Cố Minh Kiện hồi phục tinh thần lại, hoang mang rối loạn đi đến bên trong.
Đi tới trước mặt cha, Cố Minh Kiện cái gì cũng không nói, lại quỳ xuống.
Cố Doãn Tri nói: "Hở một chút thì quỳ, cái đầu gối của con vẫn là không đáng tiền như vậy sao."
Cố Minh Kiện nói: "Ba, con biết sai rồi..."
Cố Doãn Tri nói: "Biết sai thì thế nào? Phải có thực tế hành động."
Cố Minh Kiện liên tục gật đầu: "Con sửa, ba, con nhất định sửa, sau này, ba nói cái gì, con làm cái đó."
Cố Doãn Tri thở dài nói: "Con nói cái gì chưa chắc đều là chính xác, làm thế nào vẫn là dựa vào chính con."
Trương đại quan nhân nghe được hai cha con nói chuyện bên trong, cũng lộ ra nụ cười hiểu ý, hắn hướng Cố Dưỡng Dưỡng cáo từ, ý bảo cô ấy không nên kinh động cha con Cố Doãn Tri, Cố Dưỡng Dưỡng đưa hắn đến ngoài cửa, bởi vì cha rốt cục tha thứ anh, tâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng đêm nay cũng đặc biệt sung sướng, cô ấy cười nói: "Trương Dương, may mà anh đêm nay ở chỗ này, nếu không ba em không dễ dàng tha thứ cho anh trai như vậy."
Trương Dương nói: "Em còn tưởng rằng ba có thật hận hắn?" Hắn lắc đầu nói: "Cha con hai người nào có thù, đừng thấy ba bởi vì hắn mà nổi giận, trong lòng vẫn đang quan tâm hắn."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Em hy vọng nhất cũng là người một nhà hòa thuận."
Trương Dương cười nói: "Chuyện này em nghĩ cách rất lâu rồi phải không? Trước đó một chút tiếng gió cũng không tiết lộ cho anh."
Cố Dưỡng Dưỡng ngượng ngùng nở nụ cười: "Cũng không có rất lâu, vừa vặn anh trai ở kinh thành xử lý một ít sinh ý, bình thường bọn em vẫn đều liên hệ, biết ba tới kinh thành, là anh ấy chủ động muốn đi gặp ba xin lỗi ngay mặt."
Trương Dương gật đầu nói: "Hòa hảo như lúc ban đầu là tốt nhất, trong lòng ba cũng hy vọng là các người đều ở bên cạnh."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Chờ em làm xong đề cương luận văn, em trở về, đời này đều ở bên cạnh ba, chỗ nào cũng đều không đi." Lúc nói lời này, ánh mắt nhìn Trương Dương, bên trong tràn ngập u oán nói không nên lời. Trương đại quan nhân nhìn hai mắt trong suốt như nước của Cố Dưỡng Dưỡng, trong nội tâm không khỏi hoảng loạn, hắn nhanh chóng nói tránh đi: "Vậy thì... Vừa rồi em nói Tiết Thế Luân ngày hôm qua vô lễ với ba, rốt cục chuyện gì xảy ra?"
Cố Dưỡng Dưỡng lúc này mới đem chuyện đã xảy ra tối hôm qua nói cho hắn, Trương Dương nghe xong hai hàng lông mày nhíu chặt, từ tình huống theo như lời của Cố Dưỡng Dưỡng mà xem, giữa Tiết Thế Luân và Cố Doãn Tri là có ân oán không thể nghi ngờ, ít nhất không tốt giống như bọn họ biểu hiện. Cố Doãn Tri không muốn nhắc tới cái đoạn chuyện cũ này. Rốt cục là ân oán thế nào mới có thể khiến cho Tiết Thế Luân nhớ nhiều năm như vậy?
Trương Dương trên tình cảm đương nhiên là có khuynh hướng nghiêng về Cố Doãn Tri, bất luận kẻ nào vũ nhục Cố Doãn Tri đều là hắn không cách nào dễ dàng tha thứ, huống chi Tiết Thế Luân còn lợi dụng chuyện của Giai Đồng để kích thích. Trương Dương nói: "Có cơ hội. Anh nhất định phải để hỏi rõ ràng."
Cố Dưỡng Dưỡng nói: "Quên đi, em thấy ba không muốn nhắc tới chuyện này, hơn nữa khi lễ tang của Tiết lão, ba cũng sẽ không có liên lạc gì, Trương Dương ca, anh đừng nói nữa, không cần phải khiến cho không hài lòng."
Trương Dương gật đầu nói: "Được rồi."
Tuy rằng chưa tới giữa hè, nhưng khí trời của kinh thành trở nên nóng nực lên, Tiết lão qua đời, mưa vẫn đều rơi cả ngày, hai ngày nay Trương Dương ở lại Tiết gia hỗ trợ, tuy rằng rất ít đi ra. Thế nhưng tin tức bên ngoài liên tiếp truyền tới không ngừng, dù sao cái vòng tròn này của Tiết Vĩ Đồng bọn họ đều là nhiều quan hệ, đa số đều là tin tức linh thông, nhắc tới việc xấu trong nhà Kiều Chấn Lương sớm nhất chính là Viên Tân Dân, tên nhóc này trở thành bảng tin nói ra tại trước mặt Trương Dương mấy người, Viên Tân Dân vẻ mặt thần bí nói: "Mọi người, các người có nghe nói không? Kiều gia xảy ra đại sự."
Trương Dương hơi ngẩn ra. Cười nói: "Tên nhóc cậu đừng nã pháo đầy miệng, có cái đại sự gì?" Hắn vốn tưởng rằng là chuyện Kiều Chấn Lương gần đảm nhiệm bí thư thị ủy. Tân Hải
Viên Tân Dân nói: "Tôi vừa rồi nghe nói, vợ của Kiều bộ trưởng đeo nón xanh vài chục năm cho ông ấy, Kiều Mộng Viện không phải con ruột của ông ấy."
Trương đại quan nhân trừng lớn hai mắt, chuyện này vẫn bị hắn coi là bí ẩn. Viên Tân Dân làm sao mà biết được? Hắn trước hết là khiếp sợ, sau đó cấp tốc chuyển hóa làm một loại phẫn nộ. Cơn tức tự nhiên gửi đi về phía Viên Tân Dân: "Nói năng lảm nhảm cái gì đó!"
Viên Tân Dân vẻ mặt ủy khuất: "Trương ca, tôi nghe tới từ bên ngoài mà."
Trương Dương cả giận nói: "Ai con mẹ nó nói thế? Ai nói bậy tôi đánh hắn!"
Viên Tân Dân nói: "Anh gấp cái gì? Lời này cũng không phải tôi nói, tôi không phải thêm chút đề tài câu chuyện với mấy người sao?"
Chu Hưng Quốc mới vừa rồi gấp trở về ngày hôm nay nói: "Lão tam, cậu gấp cái gì? Chuyện này cũng không phải tiểu Viên tử nói bậy, tôi cũng nghe nói."
Trương Dương cũng biết hỏa của mình vừa rồi có chút phát sai phương hướng, hắn căm giận nói: "Tôi ghét nhất là nói bậy, chuyện này nếu như khiến cho Mộng Viện nghe được, cô ấy sẽ nghĩ như thế nào?"
Quan hệ của mọi người và Kiều Mộng Viện cũng đều tính không tồi, Từ Kiến Cơ nói: "Tôi thấy chuyện này không có lửa thì sao có khói, bất quá sau khi truyền ra, phản ứng của Kiều gia có chút kỳ quái, bọn họ không thừa nhận, cũng không được làm sáng tỏ."
Chu Hưng Quốc nói: "Làm sáng tỏ cái gì? Loại chuyện này, cũng không phải cậu đứng ra bác bỏ tin đồn là có thể giải thích rõ ràng, có câu là thanh nhân tự thanh, phương pháp xử lý của Kiều gia trong chuyện này không thành vấn đề."
Từ Kiến Cơ nói: "Gần đây chuyện tình thật nhiều, chuyện của Tiết gia liên tiếp, không ngờ rằng Kiều gia cũng không yên ổn."
Nghị luận của những người này khiến cho Trương Dương không khỏi lo lắng lên, hắn lo lắng chính là Kiều Mộng Viện, nếu chuyện tình đã đồn ra ở kinh thành, khó bảo toàn việc này sẽ không truyền tới tai của cô ấy, Trương Dương đi tới trong viện, lấy điện thoại di động ra, hắn gọi điện thoại cho Kiều Mộng Viện.
Âm thanh của Kiều Mộng Viện bên kia không có gì dị thường, nhẹ giọng nói: "Trương bí thư, lần này đi kinh thành lâu như vậy, có phải là có chút vui đến quên cả trời đất?"
Trương Dương nở nụ cười, trêu chọc nói: "Sao? Kiều chủ nhiệm nhớ tôi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Nhớ đến đều nhớ không ra." Cô ấy tại đầu kia của điện thoại nở nụ cười, tiếng cười của cô ấy khiến cho Trương Dương thoáng yên tâm, xem ra cô ấy cũng không biết trận phong ba vừa nhấc lên ở kinh thành.
Trương Dương nói: "Trong nhà không có việc gì chứ?"
Kiều Mộng Viện nói: "Không có việc gì, tất cả bình thường."
Trương Dương nói: "Nghe cô nói như vậy tôi có loại cảm giác mất mác, không ngờ Tân Hải có tôi hay không có tôi đều không khác biệt như thế, trái đất mất đi tôi vẫn quay bình thường!"
Tâm tình của Kiều Mộng Viện xem ra không tồi, cười nói: "Vốn dĩ anh đã không quan trọng như vậy!"
Trương Dương nói: "Cô nói là tôi đối với Tân Hải đâu, hay là đối với cô? Nếu như là cái trước tôi còn có thể tiếp thu, nếu như cái sau, vậy tôi khẳng định thương tâm, tôi nếu như thương tâm, đời này cũng không quay về Tân Hải."
Kiều Mộng Viện nói: "Ai mà thèm!" Một lát sau, cô ấy lại thấp giọng nói: "Anh vẫn là trở về đi." Trong lời nói tràn ngập ngượng ngùng, lời này gián tiếp thừa nhận Trương Dương đối với cô ấy rất quan trọng.