Lý Trường Vũ không khách sáo mà ngồi xuống ghế sô pha ngay bên cạnh Hồng Vĩ Cơ, rồi với tay lấy bao thuốc trên mặt bàn, rút ra một điếu rồi tự châm lửa hút.
Mãi đến lúc tiếng bật lửa vang lên ngay bên cạnh mới thu hút sự chú ý của Hồng Vĩ Cơ, hắn mỉm cười nói: “Trông đẹp đấy!”
Lý Trường Vũ rít một hơi thật dài xong mới đưa cái bật lửa sang cho Hồng Vĩ Cơ ngắm nghía: “Của Trương Dương biếu cho!”
Hồng Vĩ Cơ cũng rít một hơi rồi mới nhỏ giọng nói: “Thực không ngờ đạo hạnh tiểu tử này lại tăng lên đáng kể như vậy!”
Lý Trường Vũ chuyển ánh mắt nhìn màn hình tivi trước mặt, lúc này đã qua đoạn Trương Dương dâng hương, đến cảnh phóng viên đang hỏi Trương Dương một cố câu hỏi. Lý Trường Vũ mỉm cười nói: “Lăn lộn trên quan trường lâu như vậy, hơn nữa giờ đã làm chủ nhiệm ban cải cách, nếu như ngay cả mấy câu hỏi của đám phóng viên quèn mà cũng không ứng phó nổi thì còn đòi cải cách cái gì nữa?”
Hồng Vĩ Cơ lại nói một câu không ăn khớp chủ đề: “Ta cũng không ngờ đồng chí Viên Triệu lại cho Trương Dương cái vinh dự to lớn được dâng hương kính phật trước mọi người!”
Lý Trường Vũ chỉ cười nhạt mà không nói.
Hồng Vĩ Cơ nhìn không được lại nói: “Các ngươi tính làm cái gì vậy? Có chút như vậy mà lại để một tiểu tử miệng còn hôi sữa đi đại biểu cho toàn bộ chính phủ Giang Thành, như vậy mà coi được à? Hắn có tư cách đó sao?”
Lý Trường Vũ thở dài cảm thán nói: “Ông bạn già à, chẳng ai muốn bị người khác nói về vấn đề tín ngưỡng hay sự mê tín dị đoan của mình đâu!”
Hồng Vĩ Cơ chỉ chỉ ngay mũi Lý Trường Vũ thấp giọng nói: “Cứ suốt ngày lo trước sợ sau chẳng dám làm gì như mấy người các ngươi thì sao có thể hoàn thành tốt công tác được?” Là cấp trên nên hắn mới nói vậy thôi chứ thực ra nếu đổi lại là hắn tại đương trường thì hắn cũng chẳng nguyện ý làm mục tiêu cho đám người “hữu tâm” kia nhắm vào đả kích mình. Cũng chính vì điều đó mà từ đầu hắn mới từ chối khéo không tới tham dự buổi lễ khai mạc lễ hội.
Thực ra tâm tình Lý Trường Vũ cũng không thấy thoải mái như biểu hiện ngoài mặt. Sáng nay ở Nam Lâm Tự, Tả Viên Triệu đã biểu hiện rõ ràng rằng mối quan hệ của hắn với Trương Dương đã bình ổn lại, điều này khiến Lý Trường Vũ thấy không vui chút nào. Lý Trường Vũ cũng biết Trương Dương không phải là nhân vật mấu chốt có tính quyết định trong cuộc cạnh tranh chiếc ghế thị trưởng của hắn với Tả Viên Triệu, nhưng hắn cũng không phủ nhận Trương Dương có những tác dụng không nhỏ nhất định. Sở dĩ Tả Viên Triệu năm lần bảy lượt tỏ ý hòa thuận với Trương Dương cũng không phải hắn muốn Trương Dương ngả về phía hắn hay ra sức giúp hắn trong cuộc đua, mà đơn giản hắn chỉ muốn Trương Dương không có ý định nhân lúc tìm cách bỏ đá xuống giếng hại hắn mà thôi. Hơn nữa thời gian gần đây phát sinh quá nhiều chuyện ngoài ý muốn khiến Lý Trường Vũ không nắm chắc viễn cảnh tương lai của chính mình như trước kia.
Hồng Vĩ Cơ liếc mắt nhìn lại Lý Trường Vũ một cái, đến giờ hắn cũng bắt đầu sinh ra nghi ngờ về khả năng của lão bạn học lâu năm này của mình. Quả thực Lý Trường Vũ không có tệ nạn quan liêu như người khác nhưng dạo gần đây xả ra nhiều chuyện khiến Hồng Vĩ Cơ không thể không nghi ngờ khả năng chi phối điều hành công việc của hắn, niềm tin ban đầu của Hồng Vĩ Cơ cũng có chiều hướng dao động không ngừng.
Một lúc sau Hồng Vĩ Cơ mới mở miệng hỏi: “Tiến triển dự án xây dựng đường vành đai ba thế nào rồi?”
“Gần đây cũng coi như suôn sẻ, có tổ chuyên môn chuyên giám sát về phần chất lượng công trình, nhất định sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng như việc hoàn thành tiến độ công trình như kỳ hạn đã định!”
Hồng Vĩ Cơ rít thêm một hơi nữa rồi dụi đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn xong thấp giọng nói: “Vụ sập cầu Tường Vi gây ảnh hưởng quá lớn, dân chúng bắt đầu sinh ra hoài nghi với công trình xây dựng đường vành đai ba của chúng ta. Cũng vì vụ việc này mà cục trưởng cục giao thông Cố Hâm bị bắt, người có trách nhiệm tương quan cũng không phải ít đâu!”
Đương nhiên Lý Trường Vũ cũng nghe ra ẩn ý ám chỉ trong câu nói của Hồng Vĩ Cơ. Thực ra từ đầu lúc sự việc xảy ra hắn cũng từng nghĩ đến sẽ đứng ra gánh vác phần lớn trách nhiệm, nhưng cũng may trên tỉnh ủy cũng không chú trọng lắm chuyện này mà chỉ làm qua loa rồi giao cho thành phố giải quyết hậu quả. Mặc dù Cố Giai Đồng không phải chịu bất kỳ phần trách nhiệm nào trong vụ việc lần này nhưng dù sao nàng ta cũng là một trong những nhà thầu nhận khoán công trình nói không dính dáng đến cũng là dối lòng dối người. Cũng chính vì nhân tố là nàng đã ảnh hưởng đến thái độ xử lý mạnh hay yếu của tỉnh ủy, bởi vậy mà Lý Trường Vũ mới may mắn rút được một chân trong quan tài ra. Có điều hắn cũng biết đây chẳng phải chuyện tốt lành gì, bất kể hắn có tìm cách giải thích như thế nào đi chăng nữa thì ai cũng biết từ đầu hắn đã nghĩ đến việc lợi dụng sức ảnh hưởng của Cố Giai Đồng, chứ đừng nói gì đến vị Cố bí thư cao cao tại thượng trên kia mà không hay biết điều gì.
Lý Trường Vũ biết thì sao Hồng Vĩ Cơ lại không biết điều này, quả thực nhiều lúc không phải cứ trốn không phải gánh trách nhiệm đã là chuyện tốt. Khẳng định vị đạo lão bản Cố bí thư kia sẽ không cam tâm tình nguyện để người khác lợi dụng mà không làm gì trả đòn lại, bất kể Lý Trường Vũ có chủ ý từ trước hay chỉ vô tâm nhưng chắc chắn một điều sớm muộn gì hắn cũng phải chịu sự trả đũa của Cố bí thư. Nói như vậy tiền đồ chính trị của Lý Trường Vũ e rằng khó có triển vọng gì nữa rồi.
Lý Trường Vũ nhỏ giọng trả lời: “Sự việc đã được điều tra rõ ràng, cũng đã có biện pháp xử lý hợp lý những người có trách nhiệm liên quan, Phương Văn Nam cũng đã nộp tiền phạt đầy đủ!”
Hồng Vĩ Cơ trầm trọng gật gật đầu, chỉ là lúc nghe cái tên Phương Văn Nam, nội tâm hắn lại cảm thấy không thoải mái chút nào. Trước kia hắn cũng chẳng kiêng kỵ gì Phương Văn Nam, nhưng từ sau khi con trai hắn chết đến nay, chẳng hiểu sao Hồng Vĩ Cơ lại cứ cảm thấy sợ hãi đâu đâu, cảm giác này khiến hắn thấy không an tâm chút nào. Một người mất đi người thân duy nhất của mình e rằng tính tình hắn sẽ khó tránh khỏi vì bị đả kích mà thay đổi ít nhiều. Một người không còn gì để mất mới là người chân chính đáng sợ nhất trên đời này. Tuy rằng đến giờ Phương Văn Nam vẫn chưa hề có chút động thái nào gây uy hiếp, nhưng linh tính Hồng Vĩ Cơ vẫn cứ mách bảo rằng ngày đó sẽ tới rất nhanh.
********************
Sau khi xem lại toàn bộ từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài nhà hàng Thủy thượng nhân gian, Thường Hải Long liền ước tính sơ bộ việc kiến thiết trang hoàng lại toàn bộ nhà hàng mất khoảng 500 vạn, cũng dựa theo ý kiến của Cố Giai Đồng sao cho nổi bật được đặc điểm riêng của nhà hàng sao cho giống với chiếc thuyền của người dân chài. Sau khi mở rộng thêm nhà hàng kết hợp với khách sạn sẽ do Bành Quân Tường phụ trách quản lý. Thực ra Bành Quân Tường mời Thường Hải Long là người thiết kế trang hoàng lại nhà hàng chủ yếu là để kết giao, nhưng sau khi xem bản phác thảo của Thường Hải Long, hắn không khỏi phải tán thưởng Thường Hải Long có chân tài thực học. Ý tưởng của hắn rất khá mà kỹ năng vẽ cũng thuộc dạng siêu việt chân thực như thật lại cực kỳ chi tiết rõ ràng.
Là người bản xứ đương nhiên Trương Dương phải mời cơm tiếp đãi hai anh em Thường Hải Long là khách đến Giang Thành chơi. Nghĩ tới nghĩ lui Trương Dương vẫn thấy chọn nhà hàng Thủy khố nông gia bên bờ Liễu Nam hồ là nơi thích hợp nhất. Hai anh em Thường Hải Long cũng không phải người bình thường nên chắc cũng quá quen với mấy nhà hàng sang trọng rồi, nên Trương Dương mới chọn một nơi dân dã lại mang đậm hương vị nông thôn.
Nhà hàng này có một đặc điểm riêng đó là thực khách có thể thuê một con thuyền nhỏ vừa lênh đênh trên nước ngắm phong cảnh Liễu Nam hồ vừa thưởng thức những món ăn dân dã nhưng cũng không kém phần hấp dẫn. Quả nhiên Thường Hải Tâm tỏ ra cực kỳ thích thú với kiểu ăn uống đặc sắc lại mới mẻ như vậy, Thường Hải Long cũng tỏ ra vui vẻ không khém em gái chút nào. Hắn thuận tay gắp một miếng thịt đen tuyền nhỏ giọng hỏi: “Món này là gì vậy?”
“Rùa nước chiên giòn!”
Thường Hải Long đưa miếng thịt vào miệng nếm thử xong gật gật tấm tắc khen: “Vị khá ngon!”
Thường Hải Tâm lè lưỡi lắc lắc đầu chào thua không dám ăn, nàng chỉ dám ăn mấy món cá chứ không động đũa đến món thịt rùa đen đen kia.
Thường Hải Long cụng chén với Trương Dương xong lại đưa mắt nhìn mặt hồ mênh mông xung quanh, hắn không khỏi cảm thán nói: “Xem chừng diện tích hồ này còn lớn hơn nhiều so với Nhã Vân hồ, cảnh sắc cũng đẹp hơn ít nhiều. Nhưng sao chính phủ Giang Thành lại không chú trọng đầu tư khai phá phát triển vùng này?”
Trương Dương mỉm cười giải thích: “Giang Thành là một thành phố công nghiệp nặng lâu năm nên từ lâu rồi cũng không mấy coi trọng ngành du lịch cho lắm. Mãi đến tận lúc tôi tới cục du lịch công tác thì ngành du lịch của thành phố mới từng bước phát triển lên….”
Thường Hải Tâm ngồi bên nghe nhịn không được khanh khách nở nụ cười: “Trương Dương, ngươi khoe khoang quá không sợ chết ngạt à?”
Trương Dương cũng không vì lời mỉa mai của Thường Hải Tâm mà tức giận, vẫn chầm chậm giải thích cho nàng ta hiểu: “Những lời ta nói đều là sự thật cả. Bắt đầu từ việc núi Thanh Thai được khai phá trở thành khu du lịch sinh thái, đến Nam Lâm Tự, rồi địa cung, xá lợi phật tổ, cổ trường thành … Chưa nói đến việc kiến thiết xây dưng lại đường đi lối lại mới khiến ngành du lịch trong thời gian ngắn phát triển nhanh như vậy. Nếu ta không có nhiều công lao lớn như vậy thì thử hỏi Tả thị trưởng sao lại nhường cho ta vinh dự được dâng hương kính phật?”
Nhắc tới chuyện này Thường Hải Long không khỏi nở nụ cười: “Thật xấu hổ a, ta cũng không ngờ lại là người tranh trước ngươi dâng hương lên phật tổ!” Nói ra hắn vẫn thực lòng cảm kích phần nhân tình kia của Trương Dương dành cho hắn.
Trương Dương khoát tay cười nói: “Ai dâng hương trước thì cũng đều như nhau cả thôi, có gì phải áy náy. Ta là Đảng viên, là người cấp tiến nên không tin vào thần linh lắm, căn bản cũng không chú trọng mấy chuyện kia!”
Thường Hải Long lại nói: “Ta không phải Đảng viên, ta vẫn còn mê tín lắm …!”
“Anh không phải mê tín mà là anh tham tài tham của thì có!” Thường Hải Tâm nhịn không được nói toạc ra mục đích thắp hương cầu tài khấn phật của anh trai.
Thường Hải Long ha hả cười lớn cũng chẳng thèm phản bác lại lời em gái.
Chẳng mấy chốc thuyền đã xuôi dòng đến cửa sông hướng tây bắc. Tính tổng thể thì cửa sông cũng chỉ rộng chừng 3 dặm người dân quanh vùng thường gọi nơi đây là Tiểu Nam hồ, mặt hồ sáng bóng phẳng lặng như gương, thảm thực vật xung quanh thì vô cùng phong phú. Hiện đang là cuối thu lá đa hai bên ven sông đã ngả sắc vàng, thỉnh thoảng lại xen lẫn những cây lá phong đỏ trên nền vàng trông cực kỳ bắt mắt, gây cho người khác liên tưởng đến những ngọn lửa đỏ đang cháy bập bùng trên đám lá vàng khô.
Thấy cảnh đẹp Thường Hải Tâm không ngừng quay phim chụp ảnh khung cảnh nơi đây, vừa cản thán khen: “Nơi này đẹp quá!” Xa xa đàn cò trắng tung cánh bay lên nền trời xanh biếc càng điểm xuyết khung cảnh nơi đây trở nên thơ mộng hơn.
Thường Hải Long là thương nhân nên hắn nhìn ngay ra tiềm năng kinh tế nơi đây: “Hoàn cảnh sinh thái nơi này phong phú hơn nhiều so với Thúy Vân hồ ở Lam Sơn chỗ ta, chỉ tiếc là lại chưa được đầu tư khai phá đúng mức. Tiếc thật!”
Trương Dương mỉm cười trả lời lại: “Hiện giờ ngành du lịch thành phố cũng bắt đầu chú trọng hướng đến việc khai phá phát triển kinh tế khu vực Liễu Nam hồ. Tin rằng chẳng bao lâu sau nơi này sẽ trở thành một trong những điểm du lịch nóng nhất thành phố thôi!”
Thường Hải Long gật gật đầu nói: “Phong cảnh khúc sông này khá đẹp, gần đây của bên ta đang làm một khu chợ nổi trên Thúy Vân hồ, Giang Thành các ngươi có định học hỏi làm theo không?” Người nói vô tâm người nghe lại hữu ý, nói đến chuyện này bất giác Trương Dương lại nhớ tới thời Đại Tùy triều cũng có nhiều khu chợ nổi buôn bán trên sông cũng khá sầm uất, mà đặc sắc nhất là thuyền hoa của mấy thanh lâu lầu xanh danh tiếng. Tuy nhiên bây giờ là thời đại công nghiệp, đất nước đang tiến hành cải cách muốn phục chế mấy thứ này e rằng cũng khó.
Thường Hải Tâm lại không cho như vậy liền nói ra suy nghĩ của mình: “Lấy trình độ phát triển kinh tế Giang Thành hiện nay mà nói, mà gần đây ngành du lịch mới được quan tâm thích đáng, hơn nữa mạng lưới giao thông cơ sở hạ tầng còn yếu kém thì thà rằng cứ tập trung một vài dự án trọng điểm cho tốt. Chứ cứ đông làm một ít, tây lại xây một tẹo không tập trung hoàn thành dứt điểm, cuối cùng lại trở thành một mớ hỗn độn, đầu không ra đầu đuôi chẳng ra đuôi cho mà xem!”
Thường Hải Long ha hả cười lớn: “Em nói không sai chút nào! Anh cũng không ngờ em chỉ mới gia nhập thể chế không lâu mà tầm nhìn lại được nâng cao không ít a!”
Thường Hải Tâm mỉm cười khiêm tốn: “Cũng do em đi theo Tần phó thị trưởng nên mới học hỏi được không ít điều!” Nói tới đây nàng mới nhớ ra một chuyện liền quay sang nói với Trương Dương: “Trương Dương, tối ngươi dẫn ta tới nhà Tần bá bá thăm người đi. Đến Giang Thành thì sao lại không tới thăm gia phụ cấp trên được!”
Trương Dương gật gật đầu vui vẻ nhận lời. Dù gì Thường Hải Tâm cũng là thư ký riêng của Tần Thanh, đến thăm nhà cấp trên cũng là phép lịch sự tối thiểu nên làm.
******************
Sau khi ăn cơm chiều xong Trương Dương dẫn Thường Hải Tâm đến thăm Tần Truyện Lương, lúc đến nơi thì gặp đúng lúc Tần Truyện Lương đang khoanh chân nhắm mắt dưỡng thần luyện khí ở giữa sân. Bộ pháp dưỡng thần luyện khí này là của Trương Dương truyền cho hắn trước kia, thấy Trương Dương tới hắn tỏ ra cực kỳ vui vẻ đứng dậy tiếp đón. Tần Truyện Lương cũng nhận ra cô bé Thường Hải Tâm đi cùng Trương Dương, chẳng là trước hắn có tới Lam Sơn thăm con gái, hắn cũng có ấn tượng khá tốt với cô thư ký xinh xắn hoạt bát của con gái mình.
Thường Hải Tâm cung kính gọi Tần bá bá một tiếng rồi đem quà biếu, theo phép lịch sự Tần Truyện Lương cũng khách sáo xã giao vài câu.
Lúc vào phòng khách ánh mắt Trương Dương liền chăm chú nhìn mấy bản vẽ trên bàn uống nước, lúc hỏi qua Tần Truyện Lương mới biết đó là bản vẽ phác thảo của mấy ngôi nhà cổ. Gần đây Tần Truyện Lương được làm cố vấn trùng tu lại những ngôi nhà cổ, hắn cũng vì công việc này mà bận bịu suốt. Thường ngày hắn phải tìm đọc các tư liệu lịch sử rồi cùng đám nhân viên của cục di sản văn hóa để vẽ lại bản phác thảo trùng tu lại những ngôi nhà cổ. Nói tới chủ để này Tần Truyện Lương liền tỏ ra cực kỳ hứng khởi cứ thao thao bất tuyệt mãi không dừng.
Trương Dương cười nói: “Tần thúc thúc nên chú ý giữ gìn sức khỏe một chút. Công việc quan trọng nhưng sức khỏe cũng quan trọng không kém, nếu ngài cứ làm việc quá sức như vậy nhỡ mà đổ bệnh thì cháu lại bị Tần thị trưởng quở trách chết!”
Tần Truyên Lương ha hả cười lớn: “Làm gì có chuyện đó, dạo này sức khỏe ta tốt lắm, từ lúc ngươi dạy ta cách ngồi thiền dưỡng khí mỗi ngày ta đều luyện tập, mới ít lâu mà cảm giác thể chất tăng cường hơn trước rất nhiều, ngủ cũng ngon giấc hơn!”
Mọi người đang nói chuyện thì Tần Bạch về, từ lúc hắn được vào tổ chuyên án đến nay giờ giấc cũng chẳng được cố định, nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn chắc phải làm việc cũng khá vất vả. Thấy hai người Trương Dương đang nói chuyện với cha, hắn cũng chỉ chào hỏi bâng quơ một câu rồi vào nhà bếp lấy cơm ăn.
Thấy con trai có vẻ mệt mỏi Tần Truyện Lương đau lòng thấp giọng hỏi Trương Dương: “Trương Dương, gần đây tiểu Bạch có việc gì quan trọng à? Ngày thường ta cũng ít thấy mặt hắn ở nhà, cả ngày cứ đi suốt!”
Tần Bạch trong bếp nghe cha hỏi Trương Dương, hắn vừa bưng bát cơm đi ra vừa nói: “Cha, không phải con đã nói với cha rồi hay sao? Hiện con đang ở tổ chuyên án, phải điều tra vụ án Điền cục trưởng bị ám sát nên công việc hơi bận một chút!”
Trương Dương cười cười nói: “Ngươi nói ta mới nhớ, lần trước gặp Điền cục trưởng ở Đông Giang, coi bộ hắn không cam lòng bỏ chuyện này đâu!”
“Đừng nói là Điền cục trưởng mà cục công an Giang Thành bọn ta cũng quyết không can lòng bỏ qua vụ án này, tất cả mọi người đều không muốn Điền cục trưởng rời đi!”
Trương Dương uống một ngụm trà nhỏ xong mới chậm rãi hỏi tiếp: “Thế ngươi nhận xét Vinh cục trưởng của các ngươi ra sao?”
“Cũng không tệ lắm, đối xử với mọi người cũng khá tốt. Nhưng mọi người đều nói tính tình hắn quá mềm mỏng, không thích hợp với vị trí cục trưởng cho lắm!”
Trương Dương cười cười hỏi: “Thế ngươi thấy thế nào?”
Tần Bạch suy nghĩ một chút rồi thấp giọng trả lời: “Ta cảm thấy Vinh cục trưởng cũng được, nếu không có hắn thì sao một gã cảnh sát trực ban nhỏ bé như ta lại có cơ hội được vào tổ chuyên án!”
Nghe con trai nói vậy Tần Truyện Lương không khỏi thở dài cảm thán: “Nếu ta có thể lựa chọn thì ta thà chọn ngươi không vào cái tổ chuyên án kia còn hơn. Chị ngươi đã đi Lam Sơn rồi, mặc dù ngươi vẫn ở Giang Thành nhưng lại đi suốt, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, giờ ngày thường đến cả người nói chuyện cũng chẳng còn đứa nào!”
Thường Hải Tâm dịu dàng cười nói: “Tần bá bá, như vậy chẳng phải chứng minh rằng hai người con của bác đều rất có tiền đồ sao? Hơn nữa nếu như hai người bọn họ không đi làm nữa, cả ngày cứ vây qanh thì chỉ sợ người càng mệt mỏi hơn bây giờ ấy chứ!” Mãi đến lúc nghe Thường Hải Tâm nói Tần Truyện Lương mới nở nụ cười được.
Tần Bạch vừa ăn cơm xong lại định chuẩn bị đi tiếp Tần Truyện Lương liền gọi với lại dặn dò đôi câu: “Làm việc thì làm việc nhưng cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Hơn nữa ngươi là công an công việc cũng nguy hiểm hơn các nghề khác, nên cẩn thận một chút vẫn hơn!”
“Cha cứ yên tâm đi, con biết mà!”
Tần Bạch đi rồi, Trương Dương cùng Thường Hải Tâm bồi tiếp trò chuyện với Tần Truyện Lương thêm một lúc nữa rồi xin phép cáo từ rời đi.
Đến lúc leo lên xe jeep Thường Hải Tâm mới thở dài cảm thán: “Tần bá bá cũng cô đơn quá đi, Tần phó thị trưởng thì làm ở xa, mà công việc của Tần Bạch lại bận bịu đi suốt ngày, chẳng có ai ở nhà bầu bạn với Tần bá bá!”
Trương Dương cười cười nói: “Không sao đâu ông ấy cũng không phải là người chịu ngồi yên một chỗ bao giờ. Giang Thành vẫn còn nhiều công trình kiến trúc cổ vần được sửa chữa phục hồi, được làm công việc mình yêu thích cũng là một niềm hạnh phúc riêng!” Nhìn đồng hồ vẫn còn khá sớm, Trương Dương đề nghị đến quán bar 1919 khu phố cổ chơi. Thường Hải Tâm là khách nên hết thảy đều giao cho Trương Dương an bài không có ý kiến gì khác, Trương Dương cũng gọi điện cho Thường Hải Long kêu hắn đến đó luôn.
Vốn dĩ Tổ Tiểu Hồng định bỏ quán bar 1919 cũng như quên hẳn luôn Phương Văn Nam, nhưng làm nàng không ngờ tới là hắn lại gọi điện tới nói sẽ nhượng lại quán bar cho nàng luôn, nếu nàng không thích thì hắn sẽ bán cho người khác. Hắn đã nói như vậy Tô Tiểu Hồng cũng không còn cách nào khác, đành phải về quản lý quán bar tiếp, dù sao nàng làm ở chỗ này cũng khá lâu, nói không có cảm tình là dối lòng nên nàng cũng không muốn nhìn nó rơi vào tay người khác. Cũng vì thất bại trên phương diện tình cảm nên nàng đặt tất cả tinh lực vào sự nghiệp, chỉ có vùi đầu vào công việc nàng mới quên được nỗi đau trong tim.
Trước đây Tô Tiểu Hồng chưa lần nào gặp qua Thường Hải Tâm, phải để Trương Dương mở lời giới thiệu trước nàng mới lên tiếng được. Tô Tiểu Hồng vẫy tay ra hiệu cho bartender làm hai ly cocktail loại đặc biệt cho hai vị khách đặc biệt. Trương Dương vừa nhấp một ngụm xong không khỏi nhăn mày lè lưỡi chê rượu gì khó uống như vậy.
Tô Tiểu Hồng che miệng khanh khách cười nói: “Đến giờ mà ngươi vẫn không quen được uống rượu ngoại. Được rồi, để ta lấy chai mao đài ra cho ngươi, được chưa! À ngươi thích nhắm với gì nhỉ?”
Trương Dương lắc lắc đầu xua tay nói: “Quên đi, các ngươi lại được đà chê ta quê mùa chứ gì. Cho ta cốc bia tươi là được rồi! À ta chưa nếm thử bia đen bao giờ, cứ cho một cốc bia đen đi!”
Tô Tiểu Hồng quay sang phất tay ý bảo bồi bàn đi lấy bia cho Trương Dương, xong nàng nhẹ giọng hỏi: “Gần đây ngươi có gặp tổng giám đốc Phương không?”
Trương Dương lắc lắc đầu trả lời: “Không có, ta thấy tâm tình hắn không được tốt cho lắm nên cũng không muốn quấy rầy!”
Tô Tiểu Hồng buồn bã thở dài một hơi, nhưng giọng điệu vẫn có phần lo lắng không yên: “Trương Dương, hắn bị đả kích lớn như vậy, ta sợ …”
Trương Dương cũng ẩn ẩn hiểu ra được phần phía sau của câu nói nhưng lại giả như không hiểu, với tay cầm cốc bia đen lên uống một ngụm lớn rồi bình thản hỏi lại: “Sợ sao?”
“Ta sợ hắn không chịu nổi áp lực!” Lời này của Tô Tiểu Hồng không phải là lời nói thật, điều nàng chân chính sợ chính là hắn sẽ làm gì? Nói ra không ai hiểu Phương Văn Nam bằng nàng, hắn là người không dễ gục ngã chỉ vì áp lực, người mà hắn coi trọng và thương yêu nhất là đứa con trai duy nhất của hắn, vì con hắn có thể làm tất cả mọi chuyện. Cái chết của con trai hắn cùng với bao chuyện dồn dập ập tới khiến tâm tình hắn bị đả kích nặng nề, chính vì thế mà hắn mới quả quyết bán đui không ít nhà hàng khách sạn của tập đoàn Thịnh Thế. Hắn làm vậy không phải vì tình hình tài chính của hắn gặp khó khăn mà hắn làm vậy chứng tỏ rằng bất cứ lúc nào hắn cũng có thể buông bỏ hết thảy tất cả mọi thứ, giờ hắn không còn quyến luyến bất kỳ điều gì nữa cả.
Thực ra Tô Tiểu Hồng vẫn luôn canh cánh trong lòng mối quan hệ của nàng với Hồng Vĩ Cơ. Tuy rằng nàng đã làm mọi cách để cắt đứt mối quan hệ này nhưng rất nhanh nàng lại nhận ra, cơn ác mộng này không dễ chấm dứt như nàng vẫn tưởng. Phương Văn Nam không phải là người dễ buông tha mọi thứ, mà căn bản là hắn cảm thấy chưa tới lúc lợi dụng điểm yếu này của hai người bọn họ. Nàng vẫn luôn lo sợ, sợ một ngày Phương Văn Nam sẽ trả thù nàng cùng Hồng Vĩ Cơ, nhưng nàng vô pháp có thể nói điều này với Phương Văn Nam, người duy nhất nàng có thể nhờ cậy hiện giờ là Trương Dương.
Tô Tiểu Hồng nhẹ giọng như cầu xin: “Trương Dương, bao giờ có thời gian xin ngươi tới an ủi hắn một chút. Hắn sẽ chịu nghe lời ngươi nói!”
“Đó là trước kia thôi, hiện giờ chắc gì hắn đã nghe ta nói!”
Đúng lúc này thì Bành Quân Tường cùng Thường Hải Long đúng hẹn đến đây chơi, Trương Dương phải đứng dậy tiếp đón hai người bọn họ mời qua bên này ngồi, rồi lại mất công làm cầu nối giới thiệu mọi người cho nhau biết. Lúc biết người kia là Bành Quân Tường cũng là lão bản tương lai của Ngư mễ chi hương, nụ cười của Tô Tiểu Hồng càng rạng ngời hơn trước, rất nhanh hai người liền trao đổi về việc làm ăn, nàng giới thiệu sơ lược cho Bành Quân Tường biết tình hình kinh doanh làm ăn của Ngư mễ chi hương thời gian trước.
Quán bar 1919 ở khu phố cổ cũng khá nổi tiếng ở đất Giang Thành này, tối đến thì khách lại càng đông hơn, Trương Dương cũng gặp được vài người quen ở đây, trong đó có cả Hứa Gia Dũng cùng Kiều Mộng Viện.
Phải nói là Hứa Gia Dũng nhận ra Trương Dương trước mới đúng, có lẽ vì hắn có mối thù sâu đậm với Trương Dương nên khứu giác của hắn cực kỳ nhạy bén với mùi của thằng nhãi kia. Lúc vừa bước vào quán bar cái hắn liền nhìn về một hướng, quả nhiên bắt gặp Trương Dương cũng đang ở đây. Lúc đó Trương Dương đang mải nói chuyện với Thường Hải Long nên cũng không phát hiện ra người khác đang nhìn mình chằm chằm.
Kiều Mộng Viện kéo tay Hứa Gia Dũng dẫn hắn đến chỗ mấy người Trương Dương. Tô Tiểu Hồng là người đầu tiên thấy hai người bọn họ đi đến bên này nên tươi cười đứng dậy nghênh đón: “Hứa tiên sinh, Kiều tiểu thư, sao tối nay hai người lại rảnh rỗi đến tệ xá thế này?”
Kiều Mộng Viện cười nói: “Gia Dũng kêu chỗ này khá mới lạ nên mới dẫn tôi tới chơi. Thật không ngờ lại gặp người quen ở đây!” Nàng nói mấy lời này xong ánh mắt lại vô tình liếc nhìn qua Trương Dương đang ngồi.
Trương Dương cũng không có ý đứng dậy, chỉ có Bành Quân Tường đứng dậy vẻ mặt vô cùng tươi cười bắt tay chào hỏi: “Xin chào Kiều tiểu thư!”
Trương Dương trong lòng có phần bất mãn thái độ của Bành Quân Tường nhưng ngoài mặt lại không biểu lộ chút gì mà chỉ vuốt vuốt cằm tuy rằng cằm hắn nhẵn thín chẳng có sợi râu nào, nhàn nhạt nói: “Gia Dũng, giám đốc Kiều, cùng ngồi xuống luôn đi!”
Hứa Gia Dũng không ra vẻ khách sáo kéo tay Kiều Mộng Viện đến chỗ trống rồi trực tiếp ngồi xuống. Kiều Mộng Viện tỏ ý muốn nếm thử cocktail chỗ này đặc sắc ra sao, Tô Tiểu Hồng liền tươi cười tự mình đi lấy cho bọn họ. Lại một lần nữa Trương Dương phải làm người trung gian giới thiệu mọi người cho nhau biết mặt.
Kiều Mộng Viện cũng không biết bối cảnh của hai anh em Thường Hải Long, mà Trương Dương cũng chỉ nói hai người bọn họ là bằng hữu của hắn mà thôi. Kiều Mộng Viện quay sang nhìn Bành Quân Tường cười nói: “Ông chủ bành thực nhanh tay a, mới đó đã cuỗm mất Ngư mễ chi hương rồi, nói thực tôi cũng có chút oán hận ngài đó nha!”
Bành Quân Tường xấu hổ gượng cười trừ, hắn muốn kiếm thật nhiều tiền nhưng cũng không muốn đắc tội với người khác, nói trắng ra người cướp Ngư mễ chi hương phải là Cố Giai Đồng mới đúng, ta sao có gan cũng đâu đủ đảm lượng nuốt trôi cục xương lớn như vậy? Những lời này hắn chỉ dám thầm nghĩ trong lòng chứ nào dám nói ra miệng.
Trương Dương cười cười nói xem vào: “Ta chỉ mong mấy người các ngươi đầu tư thật nhiều vào Giang Thành, các người làm ăn càng có lời Giang Thành lại càng phát triển mau chóng!”
Hứa Gia Dũng mỉm cười trêu chọc: “Trương chủ nhiệm đúng là người của ban đầu tư và phát triển có khác, ở đâu cũng không quên được công việc của mình!”
Kiều Mộng Viện mỉm cười nhỏ giọng hỏi: “
Trương Dương gật gật đầu nói: “Nàng ta là vợ chưa cưới của Lương Thành Long, chắc không lâu nữa bọn họ chính thức làm lễ cưới thôi!”
Kiều Mộng Viện vừa suy nghĩ vừa cầm ly rượu của mình lên nhấp một ngụm rượu xong lại nói: “Ta cùng Hồng tỷ là bằng hữu lâu năm, lại nghe nói mấy hôm nay đám công nhân lại gây sự, còn lên tận tỉnh đòi kiện cáo nữa, chỉ sợ Hồng tỷ gặp không ít khó khăn thôi!”
“Kiều tiểu thư nắm tin tức thực nhanh quá a!”
Kiều Mộng Việc cười nhẹ một tiếng: “Cũng vì gần đây ta muốn tham gia vào dự án xây dựng khu thương mại ở quảng trường Nam Lâm Tự, cho nên mới để ý tới chút sự tình của nhà máy dệt!”
Trương Dương lại nói: “Lâm Thanh Hồng cũng tỏ ra có hứng thú với nhà máy dệt nên cũng đề cập đến hợp tác cùng đầu tư!”
“Lúc nào có cơ hội thì nhờ ngươi hỏi giúp dùm ta ý tứ của An gia bên kia với. Lần trước ta đã đưa bản kế hoạch chi tiết rồi mà đến giờ vẫn chưa thấy họ trả lời lại!” Kiều Mộng Viện nháy nháy mắt nhẹ giọng nhờ vả.
Trương Dương tươi cười sảng khoái gật gật đầu: “Không thành vấn đề!”
Đến lúc hai người Hứa Gia Dũng cùng Kiều Mộng Viện cáo từ rời đi, Bành Quân Tường nhịn không nổi nữa phải thở phào nhẹ nhõm một hơi ngay tại đương trường. Trương Dương liếc mắt nhìn hắn trầm giọng hỏi: “Ngươi thấy căng thẳng sao?”
Bành Quân Tường gãi gãi đầu cười khổ nói: “Quả thực có chút căng thẳng!”
Trương Dương mỉm cười nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đừng lo, cứ thư giãn đi, nàng ta nói thế cho vui thôi chứ mấy cái nhà hàng cỏn con này căn bản chưa đáng để nàng ta để vào trong mắt đâu!”
“Hy vọng là thế!”
Cũng chỉ vì vụ việc đám công nhân nhà máy dệt cứ chốc chốc lại chạy đi chỗ này chỗ nọ kêu oan kiện cáo linh tinh mà đám lãnh đạo khu vực Văn Uyên toàn bị thị ủy mời dự họp thảo luận kiểm điểm rồi tìm phương án giải quyết. Như thường lệ sẽ có phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến chủ quản phụ trách ngành công nghiệp, lần này có cả thêm phó chủ nhiệm ban cải cách Trương Dương cũng được tham dự. Chỉ khác một điều buổi họp hôm nay không có bên đại diện của nhà máy dệt.
Là người có quyền lớn nhất ở đây nên ngay từ đầu Nghiêm Tân Kiến đã lớn giọng phẫn nộ quát tháo này nọ. Việc đám công nhân nhà máy dệt lên tận tỉnh ủy kêu oan khiếu nại gây ảnh hưởng lớn đến việc cải cách cải tổ lại nhà máy dệt trong thời gian tới. Mà hơn hết việc này làm suy giảm nghiêm trọng uy tín của tầng lớp lãnh đạo cao tầng Giang Thành trong mắt lãnh đạo trên tỉnh ủy, đó mới là điều quan trọng nhất.
Bí thư Đảng ủy khu vực Văn Uyên – Phạm Bá Hỉ cũng nghe ra Nghiêm phó thị trưởng cực kỳ bất mãn với cung cách làm việc cảu lãnh đạo công nhân viên trong khu, hắn cũng là một người khôn khéo nên biết ý vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối không nói lời nào. Mà bình thường hắn cũng rất ít nói, cũng thường không đưa ra ý kiến của mình nhận xét về vấn đề này nọ, hắn vẫn cho rằng nói nhiều sẽ dễ dẫn tới sai lầm, đó cũng là một trong những điều tối kỵ của chốn quan trường. Hơn nữa hắn cùng chủ nhiệm ban quy hoạch và phát triển thành phố - Tiếu Minh là những người có khả năng lớn nhất sẽ được cấp trên bổ nhiệm làm tân phó thị trưởng. Luận tuổi tác, kinh nghiệm, luận lý lịch thì hắn đều hơn xa Tiếu Minh. Nhưng Tiếu Minh lại có một lợi thế cực lớn, đó là hắn ta có quan hệ rất mật thiết với Tả thị trưởng, nói chung quy lại Phạm Bá Hỉ vẫn lo lắng cái tiền đồ của mình. Chính vì vậy hắn mới giữ im lặng từ đầu đến cuối buổi họp, hắn không muốn cấp trên tỏ ra không thích hắn ngay trong thời khắc quan trọng này.
Phạm Bá Hỉ lựa chọn im lặng chỉ ngồi nghe không nói gì thì thân là trưởng khu Văn Uyên, Tiễn Trường Kiện phải đứng lên lên tiếng: “Việc nhà máy dệt phát sinh vấn đề không phải từ ngày một ngày hai, hơn nữa bên phía chính phủ khu vực tôi vẫn luôn tỏ ra nhượng bộ, khuyến khích mọi người không nên vọng động trách mất hòa khí lẫn nhau. Nhưng đổi lại thì sao? Đổi lại là sự hăm họa, hùng hùng hổ hổ không coi ai ra gì. Đám công nhân không biết điều đó được một tấc lại đòi tiên thêm một thước, khoan nhượng với bọn chúng thì bọn chúng lại coi chính phủ sợ bọn chúng. Tôi cũng không hiểu nổi, bọn chúng vẫn tưởng chính phủ thiếu nợ bọn chúng hay sao mà lại có cái kiểu ăn nói ngang ngược như vậy?”
Trương Dương thấp giọng nói: “Việc chuyển đổi từ nền kinh tế bao cấp lên nền kinh tế thị trường đều không thể tránh khỏi những điều này. Lúc trước tôi cùng vài vị đại biểu hội công nhân nhà máy dệt có nói chuyện qua một chút, theo tôi thấy chung quy lại bọn họ vẫn lầm tưởng rằng việc cải cách hiện đại hóa nhà máy của chính phủ là đập bát cơm của bọn họ, tước đoạt công ăn việc làm của bọn họ!”
Tiễn Trường Kiện giận dữ lớn tiếng nói: “Thật nực cười! Chúng ta có ý tốt muốn giúp bọn họ cải cách, nếu cứ khư khư giữ mình bảo thủ không chịu đổi mới thì nhà máy dệt chỉ có con đường chết mà thôi!”
Trương Dương nhẹ lắc lắc đầu nói lại: “Theo tôi được biết, nhà máy dệt rơi vào tình trạng như ngày hôm nay có một phần trách nhiệm không nhỏ của tầng lớp lãnh đạo nhà máy!”
Những lời này của Trương Dương cũng giống với những nhận định của Tiễn Trường Kiện: “Tôi đã sớm phát hiện ra một vài lãnh đạo của nhà máy năng lực cực kỳ kém hơn nữa lại có những hành động làm ảnh hưởng đến lợi ích của nhà máy, chính vì vậy đã trở thành con sâu làm rầu nồi canh, những cán bộ tha hóa biến chất kiểu như vậy chúng ta phải kiên quyết loại trừ!”
Đúng lúc này phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến lại chậm rãi đứng dậy nói cho mọi người ở đương trường biết việc tập đoàn Thiên Kiều có ý muốn bỏ vốn đầu tư vào nhà máy dệt Giang Thành. Chuyện này đã được Trương Dương làm cầu nối sẵn, gần đây chủ tịch tập đoàn Thiên Kiều là Lâm Thanh Hồng đã gọi điện bàn bạc với Nghiêm Tân Kiến không ít lần, nàng ta cũng đã tự mình xuống nhà máy khảo sát thực tế rồi đưa ra đề án đầu tư vốn cải tạo lại nhà máy.
Tiễn Trường Kiện luôn tỏ ra tán thành với việc cải cách nền kinh tế thành phố nhà, mà nhất là loại xương khó gặm nhưng hết sạch chất như nhà máy dệt. Chỉ có điều theo dự án thì nhà máy dệt được cải cách cùng di dời đến chỗ thích hợp hơn, mà chỗ đó lại không thuộc khu vực Văn Uyên nữa.
Chủ đề buổi họp hôm nay chính là để bàn về hướng đi của nhà máy dệt trong tương lai, hơn nữa còn phải giải quyết triệt để không được để công nhân đi lung tung khắp nơi kêu oan khiếu nại lãnh đạo như trước nữa. Không phụ lòng mong đợi của mọi người, buổi họp cũng dẫn tới được ý kiến nhất trí, trước tiên phải tiến hành cải cách cải tổ bộ máy lãnh đạo nhà máy, có những hình phạt thích đáng cho những cán bộ yếu kém đã để nhà máy tới tình trạng suy kém như hiện nay. Cái này gọi là giết gà dọa khỉ, không phải đám công nhân các ngươi tưởng mình to, thích làm gì thì làm sao? Bọn ta nhân từ không thèm chấp với đám cấp thấp như các ngươi mà trực tiếp đem đám lãnh đạo cao tầng của nhà máy đi khai đao, như vậy chỉ trong thời gian ngắn sẽ có hiệu quả tức thì.
********************
Chẳng biết có phải mấy tháng này là tháng hạn hay không mà mọi người ai cũng gặp vận xui. Không riêng người khác, thời gian này Điền Bân cũng không được như ý, bởi vì chuyện hắn lạm dụng chức quyền đánh Phương Hải Đào nên bị cục công an cảnh cáo nhắc nhở cùng khiển trách, tuy không ghi tội nhưng vẫn treo giò bắt hắn nghỉ phép dài hạn. Vất vả lắm mới đợi đến ngày được đi làm trở lại thì đen đủi thay Phương Hải Đào lại bị người ta ám sát, hắn cũng bị tình nghi có liên quan đến vụ án nên bị bắt phải đi uốc nước chè hiệp trợ điều tra phá án. Nguyên nhân chủ yếu là do Lưu Ngũ có liên quan đến cái chết của Phương Hải Đào, mà trước kia hắn lại có qua lại với Lưu Ngũ nên bị tình nghi có liên quan tới vụ án. Hắn cũng bắt đầu cảm thấy khó chịu, trước kia cha hắn làm cục trưởng cục công an Giang Thành nhiều năm vậy mà giờ từ trên xuống dưới chẳng thèm nể mặt mũi hắn chút nào, nói bắt là bắt, nói điều tra là điều tra ngay. Càng lúc Điền Bân càng thấy hối hận, có lẽ quyết định ở lại Giang Thành đúng là không được sáng suốt cho lắm.
Điền Bân đầy một bụng khó chịu, cục trưởng cục công an Vinh Bằng Phi thì hắn không quen, đành phải tới tìm cục phó Đổng Đức Chí nói chuyện. Nói ra thì Đổng Đức Chí là bạn nối khố từ nhỏ với cha hắn, hơn nữa lúc cha hắn chuyển đi đã giao hắn nhờ Đổng Đức Chí chiếu cố giúp đỡ.
Nhìn vẻ mặt khó chịu của Điền Bân, Đổng Đức Chĩ liền đoán ra được tiểu tử này định nói điều gì. Trước tiên hắn cứ mời Điền Bân ngồi xuống rồi rót một chén trà nóng, vẻ mặt ôn hòa nhẹ giọng hỏi: “Điền Bân đó à, tìm ta có chuyện gì không?”
Điền Bân thấp giọng nói: “Đổng cục phó, tôi tới đây là muốn hỏi ngài cho rõ ràng, cục ta vẫn đang điều tra tôi là sao? Quả thực trước kia tôi có quen biết với Lưu Ngũ, nhưng hắn làm chuyện gì ai mà biết được, tại sao tôi phải thay hắn gánh vác trách nhiệm? Là một cảnh sát, đương nhiên tôi phải hiểu rõ luật pháp hơn ai hết, như vậy tôi không thể có khả năng vi phạm pháp luật được. Tôi thừa nhận tôi không thích Phương Hải Đào, tôi đánh hắn chỉ vì xúc động nhất thời vì chuyện cha tôi gặp nạn, nhưng cấp trên đã xử phạt tôi thích đáng, cho dù có cho thêm mười lá gan tôi cũng không điên rồ vứt bỏ sự nghiệp, tiền đồ của mình mà đi mưu sát hắn!”
Đổng Đức Chí nghe mà nhịn không được nở nụ cười nhạt: “Ai nói Phương Hải Đào là do cậu hại chết? Cục chỉ theo trình tự phải điều tra những người có liên quan mà thôi. Cậu là cảnh sát, chắc cậu cũng phải hiểu trình tự làm việc của cảnh sát cũng ta chứ? Nói đúng hơn thì điều tra cậu không phải vì hoài nghi cậu giết người, mà là giúp cậu rửa sạch hiềm nghi!”
“Rửa sạch hiềm nghi hay là càng nghi ngờ tôi giết người?”
Đổng Đức Chí lắc lắc đầu thở dài: “Điền Bân, ta biết trong lòng cậu thấy bất mãn nhưng nhiều chuyện ta cũng không thể định đoạt được, phải làm theo nguyên tắc thôi!”
Điền Bân cả giận lớn tiếng nói trắng ra: “Vinh Bằng Phi hắn dựa vào cái gì mà hoài nghi tôi giết người? Chẳng lẽ cơ quan công an chúng ta vẫn làm việc mà không cần có chứng cớ như vậy sao?”
Đổng Đức Chí thấy Điền Bân giận quá mà nói năng không giữ ý tứ như vậy cũng thấy hơi lo lắng, hắn vội dùng tay ra hiệu ý bảo Điền Bân bình tĩnh nhỏ giọng một chút. Đổng Đức Chí liếc mắt thấy cửa chính vẫn đóng im ỉm từ nãy tới giờ mới an tâm thấp giọng nhăc nhở: “Thực ra ta cũng không đồng ý với nhiều động thái của hắn, chỉ có điều hắn mới tới nhậm chức, buộc phải làm ra một vài thành tích gì đó để lập uy!”
“Hắn tham công thì có thể hoài nghi người khác lung tung như vậy sao? Hiện giờ tôi không còn bị treo giò nữa, nhưng đi làm rồi vẫn không được giao công tác cụ thể nào, hắn tình làm gì đây? Định gạt tôi ra sao? Cùng lắm thì tôi mặc kệ không làm cảnh sát nữa là xong chứ gì!”
Đồng Đức Chí tỏ ra thông cảm vỗ vỗ vai Điền Bân: “Đứa trẻ này làm việc vẫn luôn bốc đồng xốc nổi như ngày nào, nếu như ngươi có thể khống chế được cảm xúc của mình lại một chút thì sao phải gặp phiền toái như ngày hôm nay?” Hắn ngừng một chút rồi lại nhỏ giọng khuyên nhủ: “Không bằng ngươi nên chuyển công tác đi. Cha mẹ ngươi đều đi Đông Giang, ngươi cũng nên tới đó công tác thì hơn. Thay đổi thổ nhưỡng xui xẻo liền hết, hết thảy mọi việc sẽ tốt theo thôi!”
Điền Bân lắc lắc đầu giọng điệu đầy kiên định: “Tôi không đi! Một ngày tôi không điều tra ra chân tướng vụ án này tôi quyết không đi đâu cả. Cho dù có chuyển đi chăng nữa, là cảnh sát, tôi phải ưỡn ngực ngẩn cao đầu mà rời đi, chứ nhất quyết không chịu khuất nhục!” Điền Bân nói xong liền trực tiếp đứng dậy bỏ đi.
Nhìn bóng lưng cao lớn của Điền Bân rời đi, Đổng Đức Chí không khỏi nở nụ cười.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận lại, Điền Bân vẫn tới văn phòng của Vinh Bằng Phi, cục tức trong bụng khiến hắn ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên, hắn phải gặp mặt trực tiếp Vinh Bằng Phi hỏi cho rõ ràng. Điền Bân vừa tới của phòng thì cũng đúng lúc Vinh Bằng Phi mở cửa đang định ra ngoài. Thấy Điền Bân, Vinh Bằng Phi cũng có chút ngạc nhiên: “Tìm ta có chuyện gì sao?”
Điền Bân gật gật đầu trầm giọng nói: “Cục trưởng Vinh, tôi muốn cùng ngài nói chuyện một chút, sẽ không tốn nhiều thời gian của ngài đâu!”
Vinh Bằng Phi tiện tay đóng cửa phòng sau lưng lại, vừa đi vừa nói: “Vậy đi theo ta một chuyến, trên đường nói chuyện sau!”
Điền Bân không nói gì mà cứ bám ngay sau lưng Vinh Bằng Phi xuống cầu thang.
Lúc đến trước xe cảnh sát của mình, Vinh Bằng Phi ném chìa khóa sang cho Điền Bân: “Chi nhánh phân cục quy hoạch và phát triển!”
Lúc Điền Bân cho xe chạy ra khỏi cục công an, Vinh Bằng Phi với tay mở radio nghe bản tin 12h trưa.
Thấy Vinh Bằng Phi đang chăm chú lắng nghe tin tức, Điền Bân cũng không quấy rầy hắn mà chỉ tập trung lái xe. Một lát sau Vinh Bằng Phi tắt radio rồi quay sang thấp giọng nói: “Có chuyện gì thì nói đi!”
“Cái chết của Phương Hải Đào không liên quan đến tôi!”
Vinh Bằng Phi nở nụ cười trả lời lại: “Lời nói của một mình cậu thì không được tính!”
Giọng điệu Điền Bân cũng có phần kích động hơn: “Tôi lấy tư cách của một cảnh sát nhân dân phát thệ. Tôi tuyệt đối không có làm chuyện đó!”
Vinh Bằng Phi làm như không hề nghe thấy Điền Bân nói gì, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, hắn nhàn nhạt nói: “Đã bắt được kẻ cung cấp thuốc phiện cho Phương Hải Đào!”
Điền Bân nghe mà giật mình sửng sốt, nhưng hắn lại nhíu nhíu mày ra chiều không hiểu hỏi lại: “Tôi không còn được phụ trách vụ án này nữa rồi mà? Ngài nói tin tức này cho tôi làm gì?”
Vinh Bằng Phi quay đầu sang thấp giọng hỏi: “Ngươi có muốn biết nhận định của ta về ngươi ra sao không?”
Điền Bân gật gật đầu.
Vinh Bằng Phi nhếch mép cười nhạt khinh khỉnh nói: “Ngươi là một tiểu tử lỗ mãng, thiếu cẩn trọng, lúc nào cũng thích bốc đồng, thậm chí có những lúc còn tỏ ra ngu xuẩn nữa. Nói thực ta tin ngươi là một người cảnh sát tốt, ngươi cũng không làm gì có lỗi với cái huy hiệu vàng trên mũ của ngươi!”
Điền Bân cố gắng mím chặt đôi môi đang run run của mình, gương mặt vuông vắn của hắn lại càng toát lên vẻ kiên nghị cứng rắn hơn.
Vinh Bằng Phi lại nói: “Ngươi nhận xét gì về cái chết của Phương Hải Đào?”
Điền Bân chỉ im lặng mà không nói gì. Chắc có lẽ cũng do hắn không có cơ hội được tham gia nhiều vụ án lần này nên hắn cũng mù mờ không hiểu rõ lắm.
“Thực ra cái chết của Phương Hải Đào chỉ là sự khởi đầu, có người cố ý vẽ đường chỉ lối để chúng ta phạm phải sai lầm. Cha ngươi là mục tiêu đầu tiên, hắn là người thứ hai, vậy ta hỏi vì sao ngươi lại ra tay đánh hắn? Chẳng phải vì cú điện thoại nặc danh kia ám chỉ rằng Phương Hải Đào là người đã thuê người ám sát cha ngươi sao? Bởi vậy ngươi mới nóng giận mất kiềm chế rồi mặc kệ pháp luật cùng kỷ luật mà xuống tay đánh Phương Hải Đào!”
Điền Bân im lặng không nói một tiếng nào.
Vinh Bằng Phi cười nhạt một tiếng rồi lại tiếp tục nói: “Đầu tiên đối phương để chúng ta hướng mục tiêu vụ ám sát cha ngươi lên người Phương Hải Đào. Rồi sau khi Phương Hải Đào chết, điểm đáng ngờ lại chuyển sang Lưu Ngũ, mà trước kia Lưu Ngũ lại có liên hệ qua lại với ngươi, kết hợp với việc ngươi từng có ẩu đả với Phương Hải Đào, tổng hợp lại thì ngươi sẽ thành người bị tình nghi nhất trong vụ án này. Từ vụ án của Phương Hải Đào suy ra, mục tiêu tiếp theo của đối phương chính là ngươi!”
Nghe Vinh Bằng Phi phân tích xong mà Điền Bân tựa như bị người ta dội cả thùng nước lạnh vào người, toàn thân hắn mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, hắn vội vàng hỏi lại: “Thế vì cái gì người kia lại muốn làm như vậy?”
Vinh Bằng Phi thấp giọng trả lời lại: “Ta không biết, mà những điều trên cũng chỉ là suy luận của ta mà thôi. Nhưng nếu quả thực có tồn tại người kia thật, thì hắn là một người đáng sợ a!”
Điền Bân nghe xong thấy không rét mà run. Nếu như những suy luận của Vinh Bằng Phi là thật vậy rất có thể người kia đang ở một chỗ bí mật nào gần đây tùy thời đều có khả năng xuống tay với mình!
Vinh Bằng Phi mỉm cười hỏi nhỏ: “Có phải thấy sợ rồi không?”
Điền Bân ra sức lắc lắc đầu: “Nhưng tôi vẫn không hiểu, vì cái gì người đó lại muốn nhắm vào tôi?”
Vinh Bằng Phi nheo nheo hai mắt lại thấp giọng trả lời: “Điền cục trưởng, Phương Hải Đào, Phương Văn Nam, ngươi! Chỉ cần cẩn thận suy xét lại cũng không khó để nhận ra quan hệ giữa mấy người các ngươi. Lúc trước ngươi oán hận Phương Hải Đào thế nào, ta nghĩ hiện giờ Phương Văn Nam sẽ cừu hận ngươi gấp nhiêu lần hơn thế! Ta đoán có lẽ hắn đã nghĩ đến việc trả thù các ngươi rồi!”
“Rốt cục kẻ giấu mặt kia là ai? Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn!”
Vinh Bằng Phi thở dài nói: “Đây là một câu đó khó, đối phương lại là người thông minh, dường như mỗi bước đi, từng hành động của hắn đều đã được lên kế hoạch tính toán cẩn thận. Hiện giờ mọi đầu mối đều dừng ở Lưu Ngũ, nói cách khác chúng ta đã lâm vào thế bí. Nếu như kẻ giấu mặt kia buông tay thì vụ án này sẽ bế tắc, cuối cùng phải kết thúc trong dấu chấm hỏi mà không có lời đáp án. Nhưng nếu như hắn vẫn không chịu buông tay, như vậy chắc chắc sẽ còn nhiều người nữa bị kéo vào vũng nước đục này. Cho nên chúng ta phải giành được quyền chủ động trước, phá vỡ thế cục hiện tại mới mong phá được vụ án này!”
Lúc xe chạy đến đại lộ Tân Giang, Vinh Bằng Phi ra hiệu bảo Điền Bân cho xe táp vào lề đường. Lúc xe đỗ hẳn lại hắn liền mở cửa xe đi xuống bờ sông.
Điền Bân cũng mở cửa xe lặng lẽ đi theo phía sau hắn. Hai người đầu không nói gì chỉ nhìn bầu trời u ám, tâm tình cả hai người cũng nặng trĩ trầm trọng như những đám mây đen sì trên cao đang chậm rãi trôi.
Một lúc lâu sau Vinh Bằng Phi mới mở lời nói trước: “Trong khoảng thời gian này vẫn có không ít cuộc điện thoại nặc danh gọi tới cục. Với các bằng chứng hiện nay cho thấy, tạm thời ngươi vẫn không thể rửa sạch được hiềm nghi!”
Điền Bân suy nghĩ một chút rồi thấp giọng nói: “Hắn vẫn một mực đem hết những điểm đáng ngờ tập trung lên người tôi, vậy chắc hằng hắn muốn đẩy bằng được tôi vào tuyệt cảnh mới chịu dừng!”
Vinh Bằng Phi móc bao thuốc lá ra lấy một điếu cho mình rồi chuyển bao thuốc cho Điền Bân bên cạnh. Điền Bân rút ra một điếu rồi tự châm lửa cho mình, hắn cố sức rít một hơi thật dài, cố gắng đè nén cảm xúc phức tạp trong lòng lại.
Lúc sau Vinh Bằng Phi nhỏ giọn hỏi: “Có sáng kiến gì không?”
Điền Bân không trả lời ngay mà chỉ lặng im đứng hút hết điếu thuốc của mình. Điền Bân thở ra từng đám khói trắng lớn nhưng rất nhanh đều bị những cơn gió lớn trên bờ sông thổi tan, hắn ngẩng đầu lên nhìn bầu trời âm u phía trên rồi thấp giọng nói: “Có lẽ tôi là nhân tố mấu chốt phá vỡ cục diện hiện giờ!”
Hai mắt Vinh Bằng Phi bỗng nhiên sáng lên một chút nhưng hắn vẫn không nói gì.
Điền Bân lại nói: “Ngày ngày phải chịu áp lực lớn như vậy tinh thần tôi cũng sắp không chịu được nữa rồi. Hơn nữa tôi hiểu tính tình của mình, nói không chừng một lúc nào đó tôi không kiềm chế được bản thân mà lại làm ra những điều ngu xuẩn. Đến lúc đó kẻ vẫn nấp trong bóng tối kia sẽ đạt được điều hắn mong muốn, chắc hẳn hắn phải đắc ý lắm đây, mà nói không chừng hắn sẽ lại tiếp tục ra tay tiếp triệt hạ tôi bằng được mới chịu ngừng!”
Vinh Bằng Phi ý vị thâm trường nhỏ giọng nói: “Có lẽ ngươi sẽ phải chịu rất nhiều gian nan cực khổ, có lẽ ngươi sẽ bị nhiều người xung quanh phỉ nhổ khinh bỉ, ngươi sẽ phải gánh trên vai áp lực còn lớn hơn gấp nhiều lần bây giờ …!”
Điền Bân quay sang nhìn Vinh Bằng Phi, qua một lúc lâu sau mới nói: “Tôi có thể tin tưởng ngài không?”
Vinh Bằng Phi gật gật đầu kiên định nói: “Ngoài ta ra sẽ không có bất kỳ kẻ nào biết được chân tướng sự việc, bởi vì ta hoài nghi vụ án cha ngươi bị ám sát có liên quan đến cục công an chúng ta. Ta tin tưởng vào tính kiên nhẫn của ta, ta sẽ trơ mắt ngồi nhìn con cá lớn trong đám bùn kia cắn mồi câu, bất kể mồi câu có giãy dụa thế nào đi chăng nữa, nếu con cá kia không cắn câu ta tuyệt đối sẽ không ra tay!”
Điền Bân mạnh mẽ gật đầu một cái: “Được rồi, vậy tôi sẽ làm mồi câu! Nếu ngài có thể đòi lại công đạo cho ta tôi, có thể rửa sạch hiềm nghi cho tôi, thì dù có chịu bất kỳ ủy khuất gì, có phải trả cái giá lớn nhường nào đi chăng nữa tôi cũng không oán hận một lời!”
Vinh Bằng Phi lại lắc lắc đầu nhỏ giọng nói: “Đây không phải câu trả lời mà ta muốn!” Nói xong hắn liền xoay người lại trở về ô tô trên đường.
Điền Bân ngơ ngác đứng đó hồi lâu, khoảng hơn 10s hắn mới xoay người lại rống lớn: “Tôi là cảnh sát!”
Vinh Bằng Phi dừng bước chân lại, hắn xoay người nhìn Điền Bân, rốt cuộc trên mặt hắn cũng lộ ra nụ cười hiểu ý.