Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tra Vi phủi phủi tay nói: “Được rồi, hôm nay kết thúc ở đây, chín giờ sáng mai, mọi người đến tiếp tục bố trí!”

Vừa nãy hai người nam sinh bị Tra Vị mắng đi mắng lại giờ cũng đã bước đến, cười nói: “Chị Tra, buổi tối mời cơm đi!”

Tra Vi nói: “Mấy ngày này có ngày nào là không mời các câu? Thật là tham lam, còn muốn tôi mời nữa!”

“Khó khăn lắm mới có dịp thế này mà!”

Giang Quang Á đứng một bên cười.

Tra Vi nói: “Được, tối nay đến Căn Cứ Địa màu hồng, đồng chí Quang Á mời.”

Giang Quang Á thấy Tra Vi đá quả bóng về phía mình, dở khóc dở cười nói: “Chị Tra à, dựa vào đâu mà lại rơi lên đầu tôi chứ?”

Tra Vi cười nói: “Bạn của cậu đến, dù sao thì cậu cũng phải mời Trương Dương ăn cơm, chúng tôi ăn rình cùng không được à?”

Giang Quang Á liền cất tiếng nói: “Trương Dương chẳng phải bạn của chị sao?”

Tra Vi nói: “Không phải, cái miệng của anh ta mở ra là nói xấu người khác, tôi không làm bạn với anh ta.”

Trương Dương nói: “Chị Tra à, thật ra tôi đến là để gặp chị đấy!”

Trương Dương cười mắng: “Cút đi, nhìn cái vẻ mặt già khú đế của anh kìa, lại còn mặt dày gọi tôi là chị!”

Tất cả mọi người xung quanh đều cười rộ lên.

Giang Quang Á đề nghị: “Căn cứ địa màu hồng không được đẳng cấp lắm, chúng ta đi đến Kim Vương Phủ đi.” Giang Quang Á đề nghị đến Kim Vương Phủ không những ví đó là sản nghiệp của chú Tra Vi, đến đó có thể ăn miễn phí, mà là vì cậu ta thật sự cảm thấy rằng Trương Dương từ xa đến đây, vẫn phải tiếp đón long trọng một chút.

Trương Dương cười nói: “Tôi thấy chúng ta đừng đến Kim Vương Phủ nữa, để Tra tổng nhìn thấy tôi, thật sự còn cảm thấy tôi ăn rình cơm canh ở đó nữa.”

Tra Vi nói: “Cơm canh ở Kim Vương Phủ không ngon, chúng ta đến Căn cứ địa màu hồng đi, đi thôi! Giang Quang Á, tôi biết thừa tiểu tử nhà cậu kiệt sỉ, tôi mời!”

Một đám học sinh đều cùng đến, đồng thanh nói: “Chị Tra thật là thượng hạng đẳng cấp!”

Trương đại quan cười, nhìn thế nào cũng thấy giống như một đám người xã hội đen vậy, vị trí của Tra Vi trong đám này giống như một người đại ca. Tra Vi nhìn Trương Dương cười giải thích: “Họ đều là nói đùa cả đấy, chẳng phải là vì muốn tôi mời!”

Lại có người đứng lên nịnh hót: “Đi theo chị Tra, có thịt ăn có rượu uống, các huynh đệ, về sau chúng ta lên núi xuống biển cùng chị Tra, non sâu đèo cao quyết cũng không từ!”

“Quyết cũng không từ!”

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: “Các cậu ấy à, cứ nói như vậy nữa không biết chừng cảnh sát sẽ chạy đến đấy.”

Tra Vi nói: “Cảnh sát đến là chuyện nhỏ ấy, ngộ nhỡ nguwoif khác tưởng chúng ta có âm mưu phản lại chủ nghĩa xã hội là nguy to rồi.”

Một đám người nói nói cười cười đi đến Căn cứ địa màu hồng, căn cứ địa màu hồng mà họ nói đến là một quán cơm bình dân, cách nhà nghệ thuật Thanh Niên không xa, quán ăn này xây dựng theo phong cách hoài cổ, người phục vụ đều mặc bộ quần áo của vệ binh thời cách mạng văn hóa, khi họ bước vào cửa chính, tiểu thư tiếp khách làm một động tác chữ Trung rất chuẩn xác, làm cho Trương đại quan giật thót mình, còn tưởng rằng cô gái này định công kích hắn kìa.

Cách bố trí trang trí của quán ăn cũng mang đậm phong cách nhà nông, những chuỗi ớt đỏ được treo khắp nơi, trong tầm mắt đều là một màu hồng, buổi tối hôm nay họ đến hơi muộn, nên tất cả các đội sản xuất từ 1 đến 10 đều được đặt hết cả rồi.

Giang Quang Á bảo người phục vụ quán ăn gộp hai bàn lại với nhau, rồi họ ăn cơm ở ngay giứa sảnh lớn.

Sảnh lớn cũng không gọi là sảnh lớn, gọi là nơi tắm giặt, một cô phục vụ mông bự mặc bộ quân phục đội mũ quân hàm, trang bị vũ trang, bện tóc đuôi rết đến trước mặt họ, trong tay cầm quyển sách hồng bảo: “Gọi món chứ?” Quyển sách đó chính là thực đơn.

Tra Vi bảo Trương Dương gọi món, Trương Dương cười nói: “Tôi có biết gì đâu, cũng chẳng có gì kiêng kị cả, Quang Á gọi đi.”

Giang Quang Á nói: “Gà, vịt, ngan, ngỗng đều là giết tại chỗ cả, tôi đi chọn, anh có ăn được cay không?”

Trương Dương nói: “Tùy!” bàn này của họ tổng cộng có 14 người, chín nữ năm nam, ngoài Trương Dương ra tất cả đều là sinh viên của học viện nghệ thuật, đương nhiên trong đó cũng có người đã tốt nghiệp người chưa.

Tra Vi ngồi cạnh Trương Dương, Cố Dưỡng Dưỡng cách Trương Dương hơi xa. Những đám học sinh này đã nói đùa với Tra Vi thành thói quan, một người nam sinh trong số đó cười nói: “Chị Tra à, chị cũng chẳng giới thiệu với chúng tôi, vị này là ai? Tôi nghe Dưỡng Dưỡng gọi anh ấy là anh rể, là anh rể của chúng tôi sao?”

Tra Vi cười khanh khách: “Còn nói bừa nữa là tôi xé toạc miệng các cậu ra đấy! Tôi đã nói rồi, đây là bạn tốt của Giang Quang Á…” Cô muốn giới thiệu đến chức quan của Trương Dương, đột nhiên nhớ ra cô không biết chức quan của hắn bây giờ là gì, điều này cũng không thể trách được Tra Vi, tên này cả ngày cứ đổi đi đổi lại chức quan, Tra Vi cũng lâu rồi không liên lạc với hắn, nên chỉ tay vào Trương Dương và nói: “Giờ đây anh làm chức gì thế?”

Trương Dương cười tự giới thiệu: “Tôi là Trương Dương, giờ đây đang làm việc tại thể ủy thành phố Nam Tích tỉnh Bình Hải!”

Giang Quang Á lúc này đã trở về, cậu ta cười nói: “Trương Dương là chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích!”

Đa số mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, mặc dù chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích không phải là chức quan to ngất ngưởng gì, nhưng Trương Dương còn trẻ thế này mà đã đảm nhận được chức vị ấy quả thật làm người ta kinh ngạc.

Lại có người hỏi: “Dưỡng Dưỡng, sao cô lại gọi Trương Dương là anh rể?”

Cố Dưỡng Dưỡng nhìn sang Trương Dương, Trương Dương cười rất sáng lạn, hắn mỉm cười nói: “Đâu có sai, tôi là anh rể của Dưỡng Dưỡng!”

Tra Vi cũng hiểu chuyện nội tình, cô chau chau mày nói: “Này đám tiểu tử nhà các cậu sao lại phiền hà vậy nhỉ? Trương Dương khó khăn lắm mới có dịp đến kinh thành, mà các cậu đã hỏi đông hỏi tây rồi, giống như một đám đàn bà hay buôn chuyện vậy, hôm nay chủ đề của chúng ta là hoan nghênh chủ nhiệm thể ủy thành phố Nam Tích Trương Dương, tôi nói trước nhé, tửu lượng của Trương Dương rất lợi hại đó, các cậu nhất định phải ăn uống hết mình vào!”

Trương Dương cười nói: “Chị Tra à, chị đang phát động chiến tranh quần chúng đấy.”

Tra Vi trừng mắt với hắn: “Xì! Anh đừng gọi tôi là chị, tôi nghe mà rùng mình, anh lớn tuổi hơn tôi, dựa vào đâu mà gọi tôi là chị chứ!”

“Tôi chỉ là tuổi sinh học thì lớn hơn cô thôi, nhưng tuổi tâm lý thì nhỏ hơn cô!”

Mọi người lại cười rộ lên, khi người trẻ tuổi ở cạnh nhâu thường cười khanh khách. Mặc dù Trương Dương cũng rất trẻ trung, nhưng vì môi trường làm việc của hắn, đa số những người bên cạnh hắn đều là những nhân vật chính trị thâm trầm, nên hắn không có nhiều cơ hội tiếp xúc với những người đồng trang lứa này, trong mắt Trương Dương những người trẻ tuổi này quả thật rất non nớt, nhưng họ không có dã tâm, mà lại trẻ trung đầy sức sống, trong mắt bọn họ, thế giới này rất đẹp.

Tác dụng lãnh đạo của Tra Vi đã được bộc lộ rất nhanh, một đám nam sinh được cô hiệu triệu liền luân phiên chúc rượu Trương Dương.

Mặc dù tửu lượng của Trương Dương rất lớn, nhưng hắn cũng không đọ lại được với nhiều người như vậy, hơn nữa giờ đây Trương đại quan đã bắt đầu uống rượu hạn chế rồi, loại đấu rượu vô nghĩa này, Trương Dương vẫn lựa chọn nhượng bộ, hắn cầm cốc rượu lên nói: “Không được nữa rồi, nếu uống với từng người một tôi nhất định sẽ uống say mất, gì ấy nhỉ, chúng ta cùng uống một ly, chị Tra, hôm nay cô tha cho tôi đi.”

“Anh còn gọi linh tinh à!” Nếu không phải vì có nhiều người ở đây như vậy, Tra Vi nhất định sẽ đấm cho Trương Dương hai nhát.

Giang Quang Á cười nói: “Anh không uống cũng không được, thế này đi, khu triển lãm của chúng tôi còn mấy chỗ trống, đang nghĩ xem có thể kiếm ít tranh chữ treo lên không, để giúp chúng tôi thêm màu sắc cho nghệ thuật, Trương Dương, anh giúp chúng tôi viết mấy bức nhé.”

Trương Dương nói: “Chữ của tôi không treo được lên đấy đâu, thế này đi, tôi cho các cậu một bức tranh triển lãm, còn chưa kịp gắn, mai tôi sẽ gắn xong đưa đến đây cho mọi người.”

Tra Vi nói: “Tác phẩm gì mà thần bí thế, sáng mai tôi sẽ đi lấy, công việc gắn tranh giao cho tôi.”

Trương Dương cười gật đầu, lúc này một đám nữ sinh mặc đồ thể thao bước vào, họ nói chuyện vang trời, một người trong số đó nhìn thấy Trương Dương, cô ta ngạc nhiên chớp chớp mắt, rồi chủ động bước về phía Trương Dương.

Vì Trương Dương đang nói chuyện với Giang Quang Á, nên không chú ý đến cô ta, Tra Vì thì nhìn thấy rồi, Tra Vi cũng hiểu về tên này, tên này rất nhiều gái đẹp vây quanh, có điều Trương Dương cảm thấy rằng cô gái này rất quen mặt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Cô gái mặc bộ đồ thể thao màu hồng bước đến bên cạnh Trương Dương, mỉm cười nói: “Chủ nhiệm Trương, anh đến kinh thành lúc nào thế?”

Trương đại quan nghe thấy có tiếng đằng sau mới quay đầu lại, hắn ngạc nheien nói: “Hứa Di,, thật là trùng hợp quá!” Cô gái mặc đồ thể thao đó là quán quân thế giới thể dục nhịp điệu Hứa Di, chỗ tập của họ ở gần đây, hôm nay tập xong, huấn luyện viên cho nghỉ, vì vậy đưa họ đến đây để ăn cơm, không ngờ lại gặp phải Trương Dương ở đây.

Trương Dương gọi ra cái tên Hứa Di, tất cả những người khác cũng đều nhận ra, Tra Vi cười nói: “Thật là Hứa Di sao, trước đó đều gặp cô ở trên ti vi, không ngờ giờ đây lại gặp được người thật thế này, chị còn xinh đẹp hơn lúc ở trên ti vi đó!”]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK