Người dẫn đầu là ông chủ Triệu Xuân Sinh của một quán cơm ở hồ Thanh Long, hắn là đặc biệt đến tìm lãnh đạo của Ban Chỉ Huy để lý luận, đi tới trước xe, Chu Sơn Hổ mở cửa xe đi qua nói: " Đồng hương, ông đem xe tránh ra, đừng chặn đường!"
Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi tìm lãnh đạo của các anh!"
Chu Sơn Hổ hướng trong xe nhìn một chút: "Chủ nhiệm Lưu, tìm ngài đó!"
Lưu Bảo Toàn có chút không nhịn được nói: "Có chuyện gì quay về văn phòng rồi nói."
Triệu Xuân Sinh nói: "Nói mấy câu thôi, nói ở chỗ này cũng được!" Hắn biểu hiện tương đối quật cường.
Lưu Bảo Toàn đành phải hạ cửa sổ xe xuống nói: "Chuyện gì?"
Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi mở quán cơm ở cạnh hồ Thanh Long đã mở mười lăm năm, Quản Ủy Hội các ông có chuyện gì? Vì sao muốn tôi đóng cửa?"
Lưu Bảo Toàn cũng là một tên giảo hoạt trên quan trường, vừa nghe là biết gây rối, lập tức nói: "Vị đồng chí này, tôi thật sự không rõ ràng lắm chuyện này, như vậy đi, chờ tôi trở lại hỏi rõ tình huống rồi nói tiếp."
Triệu Xuân Sinh nói: "Tôi nhận ra ông, ông là chủ nhiệm Quản Ủy Hội, cho lệnh xuống thông báo ngừng kinh doanh là Quản Ủy Hội các ông, làm sao ông lại không rõ ràng?" Lưu Bảo Toàn bất đắc dĩ mở cửa xe đi xuống, lại có vài chiếc công nông đi qua, dân chúng đang lục tục đến, ước chừng hơn ba mươi người đem y cùng Chu Sơn Hổ vây quanh ở chính giữa, ồn ào muốn bọn họ cho một ý kiến, đa số những người này đều là mở quán cơm ở xung quanh hồ Thanh Long, lúc Trương Dương đến nơi đây liền phát hiện tất cả những quán cơm này đều làm ô nhiễm hồ Thanh Long, cho nên đề nghị trước tiên là đóng cửa tất cả các quán cơm xung quanh hồ chưa nước, lúc đầu chuyện này giao cho phía thị trấn Thanh Long, phía thị trấn Thanh Long cũng ra thông báo ngừng kinh doanh, nhưng các quán cơm này căn bản không có để ý tới, cho nên Trương Dương lại lấy danh nghĩa của Quản Ủy Hội ra thông báo, hiệu quả vẫn không lớn, từ ngày hôm qua, Trương Dương bảo các bộ phận liên quan ngừng cung cấp điện cho mấy quán cơm, lúc này mới chọc giận bọn họ, ngày hôm nay tập trung đi ra gây rối, vốn là muốn đi tới Ban Chỉ Huy nói lý, vừa vặn tại trên đường gặp được xe Audi của Ban Chỉ Huy, cho nên bọn họ liền cản xe lại, quả nhiên cản được chủ nhiệm Lưu của Quản Ủy Hội.
Gặp phải cái chuyện này, Lưu bảo Toàn chỉ có thể thầm than là không may, kỳ thực chuyện này y cũng không có tham dự, tuy nhiên y cho rằng quyết sách lần này của Trương Dương là chính xác của, những quán cơm này mở tại bên cạnh hồ của đập chứa nước, đem nước bẩn cùng cùng các thứ sinh hoạt không xử lý trực tiếp thải vào trong nước, tạo thành thiệt hại cực lớn đối với khung cảnh, hồ Thanh Long là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong uy hoạch của khu Tân Thành, là cảnh quan trung tâm của khu Tân Thành. Ngăn chặn tiếp tục ô nhiễm đúng lúc, tránh cho nước bị ô nhiễm thêm một bước là cực kỳ cần thiết.
Nhìn hơn ba mươi thôn dân tâm tình kích động ở xung quanh, Lưu Bảo Toàn cảm thấy đau đầu, lợi ịch thiết thân của những người này đã bị tổn hại, muốn nói chuyện cũng là có thể hiểu được, có điều là Lưu Bảo Toàn cảm thấy oan uổng, chuyện này bằng là gánh thay cho Trương Dương.
Mấy người phụ nữ ở giữa đã chỉ vào y chửi lên, nói xâm chiếm đất sống của bọn họ, còn muốn đóng cửa quán cơm của bọn họ, lại cho không cho bọn họ đường sống.
Một lão thái thái giơ lên quải trượng chỉ vào Lưu Bảo Toàn nói: "Vừa nhìn đã biết không phải là thứ tốt, một tên tham quani!" Tới tuổi như bà ấy rồi thì không có gì phải sợ, cái gì cũng đều dám nói.
Lưu Bảo Toàn thực sự là dở khóc dở cười, y lớn tiếng nói: "Mọi người xin bình tĩnh, có cái gì từ từ nói, chúng ta quay về Ban Chỉ Huy nói tiếp!"
"Nói cái gì? Thức ăn trong tủ lạnh đều bi phá hủy, các ông phải bồi thường tổn thất cho chúng tôi: "
Thanh âm của Lưu Bảo Toàn rất nhanh đã bị bao phủ tại trong tiếng lên án công khai của dân chúng.
Chu Sơn Hổ thấy thế không ổn, hắn muốn đi qua ngoài tìm viện binh, liền bị vài tên thôn dân ngăn cản lối đi.
Lưu Bảo Toàn có chút tức giận, y tức giận nói: "Làm sao các người lại không giảng đạo lý như thế, tôi báo cảnh sát!" Y giả ra bộ dạng lấy điện thoại cầm tay ra, cũng không chờ y làm ra động tác bấm số điện thoại, một cục rau củ đã bay qua, ba một cái nện ở trên mặt của y, Lưu Bảo Toàn ngẩng đầu muốn nhìn xem là ai ném y, đầu còn chưa ngẩng lên tới, một quả... trứng thối lại bay tới, nện ở trên trán y.
Có người kêu lên: "Hắn còn muốn gọi cảnh sát tới bắt chúng ta, chúng ta phạm pháp sao?" Một tiếng nói này nhất thời châm lên mồi lửa, rau nát, cải củ, trứng thối, những thứ vũ khí này đều được trang bị sẵn rồi, dự định đi tới Ban Chỉ Huy phát tiết bất mãn trong lòng, bây giờ gặp Lưu Bảo Toàn thì tất cả đều phát tiết ở tại trên người y. Đương nhiên không chỉ lên trên người y, còn có người đi đập chiếc xe Audi.
Một hành động này lại chạm tới nỗi đau sâu trong lòng của Chu Sơn Hổ, Chu Sơn Hổ rất thương công tác của hắn, không có Trương Dương chiếu cố, hắn sẽ không thể thoát ly đội ngũ công nhân trở thành một gã tài xế. Những người này có thể đánh hắn, thế nhưng không thể đối đãi với xe của hắn như vậy, một gã đàn ông cầm lấy một quả cà chua thối ném tới trên xe Audi, Chu Sơn Hổ bị chọc giận, hắn hét lớn một tiếng, xông lên, một cái đã đem gã đàn ong kia đấm ngã xuống đất, cử động của hắn dường như đâm vào tổ ong vò vẽ.
Gã đàn ông kia kêu lên: "Đánh người, chủ nhiệm Quản Ủy Hội đánh người!"
Hơn mười người dân xung quanh hô lên liền vây quanh đi tới, trong lòng chủ nhiệm Quản Ủy Hội Lưu Bảo Toàn chính là kêu to oan uổng, nói tôi đánh người bao giờ chứ? Nhưng tâm lý số đông của người trong nước lúc này biểu hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, một người đi tới gây rối, những người khác đều theo, cho rằng pháp luật không trách chúng, vài lão nương béo ú đem Lưu bảo Toàn vây quanh xúm lại đánh, Lưu Bảo Toàn đã gặp qua tình thế đó bao giờ đâu, che mặt cong mông, cố hét sức sợ bị các mụ đánh đến trên mặt, vị lão thái thái vừa huy vũ quải trượng kia cuối cùng cũng tìm được cơ hội, bà ta giơ lên quải trượng hướng về phía cái mông của Lưu Bảo Toàn chọc một cái.( bà già này thật máu=))
Lưu Bảo Toàn bị ám chiêu của lão thái thái đánh cho kêu lên một tiếng thảm thiết, hai chân không tự chủ được kẹp chặt, tay cũng rơi xuống, chỉ trong chút thời gian này, trên mặt đã bị mấy mụ kia cào ra mấy vệt vết máu.