Trương Dương đột nhiên phát hiện, những cô gái ở bên cạnh mình bất kể là tính tình nhu nhược hay là kiên cường, mỗi người đều có tính tự chủ rất mạnh, không có ai quấn quít bên cạnh hắn, không thể không có hắn. Thời đại hiện giờ so với triều Đại Tùy thì sự thay đổi của con gái không nghi ngờ gì nữa là lớn nhất.
Trương Dương dõi mắt nhìn Hà Hâm Nhan đi, đang định rời khỏi sân bay thì ở bãi đỗ xe gặp một người quen, chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kì, Phạm Tư Kì mặc áo khoác màu đen, đeo kính râm, tóc cắt ngắn như con trai, ở bên cạnh cô ta còn có một nam một nữ, người hấp dẫn sự chú ý của Trương Dương là cô gái ở bên cạnh cô ta, tóc dài tung bay, da dẻ nhẵn nhụi, đôi mi thanh tú cong cong, một đôi mắt to lộ ra vẻ đặc biệt ngây thơ, nhìn cứ như là cô em hàng xóm vậy.
Khi Trương Dương gặp bọn họ, Phạm Tư Kì đang đứng cùng một chỗ với cô gái kia, nam tử thân hình cao to ở bên cạnh thì đang chuyển hành lý lên xe.
Phạm Tư Kì nhìn thấy Trương Dương thì có chút ngạc nhiên, có điều cô ta rất nhanh liền tiên cười đi tới, cởi găng tay bên tay phải ra chủ động chìa về phía Trương Dương: "Thị trưởng Trương, anh sao biết tôi hôm nay tới đây?"
Trương Dương mỉm cười bắt tay với Phạm Tư Kì: "Chị Phạm, tôi hiện tại là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao của thành phố Nam Tích, không còn là thị trưởng Trương gì đó nữa, vả lại, tôi cũng phải là đặc biệt tới đón chị, tôi vừa tiễn một người bạn, không ngờ ở đây lại có thể gặp được chị."
Phạm Tư Kì cũng bật cười, cô ta giới thiệu hai người ở bên cạnh với Trương Dương, nam tử kia là Phí Ân Phổ, giám đốc chi nhánh của tập đoàn Tinh Nguyệt ở Thượng Hải, cái tên cũng đầy vẻ nước ngoài, cô gái là Lâm Bội Bội, thư ký của Phạm Tư Kì.
Trương Dương chào hỏi họ, hắn nói với Phạm Tư Kì: "Tôi nghe nói chị gần đây sẽ tới, nhưng lại không biết được thời gian cụ thể."
Phạm Tư Kì nói: "Phía thành phố Nam Tích không ai biết tôi hôm nay đến cả, Trương tiên sinh, hi vọng anh có thể giúp tôi giữ bí mật." Cô ta sở dĩ bảo Trương Dương giúp giữ bí mật là muốn tới cảng Nước Sâu xem tình huống tiến trình hiện tại.
Trương Dương gật gật đầu, hắn và Phạm Tư Kì từng có một kẻ địch chung, chính là Phạm Tư Kì giúp hắn trừ bỏ cừu nhân Hứa Gia Dũng, mà cái chết của Hứa Gia Dũng, cũng khiến Phạm Tư Kì luôn bị hắn áp chế một lần nữa có được tự do. Từ điểm này mà hai người vẫn rất cảm kích nhau, có lẽ Phạm Tư Kì nên cảm kích Trương Dương nhiều hơn một chút.
Phạm Tư Kì cũng không tin đây là là sự trùng hợp, khi cô ta biết Trương Dương, Trương Dương chính là chỉ huy hiện trường công trình xây dựng sân bay mới của Giang Thành, hiểu biết đối với năng lực của Trương Dương cũng có ít nhiều. Trương Dương đột nhiên xuất hiện ở sân bay, cô ta không thể không nghĩ xa hơn, chẳng lẽ Nam Tích điều Trương Dương đến phụ trách công trình cảng Nước Sâu? Sau khi thoát khỏi sự uy hiếp của Hứa Gia Dũng, Phạm Tư Kì đã khôi phục lại sự bình tĩnh và cơ trí của ngày xưa, cô ta mỉm cười nói: "Trương tiên sinh, chúng tôi đi trước!"
Trương Dương mỉm cười gật gật đầu, dõi mắt nhìn Phạm Tư Kì lên xe, Phạm Tư Kì khi mở cửa liền quay đầu lại: "Anh tối nay có rảnh không? Tôi mời anh ăn cơm."
Trương Dương cười nói: "Chị Phạm từ xa tới, phải là tôi nên mở tiệc đón gió tẩy trần cho chị mới đúng, thế này đi, tối nay tôi ở nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao chuẩn bị một bàn cơm, chị Phạm phải tới dự đấy nhé."
Phạm Tư Kì nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn gật gật đầu nói: "Trương tiên sinh, tôi hiện tại vẫn chưa muốn tiếp xúc với phía chính phủ thành phố Nam Tích, hi vọng anh có thể tạm thời bảo mật cho tôi."
Trương Dương cười nói: "Tôi chỉ muốn đón gió tẩy trần cho chị với tư cách là bạn bè, không có ý gì khác cả."
Phạm Tư Kì cười nói: "Được, sáu giờ tối, tôi sẽ tới đúng giờ!"
Phạm Tư Kì lên ô tô, Lâm Bội Bội dựa sát vào người cô ta, tay của hai người ở bên dưới nắm chặt lấy nhau, Lâm Bội Bội nói: "Phạm tổng, hắn là ai vậy?"
Phạm Tư Kì lạnh lùng nói: "Một người bạn!"
Lâm Bội Bội nói: "Trước đây chưa từng nghe chị nhắc tới hắn!"
Phạm Tư Kì nhíu mày nói: "Chuyện của tôi cô không cần phải biết." Cô ta nói với Phí Ân Phổ đang lái xe: "Phí, khách sạn Nam Dương Quốc Tế."
Phí Ân Phổ nói: "Phạm tổng, chỗ đó đang sửa sang, vẫn còn chưa xong, tôi ở khách sạn Quan Duyến đã đặt phòng rồi."
Phạm Tư Kì nói: "Tôi nghĩ trước tiên xem tình huống bên đó đã, dẫu sao thì chúng ta cũng có đầu tư ở đó."
Phí Ân Phổ cười nói: "Sinh ý có nhân tố Trung Quốc, Lý Quang Nam cũng có kinh nghiệm hơn."
Phạm Tư Kì nói: "Phí, cảng Nước Sâu gần đây thế nào rồi?"
Phí Ân Phổ nói: "Tài chính của Thành phố Nam Tích giật gấu vá vai, tập đoàn của chúng ta từ chối rót thêm tài chính, ngược lại khiến chúng ta nhìn rõ được thực lực của họ, nếu như thiếu sự ủng hộ về tài lực của tập đoàn Tinh Nguyệt chúng ta, có thể là công trình cảng Nước Sâu sẽ bị nhỡ."
Phí Ân Phổ cười nói: "Thật ra cũng không có gì để xem cả, trước đây thế nào thì hiện tại vẫn thế thôi, đây là công trình bộ mặt của thành phố Nam Tích, quan viên trong nước chú trọng nhất là sĩ diện, cho dù bị đánh bầm dập mặt mũi, thì vẫn cứ phải làm tiếp. Hiện tại tài chính của thành phố Nam Tích đều đặt tất cả vào cảng Nước Sâu, trong thời gian ngắn vẫn có thể chống đỡ tiếp được."
Phạm Tư Kì nói: "Vậy không đi nữa, về khách sạn nghỉ ngơi trước." Cô ta bay đường dài, cảm thấy có chút mệt mỏi.
Khách sạn Quân Duyến là khách sạn cấp năm sao mới xây của Nam Tích, là do cục điện lực của Nam Tích bỏ vốn xây nên, thiết bị cứng mềm của khách sạn đều thuộc hạng nhất lưng của Nam Tích, Phạm Tư Kì lần trước đến Nam Tích đã từng vào ở nơi này, ấn tượng đối với cách phục vụ ở nơi này là khá tốt.
Phí Ân Phổ đặt một phòng tổng thống ở đây, Phạm Tư Kì và Lâm Bội Bội đi vào trong phòng, Phí Ân Phổ bỏ hành lý xuống rồi xoay người bro đi.
Lâm Bội Bội đóng cửa phòng lại, buồn bã không vui nói: "Đáng ghét, ở trên xe vì sao cứ phải bày ra cái bộ mặt đó với em?"
Phạm Tư Kì mỉm cười đi tới bên cạnh cô ta, giang tay ra ôm Lâm Bội Bội vào lòng, dí sát vào mặt cô ta, nói: "Không phải đã nói với em rồi sao, ở bên ngoài nhất định phải chú ý hình tượng mà."
"Phí cũng không phải là người ngoài!"
Phạm Tư Kì nói: "Bội, em phải biết rằng, bước ra khỏi căn phòng này, chúng ta chính là quan hệ thượng cấp hạ cấp."
Lâm Bội Bội nói: "Chị và Trương Dương kia có quan hệ gì?"
Phạm Tư Kì cười nói: "Bạn bè bình thường thôi."
Lâm Bội Bội có chút không vui nói: "Em thấy không đơn giản như vậy, khi chị thấy hắn cười rất vui vẻ."
Phạm Tư Kì hôn lên mặt cô ta một cái: "Bội Bội, đừng có ghen tuông, chị và hắn thật sự không có gì."
...
Trương Dương bảo Từ Hoành Yến chuẩn bị một ít thức ăn địa phương của Nam Tích, trong phòng trước tiên bật điều hòa. Nhà khách của Ủy ban thể dục thể thao tuy rằng hoàn cảnh hơi đơn sơ, nhưng dù sao cũng là địa bàn của hắn, an bài chuyện gì cũng tiện hơn, cũng có thể thỏa mãn nguyện vọng không muốn để người khác biết của Phạm Tư Kì.
Sáu rưỡi tối, Phạm Tư Kì đi tới nhà khách Ủy ban thể dục thể thao rất đúng giờ, lần này hộ tống cô ta đến chỉ có Phí Ân Phổ.
Từ biểu hiện của Phí Ân Phổ có thể đoán rằng gã rất cung kính với Phạm Tư Kì.
Trương Dương mời Phạm Tư Kì vào phong, Phạm Tư Kì cởi áo khoác da ra, cảm thán nói: "Mùa đông Nam Tích thật là trầm."
Trương Dương cười nói: "Nam Tích ở Giang Nam, mùa đông ở đây không tính là lạnh, nếu như cô tới đông bắc Trung Quốc cảm thụ một chút, nơi đó mới có thể gọi là lạnh thật sự."
Phạm Tư Kì mỉm cười nói: "Tôi đã tới đông bắc rồi, ở bên ngoài tuy rằng lạnh, có điều vào trong phòng có lò sửa, vẫn chịu được, cái lạnh của bên này thì lại là trong không khí ẩm ướt, gió thổi vào người lạnh tới thấu xương."
Trương Dương bật cười, Phạm Tư Kì là người Singapore, quen với khí hậu nhiệt đới rồi, tất nhiên không thích ứng được với thời tiết ở đây, đối với hắn mà nói mùa đông Nam Tích căn bản không tính là rét lạnh, có thể là có liên quan tới việc hắn trước giờ luôn sống ở Giang Bắc.
Lúc này nhân viên phục vụ bắt đầu đưa đồ ăn lên, Trương Dương nói: "Hôm nay vội quá cho nên không kịp chuẩn bị gì cả, chỉ bảo đầu bếp làm vài món ăn địa phương, chị Phạm thưởng thức xem."
Phạm Tư Kì nói: "Quá khách khí rồi, nơi này chính là nơi làm việc của anh à?"
Trương Dương gật đầu, nói: "Trọng điểm công tác hiện tại của tôi chính là chuẩn bị cho vận hội tỉnh lần thứ mười hai của Bình Hải, chắc là phải bận tới tháng mười năm sau."
Phạm Tư Kì nói: "Là vàng thì ắt sẽ phát sáng, loại người có năng lực như cậu, tới đâu cũng sẽ được trọng dụng."
Trương Dương cười nói: "Chị Phạm đề cao tôi rồi." Hắn giơ chén rượu lên bảo Phạm Tư Kì và Phí Ân Phổ cùng nhau uống.
Con người Phí Ân Phổ rất ít nói, từ sau khi đi vào, trừ chào hỏi Trương Dương ra thì không nói gì nữa, gã cũng không uống rượu, lấy cớ là lát nữa còn phải lái xe, người này khiến cho Trương Dương cảm thấy khá hứng thú, theo lý mà nói cũng là một quản lý cao của tập đoàn Tinh Nguyệt, nhưng sao nhìn thế nào cũng giống như và lái xe kiếm bảo tiêu của Phạm Tư Kì.