Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

An Đạt Văn nhìn dòng máu đó, sự bình tĩnh của gã hơn hẳn người khác, khi đối diện với một khẩu súng, bất cứ ai cũng cảm thấy sợ hãi, An Đạt Văn cũng không ngoại lệ, nhưng gã tin rằng Tiết Vĩ Đồng lúc này cũng chẳng khá hơn gì gã, gã nhận định rằng Tiết Vĩ Đồng không dám bóp cò, với bất cứ ai, tính mạng đều có giá trị cả, trong lòng mỗi người, tính mạng của mình quan trọng hơn rất nhiều so với người khác, nếu phải chết cùng với đối phương, thật sự không đáng.

Chu Hưng Quốc lớn tiếng nói: “Dừng hết tay lại ngay!” Âm thanh của gã đã hơi run run, gã hiểu về tính cách của Tiết Vĩ Đồng, nếu như Tiết Vĩ Đồng thực sự tức lên, thì rất có khả năng chết cùng với An Đạt Văn, sớm biết như vậy, Chu Hưng Quốc sẽ nhất định không gọi họ đến đây.

Trong lúc nguy cấp này, Trương Dương đột nhiên xông ra ngoài, không có ai có thể hình dung được tốc độ của tên này, vì khi mọi người nhìn thấy động tác của hắn, hắn đã nắm lấy tay cầm con dao của người áo đen, rồi đấm hắn văng ra đằng xa.

Sắc mặt của An Đạt Văn thay đổi, Trương Dương vừa ra tay đã thay về thế lực giữa hai bên, Tiết Vĩ Đồng được tự do, còn gã, hoàn toàn không chiếm thế thượng phong.

Tiết Vĩ Đồng nghiêm giọng nói: “Quỳ xuống!”

An Đạt Văn nói: “Cô có thể giết tôi, nhưng, tôi sẽ không quỳ dưới trước một người phụ nữ!” Gã đẩy Tang Bối Bối về một bên nói: “Cô thắng rồi, người phụ nữ này thuộc về cô!” Gã đứng dậy chuẩn bị rời đi, không để ý gì đến khẩu súng trong tay Tiết Vĩ Đồng.

Người mặc áo đen bị Trương Dương đấm văng đi vừa nãy bò dậy, Tiết Vĩ Đồng cầm một chai rượu trên bàn, đập mạnh vào đầu gã, bình rượu vỡ tung tóe, những dòng rượu màu đỏ trộn lẫn với máu của người đó không còn nhận ra nữa. Người mặc áo đen nhoẻn miệng, lộ ra một hàm răng trắng, lúc này mà gã vẫn còn có thể cười được.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Anh tưởng rằng mình có thể bước ra khỏi căn nhà này sao?”

An Đạt Văn gật đầu, gã nhấc điện thoại gọi một số, rồi đưa cho Tiết Vĩ Đồng.

Tiết Vĩ Đồng hơi ngớ người, rồi vẫn cầm lấy điện thoại, khi cô nghe điện thoại xong, thái độ trên mặt đầy sự ngạc nhiên.

Người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, Trương đại quan nhờ vào thính lực của mình đã nghe thấy âm thanh trong ống nghe: “Vĩ Đồng, đừng gây chuyện, An Đạt Văn là khách của ta!”

Chu Hưng Quốc khuyên Tiết Vĩ Đồng thu khẩu súng về, sau một trận sóng gió, An Đạt Văn rời khỏi Vương Phủ Hội Quán, ngoài Trương Dương, những người khác đều không biết rốt cuộc An Đạt Văn đã gọi điện cho ai, nhưng có một điểm họ có thể đoán ra, người này nhất định có thực lực, vì vậy sau khi Tiết Vĩ Đồng nhận điện thoại, không truy cứu nữa, mà đã để An Đạt Văn đi.

Trải qua chuyện này, tâm trạng của tất cả mọi người đều bị ảnh hưởng, Lương Khang đến kính rượu, Từ Kiến Cơ thấy gã không chịu nổi liền mắng: “Lương Khang, anh làm trò gì vậy? Anh bỏ nhóm ra ngoài à?”

Lương Khang cười khổ hạnh.

Trương Dương cảm thấy sự việc tối hôm nay quá trùng hợp, không phải đơn giản như ngoài bề mặt.

Chu Hưng Quốc dù sao cũng là người từng trải, gã đã đoán được những điều uẩn khúc trong đó, thấp giọng nói: “Lương Khang, anh và Tiết gia cùng liên thủ diễn kịch cho chúng tôi xem à!”

Lương Khang cười hì hì rồi nói: “Ánh mắt của Chu lão đại thật tinh tường, tôi đã sớm biết sẽ không giấu được anh!”

Tiết Vĩ Đồng chau chau mày, có thể nhận ra cô rất chán nản, cầm cốc rượu vang lên rồi nói: “Nói ít thôi, uống rượu đi!”

Mấy người cùng cạn một ly rượu.

Giờ đây Trương Dương đã hiểu, sự việc tối hôm nay rõ ràng là Tiết Vĩ Đồng và Lương Khang cùng hiệp sức để bày ra, sự cao ngạo của An Đạt Văn đã làm cho đám thái tử kinh thành này cảm thấy bất mãn, ngày hôm đó trong buổi đấu giá, gã quá kiêu căng, Tiết Vĩ Đồng và Lương Khang đều bị mất mặt, vì vậy họ muốn tìm cách trừng trị An Đạt Văn.

Lương Khang giả vờ tiếp cận An Đạt Văn bằng cái cớ làm ăn, và mời gã đến Vương Phủ Hội Quán, rồi bày bẫy ở đây, Tiết Vĩ Đồng mượn cớ Tang Bối Bối để khiêu khích, mục đích của cô ấy là để dạy cho An Đạt Văn một bài học, nhưng không ngờ An Đạt Văn lại quá cứng đầu, hôm nay suýt nữa thì cả hai bên đều thiệt mạng. Trong lòng Trương Dương thầm chửi, đám thái tử này cũng thật là khốn kiếp, có điều nghĩ đến tiểu tử An Đạt Văn cũng thật dũng cảm, gã đơn thân độc mã đến kinh thành này, mà lại dám công khai đối phó với đám thái tử kinh thành. Trương Dương nghĩ đến cuộc điện thoại thần bí ban nãy, An Đạt Văn rõ ràng có chỗ dựa, hơn nữa chỗ dựa này của gã nhất định có quan hệ mật thiết với Tiết Vĩ Đồng.

Chu Hưng Quốc uống xong ly rượu rồi nói với Lương Khang: “Vừa nãy tôi đã cảm thấy kỳ lạ rồi, chúng tôi đến rồi, mà anh lại không chào gì cả, hóa ra là anh đang làm gián điệp!”

Lương Khang nói: “Tiểu tử họ An này quá kiêu căng, tôi đã muốn diệt hắn ta từ lâu rồi!”

Chu Hưng Quốc nói: “Mấy người chơi như vậy chẳng khôn ngoan gì hết, Tiết gia, súng không phải là thứ có thể dùng tùy tiện đâu.”

Tiết Vĩ Đồng rút khẩu súng đó đặt lên bàn: “Anh tự xem đi!”

Chu Hưng Quốc cầm lấy khẩu súng, rồi lật giở xem, cười nói: “Là giả!”

Tiết Vĩ Đồng nói: “Tôi sẽ không làm những chuyện giết người, tôi chỉ muốn làm cho tên họ An kia phải cúi đầu, chỉ là không ngờ tiểu tử này lại cứng đầu đến thế.”

Lương Khang nói: “Nói ra thì, vừa nãy thật sự đã làm tôi giật thót mình, tên bảo tiêu của An Đạt Văn ra tay quá nhanh…” Nói đến đây gã liền quay sang nhìn Trương Dương, dù bảo tiêu của An Đạt Văn có ra tay nhanh đến thế nào chăng nữa cũng không thể sánh được với Trương Dương, thời khắc qua trọng, chính Trương Dương đã ra tay đánh đổ tên bảo tiêu đó, nếu không thì sự việc ngày hôm nay sẽ rất khó kết thúc.

Tiết Vĩ Đồng thở dài, cô ta muốn mời Trương Dương uống một ly để biểu thị sự cảm ơn, nhưng thấy ly rượu của Trương Dương đã trống, liền lớn tiếng nói: “Tang Bối Bối đâu rồi? Tôi bảo cô ấy đến đây để uống rượu cùng, có nghe không?”

Chu Hưng Quốc nói: “Tiết gia, thế nào, vẫn còn muốn chơi à?” Gã vẫn hơi có ý kiến với hành động ngày hôm nay của Tiết Vĩ Đồng, dù sao thì hôm nay gã cũng mời khác, Tiết Vĩ Đồng muốn giết An Đạt Văn là chuyện không có gì sai, nhưng ít ra cũng nên nói trước với gã.

Tiết Vĩ Đồng nói: “Nên chơi thế nào thì cứ chơi như vậy, đừng để tên họ An kia làm mất hứng của chúng ta.”

Lương Khang không hợp với Trương Dương, gã đương nhiên không muốn tiếp tục ở lại đây, nên đứng dậy cáo từ: “Tối nay tôi còn chút việc, tôi đi trước đây!”

Tiết Vĩ Đồng cũng không giữ gã lại, và vẫy tay với gã.

Một lúc sau, Tang Bối Bối dẫn mấy người đứng đầu ở Vương Phủ Hội Quán đến. Cảnh vừa nãy đã làm cho cô ấy giật mình, ông chủ Hoàng Thiện đã gọi cô ấy đến dỗ dành một chút, mục đích là để cô ấy đừng nói chuyện này ra.

Tang Bối Bối vừa nãy đã trang điểm xong, cô đã làm đỏ thêm hai má để che đi gương mặt xám ngoét vì sợ hãi. Vừa bước vào, Tiết Vĩ Đồng đã đẩy cô ấy đến bên cạnh Trương Dương, rồi cười nói: ‘Trương Dương, tôi khó khăn lắm mới giành được cô ấy lại, anh hãy hưởng thụ đi.’

Mấy người đều nói theo.

Trương đại quan cười nói: “Cảm ơn ý tốt của Tiết gia.”

Tiết Vĩ Đồng ở đây, không những Trương Dương và những người thái tử không dám thoải mái, mà ngay cả những cô gái uống rượu cùng cũng không dám hết mình, vì vậy chẳng làm điều gì quá đáng, đại đa số sức lực đều dùng để uống rượu, vì vậy lần hội tụ này không kéo dài quá.

Buổi tối khi rời đi, mỗi người đều một bụng rượu, Tiết Vĩ Đồng lái chiếc xe của cô ấy về trước.

Chu Hưng Quốc thấy cô ấy đi xa, rồi lắc đầu, nói với Trương Dương: “Buổi tối hôm nay chơi không vui, hay chúng ta đổi một chỗ khác?”

Trương Dương cười nói: “Muộn quá rồi, tối nay tôi còn phải về chuẩn bị một chút để mai về Đông Giang, hay là thế này đi, đợi khi mọi người đến Đông Giang khảo sát, chúng ta sẽ lại đi uống.”

Chu Hưng Quốc gật đầu nói: ‘Được, vậy thì cứ vậy đi.’

Phùng Cảnh Lượng đưa Trương Dương về ban trú kinh Đông Giang, trong suốt quãng đường, hai người cũng không nói về chuyện tối nay. Khi sắp đến ban trú kinh, Trương Dương không chịu nổi liền hỏi: “Cảnh Lượng, Tiết gia có làm ăn ở Hồng Kong không?”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tiết Ân Trạch của Gia Hối là cha của cô ấy.”

Trương Dương nói: “Gia Hối? Anh nói là tập đoàn Gia Hối của Hồng Kong?”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Chính là ông ấy!”

Trương Dương nói: “Là nhà tư bản nổi tiếng đấy!”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Cuộc điện thoại buổi tối hôm nay chắc chắn là do Tiết Ân Trạch gọi đến.”

Trương Dương nói: “Tại sao lại vậy?’

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tính của Tiết gia cứng đầu như vậy, nhưng cô ấy rất nghe lời cha.”

Trương Dương nói: “Anh nói là Tiết Ân Trạch đang giúp cho An Đạt Văn?”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Tôi không rõ, nhưng từ lúc bắt đầu tôi đã đoán được nhất định An Đạt Văn phải có hậu đài, có thể đứng đầu được tập đoàn Thế Kỷ An Thái lớn như vậy, tuyệt đối không phải là một thằng ngốc không biết gì, trước khi đến kinh thành, anh ta nhất định đã tìm hiểu rồi.”

Trương Dương nói: “Người cậu ta muốn đối phó là Tra Tấn Bắc.”

Phùng Cảnh Lượng nói: “Người này không đơn giản. Đối diện với khẩu súng của Tiết gia mà vẫn còn có thể giữ bình tĩnh được như vậy.”

Trương Dương nói: “Cố tạo ra mà thôi!”

Kế hoạch có khả năng thay đổi, ngày hôm sau khi Trương Dương chuẩn bị đến ga tàu hỏa, thì nhận được cuộc điện thoại của Tông Thịnh, bên Lý Ngân Nhật đã có chút chuyện, mời hắn đến đó xem.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK