Chu Hưng Dân cười cười, y vô cùng hiểu rõ chân tướng của chuyện này, là phía đương sự, Trương Dương và Triệu Vĩnh Phúc ở trước mặt y đều nói theo phương hướng có lợi cho mình, không ai chủ động nói mình không phải.
Triệu Vĩnh Phúc nhìn thấy Chu Hưng Dân bật cười, y cũng không khỏi bật cười: "Tỉnh trưởng Chu chắc hẳn cũng đã tìm hiểu về chuyện này, vậy tôi cũng không cần nhiều lời."
Chu Hưng Dân nói: "Tôi chỉ nghe thấy lời nói của một bên, muốn tìm hiểu toàn cảnh chuyện này phải nghe ý kiến từ nhiều phương diện, chuyện anh nói đối với tôi cũng rất quan trọng."
Triệu Vĩnh Phúc cười nói: "Tỉnh trưởng Chu sẽ không cảm thấy tôi đang bàn lộng thị phi chứ."
Chu Hưng Dân lắc đầu nói: "Thật ra chuyện này không tồn tại nguyên tắc thị phi gì cả, điểm xuất phát của anh là vì phát triển về sau của Thái Hồng, mà điểm xuất phát của Trương Dương là vì phát triển của Tân Hải, mâu thuẫn giữa các anh xét đến cùng là ở chỗ, tư tưởng phát triển trong tương lai của các anh xung đột với nhau, trong chuyện này, cũng không tồn tại bất kỳ tư lợi gì, cũng không có tư tâm quấy phá, cho nên chuyện không phức tạp, rất dễ giải quyết."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Sở dĩ sở dĩ quyết định xây phân nhà máy ở Bắc Cảng, vốn là bí thư Tống giật dây bắc cầu, mà mấy vị lãnh đạo phía Bắc Cảng cũng biểu hiện ra thành ý của bọn họ một cách rất rõ ràng, điều kiện mà bọn họ đáp ứng tôi vô cùng hậu đãi, khiến tôi không thể cự tuyệt." Y rất đúng lúc đưa Tống Hoài Minh ra, y là đang nói với Chu Hưng Dân, là các anh mời tôi tới, cũng không phải là tôi chủ động tới đây đầu tư.
Chu Hưng Dân nói: "Chỉ là bởi vì họ điều kiện hậu đãi của bọn họ, thì Triệu tổng sẽ không lựa chọn cuối cùng xây nhà máy ở Bắc Cảng đâu, anh là một vị xí nghiệp gia tiếng tăm lừng lẫy trong nước, mỗi một bước kinh doanh của anh đều được tính toán rất chuẩn, anh là nhìn trúng vị trí địa lý tiện lợi và điều kiện nhân công xung quanh của Bắc Cảng, đến Bắc Cảng anh có thể giảm bớt phí tổn vận chuyển khoáng thạch, có thể hạ thấp giá nhân công, Triệu tổng, anh có thừa nhận hay không, thiết lập phân nhà máy ở Bắc Cảng bất kể là đối với Bắc Cảng hay là đối với Thái Hồng mà nói đều là một chuyện song thắng, nếu là hợp tác hai bên cùng có lợi, trên đời này không ai cam tâm đi buôn bán lỗ vốn cả!"
Triệu Vĩnh Phúc bật cười ha ha, Chu Hưng Dân trước giờ luôn rất thẳng thắn thực tế, đây là chênh lệch trình độ lãnh đạo, đám lãnh đạo Bắc Cảng đó ở trước mặt Triệu Vĩnh Phúc thủy chung đều lộ ra tư thái không ngẩng đầu lên được, bọn họ coi Triệu Vĩnh Phúc là thần tài, trong lòng kính úy Triệu Vĩnh Phúc có thừa, sợ không cẩn thận đắc tội với người ta rồi, một khoản đầu tư lớn như vậy sẽ gà bay trứng vỡ. Đối với điều kiện mà Triệu Vĩnh Phúc đề xuất, trên cơ bản sẽ không cự tuyệt, trên thực tế trong mặt lãnh đạo Bắc Cảng, Triệu Vĩnh Phúc cũng đề xuất điều kiện quá đáng gì.
Chu Hưng Dân thì khác, y vừa vào đã chỉ ra hợp tác xây nhà máy là song thắng, không phải ai chiếm tiện nghi của ai, Chu Hưng Dân ở trước mặt Triệu Vĩnh Phúc cường điệu là hai bên hợp tác, chẳng khác nào đặt mọi người ở một vị trí công bằng, cũng là uyển chuyển nói với Triệu Vĩnh Phúc rằng, anh tới Bắc Cảng đầu tư xây nhà máy là kinh doanh cần thiết, là để kiếm tiền, không phải tới đây trợ giúp phụng hiến tình yêu.
Nếu ở trước mặt những người khác, Triệu Vĩnh Phúc có lẽ đã sớm tung ra uy hiếp, nhưng ở trước mặt Chu Hưng Dân, nếu nói ra những lời này thì khẳng định sẽ làm trò cười cho người trong nghề.
Đến tầng thứ như Triệu Vĩnh Phúc, nhìn thấy người nào, gặp ai nói kiểu nấy đã là tố chất cơ bản nhất, Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tỉnh trưởng Chu, anh nói đúng, mục đích hợp tác của mọi người chính là song thắng, xây nhà máy ở Bắc Cảng, chúng tôi đã trải qua luận chứng nhiều mặt và điều tra trường kỳ, vì điều này đã mất rất nhiều tinh lực và công sức, cuối cùng lựa chọn xây nhà máy ở góc Thương Gia.Ban lãnh đạo Thành phố Bắc Cảng ngay từ đầu đã đáp ứng, nhưng chúng tôi lại gặp trở ngại ở chỗ Trương Dương."
Chu Hưng Dân nói: "Hắn phản đối các anh cũng có thể hiểu được, anh ngẫm lại đi, nếu cắt một khoảng đất trong nhà máy của các anh để xây khu bảo lưu thuế nhập khẩu, anh có nguyện ý hay không?"
Triệu Vĩnh Phúc đã nhận thấy được Chu Hưng Dân rõ ràng nghiêng về phía Trương Dương, y bắt đầu ý thức được chuyện của góc Thương Gia không xong rồi, Chu Hưng Dân tám chín phần mười sẽ đứng ở trên lập trường của Trương Dương. Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tỉnh trưởng Chu, tin tức tối nay anh đã xem chưa?"
Chu Hưng Dân hơi ngẩn ra, không biết Triệu Vĩnh Phúc hiện tại nhắc tới chuyện này rốt cuộc là có ý gì?
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi trước khi đến đã xem tin tức Bắc Cảng tối nay, trong đó đặc biệt phát một chuyên đề nhằm vào Thái Hồng."
Ánh mắt Chu Hưng Dân ít nhiều lộ ra vẻ kinh ngạc, căn cứ vào tình huống mà y biết, ban lãnh đạo Bắc Cảng rất hữu hảo với Triệu Vĩnh Phúc, chính là bọn họ khao khát Thái Hồng xây nhà máy ở đây, cho nên mới tạo thành mâu thuẫn giữa bọn họ và Trương Dương.
Tin tức của Bắc Cảng đại biểu cho hướng đi tuyên truyền của Bắc Cảng chặt chẽ nằm trong tay ban lãnh đạo Bắc Cảng, nếu Triệu Vĩnh Phúc nói thật, như vậy chứng minh bên trong ban lãnh đạo Bắc Cảng cũng xuất hiện nốt nhạc không hài hòa.
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tỉnh trưởng Chu, hai ngày trước đài truyền hình trung ương trong tiêu điểm trong ngày đã phát một kỳ chuyên đề về một số tình huống của Thái Hồng trong quá khứ, tôi thừa nhận có một số việc trong tin tức đã từng phát sinh. Nhưng Thái Hồng chúng tôi hiện tại đã hoàn toàn đổi mới. Nhất là phương diện ô nhiễm công nghiệp, thay đổi mà chúng tôi làm ra là cực lớn, để cải thiện tình trạng ô nhiễm công nghiệp, chúng tôi đã bỏ ra rất nhiều tài lực và nhân lực, ba năm nay, chúng tôi bỏ kinh phí nhiều nhất ở phương diện ô nhiễm, khu nhà máy của chúng tôi ở Nam Võ, hiện tại là cây xanh vây quanh, cỏ xanh khắp nơi, con sông bị ô nhiễm cũng đã được làm sạch, tôi dám nói, hiện tại không khí của khu nhà máy của chúng tôi so với không khí nội thành Nam Võ còn tốt hơn, ai bảo chúng tôi là đại hộ ô nhiễm? Đó đều là quan niệm cũ, ấn tượng cũ."
Chu Hưng Dân bật cười, hắn thuận theo lời nói của Triệu Vĩnh Phúc mà hỏi ngược lại: "Ai nói các anh là đại hộ ô nhiễm? Nếu bí thư Tống cho rằng các anh là đại hộ ô nhiễm, vì sao lại cực lực thúc đẩy quan hệ Thái Hồng và Bắc Cảng?"
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Không dám giấu anh, trong đoạn thời gian gần đây, tâm tình của tôi cực độ buồn bực. Lời đồn chuyện nhảm nhằm vào Thái Hồng của chúng tôi ùn ùn kéo tới, tỉnh trưởng Chu, tôi đồng ý với những lời nói vừa rồi của anh, Thái Hồng tới Bắc Cảng, cũng không phải tới chiếm tiện nghi của Bắc Cảng, cũng không phải là tới bố thí cho Bắc Cảng, mà là muốn mưu cầu cộng thắng. Danh dự đối với xí nghiệp mà nói có nghĩa là sinh mệnh, tôi không thể dễ dàng tha thứ cho hành vi ở sau lưng bôi nhọ danh dự của chúng tôi."
Chu Hưng Dân nói: "Triệu tổng, nếu mọi người đều muốn cộng thắng, đều muốn thuận lợi thúc đẩy hợp tác lần này thành công, như vậy thì phải bình tĩnh, buông bỏ thành kiến và đối địch lẫn nhau, tìm kiếm lợi ích chung của hai bên, cũng chỉ có như vậy, mới có thể trở lại quỹ đạo chính xác."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tôi cũng không đối địch với Bắc Cảng, đối với Tân Hải cũng vậy, nếu nói chúng tôi có mâu thuẫn thì như vậy mâu thuẫn chính là ở góc Thương Gia."
Chu Hưng Dân nói: "Triệu tổng, thực không dám giấu, trước đó tôi rất chú ý tới tình huống phát sinh ở nơi này, vốn tôi lần này có thể không đến, tỉnh lý còn có rất nhiều công tác phải làm, nhưng cân nhắc đến chuyện xảy ra ở bên này, tôi cảm thấy mình vẫn phải đích thân tới một chuyến, bàn kỹ càng với các anh."
Chu Hưng Dân nâng chung trà lên, uống ngụm trà, sau khi hơi tạm dừng thì tiếp tục nói: "Tôi trước đây cũng học công nghiệp, cũng có chút tìm hiểu về ngành sản xuất sắt thép, theo sự phát triển của thời đại, công nghệ tiến bộ, ô nhiễm xí nghiệp sắt thép đã được khống chế hữu hiệu, nhưng cách cái gọi là ô nhiễm bằng không thì còn cả một con đường dài, trong chuyện công nghiệp, tôi ở trước mặt chuyên gia như anh thì không cần múa búa trước cửa Lỗ Ban, nhưng đối với phương diện phát triển quy hoạch thành thị, tôi cũng có một số tâm đắc. Tôi không biết anh có đọc qua quy hoạch khu bảo lưu thuế nhập khẩu của Tân Hải chưa, tôi đề nghị anh nên đọc đi, quy hoạch của bọn họ làm rất khá, rất có tính khai thác, tôi có thể nói, đặt bản quy hoạch này ở toàn quốc thậm chí là trong phạm vi thế giới, cũng được cho là nhất lưu, nếu bản quy hoạch này của bọn họ có thể thực hiện được, bất kể là đối với Tân Hải, đối với Bắc Cảng hay là đối với toàn bộ Bình Hải đều có ý nghĩa cực kỳ quan trọng. Tôi nói như vậy, cũng không phải là chuyện Thái Hồng xây nhà máy không quan trọng, nhưng sự nghiệp là của chúng ta quan trọng nhất là quy hoạch, có thể xúc tiến lẫn nhau, có thể sống nhờ vào nhau, nhưng tuyệt đối không để ảnh hưởng lẫn nhau."
Triệu Vĩnh Phúc nói: "Tỉnh trưởng Chu cho rằng sự tồn tại của Thái Hồng chúng tôi ảnh hưởng đến sự phát triển của Bắc Cảng." Y cũng không nói hết, ẩn ý chính là, anh nếu cho rằng như vậy thì tôi có thể chọn nơi khác để xây nhà máy, không cần thiết phải tìm một cái cây rồi thắt cổ chết ở Bình Hải các anh.
Chu Hưng Dân nói: "Đều rất quan trọng, tôi không thể nhận định khu bảo lưu thuế nhập khẩu và Thái Hồng cái nào quan trọng hơn, sự tồn tại của khu bảo lưu thuế nhập khẩu chỉ là một quy hoạch trong ý tưởng." Mà Thái Hồng là giá trị thật sự có thể nhìn thấy, trong lòng tôi, cái trước có nghĩa là tương lai tốt đẹp, cái sau có nghĩa là hiện tại thực tế, chúng ta phải làm chắc chắn, bằng không sẽ té ngã, chúng ta cũng phải hướng ánh mắt ra xa, bằng không tám chín phần mười là sẽ đi nhầm đường, hai chuyện đều rất quan trọng, chưa chắc đã là không thể đặt cùng một chỗ."