Khi Văn Linh xuất chương, cũng không có tiếp tục truy kích, hai tay chấp sau lưng, nhìn Trương Dương nói: "Cậu không phải người thường!"
Trương Dương nói: "Cô rốt cục là ai?"
Ánh mắt của Văn Linh càng trở nên mê man: "Cậu đừng hỏi tôi, tôi không biết, ngay cả bản thân tôi cũng không biết là ai!" Cô ấy chống cằm, biểu tình cao ngạo trong trẻo mà lạnh lùng: "Tôi cho cậu thời gian ba ngày, tìm bản dập trong túi công văn về giao cho tôi, bằng không, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình" Nói xong, thân thể của cô ấy nhẹ nhàng nâng lên, chuyển hướng trên không trung, đột nhiên biến mất ngoài tường.
Trương Dương nhìn Văn Linh rời đi, trong sân vắng vẻ, thầm than một tiếng trong lòng, hắn thật sự không cách nào tưởng tượng được, tu vi võ công của Văn Linh đã đạt đến cảnh giới này, cô ấy rốt cục là ai? Hiện tại cô ấy là Văn Linh hay là người khác?
Văn Linh đi rồi, Trương Dương xoay người đi vào trong phòng sách, bên trong là một đống hỗn độn, hắn phát hiện ra Trần Tuyết đang ngã ngồi trong phòng sách.
Trần Tuyết ngậm chặt miệng, khuôn mặt đẹp bởi vì lạnh mà trở nên tái nhợt, cô ấy bị Văn Linh đánh một chưởng, sau đó khống chế huyệt đạo, thấy Trương Dương đi vào, ánh mắt của Trần Tuyết toát ra một tia trấn định, Trương Dương đã tới bên cạnh Trần Tuyết, một tay ôm lấy cô ấy, tiện tay giải huyệt đạo cho cô ấy, cầm hai tay của Trần Tuyết, cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô ấy hạ thấp xuống mức dọa người, Trương Dương vội ôm lấy Trần Tuyết, tràn ngập áy náy nói: "Là tôi không tốt, tôi đã đến muộn!"
Trần Tuyết run giọng nói: "Tới là tốt rồi..."
Trương Dương mở điều hòa, tăng nhiệt độ bên trong lên một ít, sau đó cùng Trần Tuyết khoanh chân ngồi dưới đất, song chưởng của hai người chạm vào nhau, Trương Dương dùng lực thuần dương tự thân độ nhập vào trong kinh mạch của Trần Tuyết, xua tan hàn độc trong kinh mạch của cô ấy.
Qua một giờ, Trần Tuyết mới thở ra một hơi, cái trán trên đổ mồ hôi nhễ nhại, cô ấy mở mắt nói: "Tôi cảm thấy tốt hơn rồi."
Trương Dương thu hồi hai tay nói: "Cũng may nội lực của cô đã có căn cơ, nếu như là người thường, bị một chưởng của cô ta ít nhất phải bệnh nặng một trận."
Trần Tuyết nói: " Sao cô ấy đột nhiên thức tỉnh?"
Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không biết, cô ấy rất kỳ quái, trên người có nhiều chuyện khó giải thích."
Trần Tuyết đem chuyện đã xảy vừa rồi ra nói cho Trương Dương, bởi vì là cuối tuần, Trần Tuyết theo lệ đi đến đây, cô đang ở trong phòng đọc sách, bỗng nhiên nghe được bên ngoài có động tĩnh, ra cửa không thấy dị dạng, thế nhưng trở lại phòng sách, nhưng thấy bàn học có một người đang đứng, chính là Văn Linh lặng lẻ lẻn vào.
Văn Linh hỏi cô ấy có biết bản dập của nghịch chuyển Càn Khôn hay không?
Trần Tuyết nói mình không biết, Văn Linh xông lên đánh cô ấy một chưởng, điểm trúng huyệt đạo của cô ấy, đang muốn ép hỏi cô ấy, Trương Dương từ bên ngoài chạy tới. Trần Tuyết lòng còn sợ hãi nói: "May mà anh tới kịp, nếu không còn không biết cô ta muốn dằn vặt tôi như thế nào."
Trương Dương nói: "Tôi vốn tưởng rằng cô ấy lần này thức tỉnh có thể đổi tính, không ngờ rằng càng kiêu ngạo bất thường so với lúc trước.
Trần Tuyết nói: "Anh có nghĩ qua hay không, người nhiều lần phục kích anh là cô ấy?"
Trương Dương đỡ Trần Tuyết đi tới ghế ngồi xong, vừa nhặt một quyển sách nằm lăn trên mặt đất vừa nói: "Lúc trước chỉ là hoài nghi, hiện tại tôi có thể khẳng định."
Trần Tuyết không giải thích được nói: "Cho dù cô ấy tỉnh lại, một người nằm trên giường gần hai năm, sao có thể lợi hại như vậy?"
Trương Dương nói: " Tu hành võ công chia làm rất nhiều loại, cô ấy trong lúc hôn mê, hẳn là vừa tiến vào trạng thái bế quan nào đó."
"Bế quan?"
Trương Dương gật đầu nói: "Chúng tôi cho rằng cô ấy thành người sống đời sống thực vật, thế nhưng cô ấy tiến vào trạng thái bế quan, dưới loại trạng thái này, cô ấy tâm không lo lắng, chuyên chú tu luyện hơn so với bất luận kẻ nào, cho nên đạt được tiến cảnh lớn hơn so với phương pháp tu luyện bình thường, cô ấy tỉnh lại cũng là phá giam ra, võ công đề thăng không chỉ một bậc."
Trần Tuyết cũng tu luyện nội công, đối với lời nói này của Trương Dương đương nhiên dễ lý giải, cô ấy nhỏ giọng nói: "Văn Linh hiện tại có phải là rất lợi hại?"
Trương Dương nói: "Không thể nói rõ, chỉ cần là âm sát Tu La chưởng, cô ấy ít nhất đã đạt được thất trọng, vừa rồi tôi và cô ấy ở bên ngoài đấu hai chiêu, thật sự dùng toàn lực, ngay cả tôi cũng chưa chắc đối thủ của cô ấy."
Trần Tuyết hơi cả kinh, trong cảm nhận cô ấy, võ công của Trương Dương đã là không đối thủ, không ngờ rằng ngay cả Trương Dương đều đánh không lại Văn Linh hiện tại, Văn Linh đáng sợ không chỉ có là võ công, càng đáng sợ chính là tính tình của cô ta, người như vậy lỡ như nổi điên lên, ai có thể ngăn cản được?
Trương Dương nói: "Bất quá tôi nhìn ra được cô ấy đang kiệt lực khống chế mình, một phần của cô ấy vẫn là Văn Linh."
Trần Tuyết nói: "Một phần? Có ý gì?"
Trương Dương nói: "Em có nghe nói qua Mượn Xác Hoàn Hồn hay không?"
Trần Tuyết chớp mắt nói: "Anh đang nói chuyện xưa sao?"
Trương Dương nói: "Không phải cố sự, Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh, tôi hao hết toàn lực, lợi dụng phương pháp kim châm đâm huyệt mới cứu tỉnh cô ấy, thế nhưng cô ấy tỉnh lại thì tỏ ra lãnh đạm đối với người xung quanh, căn bản không có biểu hiện ra bất luận thân tình cái gì, Đỗ Thiên Dã và cô ấy yêu nhau nhiều năm, khi cô ấy trở thành người thực vật không rời nửa bước, gần nhau mười năm, đổi thành bất luận người phụ nữ nào cũng đều sẽ bởi vậy cái này mà cảm động, thế nhưng Văn Linh lại thờ ơ, cô ấy thậm chí đem Đỗ Thiên Dã trở thành một người xa lạ."
Trần Tuyết nói: "Ý của anh là..."
Trương Dương nói: "Ý của tôi là Văn Linh lần đầu tiên thức tỉnh lúc, tôi tỉnh lại của cũng không phải cô ấy lúc đầu của linh hồn, mà là một người người của ý thức tiến vào của cô ấy trong cơ thể."
Trần Tuyết nói: "Anh đang nói chuyện thần thoại à, anh không thấy chuyện này quá mức không thể tưởng tượng nổi?"
Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không cho rằng mình đang nói chuyện thần thoại, hắn như thế này mà xuyên qua tới xã hội hiện nay, nếu mình có thể, người khác cũng có thể như nhau.
Trần Tuyết nói: "Thế nhưng chuyện của Văn Linh quả thật quá kỳ quái, cho dù cô ấy ngủ nhiều năm như vậy, cũng không có khả năng quên tất cả người thân, cô ấy tỉnh lại đột nhiên có võ công, trước đó không có luyện qua võ."
Trương Dương gật đầu nói: "Chúng ta làm một giả thiết, giả như lúc Văn Linh lần đầu tiên tỉnh lại là ý thức của một người, như vậy người này đối với tất cả của Văn Linh là hoàn toàn xa lạ, lúc tôi vì cô ấy chữa thương, cảm giác được nội lực tiết ra ngoài, cô ấy hẳn là có ý định hấp thụ nội lực của tôi.” Trần Tuyết thở dài nói: "Thật sự là khó tin, nghe giống như là nói chuyện giữa đêm."
Trương Dương lắc đầu nói: "Không phải nói chuyện giữa đêm, cô ấy lần thứ hai thức tỉnh, lại không giống lần trước, cô ấy nhớ tới tất cả của mình, bắt đầu có tình cảm đối với cha mẹ, tôi thấy cô ấy tám chín phần cũng nhớ tới phần tình cảm của Đỗ Thiên Dã."
"Thế nhưng võ công của cô ấy lợi hại hơn!"
Trương Dương nói: "Cho nên tôi cho rằng Văn Linh hiện tại càng thêm phức tạp, trong cơ thể của cô ấy có hai người ý thức khác nhau đang ảnh hưởng cô ấy, ngay cả chính cô ta đều khống chế không tốt."
Trần Tuyết nói: "Cô ấy lần này đến đây mục đích là vì khối bản dập!"
Trương Dương gật đầu, khối bản dập hắn cướp từ tay của Chương Bích Quân, sau đó giao cho Trần Tuyết bảo quản.
Trần Tuyết nhỏ giọng nói: "Khối bản dập được tôi giấu ở chỗ này!"