương nói: "Có thể là chập điện, cô chờ tôi đi xem ổn áp."
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Được."
Trương Dương xoay người đi ra ngoài.
Tay Nguyên Hòa Hạnh Tử vô thức đặt trước ngực, rõ ràng cảm thấy tim mình đang đập kịch liệt. Ánh trăng không biết từ khi nào đã trốn sau tầng mây, không có ánh trăng, căn phòng càng trở nên tối hơn.
Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi xuống đầu giường, cô ta ma xui quỷ khiến thế mở ngăn kéo tủ đầu giường, vươn tay ra thì lấy được đèn pin vẫn để đó không dùng. Nguyên Hòa Hạnh Tử rất nhanh đã bị phát hiện bất ngờ này dọa cho điếng người, nội tâm của cô ta giống như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, là trùng hợp ư? Đúng, chắc là cô ta tùy tiện mở ngăn kéo, nhưng cô ta sao lại nghĩ tới ở đây có đèn pin? Sao thoát cái đã sờ được đèn pin để trong góc tủ? Nguyên Hòa Hạnh Tử ra sức cắn chặt môi.
Giọng nói của Trương Dương từ phòng khách dưới lầu truyền đến: "Chắc là mất điện rồi."
Nguyên Hòa Hạnh Tử không nói gì, cô ta rõ ràng vẫn mình hành động vừa rồi của mình khiến cho ngây ngốc.
Giọng nói quan tâm của Trương Dương từ phía dưới truyền đến: "Hạnh Tử? Hạnh Tử? cô có sao không?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Không sao..." Giọng nói của cô ta rất yếu ớt.
Bởi vì cách xa nhau, Trương đại quan nhân không nghe ra có gì khác thường, cười nói cười nói: "Cô đợi đó, tôi vào bếp tìm đèn khẩn cấp và nến."
Trong đầu Nguyên Hòa Hạnh Tử bỗng nhiên dần hiện ra hình ảnh của phòng bếp, đèn khẩn cấp, chắc là để ở trong tủ thứ hai từ bên trái sang. Cô ta thất hồn lạc phách ném đèn pin đi, hai tay ôm chặt đầu, vò tóc, không thể, nhất định là ảo giác, nhất định là cô ta đã sinh ra ảo giác.
Trương đại quan nhân đi vào trong phòng bếp, ở tủ thứ hai bên trái tìm được đèn khẩn cấp, nhưng sau khi bật lên thì phát hiện đã hết điện, hắn tìm được nến và diêm, châm nén, ánh đèn nến chiếu sáng bên trong.
Trương Dương nói: "Hạnh Tử! Tôi tìm được nến rồi." Khi hắn cầm nến đi lên lầu, điện đột nhiên lại có. Trương đại quan nhân lắc đầu, thổi tắt nến, về phòng của Cố Giai Đồng.
Nguyên Hòa Hạnh Tử Nguyên Hòa Hạnh Tử ngồi trên giường, hai tay cầm đèn pin tới ngơ ngác xuất thần.
Trương Dương đi đến gần rồi nói khẽ: "Hạnh Tử, cô làm sao vậy?"
Nguyên Hòa Hạnh Tử nói: "Trương Dương, tôi..." Cô ta chưa nói xong thì đèn lại tắt.
Trương đại quan nhân cười khổ nói: "Mẹ, cục điện lực làm gì thế? Đùa với tôi à?" May mắn hắn mang theo nến, đang chuẩn bị châm thì ngửi thấy mùi ga, Trương Dương nhíu mày, kỳ quái, vừa rồi hắn vào bếp không hề ngửi thấy mùi này, mình cũng không mở van ga? Thế này là sao?
Hắn không dám tùy tiện châm nến, nếu như thực sự là khí ga rò rỉ, gặp lửa rất có thể sẽ phát nổ, Trương đại quan nhân nói khẽ: "Đừng cử động, cô có ngửi thấy mùi ga không?"
Khứu giác của Nguyên Hòa Hạnh Tử không nhạy bén bằng Trương Dương, được hắn nhắc nhở mới cảm thấy được trong không khí quả nhiên có mùi ga nhàn nhạt. Cô ta nói khẽ: "Đúng, tôi cũng ngửi thấy." Nhưng vào lúc này, nghe thấy tiếng thủy tinh vỡ, thanh âm truyền đến từ dưới lầu, Trương đại quan nhân cảm giác lực siêu cường, tuy rằng cách rấ xa, vẫn phán đoán thứ rơi vào là một dạng hình tròn, đang lăn trên đất.
Trương Dương kinh hô: "Bỏ mẹ rồi." Hắn nắm tay Nguyên Hòa Hạnh Tử, ôm cô ta vào trong lòng, sau đó dùng tốc độ kinh người lao về phía cửa sổ, thân thể của Trương Dương còn chưa chạm vào cửa sổ thủy tinh thì tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía sau vang lên, một quả lựu đạn nổ tung trong phòng bếp, sau khi hơi ga gặp lửa, tiện đà dẫn phát vụ nổ uy lực còn mạnh hơn.
Biệt thự Ba tầng đổ sập trong ánh lửa ngút trời, gạch đá bay ra tứ phía, manh vụn thủy tinh bay khắp nơi, Trương đại quan nhân dùng thân thể của mình bảo vệ cho Nguyên Hòa Hạnh Tử, vụ nổ dấy lên sóng khí kinh thiên, giống như một bàn tay vô hình đánh vào phía sau lưng Trương Dương, giống như gió thu cuốn hết lá vàng ném Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử ra ngoài.
Hai người ôm chặt nhau, trong ánh lửa và sóng khí bay lên trời rồi rơi xuống. Thân thể bọn họ bị ném vào trong bể bơi phía trước, lửa do vụ nổ dẫn tới bao phủ phía trên bể bơi, ánh lửa chiếu sáng cảnh vật dưới nước, bọn họ nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của nhau, Trương Dương vẫn ôm chặt thân thể mềm mại của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn cúi đầu, truyền một ngụm không khí vào trong miệng Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Một màn này với bọn họ thì không xa lạ gì, ở trên mặt biển phụ cận Bắc Cảng cũng từng gặp một hồi tập kích. Nguyên Hòa Hạnh Tử nhìn Trương Dương, đôi mắt của cô ta đỏ lên.
Trương đại quan nhân lại không hề nhìn thấy nước mắt của Nguyên Hòa Hạnh Tử không ngừng trào ra, bởi vì nước mắt của cô ta vừa mới chảy ra đã hòa vào trong nước.
Tuy rằng đang ở dưới nước, nhưng Trương Dương vẫn có thể thấy rõ tình cảnh bên trên, hắn nghe thấy tiếng bước chân đang tới gần bể bơi, sáu Ninja Nhật Bản mặc y phục dạ hành trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh bể bơi, lửa chưa tắt đã che giấu cho hành tung của Trương Dương và Nguyên Hòa Hạnh Tử.
Sáu Ninja nhấc nỏ tiễn, nhắm vào mặt nước.
Một người Trong đó lấy ra một quả lựu đạn rồi ném xuống bể bơi.
Ầm một tiếng, nổ mạnh dẫn tới cột nước phóng lên cao, khi cột nước cột nước giữa không trung, thì lại đột nhiên vỡ ra, Trương đại quan nhân ôm Nguyên Hòa Hạnh Tử, giống như thần binh thiên hàng xuất hiện bên trong không trung, hắn ném Nguyên Hòa Hạnh Tử ra khỏi vòng chiến, cùng lúc đó tay trái ném ra một mảnh thủy tinh.
Nhật Bản Ninja Nhật Bản cơ hồ đồng thời nhấn cò nỏ tiễn, sáu mũi nỏ tiễn tất cả nhắm vào Trương Dương ở giữa, dùng tốc độ kinh người xé rách không khí, mang theo sáu đạo sát khí mạnh mẽ bắn vào Trương Dương.
Lực lượng mảnh thủy tinh Trương Dương ném mạnh ra hơn xa nỏ cơ, thủy tinh sắc bén chuẩn xác cắm vào mắt phải một gã Ninja, từ mặt phải của hắn đâm vào não, Ninja đó hét thảm một tiếng, ngã vào trong bể bơi.
Thân thể của Trương Dương ở giữa không trung xoay tròn một cách bất khả tư nghị, độ cao đột nhiên bay lên khiến hắn thành công tránh khỏi sáu mũi nỏ tiễn từ sáu góc độ bất động, sáu mũi nỏ tiễn cơ hồ cùng lúc tập kết ở trung tâm, va chạm với nhau, phát ra tiếng kim loại chói tai, sau đó thì triệt tiêu lực lượng của nhau, đều rơi vào bên trong bể bơi.