Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan nhân có thể toàn vẹn sau khi 11 quả bom cùng phát nổ, sao phải e ngại vũ khí lạnh thời cổ này, hiện giờ hắn đã sớm thông hiểu đạo lí của đại thừa quyết, phóng mắt khắp Đại Tùy đã không còn ai là đối thủ của hắn, hắn muốn đi, thì có ai có thể cản được hắn.

Sau khi ra khỏi Tùy cung, Trương đại quan nhân tới thuyền hoa của Xuân Tuyết Tình, thuyền hoa vẫn còn, nhưng Xuân Tuyết Tình lại đã người đi nhà trống.

Trương Dương mang đứa trẻ ra khỏi Tùy đô, hắn không phải thực sự muốn cướp con trai của Lan quý phi, điểm xuất phát lúc đó, một là khiến Dương Quảng ném chuột sợ vỡ đồ, hai là muốn Lan quý phi có cố kỵ, không thể tùy tiện thay đổi lịch sử, ai ngờ rằng khi hắn thay tã cho đứa nhỏ, mới phát hiện trong tã lót của nó không ngờ có giấu một phong huyết thư, bên trên viết: "Kính nhờ, kí tên viết hai chữ Văn Linh."

Trương đại quan nhân giờ mới hiểu thì ra Văn Linh quả nhiên cùng mình về lại thời Tùy, ý thức của cô ta cuối cùng cũng trở về bản thể, từ phong huyết thư này cho thấy, Văn Linh đã tính ra mình sẽ cướp đi đứa nhỏ của cô ta, cũng cho thấy cô ta có ý đồ giao đứa nhỏ cho Trương Dương mang đi dưỡng dục.

Trương Dương không biết Kim Văn Linh liệu có tiếp tục báo thù Dương Quảng hay không, lịch sử rốt cuộc có bởi vì bọn họ trở về mà thay đổi hay không.

Trương Dương mang đứa trẻ cho nhà nhà lão hữu Chu Trạch Văn, vợ chồng bọn họ kết hôn nhiều năm mà không có con nối dòng, đối với điều này tất nhiên là rất vui sướng.

Trương đại quan nhân sau khi giải quyết xong chuyện này thì lại bước trên con đường đi tìm dấu vết ngày xưa.

Trở lại thế giới quen thuộc này, Trương đại quan nhân lại không tìm thất bất kỳ cảm giác trở lại nào, toàn bộ thế giới đều trở nên xa lạ, mỗi khi đêm khuya nằm mơ, khuôn mặt của Sở Yên Nhiên, Tần Thanh, Kiều Mộng Viện, An Ngữ Thần thay nhau hiện lên trong đầu hắn, Trương Dương biết, hắn cuối cùng hoàn toàn trở về quá khứ, nhưng hắn lại không thể khoái hoạt.

Bảy ngày sau, dưới núi Thanh Đài xuất hiện một con tuấn mã, một người mặc áo lông chồn màu đen, dáng người cao to phóng ngựa rong ruổi trong cánh đồng tuyết, người này chính là Trương đại quan nhân tới núi Thanh Đài để nhớ lại quá khứ, thời Tùy xung quanh núi Thanh Đài yên tĩnh không bóng người, càng tới gần núi Thanh Đài, càng cảm thấy nơi này trống trải tịch liêu, khi đi qua cốc Xuân Hy, Trương Dương không khỏi nhớ tới chuyện xưa lãng mạn kiều diễm của hắn và Tần Thanh năm đó phát sinh ở suối nước nóng này, ký ức rõ ràng biết bao, nhưng người xưa đã ở một thời không xa xôi khác rồi, với sự kiên cường của Trương đại quan nhân, cũng không khỏi rơi nhiệt lệ anh hùng.

Trong trời tuyết, khi Trương Dương dựa vào trí nhớ ngày xưa tới đỉnh Thanh Vân, thì sắc trời đã hoàn toàn tối, lúc này vẫn chưa có Thanh Vân trúc hải vô biên vô hạn, càng không có mã phỉ chiếm núi làm vua.

Trương đại quan nhân đứng trên tuyết nhìn lên đỉnh Thanh Vân, đỉnh Thanh Vân so với trước đây thì tựa hồ không hề có bất đồng quá nhiều, ngàn năm tang thương, vật đổi sao dời, không hề có nhiều thay đổi ở nơi này.

Dọc theo đỉnh Thanh Vân chậm rãi đi lên, Trương Dương nhìn thấy sạn đạo dọc quanh theo ngọn núi đi lên, trước thời Tùy, trên đỉnh Thanh Vân đã có người ở rồi.

Trăng rằm chậm rãi nhô lên, Trương đại quan nhân đã không nhớ nổi hôm nay là ngày mấy, nhìn trăng, hắn tựa hồ nhớ tới gì đó, nhưng trí nhớ trong đầu lại rất mông lung, hắn chỉ có thể nhớ nổi một vầng trăng tròn.

Đỉnh Đỉnh Thanh Vân vẫn chưa có đạo quan, cổ mộc cao vút, Trương đại quan nhân tìm được cây cổ thụ ngàn năm trong Tử Hà quan, lúc này cây cổ thủ chỉ có tám vòng, nhớ tới cảnh những năm sau phải ba người mới ôm được hết, Trương đại quan nhân càng cảm thấy thổn thức.

Làm bạn với Trương đại quan nhân chỉ có gió núi và ánh trăng, hắn xoay người nhìn về phía nơi Trần Sùng Sơn ở, lại ngạc nhiên thấy nơi đó không ngờ có một căn nhà đá, ánh đèn màu cam từ cửa sổ chiếu ra, mặc dù ở trong núi hoang thì rất lẻ loi, nhưng ánh đèn đó lại khiến nội tâm đang cô độc bi thương của Trương Dương dấy lên một tia ấm áp nói không nên lời.

Trương đại quan nhân đi về phía ánh đèn ấm áp, tới trước nhà đá, nhưng lại bỗng nhiên trở nên do dự, hắn đối với trong đó tồn tại quá nhiều hy vọng, nếu như đáp án lộ ra, song lại không như mình mong muốn, đến lúc đó hắn sẽ như thế nào?

Trương Dương lẳng lặng đứng trong tuyết, qua hồi lâu, bỗng nhiên nghe thấy cửa phòng két một tiếng mở ra, liền thấy một cô gái từ trong nhà đá đi ra, cô gái đó mặt như vẽ, phong thái yểu điệu, giống như đóa hoa bách hợp lẳng lặng xuất hiện dưới ánh trăng, đôi mắt sáng như hồ sâu nhộn nhạo lệ quang như ánh trăng, không phải Trần Tuyết thì là ai?

Hai người cứ như vậy đứng trên tuyết, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đồng thời lao về phía đối phương, Trần Tuyết ngả vào lòng hắn.

Chỉ có ở dạng thời không này, bên trong núi vắng này, cô ta mới triệt để buông xuống sự rụt rè và thanh cao ngày xưa, toàn tâm toàn ý biểu đạt tình yêu đối với Trương Dương.

Trương Dương nâng mặt cô ta lên, nhìn nước mắt giống như trân châu trên mặt cô ta, nói khẽ: "Nói cho anh biết, em rốt cuộc là Trần Tuyết hay là Tuyết Tình?"

Trần Tuyết rưng rưng nói: "Có phân biệt ư? em vẫn là em, anh vẫn là anh!"

Trương Dương cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm nhẹ như cánh chim của cô ta, ánh trăng dung hợp thân ảnh của hai người với nhau, giống như bọn họ vốn nên là như vậy, giống như bọn họ chưa bao giờ tách rời.

Trần Tuyết kéo tay Trương Dương, dẫn hắn vào trong nhà đá, bên trong lò lửa đang cháy rực, ấm áp như xuân. Trương Dương cởi áo lông chồn, nhìn trang trí bên trong, tràn ngập bối rối: "Em sao lại tới đây?"

Trần Tuyết nói: "Anh còn nhớ tình cảnh mình sau khi bị nổ không?"

Trương Dương gật đầu: "Sờ sờ ngay trước mặt, chỉ là tình cảnh sau khi bị nổ thì anh quên sạch."

Trần Tuyết cười cười, ngồi bên cạnh hắn, Trương Dương ôm vai cô ta, nghe cô ta kể lại tất cả kinh lịch sau khi mình gặp vụ nổ, sau khi Trương Dương nghe thấy mình đã bị tuyên cáo tử vong não. Lập tức thở dài không thôi, lại nghe thấy hải như biển của chư vị hồng nhan đối với mình, ánh mắt không khỏi trở nên ươn ướt, chờ Trần Tuyết kể hết.

Trương đại quan nhân tràn ngập kinh ngạc nói: "Em là nói. anh và em. Văn Linh cùng nhau xuyên qua thời không về tới Đại Tùy?"

Trần Tuyết gật đầu: "Không sai, nói ra thì phải cảm tạ Văn Linh, nếu như không phải có cô ta, em cũng không biết nên cứu anh như thế nào, khối bản dập nghịch chuyển Càn Khôn đó ẩn chứa bí mật xuyên qua năng lượng thời không." Cô ta lại kể mình sau khi Trương Nhất Châm chết thì mình tuẫn tình tự tự sát, rồi xuyên qua tới người Trần Tuyết như thế nào.

Trương Dương nói: "Nhưng rõ ràng là ba người chúng ta cùng nhau xuyên qua, tới Đại Tùy vì sao lại không ở cùng một chỗ? Còn nữa, Văn Linh biến thành bộ dạng của Lan quý phi, nhưng vì sao bộ dạng của hai người chúng tôi không có biến hóa, mà trong mắt người khác lại đều cho rằng hiện tại anh vẫn là Trương Nhất Châm? Anh nhớ rõ lúc trước bộ dạng của anh không phải là như thế này."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK