Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người ở dưới nước, dần dà, nội lực Trương Dương càng lúc càng cường đại. Mà nội lực của Văn Linh thì nhanh chóng tiết ra, cô ta hoản sợ, cắn tai Trương Dương, Trương đại quan nhân đau điếng. Trong lòng thầm kêu không ổn, nữ nhân này ngay cả miệng cũng dùng tới rồi, cái tai đầy phúc khí xinh đẹp của mình như vậy chỉ sợ là không được bảo đảm, nhưng việc hắn có thể làm chỉ có càng ôm chặt Văn Linh hơn. Ép cô ta buông tay.

Văn Linh đã cảm thấy hô hấp trở nên càng lúc càng khó khăn, ý thức của cô ta trở nên mơ hồ, đánh cũng càng lúc càng yếu, cuối cùng cô ta hôn mê trong lòng Trương Dương.

Trần Tuyết gian nan đi đến bên cạnh dốc đá, từ vị trí của cô ta căn bản không nhìn rõ tình cảnh dưới nước, tuy rất lo lắng cho Trương Dương nhưng không thể làm gì hơn ngoài lặng lẽ cầu nguyện, hy vọng Trương Dương có thể đào xuất sinh thiên, từ động tác vừa rồi của Trương Dương nhằm vào Văn Linh cho thấy. Hắn chắc đã khôi phục một chút công lực. Khi Trần Tuyết đang lo lắng không thôi thì Nhìn thấy mạch nước ngầm nổi bọt nước.

Trương đại quan nhân đỡ Văn Linh đã hôn mê từ dưới nước đi lên. Trần Tuyết nhìn thấy hắn bình an vô sự, hạnh phúc đến nước mắt rơi lã chã: "Trương Dương."Đây là lần đầu tiên cô ta biểu lộ chân tình trước mặt Trương Dương.

Trương Dương dang tya nói: "Nhảy xuống. Tôi đỡ."

Sau khi Văn Linh tỉnh lại, cảm giác cả người đau nhức. Cô ta trong lòng hoảng hốt, vội vàng vận công, lại phát hiện trong đan điền trống rỗng, không có tới nửa phần lực đạo, Trương Dương và Trần Tuyết dựa lưng vào nhau, quần áo trên người hai người đã ướt sũng, Trương Dương nói: "cô không còn cơ hội khôi phục công lực đâu." Hắn đã tìm được ẩn mạch của Văn Linh, đánh đứt nó, Văn Linh không còn cơ hội phá kén trùng sinh.

Văn Linh thét to: " Vì sao lại đối với tôi như vậy?"

Trương Dương nói: "Vốn nên vốn nên giết cô rồi, nhưng con người tôi thủy chung mềm yếu." Hắn kéo Trần Tuyết, hai người đỡ nhau đi.

Văn Linh giơ hai tay ôm đầu khóc rống lên.

Không biết qua bao lâu, cô ta nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu, nhìn thấy Đỗ Thiên Dã xuất hiện trước mặt của cô ta, Đỗ Thiên Dã vươn tay về phía cô ta.

Văn Linh lắc đầu: "Không cần anh thương hại tôi, tôi không cần bất kỳ ai thương hại tôi cả."

Đỗ Thiên Dã nói: "Văn Linh Trong lòng tôi vĩnh viễn là nữ hài tử đơn thuần thiện lương."

Văn Linh nước mắt tràn mi, cô ta chậm rãi đứng lên: "Văn Linh anh quen đã sớm chết rồi."

Đỗ Thiên Dã nói: " Tiểu Linh."

Văn Linh lắc đầu: "Chuyện đã Phát sinh vĩnh viễn không thể quay lại, Thiên Dã, hãy quý trọng người yêu hiện tại của anh, tôi sẽ vĩnh viễn chúc phúc cho anh." Văn Linh chậm rãi bước đi.

Đỗ Thiên Dã nhìn bóng dáng buồn bã của bóng dáng biến mất, hắn muốn giữ lại, nhưng câu nói cuối cùng vẫn không thể ra khỏi miệng.

" Cô ta đi rồi à?" Trương Dương nói khẽ.

Đỗ Thiên Dã gật đầu, hắn nói lời từ biệt với Trương Dương.

Trương Dương nói: "Chuyện hôm nay tôi hy vọng không còn ai khác biết."

Đỗ Thiên Dã nói: "Anh yên tâm, tôi sẽ không nói với ai." Hắn vỗ vỗ vai Trương Dương: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với Cô ta?"

Trương Dương nhún nhún vai: "Muốn biết thì anh nên tự mình đi hỏi cô ta."

Đỗ Thiên Dã thở dài, nói khẽ: "Tiểu Tuyết bị thương không nhẹ, anh nhất định phải chữa khỏi cho cô ta."

Trương Dương cười nói: "Yên tâm đi, có tôi ở đây cô ta sẽ không sao."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tần Manh Manh không sao, Văn Linh nói là người của Tần gia đã đưa cô ta đi rồi, nếu Kiều lão ra mặt lên tiếng, tôi nghĩ người của Tần gia không dám làm gì cô ta đâu."

Trương Dương giờ mới yên lòng, tuy rằng người của Tần gia không dám làm gì Tần Manh Manh, nhưng hắn vẫn cảm thấy lần này Tần Manh Manh đi có chút kỳ quái, trong đây nói không chừng có vấn đề gì khác.

Nhìn bóng xe của Đỗ Thiên Dã đi xa, Trương Dương mới quay vào nhà, Trần Tuyết bị thương rất nặng, Liễu Đan Thần đang ở trong phòng chiếu cố cô ta. Nhìn thấy Trương Dương tiến vào, Liễu Đan Thần vội vàng đứng dậy, cúi đầu, vẻ mặt ngượng ngùng và sợ hãi. Ngượng ngùng là Trương Dương đã biết tất cả những gì phát sinh giữa bọn họ, hơn nữa mình còn mang cốt nhục của hắn, sợ hãi là vì mình từng nhiều lần hại hắn, hiện tại thực sự không biết nên đối mặt như thế nào.

Trương Dương trước tiên cho Trần Tuyết ăn một viên nghịch thiên đan, sau đó nói với Liễu Đan Thần: "Đan Thần, anh có một số lời muốn nói với riêng em."

Liễu Đan Thần cắn cắn môi, cúi đầu cùng Trương Dương tới phòng của hắn.

Trương Dương nói: "Ngồi đi."

Liễu Đan Thần sợ hãi nói: "Em đứng cũng được."

Trương Dương nhìn thấy bộ dạng của cô ta thì không khỏi bật cười: "Sao? em Anh giống như đột nhiên rất sợ anh?"

Liễu Đan Thần mặt đỏ bừng: "Em... em chỉ là chột dạ, bởi vì em đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với anh."

Trương Dương nói: "Nhưng em cuối cùng vẫn không hại anh! Vì sao?"

Liễu Đan Thần càng đỏ mặt hơn: "Bởi vì... Bởi vì. em không muốn nói..."

Trương Dương nói: "Em đúng là giỏi giấu, mang cốt nhục của anh rồi mà không ngờ khiến anh không biết gì?"

Liễu Đan Thần cắn cắn môi: "Đó đều là vì sư tỷ hại em, bằng không em sẽ không..."

" Sẽ không gì? Có phải cảm thấy chịu thiệt đúng không?"

Liễu Đan Thần nói: "Ban đầu thì đúng là cảm thấy vậy, nhưng về sau lại cảm thấy anh cũng không có gì xấu."

Trương đại quan nhân cười nói: "Cái gì gọi là anh cũng không xấu, thanh niên tốt như anh đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy đâu." Liễu Đan Thần không nhịn được liền bật cười, cô ta nói khẽ: "Em đâu nói là hối hận, dù sao cũng nhận mệnh rồi..." Nói tới cuối cùng tiếng nhỏ như muỗi kêu, nhưng đã biểu lộ hết tình ý trong lòng đối với Trương Dương.

Trương Dương trong lòng cũng ấm áp, hắn nói với Liễu Đan Thần: "Đan Thần, Trần Tuyết bị thương rất nặng, anh phải mau chóng trị liệu cho cô ta, nhưng trong cơ thể anh lại có cổ độc, phải biết rằng vận công chữa thương cho cô ta là chuyện cực kỳ mạo hiểm, nếu như cổ độc đúng lúc phản phác, chỉ sợ anh khó tránh khỏi cái chết."

Liễu Đan Thần nói: "Em có thểgiải trừ cổ độc trong cơ thể anh, có điều em muốn anh đáp ứng em hai điều kiện."

Trương Dương cười nói: "em không ngờ còn có thể ra điều kiện, được, nói ra nghe thử đi, chỉ cần không quá đáng thì anh chắc sẽ đáp ứng."

Liễu Đan Thần nói: "Điều kiện đầu tiên là không cho anh hỏi về quá khư của em."

Trương Dương gật đầu nói: "Được, tất cả chuyện cũ sẽ bỏ qua, chỉ cần em không nói thì anh tuyệt đối không hỏi."

Liễu Đan Thần nói: "Thứ hai, anh đối với em như thế nào cũng được, nhưng anh nhất định phải đối tốt với..." Mặt của cô ta lại đỏ lên. Bốn chữ con của chúng ta này cô ta thật sự không thể nói ra miệng.

Trương Dương cười nói: "Đó là tất nhiên rồi."

Vẻ mặt của Liễu Đan Thần lúc này lộ ra có chút xấu hổ, cắn cắn môi nói: "Anh trước tiên đi tắm rửa thay quần áo đang đã."

"Gì cơ?" Trương đại quan nhân nói xong lập tức minh bạch, thì ra phương pháp giải trừ cổ độc này lại hương diễm mạn diệu như vậy, Trương đại quan nhân không khỏi cười nói: "Vậy, có muốn tắm cùng nhau hay không?"

Liễu Đan Thần đỏ mặt mặt lắc đầu: "Anh trước tiên nghỉ ngơi đi đã, em đi xem Trần Tuyết đã ngủ chưa."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK