Mục lục
Y Đạo Quan Đồ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thiên Dã không phải là có ý nhắm vào Tả Viên Triêu, nhưng gã phát hiện nhịp bước của mình và Tả Viên Triêu càng lúc càng không nhất trí, điều này đối với một ban lãnh đạo thị ủy mà nói thì không phải là chuyện tốt, người ta đi chung một hướng, sức dồn về một nơi thì mới có thể ngưng tụ được sức chiến đấu lớn nhất, sự không phối hợp của Tả Viên Triêu đã ảnh hưởng tới sức chiến đấu của cả đoàn đội. Đỗ Thiên Dã đã hạ quyết tâm, hoặc là Tả Viên Triêu theo sát bước chân của mình, hoặc là sẽ bị đào thải khỏi tầng lớp lãnh đạo. Tình huống mà Trương Dương tới Đông Giang tìm hiểu không được lạc quan cho lắm, mấy vị lãnh đạo của tỉnh lý hình như nghiêng về Nam Tích hơn. Trước đây, mấy thành thị lớn của phương nam luôn là trọng điểm phát triển của Bình Hải, tất nhiên cũng chính là trọng điểm được các lãnh đạo tỉnh quan chiếu, Giang Thành tuy là một tòa thành cổ, nhưng kinh thể của trong tỉnh lại không được xếp hạng cao. Trong cuộc cạnh tranh lần này với Nam Tích lại mất đi tiên cơ, Đỗ Thiên Dã cũng có chút hối hận, lúc trước không nên để Tả Viên Triêu đi làm chuyện này, nhưng chuyện đã phát triển tới cục diện hiện tại, tỉnh lý cũng chưa đưa ra quyết định sau cùng, chứng tỏ Giang Thành vẫn còn có chút hi vọng.

Sau cuộc họp Đỗ Thiên Dã mời phó thị trưởng thường vụ Lý Trường Vũ tới văn phòng của mình.

Trước khi Lý Trường Vũ tới văn phòng của gã đã đoán được Đỗ Thiên Dã có thể muốn mình gia nhập công tác sân bay mới lần này, quả nhiên không ngoài sở liệu của y.

Đỗ Thiên Dã nói: "Đồng chí Trường Vũ, tôi muốn anh lập tức tới Đông Giang một chuyên."

Lý Trường Vũ nói: "Bí thư Đỗ, không phải là Trương Dương đang ở Đông Giang rồi ư?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Bảo anh tới không phải là vì chuyện khác, mà là vấn đề thái độ, sự thực chứng minh, trong cuộc cạnh tranh với Nam Tích chúng ta đã đi sau một bước, bất kể là sau cùng các lãnh đạo tỉnh nghiêng về ai, chúng ta cũng phải nỗ lực, phải để cho các lãnh đạo cảm nhận được sự thành tín và thái độ của chúng ta."

Lý Trường Vũ gật đầu, nói: "Bí thư Đỗ, anh yên tâm đi, anh đã giao chuyện này cho tôi, tôi sẽ nỗ lực đi làm, tranh thủ làm tốt chuyện này."



Mạnh Truyền Mỹ đối với chuỗi Phật châu làm bằng gỗ trầm hương mà Trương Dương tặng thích đến nỗi không nỡ rời tay, bà ta nắm chặt Phật châu, nói: "Thằng bé Trương Dương này đúng là có lòng, Chấn Lương, anh sao không mời nó tới ăn cơm?"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Cậu ta lần này tặng Phật châu là có dụng ý, muốn xin chút ngân sách tài chính của tỉnh lý, chi viện Giang Thành xây sân bay mới."

Thằng cháu Kiều Bằng Phi ở bên cạnh nói: "Bác cả, tên Trương Dương này thích nhất là giở âm mưu thủ đoạn, bác ngàn vạn lần đừng bị mấy trò mèo này của hắn mê hoặc, hắn đây là giở trò bất chính, muốn tặng quà để hủ hóa bác."

Kiều Mộng Viện nhíu mày, nói: "Anh tiểu Phi, không thể nói như vậy được, không phải là chỉ tặng một chuỗi Phật châu thôi ư? Có cần phải nói một cách nghiêm trọng như vậy không?"

Kiều Chấn Lương cười ha ha, nói: "Không sao cả, tiểu Phi nhắc nhở cũng đúng, cha sẽ cảnh giác một chút."

Kiều Bằng Cử nói: "Cha, tỉnh lý của cha rốt cuộc là có định luận chưa? Cảng Nước Sâu của Nam Tích hay là sân bay Giang Thành, cuối cùng cái nào mới là trọng điểm mà mấy người nâng đỡ?"

Kiều Chấn Lương nghiêm mặt, nói: "Cái mà con làm là sinh ý, quyết sách của tỉnh lý có liên quan gì tới con? Đừng có cả ngày nghĩ những trò bàng môn tà đạo này, thật thà làm kinh thương quan trọng hơn."

Kiều Mộng Viện nói: "Cha, thời gian cha ở Bình Hải đã không ngắn nữa rồi, đã hiểu rõ về hoàn cảnh chính trị và kinh tế của Bình Hải, chắc là có quyền phát ngôn, con cho rằng xây dựng sân bay mới không những đối quan trọng đối với sự phát triển tương lai của Giang Thành mà còn quan trọng với cả bắc bộ Bình Hải nữa, đây là một cơ hội trọng yếu để làm bình hành kinh tế Bình Hải, con cho rằng tỉnh lý nên trọng điểm ủng hộ việc xây dựng sân bay của Giang Thành."

Thời Duy đặc biệt từ Bắc Kinh tới tặng qua sinh nhật cho mợ đương nhiên là cũng đứng ở phía Kiều Mộng Viện, cô ta nói theo: "Đúng vậy, sân bay Giang Thành lạc hậu quá rồi, thành thị lớn như vậy lại chỉ có một cái sân bay nhỏ cũ kỹ, kể ra thì cũng xấu mặt, chị họ nói rất đúng, nên coi xây dựng sân bay là trọng điểm."

Kiều Bằng Phi nói: "Em xen vào làm cái gì? Em thì hiểu gì chứ? Tên tiểu tử Trương Dương đó chẳng có bản sự gì cả, chỉ biết dùng miệng lưỡi ngon ngọt lừa con gái nhà người ta, bọn em cẩn thận không lại bị hắn lừa cho đó." Gã bởi vì có phản cảm đối với Trương Dương, cho nên lời nói có chút thiếu uy nghĩ, câu này không những đắc tội với Thời Duy mà còn đắc tội cả với Kiều Mộng Viện.

Thời Duy là người nóng tính, lông mày dựng đứng nói: "Kiều Bằng Phi, anh nói ai đây? Anh đánh không lại người ta thì đi nói xấu sau lưng người ta, anh có bản sự thì quang minh chính đại đi khiêu chiếu với Trương Dương đi? Không có gan đó đúng không, em sao lại có loại anh trai như anh nhỉ, em thấy Trương Dương mạnh hơn anh cả trăm lần, người ta ít nhất cũng dám làm dám nhận!"

Kiều Bằng Phi cũng tức giận rồi, ở trước mặt nhiều người như vậy bị Thời Duy làm mất mặt, gã gầm lên: "Thời Duy, anh biết rằng em thích hắn, bị Trương Dương mê hoặc đến nỗi không còn biết mình họ gì nữa."

Thời Duy cũng hét lên: "Em thích hắn thì sao chứ? Ngại gì anh? Nhìn cái bộ dạng hèn nhát của anh kìa, trừ ở sau lưng làm chuyện mờ ám ra thì chẳng biết làm gì khác, khiến cho người của Kiều già mất hết cả mặt mũi."

Kiều Bằng Phi tức giận nói: "Mày..." Gã đứng bật dậy.

Thời Duy không chút sợ hãi trừng mắt lườm lại: "Sao, muốn đánh em à, đánh đi!"

Kiều Chấn Lương vỗ mạnh lên bàn một cái, trầm giọng nói: "Ngồi xuống hết cho tôi!" Quyền uy của y ở trong lòng bọn tiểu bối là không có gì phải nghi ngờ, Kiều Bằng Phi cắn chặt răng, bị Kiều Bằng Cử kéo ngồi xuống, Kiều Mộng Viện cũng kéo Thời Duy ngồi xuống.

Mạnh Truyền Mỹ thở dài, nói: "Cái đám trẻ con các con, chỉ nói với nhau được mấy câu là bắt đầu cãi vã, đều là người một nhà mà làm cái gì thế? Cứ như là với kẻ thù vậy!"

Kiều Bằng Cử nói: "Hôm nay là sinh nhật của mẹ anh, các em từ xa tới không phải là chỉ vì muốn chọc cho mẹ anh giận chứ?"

Kiều Bằng Phi mặt đầy vẻ xấu hổ, nói: "Bác cả, bác gái, cháu sai rồi!"

Kiều Mộng Viện kéo kéo Thời Duy, Thời Duy lại ngẫn đầu lên, đứng dậy đặt gói quà xuống: "Em không sai, em cũng không muốn ngồi với anh ta nữa, chúc mợ sinh nhật vui vẻ, cháu ra ngoài hít thở không khí!"

Kiều Chấn Lương tức dận nói: "Làm gì thế? Bác thử xem cháu có dám đi không nào!"

Thời Duy ở sâu trong lòng vẫn sợ hãi ông cậu này, miệng lầm bầm: "Cháu không nói nói là muốn đi, cháu vào toalet không được à?"

Kiều Chấn Lương có chút dở khóc dở cười, y xua xua tay, nói: "Đi đi!"

Kiều Mộng Viện lo lắng Thời Duy dưới cơn giận lại bỏ chạy, liền đi theo cô ta.

Hai người sau khi ra khỏi cửa, Kiều Chấn Lương mới nói với Kiều Bằng Phi: "Tiểu Phi, Thời Duy là em gái cháu, cháu nói năng cũng phải chú ý tới cảm thụ của nó chứ."

Mạnh Truyền Mỹ nói: "Đúng vậy, con trai không đấu với con gái, huống chi cô gái này còn là em gái cháu."

Kiều Bằng Phi cũng cảm thấy biểu hiện của mình vừa rồi hơi nóng, đỏ mặt nói: "Bác cả, bác gái, cháu sau này sẽ không phạm sai lầm này nữa, lát nữa cháu sẽ xin lỗi Thời Duy."

Kiều Bằng Cử mỉm cười, nói: "Thế mới đúng chứ, chúng ta là người một nhà, mà người một nhà thì nên hòa thuận với nhau."

Kiều Mộng Viện và Thời Duy từ toalet quay lại, vừa ngay gặp phải một người từ phía trước đi tới, người đó kinh hỉ nói: "Kiều tiểu thư, trùng hợp quá!"

Kiều Mộng Viện ngây ra, lúc này mới nhận ra người đó không ngờ lại là Hà Trường An, cô ta mỉm cười, nói: "Ông chủ Hà, ông cũng tới Tề Vân trai ăn cơm à!"

Hà Trường An cười nói: "Tôi một lòng hướng Phật đã nhiều năm rồi, Kiều tiểu thư tới một mình à?"

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Tôi đang ăn cơm với người nhà."

Hà Trường An nói: "Vừa rồi tôi nhìn thấy một bóng người rất giống bí thư Kiều, bởi vì cách quá xa nên tôi không tiện tới chào hỏi, thì ra đúng là ông ấy." Y rất lịch sự tránh sang một bên: "Các cô đi trước đi, nói với bí thư Kiều một tiếng, lát nữa tôi sẽ tới kính rượu ông ấy."

Kiều Mộng Viện quay về phòng vừa kể lại chuyện gặp Hà Trường An xong thì Hà Trường An đã gõ cửa vào kính rượu.

Hà Trường An và Kiều Chấn Lương sớm đã quen nhau, có điều giao tình giữa hai người không thâm hậu như y và Văn Quốc Quyền. Hà Trường An mỉm cười, nói: "Bí thư Kiều, Kiều phu nhân, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở trong quán ăn chay, cũng tính như là một loại duyên phận."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Thì ra là ông chủ Hà, mau vào ngồi đi."

Hà Trường An nói: "Không dám ngồi, gia đình các ông tụ hội, tôi tới làm phiền đã là thất lễ rồi, vừa rồi tôi gặp lệnh thiên kim liền thấy có chút do dự, không tới thì là bất kính với bí thư Kiều, nhưng tới rồi thì lại làm phiền gia đình ông, cho nên tôi xin được kính một chén rồi đi ngay."

Nói là kính rượu nhưng kỳ thực bọn họ đều uống trà, trong quán chay không cho phép uống rượu.

Hai vợ chồng Kiều Chấn Lương đều tiếp nhận kính rượu của Hà Trường An, Hà Trường An cũng không ở lại lâu, sau khi kính họ xong liền cạn hai chén với mấy vị vãn bối, sau đó cáo lui, y cười nói: "Tôi thật sự không biết hôm nay là sinh nhậnt của Kiều phu nhân, cũng không mang theo lễ vật gì, thật sự là thất lễ quá, ngày mai tôi tới phủ của bí thư Kiều tặng một món quà để tỏ chút lòng thành."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Không cần đâu, tâm ý của ông chủ Hà tôi nhận rồi."

Hà Trường An nói: "Không sao mà, tối mai tôi nhất định sẽ đăng môn bái hội." Nói xong y liền cáo từ.

Kiều Bằng Cử đợi khi Hà Trường An đi rồi mới nói: "Nghe nói là y muốn đầu tư vào sân bay mới của Giang Thành!"

Kiều Chấn Lương cười nói: "Loại thương nhân có thực lực như thế nào, muốn đầu tư vào Bình Hải thì chúng ta luôn hoan nghênh, hơn nữa càng nhiều thì càng tốt."

Bởi vì buổi tối có một tiết mục xen giữa, biểu hiện của Mạnh Truyền Mỹ không được vui vẻ cho lắm, tiệc tối tiếp tục thêm được nửa tiếng thì bà ta đề nghị giải tán.

Thời Duy cũng đầy một bụng tức, kéo Kiều Mộng Viện ra ngoài chơi, Kiều Chấn Lương biểu hiện rất thoáng trong việc này, con trai con gái đều lớn rồi, hoạt đồng và quan hệ qua lại bình thường y sẽ không can thiệp.

Kiều Bằng Cử vốn định gọi cả mấy anh em ra ngoài chơi, thuận tiện giúp Kiều Bằng Phi và Thời Duy giải khai khúc mắc, nhưng đợi sau khi đưa cha mẹ lên xe, phát hiện chỉ còn một bình Kiều Bằng Phi ngồi đợi ở cửa, Kiều Bằng Cử ngạc nhiên nói: "Hai đứa nó đâu rồi?"

Kiều Bằng Phi thở dài, nói: "Thích đi đâu thì đi đó, em không quản được mà cũng chẳng dám quản!"

Kiều Bằng Cử vỗ vai em họ, nói: "Đừng tức giận, anh mời em đi uống rượu!"

Kiều Bằng Phi nói: "Tới Lam Ma Phương đi, Lương Thành Long hẹn em ở đó!"

Thời Duy và Kiều Mộng Viện buổi tối không ăn uống nhiều, đi dạo men theo hồ Thanh Nhân, Thời Duy đột nhiên nói: "Em muốn ăn thịt, em muốn uống rượu!"

Kiều Mộng Viện cười nói: "Buổi tối ăn vẫn chưa đủ à?"

Thời Duy nói: "Nếu không phải là sinh nhật của mợ, em không bao giờ đi ăn đồ chay đâu, cũng không phải ăn vào một bụng hỏa khí như vậy."

Kiều Mộng Viện nói: "Được, chị mời em đi ăn thịt, mời em uống rượu!"

Thời Duy nói: "Gọi cả Trương Dương đi, thằng ôn đó, tôi nay em chịu nhiều ủy khuất như vậy đều là vì hắn, nên bắt hắn mời khách!" Thời Duy nghĩ gì thì lập tức làm ngay.

Trương Dương muộn như vậy rồi vẫn chưa ăn cơm, vừa nghe Thường Lăng Phong báo cáo việc liên quan tới sân bay Giang Thành xong, đang chuẩn bị ra ngoài giải quyết vấn đề của cái bụng thì Thời Duy gọi điện thoại tới.

Thời Duy lớn tiếng nói: "Trương Dương, anh ra đây cho tôi!"

Trương đại quan nhân bị cái giọng to của Thời Duy dọa cho run lẩy bẩy: "Tôi nói này Thời Duy, cô nửa đêm nửa hôm muốn dọa chết tôi à?"

Thời Duy nói: "Tôi và chi họ đang đi dọc theo bờ hồ Thanh Nhân, tôi nay chúng tôi phải chịu ủy khuất, anh mau mời chúng tôi ăn cơm."

Trương đại quan nhân bật cười, lý do này quá khiên cưỡng rồi, có điều trong ký ức của hắn thì Thời Duy vốn không phải là người biết giảng đạo lý. Biểu hiện của thằng ôn này khá phối hợp: "Được, tôi mời, tôi mời! Có điều các cô tốt nhất tới dưới ánh đèn của quảng trường Nhân Dân mà đợi đi, đừng có đi trên đường."

Thời Duy nói: "Vì sao?"

Trương Dương bảo: "Gần đây đang có chiến dịch càn quét tệ nạn, đừng để cảnh sát tưởng các cô là gái đứng đường rồi bắt đi." 

Thời Duy tức đến nỗi nổi cơn tam bành, mắng vào điện thoại: "Lưu manh!"

Trương Dương đã gác điện thoại rồi.

Kiều Mộng Viện ở bên cạnh nghe mà chả hiểu gì, sao Thời Duy đang yên đang lành lại mắng Trương Dương là lưu manh? Thời Duy thở hổn hện kể lại những gì mà Trương Dương vừa nói, Kiều Mộng Viện cũng không khỏi nghiến răng nghiến lợi chửi: "Các miệng của hắn thật là ghê tởm!"

Trương Dương tới rất nhanh, bọn Kiều Mộng Viện tới quảng trường đợi chưa đến mười phút thì Trương Dương đã lái xe tới trước mặt họ.

Thời Duy giơ nắm đấm về phía hắn, bộ dạng hưng sư hỏi tội, Trương Dương cười nói: "Đừng có thế, vừa gặp mặt đã động thủ thì làm tổn thương tới hòa khí quá, tôi vừa rồi nói vậy cũng chỉ là bởi vì quan tâm tới các cô thôi!"

Kiều Mộng Viện nói: "Xét biểu hiện của anh vừa rồi, tối nay phải bắt anh nhỏ máu, chúng tôi đã thương lượng rồi, muốn đi ăn cua bể."

Trương Dương nói: "Cua bể à, giờ đâu phải là lúc cua béo nhất đâu."

Thời Duy nói: "Giải Vương thế gia, tối nay tôi muốn ăn thật sảng khoái!"

Trương đại quan nhân nói: "Có cần phải báo thù như vậy, thứ đó ăn nhiều đầy bụng đấy, lãng phí tiền của tôi thì không sao, nhưng ngàn vạn lần đừng làm lãng phí sức khỏe của mình."

Kiều Mộng Viện và Thời Duy nhìn nhau, cười khúc khích, nói: "Sức khỏe của chúng tôi rất tốt!"

Thế là Trương Dương dẫn hai vị mỹ nữ một lòng muốn báo thù rửa hận tới Giải Vương thế gia, Thời Duy mở miệng gọi ba cân cua, nửa cân toàn mẫu, Trương đại quan nhân thầm nghĩ hôm nay may mà mang theo thẻ tín dụng, nếu không chỉ dựa vào tiền mặt trong túi thôi thì không đủ.

Tới đây không thể chỉ căn cua, Kiều Mộng Viện lại gọi thêm sáu món ăn đặc sắc, Thời Duy gọi một bình Ngũ Lương Dịch ba mươi năm, rượu ở những nơi như thế này thì giá cực đắt, Trương Dương tính toán sơ bộ, bữa ăn tối nay kiểu gì cũng phải mất ba ngàn đồng, Trương đại quan nhân lắc đầu, nói: "Xa xỉ quá, các cô đều là hồng nhị đại, hồng tam đại, tôi không thể để bị giai cấp tư sản làm hủ hóa tư tưởng được."

Thời Duy mỉm cười bảo nhân viên phục vụ mở rượu, tửu lượng của cô ta không tốt, uống chút là say, cho nên cô ta và Kiều Mộng Viện chỉ rót một chén nhỏ, bình rượu còn lại thì đặt ở trước mặt Trương Dương, Thời Duy nói: "Hôm nay chúng tôi phụ trách ăn, anh phụ trách uống!"

Trương Dương nói: "Còn chưa nói với tôi rốt cuộc là cô phải chịu ủy khuất gì? Đừng tùy tiện tìm một lý do để nhận được sự đồng tinh của tôi, rắp tâm lừa tôi để được ăn cua bể!"

Cua đã được mang lên, Thời Duy nói: "Lười chẳng buồn giải thích cho anh, đợi chúng tôi ăn no có sức rồi hẵng tính."

Kiều Mộng Viện gắp một con cua to cho Trương Dương, nói: "Con lớn nhất cho anh." Trương đại quan nhân thản nhiên tiếp nhận.

Khi Thời Duy và Kiều Mộng Viện vung đũa tới tấp, phát hiện Trương Dương đang khều khều tám cái càng của con cua.

Thời Duy bực bội nói: "Anh không ăn đi, khều bốn cái càng làm gì?"

Trương Dương nói: "Tôi bẻ ra xem nó là cái hay là đực!"

Câu này khiến cho Thời Duy và Kiều Mộng Viện đỏ mặt, Kiều Mộng Viện cắn chặt môi, mắng một câu rất hiếm khi thấy cô ta nói: "Lưu manh thành tính!"

Thời Duy cũng chêm thêm một câu: "Không có văn hóa, cua đực hay cái chỉ cần nhìn cái bụng là biết, anh tưởng rằng giống như người à!"

Trương đại quan nhân mỉm cười khom lưng xuống, Thời Duy lúc này mới biết là trúng bẫy của hắn, tức đến nỗi đứng bật dậy, dùng bàn tay dính đầy gạch cua đấm mạnh vào lưng Trương Dương, Kiều Mộng Viện cũng bồi thêm hai quyền, thằng ôn này thật là đáng ghét, biến cách để trêu họ.

Kiều Mộng Viện và Thời Duy có một nhận thức chung, cho dù là trong lòng có phiền não gì, sau khi gặp Trương Dương là bay sạch.

Thời Duy tuy không phải là kín tiếng, nhưng vẫn không nói ra chuyện tối nay, dẫu sao thì cô ta cũng không muốn mâu thuẫn giữa anh họ và Trương Dương càng lúc càng sâu.

Trương Dương lờ mờ đoán ra được trên bữa tiệc gia đình của Kiều gia tối nay có thể phát sinh sự có, có điều là chuyện nhà của người ta, hắn cũng không tiện hỏi, nhiệm vụ của hắn chính là tiếp đãi hai vị đại tiểu thư này cho tốt. 

Trương Dương hỏi Kiều Mộng Viện: "Mộng Viện, bí thư Kiều nói sao?" Hắn gần đây đã thay đổi cách xưng hô, Kiều Mộng Viện tuy cảm giác hắn xưng hô như vậy có chút quá thân thiết, có điều cũng không có ý phản đối, nghe lâu cũng thành quen.

Kiều Mộng Viện nói: "Cha tôi không tỏ thái độ gì cả."

Trương Dương nói: "Cũng chính là nói không có hi vọng rồi."

Kiều Mộng Viện bảo: "Không tỏ thái độ chưa chắc đã là không có hi vọng, cảng Nước Sâu và sân bay đều là trọng điểm phát triển tương lai của Bình Hải, nhìn ý tứ của ông thì muốn kiêm cả hai cái."

Trương Dương nói: "Thị lý ép chuyện sân bay mới lên đầu tôi, tháng mười là đặt móng khởi công rồi, tới hiện tại khoản đầu tư vẫn chưa có."

Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Anh vừa nói làm tôi nhớ tới một chuyện, tối nay lúc ăn cơm chúng tôi gặp Hà Trường An đấy!"

Trương Dương ngây ra: "Hà Trường An ư?"

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Trương Dương nói: "Người này tâm cơ quá sâu, chỉ sợ các cô gặp y không phải là ngẫu nhiên đâu."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi cũng cho rằng như vậy, có điều tài lực của y trong những thương nhân ở quốc nội là số một số hai, vì sao Giang Thành không tiếp nhận sự đầu tư của y?"

Trương Dương nói: "Ỷ trong tay có vài đồng tiền, không ngờ lại muốn ép chính phủ, tiền của loại người này có nhiều hơn nữa chúng tôi cũng không muốn dùng."

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi nghe nói Tinh Toản cũng có ý đầu tư với các anh."

Trương Dương nói: "Có ý, có điều tới giờ vẫn chưa có kế hoạch đầu tư cụ thể."

Thời Duy không nhịn được liền oán trách: "Hai người có phiền không, vừa gặp mặt lại bàn công việc, một chút tình thú của cuộc sống cũng không có."

Trương Dương nói: "Cô cũng có tình thú cuộc sống nhỉ, ăn cua có sướng không?"

Thời Duy trừng mắt lườm hắn: "Không phải chỉ ăn có mấy con cua thôi ư? Nhìn bộ dạng của anh kìa, trong lòng nhỏ máu đúng không?" Cô ta chủ động nâng chén, nói: "Nào, tôi uống một chén với anh."

Trương Dương nói: "Cô được không đó?"

Thời Duy nói: "Một chén thì không có vấn đề gì."

Người ta say đều là phát sinh trong bất tri bất giác, khi Thời Duy ý thức được mình muống nhiều rồi, muốn thay đổi thì đã không kịp, cô ta mơ mơ màng màng dựa lên người Kiều Mộng Viện: "Chị, em uống say rồi..."

Kiều Mộng Viện ôm Thời Duy, không khỏi trách cứ nhìn Trương Dương một cái: "Đã bảo là nó không thể uống nhiều rồi, anh chuốc nó say làm cái gì?"

Trương đại quan nhân mặt mày vô tội, nói: "Tôi nào có chuốc cô ta, là cô ta tự mình uống nhiều đấy chứ."

Thời Duy chỉ vào Trương Dương, trên mặt đầy nét cười cổ quái.

Trương đại quan nhân có chút dựng tóc gáy, nói: "Tôi bảo này Thời Duy, cô đừng có cười như vậy, tôi nhìn mà hãi lắm!"

Thời Duy nói: "Trương Dương... anh là đồ xấu xa..."

Trương đại quan nhân mặt đầy vẻ xấu hổ: "Cô uống nhiều rồi..."

Thời Duy nói: "Anh mượn cớ cứu tôi... cởi quần áo của tôi ra... những gì ở trên người tôi anh nhìn thấy hết cả rồi..."

Da mặt Trương Dương có dày hơn nữa thì cũng cảm thấy không tiêu hóa nổi, ho khan nói: "Thật sự là uống nhiều rồi, chúng ta đưa cô ấy về hôi."

Kiều Mộng Viện mặt cũng đỏ bừng, Thời Duy cũng thật là, say rồi thì lời gì cũng nói ra được. Lúc Trương Dương thanh toán, hai người đỡ Thời Duy ra cửa, lúc Kiều Mộng Viện giơ tay bắt xe, Thời Duy mềm oặt dựa lên người Trương Dương, trán dựa vào đầu vai hắn, đột nhiên bật khóc, Trương Dương nói: "Đang yên đang lành sao cô lại khóc?"

Thời Duy quay người lại dang tay ra ôm Trương Dương, Trương đại quan nhân xấu hổ quá, hắn nhìn Kiều Mộng Viện, Kiều Mộng Viện lại quay mặt sang một bên, coi như là không nhìn thấy.

Trương đại quan nhân cười khổ, nói: "Thời Duy, có gì thì cứ nói đi, đừng như vậy, ở nơi công cộng như thế này, người ta không biết còn cho rằng tôi làm gì cô nữa."

Thời Duy thút thít nói: "Tôi vì sao lại thích anh, thích cái thứ xấu xa như anh chứ." Cô ta vừa nói vừa khóc.

Trương đại quan nhân ngây ra, hắn đối với Thời Duy trước giờ không có ý đồ gì, hào cảm thì có, nhưng chưa từng nghĩ sâu hơn, cô gái xinh đẹp như vậy lại chủ động tỏ tình với mình, Trương Dương thật sự là không biết nói gì, thầm nghĩ lão tử hà đức hà năng, nhiều mỹ như vậy tranh nhau lao vào lòng mình. Noãn ngọc ôn hương ôm vào trong lòng, cảm giác này thật là tốt, cặp ngực cao vút của Thời Duy ép lên người hắn, khảo nghiệm sức khống chế của Trương đại quan nhân.

Trương Dương vẫn còn lý trí, dẫu sao thì Kiều Mộng Viện cũng ở bên cạnh, tuy là quay người lại, nhưng sự chú ý vẫn đặt ở chỗ họ.

Trương đại quan nhân khuyên: "Cô uống nhiều rồi, tôi đưa cô về nhà."

Thời Duy ôm càng chặt hơn: "Tôi không uống nhiều, tôi thích anh, tôi chính là thích anh!"

"Ặc..." Trương đại quan nhân nhìn Kiều Mộng Viện với ánh mắt cầu trợ.

Kiều Mộng Viện cuối cùng cũng bước tới, nắm lấy cánh tay của Thời Duy, nói: "Thời Duy, xe tới rồi!"

Thời Duy mơ mơ hồ hồ, nhất quyết không chịu buông tay, hai tay Trương Dương cứng đơ ra đó, hắn thật sự không biết nên đặt ở đâu.

Dưới sự giúp đỡ của Kiều Mộng Viện, khó khăn lắm mới lừa được Thời Duy lên xe, Thời Duy sau khi lên xe liền ngủ thiếp đi, hai cánh tay ôm chặt cổ Trương Dương, giống như là ôm bảo bối vậy, Trương đại quan nhân xấu hổ vô cùng.

May mà vẻ mặt của Kiều Mộng Viện trông vẫn rất bình tĩnh, cô ta nói khẽ: "Thời Duy uống nhiều rồi, anh ngàn vạn lần đừng để tâm nhé."

Trương Dương cười nói: "Không đâu, chúng tôi là bạn bè mà." Nhìn khuôn mặt của Thời Duy, Trương đại quan nhân trong lòng khó tránh khỏi có chút cảm khái, không ngờ cô bé lúc nào cũng cãi cọ với mình lại một mực thích mình, cảm giác được người ta thích vẫn rất không tồi, Trương Dương ý thức được tim mình rất mềm, sự tỏ tình của Thời Duy khiến hắn cảm động.

Trương Dương đưa Thời Duy tới trụ sở gia thuộc tỉnh ủy, đến cửa thì hắn xuống xe, dẫu sao cũng phải chú ý tới ảnh hưởng.

Lúc xuống xe, hắn cười cười với Kiều Mộng Viện: "Ngày mai tôi tới Tĩnh Hải tham gia lễ tốt nghiệp, chuyện sân bay phiền cô ở trước mặt bí thư Kiều nói giúp tôi vài câu vậy."

Kiều Mộng Viện cười nói: "yên tâm đi, chuyện này tôi sẽ chú ý giúp anh."

Trương Dương vẫy vẫy tay, nhìn chiếc xe taxi lái vào trụ sở, lúc này mới quay người bước đi. Sự thổ lộ của Thời Duy sau khi say rượu không những khiến Trương Dương nhận thức được tình cảm của cô ta đối với mình, cũng khiến Trương Dương hiểu được một chuyện, hắn đối với Kiều Mộng Viện đã nảy sinh một tình cảm vi diệu, lúc ban đầu, hắn coi Kiều Mộng Viện là một thủ đoạn để báo thù Hứa Gia Dũng, nhưng về sau hắn dần dần quên đi ý nghĩ này, hắn phát hiện trên người Kiều Mộng Viện quả thật có rất nhiều chỗ đáng yêu. Trương đại quan nhân đối với luật hôn nhân của thời đại này căm ghét tới tận xương tủy, người giỏi thì lắm việc, rõ ràng là yêu nhau thì vì sao phải xa cách, thằng ôn này đã hạ quyết tâm, thay đổi thì phải làm từ chính mình.

Kiều Mộng Viện đi tới cửa nhà thì đỡ Thời Duy xuống xe, người nhà đều bị đỗng tĩnh của họ làm kinh động, Kiều Bằng Cử và Kiều Bằng Phi đi ra, hai người cũng vừa về tới nhà, Kiều Bằng Phi cõng Thời Duy lên, Kiều Chấn Lương nhìn Thời Duy đã say mèm, không khỏi nhíu mày nói: "Hai đứa các con chạy đi đâu chơi thế?"

Thời Duy ôm cổ Kiều Bằng Phi, còn cho rằng là Trương Dương đang cõng mình, nói: "Trương Dương... em thích anh..."

Vẻ mặt của cả nhà lập tức biến thành có chút xấu hổ.

Kiều Bằng Phi nói: "Anh không phải là Trương Dương, anh là anh của em!"

Kiều Mộng Viện tất nhiên là không thể che giấu được nữa, nói khẽ: "Trương Dương mời bọn con đi ăn cua bể, Thời Duy vui quá nên uống nhiều."

Kiều Chấn Lương thở dài, quay lại sa lông ngồi xuống, ánh mắt dịch chuyển lên tivi.

Kiều Bằng Cử đánh mắt ra hiệu cho em gái, mấy người bọn họ đưa Thời Duy vào phòng năm.

Hai anh em Kiều Bằng Cử đi ra ban công, Kiều Bằng Cử ý vị thâm trường nói: "Bữa ăn này vui vẻ quá nhỉ!"

Kiều Mộng Viện nói: "Thời Duy uống nhiều rồi nói lung tung, bọn anh đừng coi là thật."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Có phải là thật hay không thì anh nghe ra mà." Gã bước lên trước một bước, hai tay vịn vào lan can của ban công, nói khẽ: "Tình cảm là một thứ rất nguy hiểm."

Kiều Mộng Viện nói: "Sợ nguy hiểm thì phương pháp tốt nhất là đừng dính vào nó.”

Kiều Bằng Cử nói: "Con người ta luôn sẽ cảm thấy hứng thú đối với những sự vật mới mẻ, tình cảm cũng vậy, ở với nhau lâu, tình cảm sẽ phai mờ đi, biến thành bình đạm như nước."

Kiều Mộng Viện nói: "Ngẫm kỹ lại, anh sẽ phát hiện đây không phải là tình cảm phai nhạt đi, mà là đề thăng trên cảnh giới, tình cảm tới càng mau thì hết sẽ càng nhanh, bình đạm như nước mới là vĩnh viễn trường tồn."

Kiều Bằng Cử cười ha ha, nói: "Mộng Viện, em càng lúc càng giống một nhà triết học đó."

Kiều Mộng Viện nhìn bầu trời đêm mờ mịt không một ánh sao, nói: "Kỳ thực trên tình cảm em cũng chẳng có quyền phát ngôn, chuyện tình cảm của bản thân em cũng rối tinh rối mù."

Kiều Bằng Cử nói khẽ: "Anh gặp Hứa Gia Dũng rồi!"

Kiều Mộng Viện trong lòng run lên, cô ta một mức né tránh cái tên này, nhưng ba chữ Hứa Gia Dũng lại lưu lại một vết tích không thể xóa nhòa ở trng lòng cô ta. Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Em cơ hồ đã quên mất người này rồi." Cơ hồ quên chính là vẫn chưa quên.

Kiều Bằng Cử nói: "Gã gia nhập tập đoàn Tinh Nguyệt của Singapore, hiện tại là trợ lý của chủ tịch, tập đoàn Tinh Nguyệt có ý muốn đầu tư vào hạng mục cảng Nước Sâucủa Nam Tích, hiện tại kế hoạch đầu tư do gã toàn quyền phụ trách."

Kiều Mộng Viện gật đầu.

Kiều Bằng Cử lại nói: "Anh một mực do dự không biết có nên nói lại chuyện này cho em không, nhưng hiện tại anh cảm thấy tốt nhất vẫn nên nói cho em biết, em vẫn còn quan tâm tới gã chứ?"

Kiều Mộng Viện gật đầu, nói khẽ: "Nhưng không quan tâm như trong tưởng tượng, ngay cả bản thân em cũng cảm thấy kỳ quái."

Kiều Bằng Cử cười nói: "Bất kể là em lựa chọn như thế nào, người làm anh như anh cũng sẽ đứng ở phía em."

Tống Hoài Minh vừa đi làm thì nhận được một bức thư, mở bức thư ra, bên trong là một tấm ảnh, toàn bộ là ảnh chung của Trương Dương và nữ hài tử, Tống Hoài Minh nhận ra nữ hài tử ở trong ảnh là Kiều Mộng Viện, con gái của Kiều Chấn Lương và Thời Duy, cháu gái của y. Khi nhìn thấy bức ảnh Thời Duy ôm Trương Dương, sắc mặt lập tức thay đổi, môi mấp máy, hai tay nắm chặt lại. Nắm đấm của y gõ lên bàn mấy cái, cuối cùng cũng vẫn khống chế tình tự của mình rất tốt, cất ảnh đi.

Sự phong lưu của Trương Dương, Tống Hoài Minh sớm đã nghe nói tới, nhưng một mực không tra ra chứng cứ, sự xuất hiện của những tấm ảnh này đã chứng minh lời đồn không phải là giả. Trong đời Tống Hoài Minh yêu quý con gái của mình nhất, y tuyệt đối không dễ dàng chấp nhận để con gái mình phải chịu ủy khuất, nhưng Yên Nhiên bởi vì cái chết của người mẹ mà xa lánh người làm cha như y, tới giờ quan hệ giữa hai cha con vẫn chưa được cải thiện nhiều, chuyện này mình không thích hợp nói cho nó. Tống Hoài Minh chậm rãi cất ảnh đi, có lẽ đến lúc nói chuyện nghiêm túc với con gái rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK