Đông Tú Tú ép con dao vào sâu hơn, lưỡi dao đã rạch nhẹ một đường lên mặt của Cao Liêm Minh, một dòng máu tươi từ cổ của Cao Liêm Minh chảy xuống, Cao Liêm Minh sợ đến nổi trắng mặt: "Cô nương, giết người thì phải đền mạng đấy, không thể đùa giỡn được đâu..."
Đông Tú Tú cả giận nói: "Anh câm miệng! Còn nói nữa, tôi cắt lưỡi anh trước!" Cô ta lại nói với Trương Dương: "Mau thả người!"
Trương Dương nói: " Vì sao tôi phải thả người? Cô thấy bắt một con tin là có thể khống chế tôi thả người sao? Tôi không quen hắn, hắn sống hay chết liên quan gì đến tôi?"
Cao Liêm Minh khóc không ra nước mắt: "Đừng..."
Đông Tú Tú nói: "Thì ra anh không quen hắn, tốt, để tôi đâm lên người hắn vài lổ trước đã..."
Cao Liêm Minh không biết Trương Dương có quen với Đông Tú Tú, nên không hiểu hai người đang phân cao thấp.
Hoàng Quân nói: "Em họ, chuyện này không liên quan đến em, em đừng xen vào!"
Trương Dương nói: "Em họ? Thì ra là người thân, ngày hôm nay bắt hết đám tội phạm các người vào một mẻ"
Đông Tú Tú lần này dùng dao để lên cằm của Cao Liêm Minh: "Nếu không thả người, tô sẽ đâm từ chổ này vào, cắt đầu lưỡi của hắn trước, nhìn xen sau này hắn nói như thế nào?"
Trương Dương nói: "Cô thử xem, tôi có thể nói cho cô biết, lão gia tử của hắn chính là phó sở trưởng Cao của sở công an tỉnh chúng ta đấy, các người không muốn sống rồi!"
Hoàng Quân vừa nghe liền có chút sợ, hắn không phải là sợ cho mình, mà là thấy em họ không nên xen vào, hắn lớn tiếng nói: "Tú Tú, chuyện này không liên quan đến em, đi nhanh đi!"
Đông Tú Tú nói: "Anh thả người"
Trương Dương nói: "Vì sao tôi phải thả người? Chúng ta trao đổi!"
Đông Tú Tú gật đầu.
Vì thế Trương Dương giữ Hoàng Quân, Đông Tú Tú giữ Cao Liêm Minh, đi đến hướng đối phương, Đông Tú Tú nhân cơ hội trừng mắt với Trương Dương, Trương Dương biết rõ cô nàng này khẳng định là có kế hoạch, lúc trao đổi con tin, Trương Dương đẩy Hoàng Quân về phía trước, Đông Tú Tú cũng đẩy Cao Liêm Minh về phía trước, Trương Dương lại đột nhiên lao đến hướng Đông Tú Tú, Đông Tú Tú làm bộ vung dao lên muốn đâm đến hướng của hắn, bị Trương Dương chụp trúng cổ tay, đoạt lấy con dao, kề lên trên cổ của cô ta.
Biến cố này thật sự là quá đột ngột, Hoàng Quân muốn bắt Cao Liêm Minh, chỉ là thằng nhóc Cao Liêm Minh này nhanh trí thông minh chạy đến phía sau Trương Dương trốn, Trương Dương giao con dao cho hắn, để cho hắn coi chừng Đông Tú Tú, rồi mỉm cười với Hoàng Quân nói: "Hoàng Quân, làm phiền em họ của anh tiễn chúng tôi một đoạn..."
Hoàng Quân giận dữ hét: "Mày thả nó ra!"
Trương Dương nói: "Yên tâm đi, chúng tôi không gây bất lợi cho cô ấy đâu, anh tốt nhất là nên thành thật ở chổ này đi, nếu như anh dám đuổi theo, chúng tôi bị căng thẳng, không bảo đảm là cô ta sẽ không bị tổn hao một cọng tóc nào đâu"
Cao Liêm Minh dẫn Đông Tú Tú lui ra sau cửa sắt, hồi nãy hắn bị Đông Tú Tú bắt ngay trong quán bar, lúc này thật sự là muốn hát vang bài ca chiến thắng, trong lòng vô cùng đắc ý, vừa rồi quả thật có chút sợ, chỉ là bây giờ thì hoàn toàn chìm đắm trong cảm giác mạo hiểm và kích thích.
Trương Dương và Cao Liêm Minh dẫn Đông Tú Tú lên chiếc xe Santana trước cửa, thấy không đuổi theo, Trương Dương để Đông Tú Tú ngồi phía sau, cho Cao Liêm Minh lái xe.
Cao Liêm Minh lái xe rời khỏi chổ này, thấy bọn người Hoàng Quân không có đuổi theo, không khỏi cười nói: "Ha ha, thật sự là kích thích, Trương Dương, ngày hôm nay tôi rốt cục đã được mở rộng tầm mắt rồi, lúc trước chỉ thấy trong phim mà thôi. Tôi nói này, tiểu nha đầu, nhìn cô kìa, dám can đảm bắt cóc con tin, trông cô đẹp thế này mà lại thiếu kiến thức pháp luật, vô tri không biết sợ!" Cao Liêm Minh vừa nói vừa nhìn tình huống sau xe thông qua kính chiếu hậu.
Lúc này Trương Dương đã thả Đông Tú Tú ra.
Đông Tú Tú thở phì phò tức giận nhìn Trương Dương: "Các người làm cái gì thế?"
Trương Dương nói: "Cô hỏi tôi, tôi còn phải hỏi cô đấy? Cô làm cái gì thế? Tại sao lại cùng một chổ với phần tử bất lương của xã hội?"
Cao Liêm Minh dẫm phanh dừng xe lại, Trương đại quan nhân và Đông Tú Tú bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể lảo đảo về phía trước, hai người đồng thời trách mắng: "Cậu / Anh lái xe kiểu gì thế?"
Cao Liêm Minh quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn bọn họ: "Thì ra hai người đã sớm quen nhau?"
Đông Tú Tú liếc nhìn hắn một cái: "Chỉ số thông minh gì thế? Chuyện đơn giản như vậy mà anh cũng không nhìn ra?" Cô mở cửa xe bước xuốgn dưới, cách đó không xa là một quảng trường.
Trương Dương cũng bước xuống theo, có chút không hiểu hỏi: "Cô và Hoàng Quân có quan hệ gì? Có phải là lại làm nhiệm vụ?"
Đông Tú Tú nhìn thoáng qua chiếc Santana một cái, Cao Liêm Minh vốn định đi ra theo, nhưng bị Đông Tú Tú liếc nhìn một cái, thằng nhãi này liền cười ngượng ngùng, rồi ngồi trở lại xe.
Đông Tú Tú nói: "Hoàng Quân là anh họ của tôi, anh ấy là người tốt, chỉ là kết bạn với đám chó má, nhưng mà anh ấy chưa làm chuyện xấu gì, không hề phạm tội"
"Người tốt?" Trương đại quan nhân cười nhạt, tối hôm nay nếu đổi lại là người khác đi vào sân phía sau, khẳng định là sẽ bị hai con chó bẹt ghê cắn cho mình đầy thương tích rồi.
Đông Tú Tú nói: "Anh đừng hỏi tôi, đang yên đang lành anh chạy đến chổ của anh họ tôi làm gì?"
Lúc này Trương Dương mới đem mục đích đến quán bar Thời Đại Đá Mới nói ra, Đông Tú Tú nghe xong, đôi mi thanh tú nhíu lại, cô ta thở dài nói: "Tôi thật sự không biết chuyện này lại phức tạp như vậy, anh họ của tôi cũng thật là, xen vào làm cái gì?"
Trương Dương nói: "Tôi không có hứng thú với anh họ của anh, tôi chỉ muốn tìm Huệ Cường, tên nhóc này bày mưu hại phu nhân tỉnh trưởng, nếu như không bắt được hắn, thì không biết tên khốn này sẽ lại làm ra chuyện gì, anh họ của cô cũng là người tham gia chuyện này, không chừng sẽ truy cứu trách nhiệm của anh ta"
Đông Tú Tú nói: "Anh ấy chỉ là nghĩa khí giang hồ thôi, hẳn là không tham dự vào chuyện này"
Trương Dương nói: "Anh ta có tham dự hay không, rất nhanh sẽ biết"
Đông Tú Tú cắn môi, nhỏ giọng thỉnh cầu: "Trương Dương, anh họ đối với tôi rất tốt, lần này anh có thể nhắm mắt làm ngơ, không truy cứu trách nhiệm của anh ấy không?"
Trương Dương nói: "Chuyện này không nằm ở tôi, mà nằm ở anh ta! Mà cũng có liên quan đến cô"
Đông Tú Tú nói: "Anh có ý gì?"
Trương Dương nói: "Giúp tôi gọi điện thoại cho anh ta, để tôi xem là em họ quan trọng, hay là thằng bạn chó Huệ Cường kia quan trọng..."
Đông Tú Tú đã hiểu rõ ý tứ của Trương Dương, thấp giọng nói: "Anh muốn lợi dụng tôi để bức anh họ tôi bán đứng Huệ Cường?