Chung Trường Thắng cười nói: "Tôi chỉ nói ra tình huống thực tế mà mình nhìn thấy, có gì mà phải cám ơn?"
Trương Dương nói: "Hại anh mất công tác, thật sự là ngại quá."
Chung Trường Thắng nói: "Không sao cả, dù sao đến đâu cũng làm vậy. Tôi đi trước đây, phía cảnh sát nếu cần làm chứng, anh cứ tùy thời liên lạc với tôi." Chung Trường Thắng đưa danh thiếp của mình cho Trương Dương, bên trên có số điện thoại của hắn.
Trương Dương nhận lấy rồi cáo từ Chung Trường Thắng.
Vinh Bằng Phi và Khương Lượng cùng nhau ở trà lâu Minh Tâm chờ Trương Dương, hai người không hề biết rằng Trương Dương trước khi gặp mặt bọn họ đã chạy đến Tinh Võ đặc rồi đánh nhau một trận, khiến cho phân cục công an nội thành phía tây gà bay chó sủa.
Trương Dương vào phòng, áy náy cười nói: "Ngại quá, tôi tới muộn!"
Nói: "Anh mời chúng tôi uống trà, bản thân lại tới muộn, có phải nên phạt hay không?"
Trương Dương nói: "Nên phạt, hay là tối nay tôi mời các anh uống rượu."
Vinh Bằng Phi nói: "chúng tôi không có nhiều thời gian tiếp cậu vậy đâu, gần đây công tác thật sự rất bận, nếu không phải là thằng nhóc cậu khóc lóc mời chúng tôi đi uống trà, chúng tôi cũng chẳng rảnh mà bận tâm tới cậu."
Trương Dương bật cười ha ha, hắn cầm chén trà trước mặt lên uống mấy ngụm, thở hắt ra, nói: "Đã lâu rồi không ra tay, vừa động một chút mà thân thể không ngờ có chút mệt mỏi."
Vinh Bằng Phi và Khương Lượng kinh ngạc nhìn nhau, trong lời nói của thằng ôn này rõ ràng đang ám chỉ gì đó, Vinh Bằng Phi nói: "Thằng ôn cậu lại tới chỗ nào gây sự à?"
Trương Dương nói: "Thính trưởng Vinh, mời chúng ta có thể đừng từ trên cao nhìn xuống như vậy không? Tôi đề nghị chút ý kiến cho ngài nhé, từ lúc ngài làm thính trưởng, kiểu cách nhà quan càng lúc càng lớn đó!"
Khương Lượng không nhịn được cười, Vinh Bằng Phi cũng dở khóc dở cười: "Cậu đừng có đánh trống lại với tôi, nói đi, lại làm gì rồi?"
Dương chậm rãi đặt chén trà xuống: "Khiêu khích Tinh Võ đặc vệ!"
Khương Lượng vừa tới Đông Giang không hề biết rằng Tinh Võ đặc vệ là dạng tổ chức gì, nhưng Vinh Bằng Phi vừa nghe vậy liền giật mình: "Tinh Võ đặc vệ của Trần Bưu? Hắn sao lại đắc tội với cậu?"
Trương Dương nói: "ngài đừng vội, thằng cha đó không ngờ từ đội ngũ công an của các anh ra, đúng là một tên bại hoại, ông nghe tôi nói hết đã."
Trương đại quan nhân lúc này mới đem chuyện phát sinh ở khu vực săn bắn Bát Kỳ ra kể lại một lượt từ đầu chí cuối, Vinh Bằng Phi nghe xong liền biến sắc, tuy rằng xong chuyện mới biết, nhưng trong lòng vẫn không khỏi toát mồ hôi lạnh, phải biết rằng đám người mà Trương Dương dẫn tới toàn là con cháu của cán bộ cao cấp, nếu bất kỳ ai trong bọn họ xảy ra chuyện, chỉ sợ trách nhiệm sẽ truy cứu đến thính của bọn họ, phải có người đứng ra gánh vác trách nhiệm, không khéo người đó chính là y.
Vinh Bằng Phi sắc mặt ngưng trọng nói: "Cậu sao giờ mới nói với tôi."
Trương Dương nói: "Một là đám khách của tôi không muốn truy cứu, thứ hai chuyện này tôi không có chứng cớ, tên Dương Dũng bị bắt khai Trần Bưu ra, chọc cho tôi tức giận, cho nên tôi mới giết tới Tinh Võ đặc vệ."
Khương Lượng nhắc nhở Trương Dương: "Anh nếu ra tay quá nặng, cẩn thận sẽ vi phạm pháp luật đó."
Trương Dương nói: "Tôi có chừng mực mà, người bị thương nặng nhất là Trần Bưu, tôi không đánh hắn, là hắn công kích tôi, tôi chỉ nhân cơ hội chấn gãy cánh tay hắn, thằng ôn này chắc giờ đang nằm rên rỉ trong bệnh viện."
Nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của Trương Dương, Vinh Bằng Phi tức mà không có chỗ chút, y nhíu mày nói: "Cậu và Trần Bưu không cừu không oán, hắn vì sao muốn hại cậu?"
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi cũng không nghĩ ra, tôi căn bản là không biết hắn, hắn lại coi tôi là kẻ thù không đội trời chung, bỏ tiền ra mua chuộc nhân viên quản lý của khu vực săn bắn mãnh thú Bát Kỳ, thả ra hơn năm mươi con sói dữ, muốn chúng cắn chết tôi, thù này lớn cỡ nào chứ,tôi chắc gã không biết thân phận của đám bằng hữu của tôi, những người đó chắc là bị tôi làm liên lụy."
Khương Lượng nói: "Về sau ở chung với cậu phải cẩn thận một chút, không biết lúc nào thì bị thằng ôn cậu làm liên lụy."
Vinh Bằng Phi vẻ mặt vẫn rát khẩn trương: "Trương Dương, chuyện này phải hỏi cho rõ."
Trương Dương nói: "Trần Bưu ở trong ngành công an của các anh cũng có chút quan hệ, tôi có thể nhìn ra được, tôi hôm nay đánh hắn, chỉ sợ có thể sẽ gặp một chút phiền phức, cho nên đành phiền lão nhân gia ngài xử lý một chút."
Vinh Bằng Phi nói: "Trước đó cậu không tìm tôi, gây họa rồi lại mới nghĩ tới tôi."
Trương Dương nói: "Ai bảo tôi coi ông là bạn hiền! Vinh cục, tôi đã cân nhắc rồi, lần này người muốn hại tôi, cùng với lần trước ở Lão Quân dao là cùng bọn, nếu thật sự có quan hệ, vụ án của các ông không phải là có hy vọng ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Thằng ôn cậu muốn cuốn tôi vào, tự mình gây phiền phức, lại muốn người khác chùi đít cho."
Trương Dương nói: "Ngài nếu ngại phiền toái, tôi sẽ trực tiếp thương lượng với bí thư Kiều, nếu bí thư Kiều biết đám con ông cháu cha này gặp nguy hiểm ở đất Bình Hải, khẳng định sẽ tức giận, ông ta một khi tức giận thì sẽ truy cứu, người đầu tiên tìm tới khẳng định là thính công an của các ông, thế chẳng phải vòng một vòng rồi vẫn rơi vào đầu các ông ư?"
Vinh Bằng Phi nói: "Uy hiếp tôi à? Thằng nhóc cậu có gan nhỉ!"
Trương Dương cười nói: "Cái này không phải bởi vì tôi có quan hệ thân thiết với ông ư? cũng chính là thính trưởng Vinh bình dị gần gũi, không có kiểu cách nhà quan, đổi thành người khác, tôi thực sự chẳng buồn nói đâu."
Vinh Bằng Phi nói: "Cậu đừng có lời tâng bốc tôi, vừa rồi là ai nói tôi kiểu cách nhà quan càng lúc càng lớn."
Khương Lượng nói: "Vấn đề vẫn là ở trên người Trần Bưu, nếu chân tướng đúng như cậu nói, hắn và anh không quen nhau, không oán không thù, vậy thì hắn nhất định là bị ai đó sai khiến, tra xét Tinh Võ đặc của hắn đi, từ quan hệ nghiêp vụ và phía tài vụ thu chi có lẽ có thể tìm được sơ hở."
Vinh Bằng Phi gật đầu: "Lát nữa tôi sẽ sai người đi làm!"
Cánh tay bị chấn gãy của Trần Bưu có thể phẫu thuật phục vị, nhưng chỗ trật khớp ở đùi phải thì lại khiến bác sĩ thúc thủ vô sách, chỉnh lại xương đùi và gân màng giống như tách dây leo quấn vào nhau vậy, phương pháp phục vị căn bản là không thể, trừ phi phẫu thuật phục vị, nhưng cho dù phẫu thuật phục vị thì cũng không nắm chắc, vị trí trật khớp thật sự là quá kỳ quái.
Bác sĩ phòng bệnh tiêu thuốc tê cho Trần Bưu đỡ đau, đáng tiếc căn bản không có tác dụng, Trần Bưu cũng được coi là người rắn rỏi, nhưng cơn đau vẫn dày vò hắn chết đi sống lại, nhập viện không lâu, lão sư của hắn nghe tin tới thăm hắn. Lão sư bác kích tự do của Trần Bưu là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Bình Hải, chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao tỉnh Bình Hải Cừ Thánh Minh, Cừ Thánh Minh nhìn thấy đồ đệ bị người ta chơi cho thành thế này, tức giận đến nỗi nổi trận lôi đình, nhưng vừa nghe là Trương Dương thì y cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giậm chân, sự lợi hại của Trương Dương y cũng đã lĩnh giáo qua, Cừ Thánh Minh cân nhắc một chút, vẫn gọi điện thoại cho Trương Dương, y là lãnh đạo cũ của Trương Dương, y cho rằng mình ra mặt, Trương Dương chắc sẽ nể mặt.
Trương Dương cũng không ngờ Cừ Thánh Minh là lão sư của Trần Bưu, đối với vị lãnh đạo cũ này Trương Dương vẫn biểu hiện ra sự tôn kính, con người của Cừ Thánh Minh không tồi, trước đây khi Trương Dương ở Nam Tích đảm nhiệm chức chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao, Cừ Thánh Minh đối với hắn cũng rất chiếu cố. Trương Dương hỏi rõ Trần Bưu hiện tại đang ở bệnh viện trung y tỉnh, bảo Cừ Thánh Minh rằng mình lập tức sẽ tới.
Cừu nhân gặp lại là đỏ mắt, Trần Bưu nhìn thấy Trương Dương bước vào phòng bệnh, răng cắn chặt vào nhau như sắp vỡ ra, không chỉ hận, mà còn bởi vì đau.
Cừ Thánh Minh đau lòng nhìn đồ đệ, nghĩ thầm Trương Dương cậu quá độc ác rồi, bẻ gãy một cánh tay của Trần Bưu thì cũng thôi đi, lại còn dày vò hắn đến vậy.
Sau khi Trương Dương vào cửa, thản nhiên nhìn nhìn Trần Bưu, sau đó cười nói với Cừ Thánh Minh: "Chủ nhiệm Cừ, ngài vẫn chưa đi à!"
Cừ Thánh Minh nói: "Cậu không đến tôi sao đi được?" Y nhìn nhìn Trần Bưu, thầm thở dài, nói khẽ: "Tiểu Trương, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi."
Trương Dương nói: "Không cần ra ngoài, những người khác ra ngoài, chúng ta nói chuyện trước mặt Trần Bưu."
Trong Phòng bệnh chỉ còn lại có ba người bọn họ, Cừ Thánh Minh nói: "Trương Dương, cậu và Trần Bưu rốt cuộc có hiểu lầm gì?" Cừ Thánh Minh vẫn tính là khách khí, nếu không phải quan hệ của y và Trương Dương vẫn luôn không tồi, nếu không phải y hiểu rõ về thực lực của Trương Dương, y tuyệt đối không nhịn được, đồ đệ bị người ta đánh thành bộ dạng này, người làm lão sư sao có thể không tức giận được?
Trương Dương nói: "Trần Bưu, tôi không đánh anh, có điều tôi thực sự không biết anh là đồ đệ của chủ nhiệm Cừ, nếu tôi biết, tôi sẽ để chủ nhiệm Cừ tự mình thanh lý môn hộ." Lời này của hắn tuy rằng là nói với Trần Bưu, nhưng thực tế là nói cho Cừ Thánh Minh nghe. Cừ Thánh Minh sao có thể không hiểu, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ lần này thật sự là Trần Bưu làm sai?"
Cừ Thánh Minh nói khẽ: "Rốt cuộc là thế nào?"
Trần Bưu hiện tại đã đau không nói lên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt hận thấu xương đáp lại Trương Dương, nếu ánh mắt của hắn là dao, Trương Dương lúc này sớm đã bị đâm nát bấy rồi.