Tiểu thư Tiếp khách buông điện thoại rồi cười nói với Trương Dương: "Tiên sinh, ngại quá, bà chủ của chúng tôi không ở đây."
Trương đại quan nhân nửa tin nửa ngờ nhìn cô ta.
Tiểu thư tiếp khách nói: "Có điều bà ấy rất nhanh sẽ trở lại, hay là ngài chờ chút nhé?"
Trương đại quan nhân thầm nghĩ trong lòng, đã đến rồi thì ở vậy, hôm nay không gặp được Cảnh Thiên Thu thì tuyệt đối không về. Hắn cười nói với tiểu thư tiếp khách: "Tôi tới đại sảnh ngồi."
Tiểu thư tiếp khách dẫn Trương Dương tới đại sảnh. Ngồi xuống đài số 27, cô ta dịu dàng cười nói: "Tiên sinh cứ chờ ở đây, bà chủ tới tôi sẽ thông tri cho ngài."
Trương đại quan nhân gật đầu: "Làm phiền cô."
Tiểu thư Tiếp khách mới vừa đi thì một nữ hầu dáng người yểu điệu bước vào, ngọt ngào cười nói: "Tiên sinh muốn gọi gì?"
Trương đại quan nhân cầm đơn rượu trong tay cô ta, mở ra xem. Mẹ, giá đắt vãi cả đói, một trai nước khoáng mà hai trăm đồng, một cốc bia đứng không ngờ tới 888. Trương đại quan nhân coi như là người đã nhìn quen trường hợp, nhưng nhìn thấy menu này cũng không khỏi trợn tròn cả mắt, thật sự là quá đắt, Trương đại quan nhân cũng không phải là không mang tiền, nhưng để cho người ta chém như vậy thì đúng là không cam lòng.
Trương Dương nói: "Chi phí ở chỗ gô đắt quá."
Nữ hầu nói: "Chúng tôi không bán nước mà là bán phục vụ."
Mắt Trương đại quan nhân lướt một vòng trên người nữ hầu, nói thật, mỗi nhân viên công tác trước mắt nhìn thấy tuy rằng không được coi là thiên tư quốc sắcm nhưng tố chất cơ bản thì vẫn không tồi.
Trương đại quan nhân gật đầu: "Vậy cho tôi một cốc bia." Thôi bị chém thì đành chịu, ai bảo hôm nay hắn tới có mục đích.
Nữ hầu vừa mang bia lên thì âm nhạc trên trung tâm liền bắt đầu vang. Đầu tiên là một cô gái thanh tú hát một bài, ngay sau đó phong cách biến đổi, chín người con gái mặt quần áo hở hang điên cuồng nhảy nhót.
Trương đại quan nhân chưa bao giờ uống bia mà phải dè dặt như vậy, một cốc mà uống nửa tiếng đồng hồ mới được hơn một nửa, đành chịu thôi, một ngụm hết một trăm đồng cơ mà. Chút tiền lương của Trương đại quan nhân còn không đủ uống một cốc.
Cho dù hắn uống rất chậm, nhưng bia sớm muộn gì cũng phải hết, hắn đợi chừng một giờ vẫn không thấy tiểu thư tiếp khách tới đây tìm mình, Trương đại quan nhân có chút mất kiên nhẫn, nữ hầu lại tới, nhìn chằm chằm cốc không trên bàn, cô ta mỉm cười nói: "Tiên sinh muốn gọi gì?"
Trương Dương nói: "À, cô giúp tôi hỏi lễ tân xem bà chủ của các cô bao giờ thì tới?"
Nữ hầu gật đầu, không bao lâu sau thì lại quay về bên cạnh Trương Dương, cô ta cười khẽ: "Bà chủ đang trên đường tới, phiền tiên sinh kiên nhẫn chờ, ngài muốn uống thêm gì không?"
Trương đại quan nhân trong lòng rất buồn bực, hắn vươn một ngón tay ra: "cho thêm cốc nữa." Chính chủ chưa gặp đã mất mẹ một ngàn tám rồi.
Cốc bia thứ hai uống được một nửa thì Trương Dương đã minh bạch, hôm nay người ta cố ý chơi mình, đợi lâu như vậy rồi vẫn không thấy Cảnh Thiên Thu tới, cả đám nhân viên này thay nhau chơi mình, Trương đại quan nhân đặt cốc lên bàn rồi vẫy vẫy nữ hầu.
Nữ hầu đi tới.
Trương Dương nói: "Tính tiền, tôi có việc quan trọng phải đi."
Nữ hầu trên mặt vẫn giữ nụ cười chức nghiệp: "Tiên sinh, ngài không đợi Cảnh tổng ư?"
" Không đợi nữa, thời gian của tôi rất quý giá."
" Tiên sinh, ngài tối nay tổng cộng chi 1776 đồng."
Trương đại quan nhân chỉ uống bia không nên rất dễ tính.
"Ặc." Trương đại quan nhân làm bộ tìm ví, nhưng lập tức lại nhíu mày, tay sờ soạng vài cái ở trên người: "Hỏng rồi, tôi mất ví tiền rồi."
Nữ hầu hiển nhiên không đoán được sẽ xuất hiện cục diện như vậy, có điều cô ta dựa vào trực giác của mình phán đoán được nam tử trẻ tuổi trước mắt này đang giở trò, loại tình huống này ở Nhân Gian Cung Khuyết không gặp mấy, bởi vì phàm là người đến đây đều có chút thân phận, không ai lại đi làm ra loại chuyện quỵt tiền, nữ hầu nói: "Tiên sinh, trị an của Nhân Gian Cung Khuyết chúng tôi rất tốt, sẽ không phát sinh chuyện như vậy đâu."
Trương đại quan nhân trợn trừng hai mắt, quả nhiên là không giận tự uy, lạnh lùng nói: "Lời này của cô có ý gì? Chẳng lẽ nói tôi lừa cô?"
Nữ hầu nói: "Tiên sinh, tôi chỉ là người làm công, ngài cho dù đi lừa cũng không tới phiên tôi." Cô gái nhỏ này cũng rất nhanh mồm nhanh miệng.
Trương Dương nói: "Các cô nh không tin thì thôi, tôi báo cảnh sát, để cảnh sát đến xử lý chuyện này." Hắn vừa nói vừa lấy điện thoại di độngra.
Trong phòng, Cảnh Thiên Thu phát hiện tình huống có chút không đúng, lập tức gọi điện thoại tới quầy: "Xảy ra chuyện gì thế?"
lễ tân vội vàng báo tình huống cho cô ta. Cảnh Thiên Thu nói: "Thằng ôn này quả nhiên không phải đèn hết dầu, dẫn hắn đến văn phòng tôi, đừngđể ảnh hưởng tôi khách nhân khác."
lễ tân vội vàng tới đài số 27, cười nói: "Tiên sinh, Cảnh tổng của chúng tôi đã về."
Trương đại quan nhân nói: "Tôi lúc này không thể đi được, mất ví tiền rồi."
lễ tân cười nói: "Tới chỗ Cảnh tổng đã rồi tính, tin rằng bất kỳ chuyện gì đều có thể được giải quyết."
Trương đại quan nhân trước giờ luôn là hạng người được lý mà không buông tha người ta, hắn đã đoán được Cảnh Thiên Thu vẫn luôn ở trong hộp đêm, chỉ là cố ý bắt mình ở đây chờ cô ta mà thôi, đổi thành trước đây Trương Dương nhất định sẽ không chịu để yên, nhưng mục đích chủ yếu của hắn hôm nay không phải là để gây sự mà là muốn tìm Cảnh Thiên Thu để tìm hiểu tình huống, huống chi hắn bản thân hắn cũng không cần thiết làm khó đám thủ hạ của Cảnh Thiên Thu.
Trương Dương đi vào văn phòng Cảnh Thiên Thu, nhìn thấy một nữ nhân ngồi trước máy tính, tuy có khách đến, nhưng cô ta vẫn không ngẩng đầu lên, ánh mắt chỉ tập trung lên màn hình máy tính.
Tiểu thư Tiếp khách nói khẽ: "Cảnh tổng, tôi đưa khách nhân tới rồi."
Cảnh Thiên Thu ngẩng đầu lên, Trương đại quan nhân trước đó chưa hề gặp Cảnh Thiên Thu, nhưng khi hắn nhìn thấy Cảnh Thiên Thu thì thực sự lắp bắp kinh hãi, bởi vì bộ dạng của Cảnh Thiên Thu thật sự là rất giống một người, Vương Quân Dao, cũng chính là Hải Sắt phu nhân, Cảnh Thiên Thu và Hải Sắt phu nhân không ngờ có bảy phần tương tự, có điều cô ta so với Vương Quân Dao thì trẻ tuổi hơn rất nhiều.
Trương Dương bởi vậy mà đoán được họ tuyệt đối không phải là một người, một người bất kể là ngụy trang như thế nào, chỉ có tuổi tác là không được ngụy trang.
Ánh mắt Cảnh Thiên Thu dừng lại trên mặt Trương Dương, sau đó lộ ra một chút ý cười: "Nếu như tôi không nhầm thì anh chắc là Trương Dương." Cô ta không ý đứng dậy, hai tay nghệ thuật nghệ thuật đan vào nhau, hai mắt nhìn kỹ một một chi tiết trên mặt Trương Dương.
Trương Dương nói: "Là tôi, Cảnh tổng trước đây đã gặp tôi tôi rồi à?"
Cảnh Thiên Thu nói: "Tên của anh tôi nhớ rất rõ, Cơ Nhược Nhạn là cháu ngoại của tôi, trước đây chúng tôi vẫn luôn cho rằng cái chết của Quốc Lương có liên quan tới anh."
Trương Dương chỉ chỉ vào ghế dựa đối diện Cảnh Thiên Thu: "Tôi có thể ngồi xuống nói chuyện không?"
Cảnh Thiên Thu gật đầu: "Ngại quá, tôi thất lễ, Trương tiên sinh ngồi đi."
Trương Dương ngồi xuống đối diện Cảnh Thiên Thu, Cảnh Thiên Thu sai người rót cho hắn chén trà, mình thì uống cà phê, cô ta cầm cà phê lên nhấp một ngụm rồi nói: "Nghe nói Trương tiên sinh mất ví tiền?"
Trương Dương nhếch miệng cười nói: "Tôi ăn ngay nói thật, thực sự là không mất đồ, có điều chờ Cảnh tổng thật sự là vất vả quá, nếu như không nói như vậy thì chỉ sợ tôi tối nay không gặp được Cảnh tổng."
Cảnh Thiên Thu thật ra đã đoán được quỷ kế của hắn, lạnh lùng cười nói: "Tôi còn tưởng rằng Trương tiên sinh là che thức uống ở chỗ chúng tôi đắt quá, cho nên mới nghĩ ra chủ ý này."
Trương đại quan nhân ăn ngay nói thật: "Đắt, không phải đắt bình thường, dù sao một năm tiền lương của tôi vẫn không đủ để tiêu phí ở chỗ các cô một lần."
Cảnh Thiên Thu: "Nói Trương tiên sinh khiêm tốn quá, ai chẳng biết vợ chưa cưới của anh là tổng tài của tập đoàn tài chính Benin."
" Lời ấy sai rồi, một người đàn ông như tôi, sao có thể cả ngày tìm nữ nhân xin tiền, những lời này của Cảnh tổng phải chăng là đang nói móc tôi?"
Cảnh Thiên Thu cười nói: "Anh là bí thư thị ủy Tân Hải, tôi chỉ là một thảo dân, thử hỏi là dân thì sao dám nói móc quan viên chính phủ?"
Trương Dương nói: "Cảnh tổng, tôi cũng không vòng vo nữa, hôm nay tôi tới thật sự là có chuyện quan trọng muốn nhờ."
Cảnh Thiên Thu nói: "Tôi thật sự không biết mình có chỗ nào có thể giúp được anh." Trong lòng thầm nghĩ, thằng ôn này khẳng định vô sự bất đăng tam bảo điện, hắn tới tìm mình rốt cuộc mang tâm tư gì?
Trương Dương nói: "Cảnh tổng chắc từng nghe nói không lâu trước đây ở đông môn phát sinh vụ nổ ô tô rồi?"
Vẻ mặt Cảnh Thiên Thu lộ ra có chút bối rối, cô ta lắc đầu: "Tôi bình thường rất ít quan tâm tới tình hình chính trị đương thời, chuyện này tôi là lần đầu tiên nghe nói."
Trương Dương nói: "Khi vụ nổ phát sinh tôi vừa hay ở đó, trong vụ nổ đó, tôi đã mất đi một người bạn."