Trương Dương cười nói: "Tôi được điều đến Nam Tích làm việc, ở ủy ban thể dục, còn chưa dàn xếp xong, đang chuẩn bị thu xếp mọi chuyện xong xuôi rồi sẽ đến thăm anh"
Từ Quang Thắng cười nói: "Ngày hôm nay gặp gỡ thì cậu đừng đi, buổi tối tôi mời khách, đón gió tẩy trần cho cậu, thị trưởng Hạ, bộ trưởng Hà, buổi tối có rãnh không, cùng nhau ăn"
Hạ Bá Đạt cười nói: "Gần đây công tác của thành phố rất nhiều, làm sao mà có thời gian"
Hà Anh Bồi cũng dùng lý do tương tự để từ chối.
Bọn người Hạ Bá Đạt đang chuẩn bị đi, chỉ là Hạ Bá Đạt đột nhiên nghĩ đến một chuyện, Từ Quang Thắng vốn là bác sĩ của bệnh viện nhân dân số hai này, là chủ nhiệm khoa tiết niệu, nói như vậy hẳn là cũng có thể xem bệnh cho Thôi Quốc Trụ rồi, Hạ Bá Đạt nói: "Bệnh của bí thư Thôi của ủy ban thể dục có nặng hay không?"
Từ Quang Thắng cũng nghe nói đến chuyện này, chỉ là gã không phải là người khoa nội thần kinh, cho nên cũng không rõ ràng tình huống của Hạ Bá Đạt, đúng lúc có một bác sĩ khoa nội thần kinh đi ngang qua, Từ Quang Thắng liền gọi người này lại.
Người bác sĩ này được hỏi về bệnh tình của Thôi Quốc Trụ, liền bất chợt nở nụ cười nói: "Vừa mới có kết quả kiểm tra xong, ông ta không có bệnh, chỉ số sinh lý cũng rất tốt, rất khỏe mạnh, nhưng mà ông ấy vẫn luôn nói rằng tay chân của mình không có sức, không xuống giường được"
Hạ Bá Đạt và Hà Anh Bồi cũng không tiếp tục hỏi nữa, chào tạm biệt một tiếng, rồi cùng nhau đi ra ngoài lên xe ô tô.
Lên trên xe rồi, Hà Anh Bồi rốt cục đã không nhịn được nói: "Thôi Quốc Trụ này không phải là giả bệnh chứ?"
Hạ Bá Đạt nói: "Chuyện này làm rõ cũng không có chổ tốt nào, tôi thấy hay là nhanh chóng thu xếp, chuyện lớn hóa thành nhỏ, chuyện nhỏ hóa thành không, giữa các đồng chí với nhau cần gì phải người sống ta chết làm chi"
Hà Anh Bồi thở dài nói: "Lòng dạ của Thôi Quốc Trụ cũng có chút vấn đề"
Ước nguyện ban đầu của Thôi Quốc Trụ là muốn giả bệnh, chỉ là từ khi ông nằm lên cái giường trong bệnh viện, thì ngay cả một chút sức lực cũng không có nữa, nằm trên giường, ngay cả nói cũng lười nói.
Vợ của ông Từ mẫn nói: "Được rồi, được rồi, ông không cần giả bộ nữa, lãnh đạo đi hết rồi, người của ủy ban thể dục cũng đi rồi, nằm như vậy cũng đủ lắm rồi, ông ở trong bệnh viện làm gì?"
Thôi Quốc Trụ mệt mỏi nói: "Tôi không giả bộ.... tôi thật sự bệnh rồi... toàn thân không có một chút sức lực nào cả"
Từ Mẫn nói: "Này, giả bệnh giả đến nghiện luôn rồi phải không? Tôi nói cho ông biết, trường dạy cờ vây của tôi còn có rất nhiều chuyện bận rộn, ông mà còn giả bộ như vậy nữa, tôi cũng không có thời gian hầu hạ ông đâu"
Thôi Quốc Trụ cả giận nói: "Ai giả bộ chứ? Bà không nhìn ra tôi đang khó chịu sao?"
Từ Mẫn sửng sốt, đưa tay sờ sờ cái trán của Thôi Quốc Trụ, nhiệt độ cơ thể cũng rất bình thường mà..
Trong lòng Thôi Quốc Trụ nổi lên một trận phiền muộn không nói nên lời: "Làm gì vậy? Bà không tin tôi? Bà nghĩ tôi giả bộ sao? Vì sao tôi phải giả bộ cho bà xem?"
Bình thường thì tính tình của Thôi Quốc Trụ đều rất tốt, hai vợ chồng xưa nay cũng rất ít cãi nhau, hơn nữa Từ Mẫn còn có thu nhập chủ yếu trong gia đình, kinh tế quyết định địa vị, nhưng mà ngày hôm nay Thôi Quốc Trụ lại có thái độ khác thường, tự nhiên lại lớn tiếng với vợ mình.
Từ Mẫn trừng mắt nhìn ông: "Kết quả kiểm tra đã có rồi, bác sĩ nói chỉ số các bộ phận trong thân thể của ông đều rất tốt, rõ ràng là không có bệnh"
"Bác sĩ nói có thể dùng được sao? Bệnh viện bây giờ chữa cho chết tốt hơn chữa cho khỏe rất nhiều..." Thôi Quốc Trụ vừa kích động một chút lại cảm thấy rất là tức giận.
Từ Mẫn nói: "Lão Thôi, ông bị cái gì vậy? Có phải là đầu óc bị kích thích đến điên rồi không?" Bà cũng thuận miệng nói ra mà thôi, ai ngờ Thôi Quốc Trụ lại vội nói: "Bà mới là có bệnh, đầu óc của tôi rất tốt, rất bình thường"
Từ Mẫn cũng không khỏi tức giận: "Ông quả thật là một bệnh tâm thần, không nói với ông nữa"
Thôi Quốc Trụ cả giận nói: "Bà nói ai là bệnh tâm thần? Bà nói ai bệnh tâm thần, bà mới bệnh tâm thần đó!"
........................................
Từ Quang Thắng cực kỳ thưởng thức người thanh niên Trương Dương này, tối hôm đó gã đã mở tiệc chiêu đãi Trương Dương tại khách sạn Hải Thiên Đại, thân là chủ nhiệm khoa tiết niệu của bệnh viện nhân dân số hai Nam Tích, thu nhập cá nhân của Từ Quang Thắng cũng rất là xa xỉ, ông ta mời khách thật ra thì cũng không cần trả tiền, những tay buôn thuốc lậu, bán thiết bị chữa bệnh lậu đều đang xếp hàng, ăn một bữa cơm, xuất ra hóa đơn, đương nhiên là sẽ có người cướp giật chỉ để giành trả cho gã, trong giới chữa bệnh, không ai xem cái này trở thành tham ô hối lộ cả, chuyện như vậy rất là bình thường, tất cả mọi người đều làm cả, nếu như bạn mà không làm thì ngược lại có vẻ không được bình thường.
Tối hôm nay Từ Quang Thắng còn mời viện trưởng bệnh viện Chung Lâm, hai người bọn họ là bạn học cũ trong trường y, quan hệ cũng đã đến trình độ không còn cần phải giấu diếm nhau, Từ Quang Thắng cũng gọi điện chó phó thị trưởng Vương Quảng Chính đến, nói cho gã ta biết Trương Dương đã đến Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm ủy ban thể dục, lúc trước Vương Quảng Chính vì trêu chọc vào Trương Dương nên thiếu chút nữa đã phải chia tay với cái cần gạt số của mình, nhưng mà từ sau chuyện lần ấy, Vương Quảng Chính cũng đã bắt đầu học ngoan rồi, gã cũng tương đối chịu phục với Trương Dương, nghe Trương Dương đến Nam Tích nhậm chức, lập tức biểu thị là buổi tối sẽ đến dự tiệc đón gió cho Trương Dương.
Bên Trương Dương thì gọi thêm Lương Thành Long, và toàn bộ đảng viên của ủy ban thể dục đến, Trương đại quan nhân biết mình mới đến, cần phải làm tốt quan hệ với đồng nghiệp, chuyện của Thôi Quốc Trụ đã làm cho hình tượng của hắn trong mắt mọi người thay đổi rất nhiều, hắn muốn lợi dụng cơ hội hiện tại để lôi kéo một ít quan hệ.
Trong các đảng viên này, Tang Kim Đường nói là có việc bận, Đoạn Kiến Trung thì nói là tối nay có tiệc xã giao, Lý Hồng Dương và Lưu Cương hai người nhận lời mời, còn Tiêu Điều Mẫn thì mang ý niệm nịnh bợ vị chủ nhiệm mới đến này trong đầu, tuy rằng cô ta cũng có việc, nhưng cũng tạm gác qua một bên, đi đến Hải Thiên dự tiệc.
Thật ra thì ý của Trương đại quan nhân là không muốn đến Hải Thiên dự tiệc, nhưng mà nếu Từ Quang Thắng an bài như vậy, nếu hắn không đi, thì đúng là không tốt, khách đến tùy chủ mà, không thể đưa ra yêu cầu đổi chổ được.
Sáu giờ tối, Trương Dương xuất hiện đúng giờ ngay trước cửa khách sạn Hải Thiên, quản lý của Hải Thiên Chung Hải Yến đang nói chuyện gì đó với Chung Lâm, cô ta và Chung Lâm có quan hệ anh em họ, thấy Trương Dương đi vào, Chung Hải Yến ngừng nói lại, cười cười đi ra đón: "Chủ nhiệm Trương, ngài đến ăn"
Chung Lâm không biết Trương Dương, Trương Dương cũng chẳng quen Chung Lâm, Từ Quang Thắng lúc này vừa đi ra khỏi toilet, thấy Trương Dương đến, liền cười nói: "Trương Dương, đến rồi à!"
Chung Lâm lúc này mới biết chủ nhiệm của buổi tiệc mà Từ Quang Thắng mở tiệc chiêu đãi chính là người thanh niên này, Chung Hải Yến lúc này cũng mới biết thì ra anh họ tối nay đến ăn là cùng đi với Trương Dương, thấy Trương Dương và Từ Quang Thắng quen thuộc như vậy, Chung Hải Yến lại nghĩ đến quan hệ bên trong quan trường của Trương Dương, Lương Thành Long và Kiều Bằng Cử, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy coi trọng Trương Dương vài phần.