Cố Minh Kiến mỉm cười nói: “Nghĩ đi nghĩ lại thật là nhanh, anh họ, lúc đầu khi chúng ta mới quen Trương Dương, anh còn là phó cục trưởng cục công an huyện Bảo Hòa kìa.”
Trương Đức Phóng cười nói: “Đúng thế, hôm đó hai người ăn cơm ở Hồ Thanh Bình, cậu và một đám lái xe đã xung đột với nhau, may mà Trương Dương đứng ra thấy chuyện bất bình chẳng tha giúp đỡ chúng ta.”
Trương Dương cũng cười, đã hơn ba năm trôi qua rồi, thời gian này xảy ra không ít việc, quan hệ của họ từ xa lạ đến gần gũi, rồi lại từ gần gũi đến xa lạ, sự thay đổi địa vị dẫn đến việc việc quan hệ của họ không ngừng thay đổi. Nếu như mục tiêu của con người không giống nhau, thì khó mà đi cùng nhau được, cổ nhân đã nói, đạo bất đồng bất tương vi mưu, xã hội hiện đại bây giờ cũng chú trọng đến mục tiêu, chỉ có mục tiêu giống nhau mới có thể giữ quan hệ vĩnh hằng được, sự phân kì giữa Trương Dương và Trương Đức Phóng đã được sắp đặt từ trước, hơn nữa càng đi càng xa.
Cao Minh Kiến cầm cốc rượu lên nói: “Giờ đây tôi rất tin tưởng duyên số, chúng ta có thể ngồi uống rượu với nhau ở đây là là một loại duyên số, con người sống khó khăn biết mấy, khó lắm mới có thể quen được nhau, đó chính là duyên số, quen nhau rồi trở thành bạn của hau, đó chính là càng có duyên hơn, và càng phải trân trọng duyên số đó.”
Trương Dương nghe được ý nói đỡ cho Trương Đức Phóng trong lời nói này của Cố Minh Kiến, Trương Dương cười nói: “Liễu Diên, những lời này của Minh Kiến là để nói cho cô nghe đó.” Câu nói này làm cho Liễu Diên đỏ hết mặt, trong lòng nói, Trương Dương thật là nói chẳng tích đức gì hết, trước mặt nhiều người như thế này mà lại nói toạc móng heo quan hệ giữa cô và Cố Minh Kiến.
Trương Đức Phóng rất tinh ranh, gã không cho rằng Trương Dương ăn nói hàm hồ, mà Trương Dương mượn lời vừa rồi của Cố Minh Kiến, rõ ràng là đang nói rằng hắn không đồng tính với ý đó của Cố Minh Kiến, và hắn không trân trọng loại duyên số này. Trương Đức Phóng luôn cho rằng mình không làm chuyện gì đắc tội với Trương Dương, lúc đầu, Trương Dương nhường công của Đường Hưng Sinh cho gã, điều này làm cho gã có thể leo lên cái chức cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích, nhưng Trương Đức Phóng luông ghi nhớ chuyện này, Trương Dương đến Nam Tích, gã cũng đến tiếp đón, Trương Dương nhắm vào Hải Thiên, đá Đoạn Kim Long ra khỏi Hải Thiên, cắt mất tài lộ của gã, về chuyện của con gái Cung Kỳ Vĩ, Trương Dương thật sự làm hơi quá đáng, điều tra ra nơi ở của Cung Nhã Hinh cũng không báo cho gã một câu, làm cho hành động của gã tụt hậu, trở thành trò cười cho cả Nam Tích, giờ đây khắp nơi đang lưu truyền những lời nói như là bắt tôi phạm thà tìm đến thể ủy chứ không tìm công an.
Cố Minh Kiến ra hiệu cho Liễu Diên, Liễu Diên hiểu ý của gã, ngay lập tức đứng dậy đi ra nhà vệ sinh, Chung Hải Yến cũng đứng dậy đi theo Liễu Diên.
Trong phòng chỉ còn lại Trương Dương, Trương Đức Phóng và Cố Minh Kiến, Trương Đức Phóng cầm cốc rượu lên nói: “Trương Dương à, ở đây không có người ngoài, có một số việc không cần phải giấu diếm nữa rồi, xảy ra chuyện ở Quân Duyên thật sự tôi không hề biết sự tình, nếu như tôi biết từ trước, thì việc này nhất định sẽ không xảy ra.”
Trương Dương nói: “Trương cục à, mọi chuyện đã xong, không cần thiết phải giải thích thêm gì nữa, giờ đây điều chúng ta phải suy nghĩ đó là làm thế nào để giải quyết được vấn đề này.”
Cố Minh Kiến chen vào nói: “Tôi rất thích tính tình thẳng thắn của cậu, có gì nói nấy mới phải chứ.”
Trương Đức Phóng nói: “Tôi thừa nhận rằng phân cục Hà Tây có trách nhiệm rất lớn trong chuyện này, nhưng điều này không có liên quan gì đến cả cục công an Nam Tích của chúng tôi, tôi đã xin lỗi tư lệnh Lưu và giải thích rõ tình hình rồi, thành phố cũng gây cho chúng tôi áp lực rất lớn, bắt tôi phải điều tra ra người chịu trách nhiệm trong việc này.” Gã dừng lại một lúc, rồi nói thấp giọng: “Tôi sẽ xử lý nghiêm khắc những người có trách nhiệm liên quan.” Đây là điều kiện, điều kiện để trao đổi, Trương Đức Phóng quyết định hi sinh một vài người để đổi lấy bình an cho chính bản thân mình, nhưng gã cần phải xem rốt cuộc Trương Dương có thái độ gì, nếu như Trương Dương có nhượng bộ, thì việc này có thể chỉ dừng lại ở đồn cảnh sát Hương Hà, nhiều nhất cũng chỉ ảnh hưởng đến phân cục Hà Tây, đây là điều Trương Đức Phóng nghĩ rằng lý tưởng nhất, cần phải hạn chế ảnh hưởng của sự việc đến phân cục Hà Tây thôi, không thể để nó tiếp tục lớn lên nữa.
Trương Dương nói: “Trương cục, anh đã điều tra ra ai mới là người chịu trách nhiệm trong chuyện này rồi?”
Trương Đức Phóng nói: “Cảnh sát ở đồn cảnh sát Hương Hà và người phụ trách, tôi nhất định không bỏ qua.” Thái độ của gã rất kiên quyết, rất chính nghĩa, nhưng tất cả mọi người đều hiểu rằng đó chỉ là bày trò mà thôi.
Trương Dương nói: “Trương cục, người đứng sau việc này là ai? Tôi nghĩ rằng tôi không cần thiết phải nói lại lần nữa.”
Trương Đức Phóng đương nhiên hiểu rằng người Trương Dương ám chỉ là phó cục trưởng cục công an Mạnh Doãn Thanh, quan hệ giữa Trương Đức Phóng và Mạnh Doãn Thanh từ trước đến giờ đều rất tốt, từ khi gã đảm nhận công việc cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích đến nay, bên dưới rất nhiều người có tuổi lời ra tiếng vào vì sự thuận lợi lên chức của gã, chính là Mạnh Doãn Thanh trong lúc quan trọng nhất đã lên tiếng ủng hộ gã, hơn nữa, Trương Đức Phóng có rất nhiều việc làm thông qua Mạnh Doãn Thanh, hai người phối hợp khá ăn ý, nếu như hạ thủ với Mạnh Doãn Thanh, thì nói về lý hay về tình cũng đều thật quá đáng, Trương Đức Phóng nói: “Tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của lãnh đạo Phòng Tâm Vĩ!” Đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất Trương Đức Phóng có thể đưa ra rồi, để làm bình ổn chuyện này, gã thà đẩy Phòng Tâm Vĩ ra, Mạnh Doãn Thanh không thể nào dễ dàng đẩy ra được, trong hệ thống công an, gần như tất cả mọi người đều biết quan hệ giữa gã và Mạnh Doãn Thanh, nếu như đá cả Mạnh Doãn Thanh ra ngoài, thì công việc sau này của gã làm sao có thể triển khai tiếp được?
Trương Dương nói: “Mạnh Doãn Thanh và Phòng Tâm Vĩ đứng ra chịu trách nhiệm, cơn sóng gió này sẽ qua đi.”
Trương Đức Phóng thay đổi nét mặt, gã cố gắng nhẫn nhịn nỗi tức giận trong lòng nói: “Chủ nhiệm Trương, sự việc của Quân Duyên không hề có bất cứ chứng cứ nào liên quan đến Mạnh Doãn Thanh, một việc nhỏ như vậy mà muốn một vị phó cục trưởng hạ đài, thật là không thể tưởng tượng được!”
Trương Dương mỉm cười nói: “Trương cục, tôi luôn cho rằng làm người phải dám làm dám chịu, đã dám làm chuyện này, thì phải có dũng khí đứng ra chịu trách nhiệm.”
Cơ thịt ở góc môi Trương Đức Phóng động đậy một chút: “Tôi là cục trưởng công an, có lẽ người đáng đứng ra lãnh trách nhiệm nhất là tôi!” Cuối cũng gã đã không kìm nén được cơn giận trong lòng.
Trương Dương nói: “Tôi tin rằng anh coi tôi là bạn!”
Trương Đức Phóng nói: “Cậu còn nhớ được chúng ta là bạn kia đấy!”
Cố Minh Kiến thấy tình thế bắt đầu căng thẳng, vội vàng ngắt lời: “Này, ba huynh đệ chúng ta uống một ly đi, để chúc cho tình bạn chúng ta mãi bền lâu!”
Trương Đức Phóng nhìn Trương Dương nói: “Đừng coi mình trở thành hiện thân của chính nghĩa, mặc dù chúng ta đều là cán bộ nhà nước, nhưng phân công không giống nhau, người phụ trách bảo vệ chính nghĩa là chúng tôi, là cảnh sát nhân dân.”
Trương Dương nói: “Lòng người không giống nhau, thì cũng có những cách hiểu không như nhau về chính nghĩa, nếu như cảnh sát có những lúc lợi dụng thủ đoạn để làm những việc không nên làm, thì họ không xứng được gọi là cảnh sát nhân dân, họ không xứng đáng để đeo chiếc quốc huy lên ngực!”
Trương Đức Phóng cười ha ha nói: “Cảm ơn cậu đã lên lớp cho tôi, tôi làm cảnh sát nhiều năm thế này, mà còn không hiểu ý nghĩa của hai từ này bằng chủ nhiệm Trương.”
Trương Dương mỉm cười nói: “Tôi là giả bộ hiểu mà thôi, nhưng rất nhiều người rõ ràng là hiểu rồi, mà lại giả bộ là không hiểu!”
Trương Đức Phóng cầm cốc rượu lên rồi lại chầm chậm đặt xuống, gã thấp giọng nói: “Tôi mệt rồi!”
Trương Dương nói: “Tôi cũng mệt rồi.”
Cố Minh Kiến nhìn hai người, gã không hiểu, mâu thuẫn giữa hai người họ tại sao lại biết thành như thế này, Trương Đức Phóng đã đưa ra sự nhượng bộ rất lớn rồi, Trương Dương tại sao vẫn ép người như vậy? Tại sao không cho người ta đường lùi cơ chứ. Nhưng Cố Minh Kiến không khuyên họ nữa, gã biết rằng, mình nói gì cũng vô dụng. Gã đã hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay, thành công đưa Trương Dương và Trương Đức Phóng ngồi lại với nhau, đáng tiếc rằng hai người họ không nói được.
Cố Minh Kiến đưa Trương Dương đến bãi đỗ xe, đến trước xe, Trương Dương cười vỗ vỗ vai gã nói: “Cảm ơn anh!”
Cố Minh Kiến hỏi lại: “Cảm ơn tôi cái gì?”
Trương Dương nói: “Cảm ơn tấm lòng khổ công của anh.”
Cố Minh Kiến nói: “Trương Dương, anh họ tôi cũng rất khó xử.”
Trương Dương tin rằng Cố Minh Kiến không biết những hành động giờ đây của Trương Đức Phóng, hắn mỉm cười nói: “Tôi không phải nhắm vào anh ta, Mạnh Doãn Thanh lần này đã động đến điểm cuối cùng của tôi.”
Cố Minh Kiến thở dài nói: “Người đắc tội cậu chẳng có kết cục tốt đẹp.”
Trương Dương cười ha ha nói: “Anh nói như vậy, làm tôi cảm thấy tôi như một kẻ tiểu nhân nhất định phải báo thù vậy.”
Cố Minh Kiến nói: “Tôi không có ý đó, có điều người ta thường nói, phải có tấm lòng khoan dung, đẩy người ta vào con đường cùng không phải là việc tốt.”
Trương Dương nói: “Cách nói này của anh có lẽ thích hợp trên thương trường, nhưng trên chính trị thì không dùng được đâu.”