Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương đại quan không phải là lần đầu tiên ngồi lên xe cảnh sát, nhưng vì tội lái xe khi say xỉn mà bị dẫn đi lấy máu thì đây là lần đầu tiên, hắn đi rồi, Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn cũng đi cùng, có điều hai người không có cơ hội lên xe cảnh sát, mà tự mình lái xe qua đó. Kỳ Phong và bạn của gã cũng đi cùng, khi Trương Dương bị áp giải lên xe cảnh sát, lại có một chiếc xe đẹp nữa đi đến, đều là bạn của Kỳ Phong, nghe nói chiếc xe Benz của Kỳ Phong bị người ta đâm, nên tất cả đều đến giúp.

Trong số đó chẳng thiếu những kẻ giỏi đấm đá, có người nói: “Anh Phong, mẹ kiếp, thằng nào không mở mắt ra thế này, dám đâm vào xe của anh, để em xử lý thằng đó cho anh!”

Kỳ Phong nói: “Đi, đi cùng đến bệnh viện xem thế nào, đợi kết quả xét nghiệm đã rồi tính sau!”

Trương Dương không tìm người quen đến, hắn cũng chẳng sợ, đừng nói là uống một cân Ngũ Lương Dịch, ngay cả uống đến ba cân, thì hắn lái xe cũng chẳng hề hấn gì, Trương đại quan rất tự tin với tửu lượng của mình, nhưng giờ đây phải lấy máu đi xét nghiệm, tửu lượng của anh có lớn đến đâu đi nữa, thì không thể nói rằng không thể kiểm tra ra chất cồn trong máu, Trương Dương cũng hiểu điều này, nhưng chẳng phải hắn có nội công sao? Từ chỗ xảy ra việc đến bệnh viện, đủ để Trương đại quan dùng nội công đẩy hết cồn ra ngoài, vì vậy mấy người cảnh sát trên xe đều ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, họ đều chịu không nổi, mở hết cửa sổ ra, Triệu Anh Tráng lạnh lùng nhìn Trương Dương nói: “Thế mà vẫn nói anh không uống rượu, trên người đầy mùi rượu thế này, đợi sau khi lấy máu xong xem anh còn dám cứng đầu nữa không.”

Trương đại quan nheo nheo mắt nói: “Muốn hãm hại tôi à, anh và đám kia là cùng một bọn, tôi đã gặp nhiều những thằng xấu xa rồi, nhưng xấu đến độ như anh thì thật là ít gặp đấy.”

“Anh mắng ai đấy?” Triệu Anh Tráng cũng chẳng phải loại dễ tính gì, trừng mắt xông về phía Trương Dương, nhưng bị đồng nghiệp ở một bên ngăn lại: “Anh Tráng, đừng chấp anh ta, anh ta uống nhiều rồi.”

Trương Dương nói: “Vết phanh xe Benz rõ ràng vậy mà các anh không nhìn thấy à? Chiếc xe Benz đó cố ý vòng đến đằng trước rồi phanh lại, vì vậy mới gây nên sự cố lần này, các anh không nhìn thấy sao?”

Mấy người cảnh sát đều không nói gì, thật ra mọi người đều biết, việc này nhất định là do Kỳ Phong gây ra, có điều quan hệ giữa Kỳ Phong và Triệu Anh Tráng rất thân thiết, hơn nữa, người đâm vào đuôi xe lại là bên Triệu Nhị Văn, nói gì thì nói, phán xét cũng phải nghiêng về phía Kỳ Phong, Triệu Anh Tráng nói: “Trong vụ đâm xe, thì xe đằng sau phải giữ khoảng cách an toàn, nếu như xe đằng trước gặp phải sự cố mà phanh lại bất ngờ, họ không ngờ được, vì vậy đã phát sinh sự cố lần này, lái xe của chiếc Alto phải chịu trách nhiệm là điều không nghi ngờ gì nữa, hóa ra là anh đến để giúp họ, anh không những uống rượu lái xe, mà còn phạm tội hủy hoại tài sản của người khác nữa, anh không những vi phạm luật giao thông, mà còn có cả luật hình sự, tôi nhắc nhở cho anh biết, anh cố ý phá hoại tài sản của người khác, nếu như tổn thất vượt quá 5000 Tệ thì sẽ cấu thành tội trạng, phải truy cứu trách nhiệm hình sự của anh.”

Trương Dương cười nói: “Anh nói như vậy, tôi thật sự hơi sợ.”

Triệu Anh Tráng nói: “Giờ anh mới biết sợ, quá muộn rồi!”

Chiếc xe cảnh sát lái đến bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, mấy người cảnh sát áp giải Trương Dương xuống xe đi xét nghiệm máu, trên đường đi Triệu Anh Tráng đã nhiều lần đòi giấy tờ xe của Trương Dương, nhưng Trương Dương đều từ chối, Triệu Anh Tráng đã chuẩn bị tạm giam Trương Dương.

Trên đường đi xét nghiệm máu, Trương Dương đã gặp được một người quen, đó là bác sỹ khoa tiết niệu bệnh viện khu Bạch Sa Dư Đắc Lợi, Trương Dương lần trước khi trêu chọc Lương Đông Bình đã quen với tên này, biết rằng tên này là một bác sỹ bất lương.

Dư Đắc Lợi có ấn tượng rất sâu sắc với Trương Dương, thấy hắn đi đến, đã nhận ra ngay rồi, gã đến chào Trương Dương: “Chủ nhiệm Trương, có việc gì à?” Vu Đắc Lợi giờ mới nhận ra mấy viên cảnh sát xung quanh thái độ không tử tế gì, đột nhiên ý thức được mình chào hỏi không đúng lúc.

Triệu Anh Tráng rất cảnh giác nhìn sang Dư Đắc Lợi, rồi nói với Trương Dương: “Quen không ít người nhỉ?”

Trương Dương cười nói: “Ai mà chẳng có một hai người bạn.” Hắn gật đầu nói với Dư Đắc Lợi: “Họ nghi ngờ tôi lái xe trong lúc say xỉn, dẫn tôi đến để lấy máu.”

Vu Đắc Lợi nói: “Có nhầm lẫn gì không? Tôi nhớ anh không uống rượu mà!” Tên này rất linh hoạt.

Trương Dương nói: “Bác sỹ Dư, anh mau đi làm việc của anh đi, để người khác đỡ nói rằng anh giúp tôi làm trò.”

Vu Đắc Lợi nói: “Tôi có y đức của tôi, tôi tin vào nhân cách của chủ nhiệm Trương, anh nói xem, xã hội bây giờ sao có lắm kẻ lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử vậy.” Vu Đắc Lợi vừa mở miệng là đã mắng mấy tên cảnh sát rồi.

Tất cả mọi người đều hiểu, nhưng người ta đâu có mắng cụ thể một ai, nên họ cũng không thể nói gì được.

Lấy máu ở ngay bệnh viện, còn xét nghiệm thì phải gửi đến phòng thực nghiệm hóa học của chi đội hình sự, Trương đại quan lấy máu dưới sự giám sát của đám cảnh sát giao thông, rồi ngay lập tức có người mang máu của hắn đến phòng xét nghiệm, Trương đại quan không quên nhắc nhở tên cảnh sát: “Anh mà làm mất máu của tôi, thì tôi tính sổ với anh.” Viên cảnh sát đó vui vẻ, đến giờ trên người Trương Dương vẫn đầy mùi rượu, viên cảnh sát tưởng rằng hắn đang nói lăng nhăng: “Làm mất à? Tôi đang nhàn nhã chẳng có việc gì làm đây, giúp anh làm mất chẳng phải là giúp anh thoát tội sao?” Triệu Anh Tráng nói với Trương Dương: “Với kinh nghiệm của tôi, thì hàm lượng cồn trong máu của anh nhất định vượt quá 80ml/100ml, có thể kết tội uống rượu lái xe được rồi.”

Trương Dương nói: “Cảnh sát các anh làm việc chẳng phải cần có chứng cứ sao? Kinh nghiệm thì làm được cái đếch gì? Nếu như kinh nghiệm của anh dùng được, thì anh đã không phải đứng đường mãi thế này rồi.” Một câu nói làm cho Triệu Anh Tráng mặt đỏ bừng, nếu như gã không phải là cảnh sát thì nhất định sẽ xử lý tên này rồi.

Triệu Anh Tráng nói: “Anh tỉnh táo chút rồi phải không? Giấy đăng ký xe, giấy phép lái xe, đưa ra đây, nếu như anh còn không phối hợp với tôi, thì tôi sẽ kết tội anh về tội lái xe không giấy tờ.”

Trương Dương nói: “Anh thích làm gì thì làm, anh chẳng phải có kinh nghiệm sao? Dựa vào kinh nghiệm của anh, thì lần này tôi phải ngồi tù bao lâu?”

Triệu Anh Tráng nói: “Cứng đầu quá nhì, uống rượu lái xe ít nhất phải bị tạm giam 3 ngày và bị phạt, nếu như tính cả việc không giấy tờ, cố ý phá hoại tài sản người khác, thì có lẽ đủ để đi cải tạo rồi.”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi là Đảng viên đấy, đi cải tạo có bị ảnh hưởng đến lý lịch đảng không?”

Triệu Anh Tráng nói: “Cũng phải vậy đấy, nói không chừng, anh còn bị ảnh hưởng đến cả công việc nữa kìa.”

Trương đại quan nói: “Tôi còn là cán bộ nhà nước nữa, anh nói xem, nếu thật sự có vấn đề, thì ảnh hưởng đến tôi có xấu lắm không?”

Triệu Anh Tráng cảm thấy rất vui, trong lòng đầy sự khinh bỉ, Trương Dương xem ra còn trẻ hơn gã mấy tuổi, trẻ như thế này, nhiều nhất cũng chỉ là một cán bộ cấp khoa, mà còn tự xem mình là giỏi giang nữa, Triệu Anh Tráng rất thích phán đoán vấn đề dựa vào kinh nghiệm.

Hà Hâm Nhan và Triệu Nhị Văn đều đến bệnh viện nhân dân khu Bạch Sa, Kỳ Phong và đám người của gã đã đến trước rồi, Kỳ Phong thì không nói gì, nhưng mấy đám bạn của gã lại không chịu được, chúng đến là để giúp đỡ, gặp phải chuyện này, đặc biệt là không phải chuyện của mình, giúp bạn chửi bới vài câu là điều tất nhiên, hơn nữa, tiếng chửi bới càng lớn thì càng thể hiện rằng mình trượng nghĩa. Dương Kình Tùng của sàn nhảy Sa Ngư Vương là người nói lớn nhất, tên này vốn dĩ là thành phần không ra gì của xã hội, cũng là một trong những người bạn thân nhất của Kỳ Phong, mở một sàn nhảy trong tay cũng có chút tiền, bình thường còn làm một số việc làm ăn bất hợp pháp nữa, lúc nào bên cạnh cũng có mấy tiểu đệ, người ta đã cho hắn một cái tên hiệu đó là đầu cá mập, mặc dù tên thì uy danh, nhưng thật ra là để sỉ nhục gã, mắt nhỏ mũi lớn, đầu lại quá nhỏ so với thân hình. Chính vì lý do này, sau khi hắn mở vũ trường liền đặt tên là Sa Ngư Vương, tự cho mình là nhân vật tầm cỡ.

Dương Kình Tùng đến trước mặt Trương Dương chỉ vào mũi hắn: “Tên tiểu tử này đâm vào xe của anh Phong sao?” Lúc này Kỳ Phong đã bình tĩnh lại nhiều, biểu hiện giống như một công dân chấp hành luật pháp, kéo tay Dương Kình Tùng nói: “Có đồng chí cảnh sát rồi.” Gã đang nhắc nhở Dương Kình Tùng, biết rằng tên này nóng tính.

Dương Kình Tùng chẳng thèm để ý nhiều như vậy, chỉ vào mũi Trương Dương mắng: “Mẹ kiếp nhà mày, mắt mày mù rồi à, có tin tao đập chết không?” Gã mắng thì mắng, nhưng trước mặt nhiều cảnh sát giao thông thế này cũng không dám ra tay.

Trương Dương vẫn chưa động đậy gì, Hà Hâm Nhan đứng ở một bên đã xông lên, tát vào mặt Dương Kình Tùng, Hà Hâm Nhan không thể chịu được việc người khác chửi ái lang của cô, chửi Trương Dương chính là chửi cô, việc này cô không chịu nổi.

Dương Kình Tùng cũng có chút tài cán, lý do Hà Hâm Nhan có thể đánh được hắn là vì đối phương không hề đề phòng, Dương Kình Tùng không thể ngờ được vị mỹ nữ này lại ra tay như vậy, thật ra gã nên cảm thấy may mắn, Hà Hâm Nhan không có chai rượu trong tay, nếu không thì nhất định sẽ đâm vào hắn rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK